Lần cuối Thư Đường sốt, là vào ba năm trước.
Lúc ấy mẹ Thư Đường nước mắt lưng tròng, an ủi Thư Đường bệnh nặng một hồi xong, nhét cho cô một viên thuốc trị cảm, liền cùng ba Thư xuống dưới lầu chơi mạt chược.
Có chút tình thân đó, nhưng không đáng kể cho lắm.
Vì thế Thư Đường cũng làm như không có chyện gì, ở nhà ngủ cả đêm dậy là khỏe re.
Nếu không phải là vì sóng thần rồi phải trốn suốt cả buổi chiều, có lẽ Thư Đường cũng không phải phát sốt gì.
Nhưng lần này có vẻ nặng hơn so với đợt cảm mạo trước đó, sốt cao và đau họng, đầu óc mê mang cùng xuất trận.
Sáng sớm họ tiêm thuốc hạ sốt cho cô.
Tinh thần người cá vẫn rất căng chặt, vì lo Thư Đường sẽ chết nên vẫn không buông tay Thư Đường giây nào.
Thật ra có hơi đau, nhưng Thư Đường không rút tay về. Cô vẫn luôn trấn an người cá, chờ đến khi người cá xác nhận nhiệt độ cơ thể cô dần hạ xuống, cái loại cảm giác thần hồn nát thần tính này mới biến mất.
Cá ta thả lỏng người, chờ cho bác sĩ đi hết cả rồi, tầng một này chỉ còn lại hai người họ, người cá liền khoanh vòng lấy cô, tiếng mưa rơi lại đưa Thư Đường vào giấc ngủ lần nữa.
Có lẽ lần này được dựa vào lòng người cá đi vào giấc ngủ, nên cô không còn mơ thấy ác mộng nữa, thuốc phát huy tác dụng, cô ngủ như thể hôn mê.
Thư Đường lại không biết, sau khi cô ngủ, thể tinh thần khổng lồ của người cá liền tỏa ra khóa chặt nguyên cả tòa thành này.
Loài sinh vật có ý thức lãnh địa cực mạnh này, cần phải đảm bảo chung quanh đều được an toàn.
Người cá thông qua thể tinh thần, nghe thấy được toàn bộ mọi cuộc đối thoại của mọi người trong tòa nhà này vào đêm khuya.
Sau khi phát hiện đều là về chuyên môn chữa bệnh, địch ý của hung thú này mới dần dần biến mất.
Con quái vật này hệt bọt xà phòng, thông qua đôi câu vài lời của người khác, đã học tập ý nghĩa từ đó.
Nhưng mà, có một từ thường xuyên xuất hiện, khiến quái vật nhận thức được một khái niệm mới: Nhiệt độ cơ thể.
Rất mau, người cá ý thức ra được một chuyện:
Nhiệt độ cơ thể ‘hắn’ luôn rất thấp.
Người cá thu hồi lực chú ý khỏi thể tinh thần, cúi đầu nhìn bàn tay lạnh như băng tái nhợt của mình.
Nhất là khi tiết trời gieo mưa gieo gió thế này, nhiệt độ của người cá thậm chí có thể còn thấp hơn gió lạnh bên ngoài.
Trước khi Thư Đường phát sốt, người cá chưa từng ý thức được nhiệt độ cơ thể mình sẽ gây ảnh hưởng gì đến cô, thậm chí mỗi đêm còn khoanh cô lại đi vào giấc ngủ.
Người cá cúi đầu nhìn Thư Đường, nhớ đến dáng vẻ bản thân đã ôm cô gắt gao như thế nào khi cô sốt cao mãi không lùi, nhận ra có thể bản thân đã làm sai chút chuyện gì rồi.
Người cá mím chặt đôi môi tái nhợt.
Có chút thất thố, muốn đến gần cọ cọ vào cô, muốn rít lên với cô thay lời xin lỗi.
Nhưng mà, vào giây lát dán sát vào cô kia, lại cứng đờ đực ra tại chỗ.
‘Hắn’ thôi không ngủ chung với Thư Đường nữa, mà ngồi trong góc sô pha nhắm hai mắt lại.
Quái vật lắc lư đuôi cá lạnh băng của mình một cách chậm chạp:
‘Hắn’ thích lắm khi được khoanh cô lại ngủ.
Nhưng lại không thể không thừa nhận loại nhiệt độ thấp của cơ thể.
Động vật máu lạnh này, cảm nhận được nỗi mất mát dày đặc.
Sau khi Thư Đường hạ sốt ngủ một chút liền tỉnh, cô sờ soạng tay người cá theo bản năng, song lại không sờ đến.
Bấy giờ cô mới tỉnh hoàn toàn.
Thư Đường phát hiện bản thân có chút PTSD, vậy nên lúc này không nhìn thấy người cá, cô sẽ căng thẳng.
Nhưng rất nhanh sau khi Thư Đường ngồi dậy trên giường, cô liền lập tức tìm ra được nơi người cá đang ở.
‘Hắn’ ở cách cô không xa.
Mép sô pha có chút nhỏ hẹp so với hình thể cao lớn của người cá.
Thư Đường không rõ sao lúc cô ngủ người cá còn nằm trên giường, vậy mà vừa mới ngủ một giấc dậy ‘hắn’ đã ở trên sô pha rồi.
Thế là Thư Đường mang giày, vừa mới chuẩn bị xuống giường—
Người cá mở mắt ra, đúng lúc chạm phải ánh mắt cô.
Thư Đường bị xách về lại giường, nhét vào trong ổ chăn.
Thư Đường có hơi không rõ nguyên do: “Hoa hồng nhỏ, sao anh không ngủ trên giường thế?”
Người cá nhớ đến lúc cô sốt cao không lùi, bản thân lại còn dùng nhiệt độ cơ thể để làm cô ‘cảm lạnh’, hơi khựng lại.
Nên Thư Đường liền phát hiện, người cá nhìn cô, vươn bàn tay to nhợt nhạt ra trước điều hòa đặng thổi nó ấm ấm lên trong chốc lát.
Thư Đường không rõ nguyên nhân cho lắm, vì theo cô được biết, người cá rất ghét điều hòa.
Sau khi cảm thấy tay mình đã không còn lạnh như đá nữa rồi, ‘hắn’ mới đặt tay lên trên trán cô.
Thư Đường cảm nhận người cá không giống như lúc bình thường, nhiệt độ cơ thể có chút âm ấm, bèn sửng sốt trong chốc lát.
Cô ngẩng đầu nhìn nét mặt vô cảm của người cá.
Đột nhiên hiểu ra là vì sao.
Thư Đường có thể cảm nhận rất rõ, bản thân đang được đối đãi cẩn thận như thế nào.
—Thậm chí là yêu thương và cưng chiều.
Cảm giác này khiến cô không kìm được nhìn người cá chăm chú.
Người cá lại rít lên về phía cô.
Đoán chừng là đang nói nhiệt độ cơ thể mình thấp quá, nên mới không thể ngủ cùng cô được.
Thư Đường liền duỗi tay bắt lấy bàn tay đang vì dòng máu khiến tay mình lạnh đi mà rụt lại.
Cô ấn bàn tay to ấy lên trán.
“Hoa hồng nhỏ ơi, thật ra lúc sốt ấy, nhiệt độ cơ thể quá cao cũng cần phải hạ nhiệt.”
“Anh từng thấy miếng dán hạ nhiệt chứ? Anh xem, nếu không phải vì nhiệt độ của anh giống miếng dán đó, thì tôi cũng đã không hạ sốt nhanh vậy rồi.”
Người cá an tĩnh trong chốc lát, phảng phất như đang xác nhận xem có phải Thư Đường đang nói dối hay không.
Thư Đường dứt khoát bọc mình trong chăn, dịch đến chiếc sô pha trông có vẻ nhỏ hẹp kia.
Thư Đường bảo rằng: “Anh xem này, chỉ cần tôi gói ghém kỹ lưỡng, sẽ không bị cảm lạnh nữa.”
Cô ủ bụng muốn bê đuôi cá lên trên, khoanh mình lại.
Nhưng đuôi cá vung lên, ngay trước khi cô đụng tới liền khoanh cô lại, sau đó dém chăn cho kín thật kín.
“Thật ra tôi thích độ ấm này lắm, tuy rằng mùa đông có hơi lạnh, nhưng vào hè thì mát ơi là mát ấy.”
Cô bắt đầu oán giận mùa hè điện ở Liên Bang đắt đến nhường nào. Đúng thế, vì tài nguyên ở Liên Bang rất khan hiếm nên cấp điện cũng vô cùng tiết kiệm, điện vô cùng đắt, Thư Đường không dám mở điều hòa nguyên cả đêm mà chỉ ôm đuôi cá ‘hắn’, thế là cả hè có thể tiết kiệm được chừng hai ngàn khối tiền điện.
Nhờ giọng nói của cô, mà nỗi niềm mất mát vì nhiệt độ cơ thể cũng dần dần mất mát.
Sô pha nhỏ hẹp dù sao cũng không nhét vừa hai người.
Thế là người cá ôm người và chăn lên, bế về trên chiếc giường lớn nọ.
Căn phòng bệnh này mang quy cách tốt nhất rồi, giường bệnh cũng không phải là giường tiêu chuẩn, mà rộng chừng hai mét, thế nhưng vẫn rất nhỏ, ít ra thì cũng không vừa đuôi cá của người cá.
Thế là cả hai đều đắp chăn, nghe tiếng mưa rơi bên ngoài đưa mình vào giấc ngủ.
Viện điều dưỡng Hải Giác chỉ điều trị cho những bệnh nhân có liên quan đến thể tinh thần, nhưng trong viện có cả mấy ngàn người, nên khá kín đáo, vậy nên viện điều dưỡng xây dựng một khu cấp cứu độc lập gần đó, thuận tiện khám chữa bệnh cho những bệnh lặt vặt khác.
Nơi Thư Đường nằm chính là chỗ này.
Cơn sốt này tuy đến dữ dội, nhưng đi cũng nhanh.
Trong hoàn cảnh ấm áp, sau một đêm nghỉ ngơi dưỡng sức, nhiệt độ cơ thể của Thư Đường đã khôi phục lại bình thường.
Bọn họ vốn đã đến vào rạng sáng, Thư Đường định nghe theo lời khuyên của bác sĩ nằm viện quan sát hai ngày, nhưng chỉ ở một đêm thôi cô đã thay đổi ý định.
Đêm đầu tiên, mưa vẫn cứ nặng hạt.
Vì ban ngày ngủ khá nhiều, nên đến đêm Thư Đường không ngủ được.
Cô càng nhắm mắt càng tỉnh táo, nhớ đến bài thi mình viết chưa xong, thế là bắt đầu rơi vào trạng thái cảm xúc—vì hành trình đến trạm phát điện, mà kế hoạch ôn tập của cô chậm mất hai ngày.
Cô bắt đầu lo âu, thậm chí nửa đêm còn muốn đi đến khoa cấp cứu thám thính tình hình phía địch, xem đám Tô Nhân ôn tập đến đâu rồi.
Nhưng khi Thư Đường bắt đầu tiến vào trạng thái tranh đấu tâm lý phức tạp, cô bỗng cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo đang chạm khẽ lên trên trán mình.
Lúc này áng chừng đã là ba giờ sáng.
Cô cho rằng người cá mơ ngủ nên nhỡ tay đụng phải.
—Cho đến khi phát hiện ra người cá không ngừng lặp đi lặp lại động tác ướm nhiệt độ.
Cô lặng lẽ mở mắt ra, tưởng rằng người cá cuối cùng đã ngủ.
Nhưng khi cô cẩn thận quan sát lại, nhìn thấy vây cá sau tai trái người cá cứ duy trì tư thế khép mở; trong bóng đêm, thỉnh thoảng ‘hắn’ sẽ hơi hơi nhíu mi như thể bị động tĩnh nào đó gây ồn đến vậy.
Thư Đường chợt nhớ đến trên dưới ba tầng lầu này đều là người, tiếng bước chân, tiếng nói chuyện bên tai không dứt, với người cá mà nói thì chỉ sợ rất khó đi vào giấc; hơn nữa thi thoảng ‘hắn’ lại thử độ ấm trán cô, chẳng phải suốt cả một tối sẽ không ngủ được sao?
Cô nhìn chằm chằm sườn mặt người cá trong chốc lát.
Trong bóng đêm, cô lặng lẽ vươn tay ra, bịt kín hai tai người cá.
Con hung thú lập tức mở bừng mắt.
—Sau khi nhận ra là cô, nó mới chậm rãi thả lỏng.
Thậm chí còn cúi đầu cọ cọ vào cô.
Thư Đường liền duy trì tư thế này mãi, không buông tay ra.
Có lẽ việc cô che tai có tác dụng, người cá trông cũng thả lỏng đi đôi chút, từ từ chìm giấc.
Sáng sớm tỉnh dậy, Thư Đường quyết định xuất viện.
Cảm mạo của cô không nghiêm trọng lắm, nếu không phải vì Trần Sinh dặn dò với bác sĩ thì thậm chí còn chẳng cần nằm viện. Đoán chừng cho vài liều thuốc là tống cổ về được rồi.
Mà giữa hai người họ, hiển nhiên người cá bị ảnh hưởng tương đối nghiêm trọng hơn, dù sao từ lúc ôm cô đi tìm Trần Sinh đến bây giờ đã ba mươi mấy tiếng đồng hồ, chỉ ngủ có một giấc ngắn ngủn.
Cô không đành lòng tí nào.
Thế là mới sáng ra, Thư Đường đã nói với lão Ngô thủ bên ngoài một tiếng, khi người cá vừa tỉnh dậy liền đi xuống lầu.
Nếu chưa phát hiện ra người cá có năng lực tự lành thì Thư Đường đã nhân cơ hội này, lôi kéo người cá đi làm kiểm tra sức khỏe toàn thân; nhưng trực giác hiện tại của Thư Đường, thì chuyện này càng ít người biết càng tốt.
Vậy nên cô không để lộ ra chuyện này.
Mà sau khi nhận được đơn thuốc từ vị bác sĩ khám chính cho mình, đến phòng chờ chờ y tá lấy thuốc trị cảm, lại hỏi y tá: “Có thuốc bôi vết thương ngoài da không?”
Thật ra không có đơn thuốc thì sẽ không bốc thuốc được.
Nhưng Trần Sinh đã dặn trên dò dưới rồi.
Thế là y tá hỏi thăm một chút, mang thuốc giảm đau, hạ sốt, băng vải, băng gạt và cả nước khử trùng đưa cho cô nguyên cả hộp.
Thư Đường nhận được một túi thuốc rất lớn, ôm bệnh án lên lầu, quả nhiên là thấy người cá.
Thật ra lúc Thư Đường xuống giường người cá đã dậy rồi.
Dù sao con thú dữ này cũng rất cảnh giác, tuyệt nhiên không thể yên tâm để cô ra ngoài một mình.
Thế nên người cá vẫn luôn theo sau cô.
Đến khi Thư Đường đã xong xuôi ‘thủ tục xuất viện’, người cá mới đi về phòng bệnh.
Qua nhiên, Thư Đường đẩy cửa ra liền nói: “Hoa hồng nhỏ ơi, chúng ta về nhà nào.”
Người cá đã biết xuất viện là có ý gì.
Đôi ngươi đen nhánh của ‘hắn’ chú mục vào cô, tuy rằng một câu cũng không nói, nhưng Thư Đường lập tức cảm giác được sự bất bình thường.
‘Hắn’ nom có chút nghiêm túc, đôi mắt nhìn chằm chằm cô tràn ngập quan sát, rất là hung dữ.
Phảng phất như đang hỏi cô: Tại sao lại phải xuất viện?
Thư Đường có hơi chột dạ, vì đúng thật là cô có ý tiền trảm hậu tấu.
—Nhưng lòng Thư Đường lại rõ mười mươi, nếu cô không xuất viện, thì khả năng ba ngày tiếp theo người cá sẽ không thể nghỉ ngơi đầy đủ được.
Cố tình thay, cô lại không thể trực tiếp giải thích điều này cho người cá.
Thế là cô chống lại ánh nhìn có tính xâm lược của người cá, cứng rắn làm bộ như không có gì mà đi thu dọn đồ đạc.
Đầu tiên, Thư Đường bắt đầu phổ cập kiến thức cho người cá hay: “Cảm mạo ba bốn ngày là sẽ tự khỏi thôi.”
Sau đó là nêu ra ví dụ ngày còn nhỏ đã có ba bốn lần trải qua cơn sốt như thế nào.
Cuối cùng còn giơ bệnh án lên: “Hoa hồng nhỏ này, anh xem, bác sĩ khám bệnh cũng đã nói không thành vấn đề.”
Cô dần thấy lông tơ dựng đứng lên vì cái nhìn sau lưng rồi.
Người cá mặt mày vô cảm nhìn cô chằm chặp.
—Nhất định là vì cô thấy ‘hắn’ dễ lừa dữ lắm mới nói thế.
Rõ ràng bác sĩ kia đã bảo cô ở lại hai ngày rồi mới đi.
Vì luôn dùng thể tinh thần nghe đoạn hội thoại của họ, nên người cá đã hoàn toàn nghe hiểu rất nhiều chẩn đoán bệnh, bác sĩ rõ ràng đã nói Thư Đường còn bị ‘nhiễm trùng Amidan’ nhẹ.
Vậy nên lúc này người cá biết, Thư Đường đang nói dối.
Nhất định là vì có lý do khác nên cô mới muốn về.
Chỉ là Thư Đường không chịu nói.
“Hoa hồng nhỏ à, thật sự chỉ là bệnh vặt thôi, tôi về uống thuốc hai ngày là được rồi.”
Người cá lại cảm thấy cô là một kẻ lừa đảo.
Vì khoảnh khắc cô nằm trong lòng ‘hắn’ nóng hôi hổi ấy, người cá thậm chí còn cho rằng cô sắp biến mất đến nơi rồi.
Sự sợ hãi và căng thẳng ấy, đến tận nay người cá vẫn nhớ rõ như in.
‘Hắn’ rất sợ cô sẽ không cẩn thận chết đi.
Hai người giằng co trong giây lát.
Người cá duỗi tay xách cô đến bên cạnh.
Muốn dữ dọa cô, nhưng mà, cô còn cảm, cô là một người bệnh;
Muốn dạy dỗ cô, nhưng bản thân ngoài rít rít lên cũng chẳng thốt nên lời.
Thế là người cá cúi đầu nhìn cô hồi lâu.
Cuối cùng không thể không mím môi đành chịu.
Dỗi.
Cuối cùng Thư Đường vẫn xuất viện, vì lúc đến không mang gì cả, nên khi trở về gần như cũng chỉ đem theo số thuốc thu thập được trong hai ngày này.
Thư Đường cho là người cá đã thỏa hiệp.
Nhưng Thư Đường không hề hay, người cá đã học được ‘tác chiến vòng vo’.
Người cá đã nhớ kỹ con đường này, cũng nhớ kỹ tên Trần Sinh này. Chỉ cần Thư Đường lại sốt, người cá dù có là nửa đêm cũng sẽ xách cô đến đây chích.
Chỉ là đến lúc đó thật ấy à, người cá sẽ không dễ nói chuyện nữa đâu.
Trên đường về, Thư Đường có thể cảm nhận được ‘hắn’ vẫn đang tức giận.
Quái vật cao lớn mặt không cảm xúc đi đằng trước cô, trong tay cầm một túi đầy thuốc rất bự, tuy rằng mặt vẫn vô cảm đấy, nhưng mỗi một ai đến gần ‘hắn’ đều có thể cảm giác được hơi thở cáu kỉnh.
Chứng cứ là dọc đường đi tất cả người qua đường đều cảm nhận được nguy hiểm, lập tức tránh rất xa.
Hơn nữa vì khai thông không đâu ra đâu, nên Thư Đường không biết, con quái vật nọ còn có chỗ tức giận khác:
‘Hắn’ cho là Thư Đường đang lừa gạt mình.
Như mọi lần Thư Đường thường lừa ‘hắn’, lấy ví dụ như cô nói với người cá rằng, mấy người kia thấy ‘hắn’ liền chạy chỉ bởi vì KFC sẽ giảm giá siêu đậm vào ngày thứ năm.
‘Hắn’ cúi đầu nhìn kẻ lừa đảo kia.
Nếu là một tháng trước, Thư Đường ba láp ba xàm cũng có thể nhẹ như bông lừa gạt được người cá, trên cơ bản cô nói sao người cá sẽ nghe hiểu vậy. Cô nói trời là biển, người cá cũng sẽ chỉ lắc lư đuôi cá tỏ ý tán đồng.
Nhưng theo thời gian dần trôi, người cá nghe hiểu ngày một nhiều.
Những gì Thư Đường nói với người cá trước đó, cô nói cô mắc một loại bệnh rất nghiêm trọng, gọi là chứng lo âu chia lìa cái giường, vậy nên cô cần phải nằm trên giường đủ đầy 12 tiếng đồng hồ mới được. Người cá bị lừa từ vòng gửi xe, nửa tin nửa ngờ đem Thư Đường lên thả lại trên giường. Sau này mới nhận ra đơn thuần nó là lười biếng.
Còn có cuốn sách Thư Đường mãi không buông tay, bảo rằng vì thời tiết/vì thịt cá/vì nước không đủ ấm, chỉ huy người cá xoay mòng mòng. Người cá nhìn chằm chằm Thư Đường vọc cát, đọc sách một thôi một hồi, cũng không vạch trần kẻ lừa đảo này.
Những chuyện như thế đều lừa gạt, còn có rất nhiều rất nhiều nữa, nhưng người cá lại không thấy tức giận.
Nhưng đến hôm nay, người cá bỗng nhận ra rằng, trong mắt kẻ lừa đảo này, đoán chừng ‘hắn’ là một người rất vụng về, rất dễ lừa.
Người cá nghĩ đến đây, không biết tại sao, mím chặt môi.
—Dường như, trong tiềm thức nào đó, con quái vật hy vọng bản thân trong mắt cô, là đáng tin cậy, là mạnh mẽ.
Kẻ lừa đảo mang lòng cắn rứt đi đằng sau, vẫn luôn trộm ngó ‘hắn’.
Thư Đường không biết tại sao người cá lại tức giận.
Giữa hai người, chỉ có một người hay mau miệng.
Nhưng mà đi được một nửa, Thư Đường không đi nữa.
Cô nhìn chung quanh, tìm một cái bồn hoa ngồi xuống.
Không nghe thấy tiếng bước chân, bóng dáng cao lớn đi đằng trước bỗng dừng bước. Trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn là vòng về lại.
Người cá cúi đầu nhìn chằm chằm mèo kia ngồi trên bồn hoa, nom càng tức giận.
Kết quả lại nghe thấy cô nói:
“Hoa hồng nhỏ này, anh xem trời sắp mưa, hai chúng ta chỉ có một chiếc ô.”
“Tôi đi hết nổi rỗi, anh cõng tôi về được không?”
Lúc cô nói những lời này vẫn luôn lén nhìn biểu cảm của người cá.
Người cá an tĩnh trong chốc lát, không nói câu nào.
Chỉ là đặt túi ni-lông xuống đất.
Thư Đường thuận tiện nằm lên trên vai người cá.
Tay cô bung chiếc ô đặt lên trên đầu bọn họ.
Cô ghé đầu dựa lên vai gáy người cá.
Ngay lúc đối phương chuẩn bị đứng lên, cô lập tức bảo người cá hạ thấp đầu xuống một chút, để cô quấn cổ ‘hắn’ cho khỏi bị rơi xuống.
Người cá trầm mặc trong chốc lát, bàn tay to nâng hai chân cô lên.
—Thế thì không dễ rơi.
Thư Đường sửng sốt một hồi.
Nhiệt độ của đối phương lạnh như băng, như một cục đá vậy.
Nhưng lại mang đến cho cô một cảm giác an tâm trước nay chưa từng có.
Cô gác đầu bên vai gáy người cá.
Không kìm được nở nụ cười.
Hô hấp có hơi ngưa ngứa, bước chân người cá dừng lại đôi lát.
Trong làn mưa to.
Cô nói khe khẽ: “Hoa hồng nhỏ ơi, tôi rất thích hôm nay.”
Câu này nhẹ thật nhẹ.
Bị cơn mưa dày bọc lấy.
Người cá dường như đã nghe thấy, lại như thể không nghe ra.
Chỉ là bước chân có hơi chững lại, cõng cô đi về phía vùng cấm.
Khóe miệng nâng lên một độ cong thật nhỏ không thể nhận thấy.
Cô bèn an tĩnh nằm trên vai người cá cao lớn, cầm ô lắc lư.
Khóe miệng không sao kiềm được mà cong lên.
Cô lấy cớ mưa to không ô, đường xa khó đi.
Nhưng lòng cả đôi đều thấu.
Ô có hai chiếc.
Đường cũng chẳng dài.