Không khí lên men thành một mảnh ướt ẩm, mưa to như thể muốn xối tán đi cả căn phòng nho nhỏ này.
Sau khi hoàn hồn lại cô muốn né tránh—
Song người cá lại không buông cô ra, mà ấn cô ngồi tại chỗ, bảo đảm cho từng chiếc hôn dừng ở đúng nơi mà nó phải ở.
Thế là chiếc hôn cuối cùng, là dừng nơi vành tai cô.
Lúc cô hôn ‘hắn’ thì cứ như gà mổ thóc, có chút tức giận mang theo căm phẫn, có chút xúc động quan tâm; còn khi ‘hắn’ hôn đáp, lại hoàn toàn khác biệt, trầm ổn và kiên định.
Thậm chí còn thong thả và tinh tế.
Cô có thể cảm nhận được sự khắc chế và nhẫn nại của đối phương, phảng phất như cô là một món đồ dễ vỡ vậy.
Trong bóng đêm, chỉ còn lại tiếng hít thở dồn dập.
Thư Đường có cảm giác như thể chết đuối, như thể bị nước biển màu lam vây lấy, quấn quanh, ngã vào biển rộng vô biên.
Mùa mưa hôn môi cũng ướt ẩm.
Hô hấp cũng đến dồn dập.
Cô vô thức túm lấy tay ‘hắn’, thế là người cá dừng một lát, ôm cô nhích lên trên một chút, dán lên trên tường.
Thậm chí là sau cùng, ‘hắn’ còn hôn hôn nơi vành tai cô.
Cô bịt kín hai tai mình, nghe được tiếng nhịp tim của mình đập ngày một lớn hơn.
Cô không khỏi thừa nhận, những suy sút và buồn bực mấy hôm này của mình đã biến mất hoàn toàn trong những chiếc hôn ấy, như từ một chú cún nhỏ rơi xuống nước, vớt lên biến thành bé mèo được nuông chiều yêu thương.
Cuối cùng, người cá cũng dừng lại, cúi đầu dán đến gần cô bật ra những tiếng rít rít khàn khàn.
Những lúc nhìn cô thế này, hệt như một con cún lớn bị người ta vứt bỏ vậy.
Người cá đang hỏi: Em, còn muốn tôi chứ?
Trái tim quái vật do dự không ngơi, thậm chí chút tự tin thử cũng không đủ.
Mắt cô đỏ lên, mặt cũng hồng hồng, bị quái vật ngăn trong góc tủ, thậm chí còn chẳng thể né tránh; nhưng chính đầu sỏ gây tội lại như một chú cún bự bị vứt bỏ đưa mắt nhìn cô.
Trông rất hung, nhưng lại rất đáng thương.
Thư Đường bỗng không tức giận chi nữa.
Trong khoảng thời gian này, cả hai chiến tranh lạnh nhưng thật chất chỉ là vì cô cho rằng bản thân bị người cá từ chối, thảm thương mà gặp gỡ thất tình.
Đến lúc này cô mới ý thức ra được—
Như lúc dùng tủ lạnh, cô dạy ‘hắn’ mới biết;
Như lúc hôn môi, cô phải dạy cho hoa hồng nhỏ, ‘hắn’ mới hay;
Vào lúc ‘hắn’ còn không hay biết tình yêu là gì, cô lại vì ‘hắn’ không đáp lại mà sa sút, đấy quả là một hành động ngu xuẩn.
Bọn họ nhìn nhau trong chốc lát.
Trong khoảng thời gian chiến tranh lạnh này, Thư Đường nhìn bóng dáng người cá, chuyện mà cô muốn làm nhất là ôm lấy ‘hắn’.
Thế là giờ phút này, cô liền quyết định buông theo suy nghĩ của chính mình, ôm lấy người cá.
Cô cảm nhận được cơ thể lạnh băng của người cá cứng đờ.
Lúc mà cô chạm vào mới thả lỏng người ra.
Trong khoảnh khắc ấy, Thư Đường nghĩ: Cô không muốn cãi nhau với ‘hắn’ thêm lần nào nữa.
Cô ghé vào vài người cá cao lớn, lâu thật lâu.
Co rầu rĩ quay đầu lại nói, “Sau này tôi sẽ không cãi nhau với anh nữa đâu.”
Cô khẽ khàng mà rằng: “Anh cũng không hiểu, thì tôi tức giận với anh làm gì chứ.”
Người cá nghe thế thì muốn phản bác, chỉ là cuối cùng cũng chỉ phát ra những tiếng rít khàn khàn.
Quái vật nom bộ có chút tức ginạ, ‘hắn’ muốn biểu bày mình hiểu—
Cô cảm nhận được quái vật tức giận, chỉ là cô không muốn tiếp tục đàm đạo với ‘hắn’ về chuyện này nữa.
Cô biết người cá hôn cô là nghĩ rằng phải đáp lại cô.
Nhưng nếu ngay cả những chiếc hôn liên tiếp vừa đây mà ‘hắn’ không biết, thì lúc này không phải là cơ hội tốt để nói tiếp.
Cô sợ rằng những ỷ lại và yêu thích của hắn, chỉ là vì hội chứng vịt con(*).
(*)Hiệu ứng vịt con hay hội chứng vịt non (Baby duck syndrome) là hiệu ứng về tâm lý được ghi nhận trên các chú vịt con mới nở, theo đó, khi mới nở thì những chú vịt non như được bản năng lập trình là nhìn vật thể chuyển động đầu tiên là mẹ của nó và sẽ theo đuôi không rời như hình với bóng và cho dù là con gà hay con người hay bất cứ thứ gì khác chuyển động, miễn là khi chúng xuất hiện lúc nó mới nở, nó sẽ mặc định là mẹ nó.Thế là cô trở thành kẻ nhát gan thích trốn tránh, dựa lên vai ‘hắn’ nói: “Hoa hồng nhỏ ơi, tôi đói quá, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Quái vật không cách nào cãi nhau, đứng đực ra tại chỗ.
Trầm mặc buông lỏng cô ra.
Bọn họ đi ra khỏi gian phòng này.
Bầu không khí này tựa như không được gió đêm bên ngoài thổi tan đi.
Cô muốn nói với người cá gì đấy, nhưng lại có chút mịt mờ, thế là cô nhìn chiếc ô kia, thuận lợi tìm ra được đề tài, đến bung ô.
Cô dạy người cá cách làm thế nào để bung ô.
“Hoa hồng nhỏ này, hai chúng ta dựa vào gần nhau chút sẽ không bị ướt, anh không cần phải bung dù cho mỗi tôi như thế.”
“Này anh xem, dù lớn như vậy, mưa bay đến trước mặt nên phải nghiêng ô đi một xíu…”
Quái vật đằng sau cô vẫn luôn trầm mặc.
Quái vật thầm nghĩ: Nhất định là cô thấy ‘hắn’ rất ngu.
Cô lại không chú ý đến lúc này nét mặt người cá rất vô cảm, căn bản là không nghe lọt những lời cô nói.
Cô không nhận được lời đáp, xoay người lại làm mẫu cho người cá: “Anh xem…”
Nhưng mà, cô vừa dứt vài từ, đã bị người cá bế ngang người lên.
‘Hắn’ nhét ô vào trong tay cô.
Trầm mặc bước đi trong làn mưa to.
Thư Đường theo bản năng quàng lấy cổ ‘hắn’, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp đường cằm căng chặt của ‘hắn’.
Cô sửng sốt đôi chút.
Mùi hương trên người người cá rất dễ ngửi, đường căm lại sắc nét xinh đẹp.
Nhưng Thư Đường vẫn có cảm giác người cá hãy còn đang tức giận.
Nên trông có chút dữ.
Thế là Thư Đường ngoan ngoãn ôm cổ người cá bất động.
Hồi lâu sau mới nói:
“Đã trễ thế này mà về nấu cơm cũng không tiện lắm, quán trên đường cũng đã đóng cửa cả rồi, chúng ta đến siêu thị ăn mì xào đi.”
Bước chân ‘hắn’ khựng lại, lặng im ôm cô đi về hướng siêu thị.
Thế nhưng, cơn bực bội của quái vật cũng không biến mất nhanh như thế.
Nhất là khi đi vào trong siêu thị, người cá an tĩnh ngồi ở khu vực nghỉ ngơi chờ đợi, nhìn cô và thu ngân nói chuyện phiếm quay về thì càng trở nên nghiêm trọng hơn.
‘Hắn’ trầm mặc nhìn hình ảnh phản chiếu trên cửa kính, cả người lạnh đi, thậm chí gương mặt vô cảm lúc này cũng hiện lên vẻ cứng ngắc.
Cả siêu thị như thể bị tắt âm thanh, trở nên im lìm.
Chỉ còn lại âm thanh Thư Đường và thu ngân nọ nói chuyện.
Anh trai nhỏ thu ngân của siêu thị vẫn là cái người hôm nọ.
Thư Đường mua hai hộp mì xào, lúc nhờ anh trai nhỏ dùng lò vi sóng hâm nóng cho cô còn han hyên đôi ba câu.
Vốn dĩ anh trai nhỏ rất sợ thần chết ngồi ở góc kia.
Nhưng Thư Đường lại biểu hiện vô cùng tự nhiên, thế nên cũng dần dà thả lỏng người.
Cả hai trò chuyện với nhau rất vui.
Thư Đường phải rời khỏi vùng cấm mấy ngày, lo lắng tủ lạnh không đủ đồ ăn, thế là cô đưa tiền trước cho anh trai nhỏ, muốn nhỏ anh trai nhỏ làm trung gian vận chuyển một ít đồ vào khu 01.
Con quái vật ngồi trong một góc.
Gay gắt và cay nghiệt mà nghĩ:
Cô nhất định cho rằng ‘hắn’ còn không hiểu mua đồ thế nào cho được.
Thế nên, Thư Đường vừa mới dứt câu, bên cạnh có một người cá cao lớn lướt ngang qa.
‘Hắn’ vô cùng bình tĩnh đi đến máy bán hàng tự động trước mặt, nhét vào hai đồng xu, một lon Coca nhảy ra.
Người cá ‘chưa từng mua đồ’ cầm Coca đi, mặt mày vô cảm lướt qua Thư Đường và anh trai nhỏ
Thư Đường: “…..”
Lúc Thư Đường còn muốn nói với anh trai nhỏ vài ba câu nữa, thì người cá lại vòng vèo quay lại.
Cứ như quên lấy đồ nào đó vậy.
Rồi là không cảm xúc xách cô như vừa mới xách cái lon Coca kia đi luôn.
Thư Đường thầm thì: “Tôi nói chuyện với người khác có vài câu mà anh cũng tức giận.”
Người cá bình tĩnh nhìn cô.
Sau đó khựng bước.
Xoay người đi đến quầy thu ngân.
Người cá thả cô đến trước bàn tính tiền, đặt cô về lại đúng nơi vừa mới nói chuyện.
—Thậm chí là đúng đến từng dấu chân.
Sau đó bình tĩnh cúi đầu.
Ra chiều cô có thể nói tiếp.
Thư Đường: “….”
Thư Đường nhìn thoáng qua anh trai nhỏ thu ngân đứng bên cạnh sợ đến nỗi không dám thở, cầm lấy cánh tay của người cá cao lớn, ý định muốn kéo ‘hắn’ về.
Người cá cúi đầu nhìn tay cô.
Một lâu sau cũng không động đậy.
Thấy tất cả mọi người trong siêu thị đều nhìn trộm về phía này.
Anh trai nhỏ cũng từ từ chuyển từ trạng thái bị dọa ngu ngời sang bày vẻ hóng chuyện trên mắt.
Thư Đường ngó trái nhòm phải, cảm giác người cá hiện tại giống như một tòa núi lửa trầm mặc.
Cô đành phải nói: “Chúng ta nói tiếp về chuyện kia đi, tôi và anh nói.”
Cuối cùng người cá cũng chịu dời mắt, xách cô đi luôn.
Hai người ngồi ở một góc nhỏ của khu nghỉ ngơi, được một cái máy bán tự động che lại, cũng ngăn cách ánh nhìn của những người bên ngoài.
Thư Đường mở mì xào ra, người cá một ly mình một ly.
Thư Đường cảm thấy biểu cảm của người cá lúc uống Coca rất giống như lon Coca đó có độc vậy, khi ăn mì xào nhìn qua cũng rất nghiêm túc, thông qua cửa kính phản chiếu hình ảnh ngược, cô nhìn lén dáng vẻ người cá nhíu mày khi ăn mì, thầm nghĩ: Chẳng nhẽ người cá hoàn toàn không thể ăn chay được ư?
Cô tò mò quan sát trong chốc lát, phát hiện ra người cá cũng đang nhìn hình ảnh phản chiếu trên kính, cái nhìn bình tĩnh và chú mục vào cô.
Thư Đường cũng không hiểu người cá đang tức giận cái gì.
Thế là, cô nghĩ đoạn, viết xuống hai cái tên lên trên cửa kính:
Chúc Diên, Thư Đường.
Cô nói: “Tên tôi viết thế này này, Đường trong hoa hải đường, anh từng thấy qua chưa?”
“Có thu hải đường, tây hải đường, đều đẹp cả.”
Chỉ tiếc rằng hiện tại tất cả những nơi có hải đường, đều đã biến thành khu ô nhiễm, nhiều người còn chưa từng chân chính gặp được hoa hải đường, chỉ có thể ngắm nhìn khung cảnh hải đường cả đêm không ngủ thông qua những tác phẩm điện ảnh.
Cô lại bắt đầu viết nên hai chữ Chúc Diên: “Đây là tên anh.”
Thật ra mọi người đều dùng từ 001 để nhắc đến người cá, ban đầu Thư Đường cũng không tìm được tên từ trong sổ khám bệnh, mãi sau này được Trần Sinh chia cho cô một phần tài liệu, ngẫu nhiên lật ra mới biết được hóa ra ban đầu hoa hồng nhỏ mang tên là “Chúc Diên”.
Thư Đường nói: “Duyên ý là kéo dài vô tận ấy, đây là một cái tên rất có sinh mệnh.”
Thư Đường chọt thấy hai cái tên này rất hợp nhau: Hải đường rực rỡ, kéo dài vô tận.
Khoảnh khắc Thư Đường viết ra từng nét một trên hai chữ Chúc Diên ấy còn suy nghĩ: Trong lúc ‘hắn’ còn không hay biết thích là gì, yêu là sao, thậm chí ngay lúc mà ‘hắn’ còn không biết mình là ai, thì việc bắt đầu một đoạn tình cảm cũng không phải là thời điểm tốt cho lắm.
Người cá nhìn sườn mặt nghiêm túc của cô khi viết chữ, không biết cớ sao, ‘hắn’ đã nhận ra sự khổ sở của cô khi cô viết chữ.
Thật ra ‘hắn’ còn nhạy bén hơn nhiều so với những gì Thư Đường nghĩ, và thông minh hơn nhiều.
Vận mệnh đã định, quái vật hiểu ngay ý tứ của cô.
Cô viết xong hai chữ ấy, liền dạy ‘hắn’ phát âm:
“Chúc, Diên.”
“Chúc—Diên—–“
Thế là người cá nhìn về phía cửa kính, nỗ lực muốn phát ra âm tiết, lặng im lặp lại hai chữ.
Nhưng Thư Đường lại không hay, hai chữ mà con quái vật ấy lặp đi lặp lại không ngừng, là ‘Thư Đường’.
Nhưng cuối cùng, cũng chỉ phí hoài mà bật ra được một âm hơi khe khẽ.
Giọng nghèn nghẹn mãi cũng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Hai người đều an tĩnh lại.
Chung quanh chỉ còn tiếng mưa rơi.
—Hoa hồng nhỏ này, tình cảm anh dành cho em, rốt cuộc là tình cảm vịt con, hay là một sự ái mộ thế?
Ngay thời điểm anh còn đang mông lung không biết gì về thế giới này, thì em chẳng thể nào xác định được phần tình cảm ấy rốt cuộc có phải là tình yêu hay chăng?
Ít nhất, phải chờ đến ngày tự bản thân anh có thể gọi được cái tên ấy.
Chúng ta mới có thể bình đẳng mà bàn luận về câu chuyện tình yêu này.
Trên cửa kính, hai chữ Chúc Diên và Thư Đường đã nhanh chóng bị nước mưa xối ướt nhẹp, lần nữa bốc lên một lớp sương mù.
Đôi môi quái vật nhợt nhạt mím chặt, nhìn bé mèo bên cạnh.
Quái vật muốn nói:
Tùy rằng hắn không hiểu cái hôn ấy mang ý nghĩa thế nào, chuyện sau đó sẽ ra sao, nhưng cô có thể dạy ‘hắn’ cơ mà, ‘hắn’ nhất định sẽ học thật nhanh, học thật giỏi.
Nhanh như học cách dùng tủ lạnh, dùng TV vậy đó.
Chỉ là có nhiều câu muốn nói là thế, song đến khi bật ra, chỉ có mỗi tiếng ‘rít’.
Thế là quái vật gần như chấp nhất nhìn những vệt nước lưu lại trên mặt kính, muốn phát ra tiếng ‘Thư Đường’, nói với cô, ‘hắn’ không phải là không biết gì cả.
Quái vật mang cơ thể lạnh băng, và một trái tim bỏng cháy, những khi đối mặt với cô, cũng sẽ dùng hết sức mình mà muốn đáp lại cô.
Nhưng sau vô số lần thử, thế giới vẫn lặng im không một tiếng động.
Quái vật chẳng thể phát ra bất cứ một âm thanh nào.
Thư Đường hoàn hồn, cô an ủi người cá: “Từ từ thôi, hoa hồng nhỏ à, chúng ta còn có thời gian rất dài cơ mà.”
Nhưng quái vật bên cạnh cô vẫn lặng im một hồi.
Bỗng cúi đầu, rướn đến bên cạnh Thư Đường.
Tiếng mưa đập lên cửa kính, chữ viết đã đượm hơi sương mịt mù mơ hồ trên cửa kính.
Ở một góc nhỏ hẹp này, sau lưng Thư Đường là máy bán hàng tự động, cô theo bản năng muốn lùi về sau, đầu liền đụng phải máy bán hàng.
Nếu đã không có cách nào nói được, vậy con quái vật này muốn dùng những chiếc hôn ấy, dùng cơ thể với nhiệt độ lạnh lẽo này, đáp lại cô.
Thư Đường đã nghĩ đến những chuyện xảy ra bên trong phòng chứa đồ, cô nhìn chung quanh trong chốc lát, vươn tay, bịt kín mặt, chỉ để lộ ra hai con mắt, dè dặt nói: “Anh muốn làm gì? Hoa hồng nhỏ, anh đừng có mà hôn bậy nhé.”
Cô phát hiện ra năng lực bắt chước của người cá rất khủng bố, cô không quá muốn ngày mai sẽ xuất hiện trên diễn đàn của viện điều dưỡng, mà tiêu đề là <<đôi tình nhân hôn điên cuồng trong góc siêu thị>> đâu.
Người cá nhìn chằm chằm cô trong chốc lát.
Đang cơn oi bức vì giao mùa xuân hạ, làm cho không gian của đôi họ lúc nào cũng như thể ẩm ướt, và hơi nước mịt mờ quẩn quanh.
Một hồi sau, quái vật mới ngồi dậy.
Nhưng nhìn qua thì không những không vì lần nói chuyện này mà được dỗ dành, ngược lại càng thêm tức giận. Thời điểm người cá tức giận cũng là lặng im.
Lúc tức giận trông có vẻ hung dữ lắm luôn.
Thư Đường có hơi lo sợ mà sáp đến, muốn người cá nhìn cô.
Bỗng, người cá cúi đầu, duỗi tay xoa xoa đầu cô.
Bàn tay to rộng.
Cô lập tức như biến thành một bé mèo.
Suy sút một ngày trời như thể biến mất không một dấu vết.
Ngay sau đó, Thư Đường liền bắt gặp một cái đầu gà hiện ra qua hình ảnh phản chiếu trên kính.
Thư Đường quay đầu:”Không được xoa đầu tôi.”
Người cá không cảm xúc nghĩ:
—Thế này không cho, thế kia cũng không cho.
‘Hắn’ rũ mi, dứt khoát xách bé mèo lên đứng dậy, rời khỏi siêu thị, mau chóng đi về phía vùng cấm.
Đoạn đường đi sau đó, người cá không còn nói chuyện cùng cô nữa.
Mãi cho đến khi cả hai về tới Bastille, vào thang máy.
Thư Đường có chút lo lắng nhìn vẻ mặt vô cảm của người cá, nhỏ giọng hói:
“Hoa hồng nhỏ này, anh còn tức giận ư?”
Hay nói phong thủy luân phiên, hai ngày trước là cô tức giận, ngó lơ người cá không thèm phản ứng gì với ‘hắn’, hôm nay lại đến phiên người cá tức giận. Thư Đường cho rằng người cá sẽ lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, hoặc là thẳng tay đóng cửa lại nhốt cô bên ngoài gió lạnh một mình.
Nhưng mà, lúc Thư Đường thấp thỏm thì người cá đột nhiên dừng lại.
Cúi đầu.
Khuôn mặt xinh đẹp kề sát vào cô, ngừng nơi chóp mũi cô, song không gần thêm nữa.
Hô hấp lạnh như băng.
Phảng phất như mọi âm thanh chung quanh đều biến mất.
Cô ngửi được mùi hương pheromone dễ ngửi, làm tim cô đập thình thịch, đại não choáng váng, như thể quay về lại trong gian phòng nhỏ hẹp kia, bị hơi nước ẩm ướt quấn quanh.
Cô như bị ma xui quỷ khiến mê hoặc, theo bản năng đến gần thêm chút nữa, hôn người cá một miếng.
Chờ cho đến khi cô nhận ra vừa nãy bản thân đã làm gì, thì đã muộn.
Vì người cá đã đứng thẳng.
Bật ra một tiếng cười lạnh.
Không phải nói, thế này không được, thế kia cũng không cho sao?