Trên người Thư Đường luôn có một loại khí chất bia đỡ đạn kỳ lạ, rất dễ khiến người bên cạnh có ảo giác cô thành một bia đỡ đạn chết ngay tập một của một bộ phim kinh dị cũ kỹ.
Người ta nói với cô nhà ma nguy hiểm lắm đừng có đi, bia đỡ đạn: Hả? Giảm giá 20 tệ, xách vali vào ở lẹ làng!
Người ta lại nói cho cô đó là quỷ đó chạy ra ngoài đi, bia đỡ đạn: Hả? Đừng chạy á? Nằm xuống chui vào giấc ngủ đẹp nào.
Kiểu bia đỡ đạn xem lời người khác cảnh báo thành gió thoảng bên tai, cứ như tập một mới vào là chết toi, tục gọi cây hài nhân dân.
Nhưng mà hiện tại, cây hài nhân dân vẫn luôn chẳng hay biết gì và đứng bên ngoài mọi tình huống cuối cùng cũng đối mặt với hiện thực.
Đại hội nghiên cứu và thảo luận của sò biển được diễn ra.
Thư Đường nghiêm túc nghe 17 sò biển báo cáo xong:
Trong đó có 5 sò biển là chuyên gia vũ khí hạng nặng, cái gì mà tàu ngầm, máy bay chiến đấu, xe bọc thép các thứ các thứ;
Trong đó có 5 sò biển lại là chuyên gia về vật liệu mới, cái gì mà vật liệu được bảo vệ ở mật độ cao, để chế tạo nên mai rùa có chức năng toàn diện;
7 con sò còn lại thì thiên tài hơn nữa, cái gì mà phóng dược vật ra ngoài không gian, bổ sung thuốc trừ sâu vào chuỗi thức ăn cho sinh vật biển, trọng tâm chính là một chu kỳ chuỗi sinh thái.
—300 trang báo cáo, hết 280 trang là cách để tiếp cận 001, 20 trang còn lại mới là thảo luận về bệnh tình.
Thư Đường thân là cây hài nhân dân, phải sau mới ý thức được: Hình như nhận thức của mình xuất hiện chút lệch lạc.
Trong mắt Thư Đường, hoa hồng nhỏ tuy là có sức lực khá lớn, nhưng tính cách thì vô cùng hướng nội, hơn nữa lại còn rất đẹp, trong lòng cô vẫn luôn xem hoa hồng nhỏ như công chúa cá vậy đó.
—Trông thế nào thì bắn đại bác bảy ngày cũng không tới cái miêu tả của ‘quái vật vùng cấm’.
Vậy nên dù đã có phán đoán thì vẫn không thể nào tin được.
Mãi cho đến khi Thư Đường nhìn thấy đoạn video hoa hồng nhỏ tay không xé nát tàu thăm dò.
Cô bắt đầu bất an.
Cô kìm không đặng nhìn xung quanh.
Cô lo sợ hỏi sò biển số 17 bên cạnh: “Đây là Photoshop nhỉ?”
Sò số 17 nhìn cô với vẻ rất ngạc nhiên, tại sao đã tiến vào tổ nòng cốt rồi mà còn dư ra một ngoại lệ thế?
Sò số 17 bảo cô nói ít làm nhiều, bớt thắc mắc.
Thư Đường tiếp tục cẩn thận lắng nghe mọi người thảo luận, những từ ngữ về ‘001’ dũng mãnh thế nào lọt vào tai cô, một sự nghi ngờ cuối cùng cũng được chứng thực.
Lá gan Thư Đường không lớn, cô chỉ là có được cái khí chất độc đáo của một bia đỡ đạn, khí chất này khiến phần lớn thời gian cô chỉ sống trong thế giới của riêng mình, hình thành một luồng logic riêng.
Chỉ là xét đến cùng, cô vẫn chỉ là một người bình thường.
Cô sinh ra ở khu an toàn, đời trước cũng chưa từng trải qua chuyện gì đặc thù, đột nhiên phát hiện ra bản thân đã sớm chiều chung chạ với một sự tồn tại đáng sợ như thế trong một khoảng thời gian dài đến vậy—-
Để nói cách khác.
Virus zombie bùng nổ.
Thư Đường mỗi ngày như cái xác không hồn trên đường về lại tao ngộ với đám đồng nghiệp zombie.
Thư Đường thầm nghĩ, à, lại là một đám con sen bị tư bản vắt kiệt nước.
Thế là hoàn mỹ chui vào đám zombie đục nước béo cò.
Mãi đến một ngày, cô phát hiện ra mọi người là zombie thứ thiệt, và cô là người sống duy nhất.
Là người sống cuối cùng trên thế giới biết được chân tướng.
Thư Đường nhìn chung quanh, vô cùng sợ hãi.
Người khác có thể sẽ tìm cách trốn đi, dù bò cũng trốn.
Nhưng Thư Đường thì vừa sợ hãi vừa mò cá.
Dần dà sau đó nhận ra chui vào đám zombie cũng khá ổn, không cần đi làm, đồng nghiệp không biết nói chuyện cũng tránh phải xã giao, quan hệ cũng hòa hợp hơn hẳn.
Thế là quyết định nằm luôn.
Trên đây là viết lại toàn bộ hành trình tinh thần của Thư Đường sau khi phát hiện ra chân tướng.
Thư Đường hẳn là nên lập tức đi tìm Trần Sinh từ chức, tức tốc chạy trốn.
Nhưng cô chỉ sợ hãi trong chốc lát, lại mau chóng thành lập một cái đẳng thức:
Quái vật=hoa hồng nhỏ=thần cá ngừ=công cụ mở sò điệp sống=máy đi đường tự động=sờ đuôi cá thích lắm.
Thế là mèo ta lập tức thả lỏng cả người.
Thái độ của cô cũng không phải là không có gì thay đổi.
Ít nhất thì vào giờ phút này, cô vẫn đang nghĩ trong lo sợ: sau này hoa hồng nhỏ mà nướng cá nửa chín nửa sống thì cô vẫn nên nhẫn nhịn thôi, bớt chỉ chỉ trỏ trỏ lại.
Còn cái đuôi cá kia nữa, nó hung hãn như vậy, có phải là lược lông mềm như thế có hơi không ổn quá không, có nên đổi sang lược inox không?
Tâm lý Thư Đường đang hoạt động phức tạp mà không ai hay, 18 con sò hãy còn đang tiếp tục thảo luận.
Chờ đến khi Thư Đường cuối cũng cũng tiếp nhận sự thật, tinh thần cô bình ổn lại, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy đoạn video ghi hình cái ngày mà người cá bạo loạn lực tinh thần.
Thư Đường thấy đám người kinh hoảng bỏ chạy; thấy lồng sắt lớn bị xé nát; thấy quái vật Bastille kia, vừa ngẩng đầu lộ ra cặp mắt đen nhánh.
Dữ tợn và đáng sợ.
Hình ảnh vô cùng có sức đánh vào thị giác.
Nếu nói trước khi nhìn thấy cảnh này, Thư Đường vẫn chưa có cách nào để liên hệ người cá với đủ câu chuyện thần thoại về vùng cấm, thì trong tiếng thét chói tai từ những con người đang di dời tránh thoát, đã kéo Thư Đường trở về hiện thực.
Chỉ là khi Thư Đường tiếp xúc được với thực tại lạnh như băng, phản ứng đầu tiên của cô không phải là sợ hãi: Bé đáng thương trong lòng cô chỉ biết nép mình trong bóng tối, thật đúng là ‘quái vật’ vùng cấm danh xứng với thực.
Cô nhìn màn hình chăm chú, quái vật khư khư không buông cây ô lam trong tay ra.
Cô đã biết chiếc ô lam ấy hỏng như thế nào.
Chuyên gia trị liệu vẫn đang phân tích về trạng thái lực tinh thần lúc đó của quái vật, dùng giọng điệu lạnh lẽo tàn khốc và nghiêm túc mà tuyên án:
“Tính công kích của 001 rất mạnh, còn có khuynh hướng chủ động công kích, đánh giá từ phạm vi bạo loạn lực tinh thần….”
“Bắt đầu bằng vũ khí M12 đã không còn bất cứ tác dụng nào với hắn, nếu lần sau…”
“Hắn đã biến mình thành kẻ đối lập với cả loài người, dựa trên cơ sở chữa trị, chúng ta không thể quên phòng bị là việc quan trọng nhất….”
Trong tai cô ngổn ngang những âm thanh lộn xộn đó.
Cô muốn nói: Ngày đó hoa hồng nhỏ đi tìm cô, chỉ là cầm cây ô nhỏ chờ cô thôi mà, không phải muốn công kích mọi người đâu;
Cô cũng muốn nói hoa hồng nhỏ nghe không hiểu rất nhiều từ, tính cách cũng rất mẫn cảm, nếu mọi người dùng vũ khí nhắm vào hắn trước, lại thể hiện ý thù địch, thì hắn không thể nào không phản kháng;
Cô muốn nói hoa hồng nhỏ trừ đoạn video trước đó ra, thì không hề làm tổn thương bất cứ ai cả.
Nhưng Thư Đường há miệng thở dốc, mới phát hiện ra giọng mình rất khẽ, căn phòng họp to lớn đầy tiếng thảo luận ong ong không ngớt, đã bao phủ hết mọi âm thanh của cô.
Trong mắt bọn họ, đó hắn là một con quái vật đã xảy ra biến dị đáng sợ, tính tình quái lạ trời sinh khủng bố.
‘Hắn’ sống ở vùng cấm bị vứt bỏ, hắn ôm sự bài xích đối với thế giới lạnh lẽo, lại có sức mạnh cường đại, uy hiếp đến sinh tồn của nhân loại. Tựa như ‘quái vật’ u ám trong bóng đêm.
Mọi người bị ép phải cứu vớt ‘hắn’, lâu dần thành kiến ăn sâu bén rễ.
…
Thư Đường ngồi ở một góc trong phòng họp, không thích hợp lại nhớ đến cái ôm ban sáng.
Lúc cô ôm lấy ‘hắn’, rõ ràng nhiệt độ của đối phương lạnh như băng, chỉ là lúc ấy cô chỉ thấy rất kiên định, rất an ổn, khiến cho tâm trạng của cô như muốn bay lên.
Mà lúc này đây, mọi người lại dùng giọng điệu sợ hãi nhắc đến sự tồn tại của ‘hắn’, lúc phân tích còn cứ như đang phân tích tính tình của một con quái thú kỳ dị, một loại vũ khí mà bất cứ lúc nào cũng mang nguy hiểm lau súng cướp cò.
Còn phát huy trí tưởng tượng phong phú, tiến hành phỏng đoán động cơ của ‘hắn’.
Trong buổi họp này, Thư Đường nghe về một loài quái vật đang không ngừng tiến hóa đáng sợ, một quái vật với dụng tâm hiểm ác và có mang thù địch với loài người.
Thư Đường có một bụng muốn nói.
Nhưng khi cô lấy hết can đảm muốn đứng lên phản bác, thì buổi họp kết thúc.
Cô thậm chí còn không có cơ hội để lên tiếng.
17 chuyên gia trị liệu kéo bè kéo cánh đi ra khỏi phòng họp.
‘Cạch’ một tiếng, cửa phòng đóng lại.
Cô ngồi trong phòng họp ngây ngốc lâu thật lâu.
Chỉ vừa mới hôm qua, Thư Đường chỉ có một chút xíu lo âu.
Cô ý thức được hoa hồng nhỏ không phải là bé đáng thương cần sự giúp đỡ, cô cũng không phải là chuyên gia trị liệu duy nhất của hoa hồng nhỏ.
Cô nhặt được một bé đáng thương, muốn trộm chiếm làm của riêng.
Song lại đột nhiên phát hiện, có rất nhiều người đang quản ‘hắn’, đã thế số lượng còn khổng lồ.
Thư Đường không hề là người duy nhất mà hoa hồng nhỏ có thể dựa vào.
Điều này khiến bé mèo chùn bước, do dự và bất an.
Theo bản năng cô muốn hòa nhập mình giữa 17 con sò kia, muốn chứng minh bản thân cũng rất đáng tin cậy.
Thế là từ khi bị thêm vào nhóm công tác, cô liền tỏa ra ánh sáng nhiệt tình, giao lưu với đồng nghiệp, nghiêm túc viết báo cáo, muốn thể hiện tốt bản thân thông qua báo cáo, lắng nghe kinh nghiệm.
Chỉ là sau khi cuộc họp kết thúc, cô đột nhiên nhận ra, chuyện khác hoàn toàn so với trong tưởng tượng của cô.
Mọi người miêu tả bé đáng thương của cô thành quái vật ba đầu sáu tay.
Cô mờ mịt muốn phản bác lại theo bản năng.
Chỉ là cứ như cô đang hét lên giữa vực sâu, muốn nói cho cả thế giới biết, rằng ‘quái vật’ kia không hư như thế, ‘hắn’ mở vỏ sò siêu mau, còn biết chiên cá, dẫn cô đến vịnh nước mắt lam, là con cá tốt nhất thế giới.
Chỉ là còn chưa phát ra tiếng, nó đã biến mất trong hố đen.
Cô đứng dậy thu dọn đồ đạc rồi đi ra bên ngoài.
Lúc này trời đã về khuya.
Thư Đường vốn phải về Ký túc xá cùng lão Ngô. Ký túc xá mà thượng tá Trần sắp xếp cho cô nằm giữa nhóm chuyên gia trị liệu, nếu Thư Đường về đó ở sẽ càng dẽ hòa nhập vào trong nhóm người đó.
Nhưng mà, đại khái là vì sự khác nhau trên bàn họp đã khiến Thư Đường đột nhiên mất đi hứng thú hòa nhập vào tập thể đồng nghiệp của công việc mới.
Thư Đường đứng ở cửa trong chốc lát, bảo lão Ngô đưa cô đến chợ bán đồ ăn gần đó.
Ngay lúc lão Ngô chạy một chiếc xe ra, Thư Đường đã không còn cảm thấy bất ngờ nào nữa.
Bây giờ Thư Đường cũng đã biết, lão Ngô chắc hẳn không phải là ‘trợ lý’ gì đó rồi.
Hết thảy những điều này với Thư Đường đã làm đảo điên thế giới quan của cô.
Trong một ngày, khu 01 biến thành vùng cấm, hoa hồng nhỏ biến thành quái vật, trợ lý dường như cũng không hề đơn giản, thậm chí là cơ hội chuyển lên chính thức trời giáng dường như cũng chẳng phải vận may gì.
Với một người bình thường mà nói, lực sát thương quá lớn.
Nhưng mà Thư Đường với một logic kiên cố không gì phá vỡ nổi, có thể đồng hóa tất cả mọi chuyện theo logic của chính mình, cô gần như chỉ mờ mịt trong chốc lát, sau khi lên xe đã mau chóng tiêu hóa hết
Mọi người đều biết, mèo, là một mãnh hổ.
Mà hoa hồng nhỏ, dù nó có mạnh mẽ đến đâu há cũng chỉ là dòng hoa.
Thư Đường vẫn rất kiên định chuẩn bị để đến vùng cấm xem hoa hồng nhỏ, vẫn dựa theo kế hoạch đến chợ bán đồ ăn mà mua đường phèn cùng táo đỏ, còn đặc biệt lựa chọn với lão Ngô khi trông thấy mấy con gà mái vàng.
Logic của thầy thuốc mèo: “quái vật” thì sao, mặt trắng chính là thiếu máu, chính là cần bồi bổ đó.
Hoa hồng lam bao quanh Bastille.
Quái vật cho rằng hôm nay Thư Đường sẽ không xuất hiện.
Có lẽ sẽ là một ngày sau, hai ngày sau.
Có lẽ sẽ mấy tháng, mấy năm.
Nhưng quái vật vùng cấm có vẻ rất bình tĩnh.
Sau khi tối trời, quái vật đi về giữa sào huyệt của mình.
Ngay khi chuẩn bị nhắm mắt đi vào giấc ngủ—-
‘Hắn’ nghe thấy tiếng đập cửa.
Quái vật an tĩnh trong chốc lát.
‘Hắn’ nghe thấy âm thanh của Thư Đường:
“Hoa hồng nhỏ, mở cửa nào, trời mưa rồi!”
Đôi môi tái nhợt của người cá khẽ mím lại, sửng sốt thật lâu.
Lúc mở cửa, trông thấy một con mèo đi lạc sũng nước.
Cô mang theo túi lớn túi nhỏ, trong ngực còn ôm một con gà đang giãy đành đạch.
Chiếc ô sớm đã quẹo sang một bên sau cuộc chiến với con gà.
Nước mưa làm ướt đẫm cả người, nom có tí buồn cười.
Người cá xách chú mèo ướt đi lạc vào trong.
Phần lớn thời gian người cá sẽ rất dễ nói chuyện. Nhưng cũng vẫn có ngoại lệ: Ví như, Thư Đường tự làm bản thân bị thương, hoặc là làm một số chuyện khá nguy hiểm, hng thú sẽ xách cô về, lúc này sẽ lộ ra vẻ hung dữ, nghiêm túc.
Hung thú chưa từng nuôi dưỡng một sinh vật yếu ớt, nhỏ nhoi đến thế này, ‘hắn’ rất lo lắng Thư Đường nhỡ bất cẩn liền chết mất, đặc biệt là sau khi Thư Đường nói với người cá thế nào là cảm mạo và bệnh tật, trong mắt người cá, chỉ một cơn gió to, một trận mưa lớn đều có thể dễ dàng cướp đi cái mạng nhỏ của Thư Đường.
Vì thế khi người cá thấy mèo sũng nước, con ngươi đen nhánh bắt gặp cả người ướt đẫm của cô, ánh mắt lập tức trở nên vô cùng đáng sợ.
Thậm chí khí chất cũng biến đổi, như một cơn bão táp được mặt biển yên tĩnh che đi.
Thư Đường lập tức nhớ đến cái lần trước đã tìm từ đặng lừa dối người cá: Vì để cho người cá không đi tìm cô vào ngày mưa, cô đã lừa hắn khi gặp mưa sẽ cảm mạo, sẽ chết—kết quả cô thật sự đã dầm mưa về, thế là cô trở nên bất an và lo sợ.
Nhưng không biết tại làm sao, mà người cá không xách cô lên rồi rít với cô, thậm chí còn không hung dữ với cô.
—Đoán chừng là lo cô sẽ sợ hắn, người cá chỉ xách Thư Đường lên trên ghế, rồi trầm mặc xoay người rời đi.
Bóng dáng hắn trông có chút áp lực vì tức giận.
‘Hắn’ nhóm lửa trong góc tối, sau đó xách cô lên để bên cạnh đống lửa.
Thư Đường không dám nói với người cá rằng lần trước là cô lừa ‘hắn’, lại có hơi sợ ‘hắn’, trong chốc lát cô rất lo lắng.
Kết quả cả quá trình người cá rất trầm mặc, chỉ dùng con ngơi đen nhìn cô lom lom, đôi môi tái nhợt mím chặt, cằm bạnh ra.
Nhìn thì rất tức giận đó, nhưng không biết sao lại không còn rít cô như ngày thường.
Thậm chí là dùng ánh mắt lăng trì cô trong giây lát, nhưng lại không hề tỏ ý, không nói một lời chuyển sang chêm củi.
Con đồ tể biển sâu lúc bấy giờ, ấy thế mà nhìn như lực bất tòng tâm.
Thư Đường đột nhiên thấy rất mới lạ.
Cô nhìn người cá chăm chăm mấy bận.
Thật ra trước khi rời khỏi vùng cấm, Thư Đường đã cảm nhận được bầu không khí kỳ quái này.
Một sự dung túng đến lực bất tòng tâm.
Đoán chừng là từ sau khi cô kể câu chuyện kia trước khi ngủ, mới bắt đầu phát hiện ra.
Con hung thú này không muốn thể hiện ra sự hung hãn của mình, để cô sợ hãi và mâu thuẫn, vì thế nó lựa chọn sự bao dung không có một giới hạn nào:
Không phản bác lại cô, thậm chí còn giả mù có chọn lọc cho mọi thói hư tật xấu của cô, cô nói gì nó nghe nấy.
Một lần nữa quay lại tòa Bastille, Thư Đường vốn vẫn còn chút thấp thỏm.
Nhưng đến hiện tại, mọi sự thấp thỏm ấy đã biến mất.
Cô cảm nhận được sự nuông chiều không giới hạn ấy, vậy nên cũng lập tức quên béng hết mọi sợ hãi và thấp thỏm.
Mèo là loài động vật có lòng tò mò cực lớn, đặc biệt thích nhảy đến những chỗ nguy hiểm, chỉ cần bạn nhượng bộ một bước sẽ khiến cho mắt mèo sáng lên ngay trong đêm, sau đó nó sẽ đột ngột nhảy đến cả chục bước.
Vì thế, mèo ta không những không hề rụt rè trước sự nhượng bộ của đối phương, mà ngược lại còn làm ra quyết định nguy hiểm hơn.
Cô đến gần người cá.
‘Hắn’ trầm mặc, không né tránh, chỉ cúi đầu mà nhìn cô.
Thư Đường vươn tay, chạm phải gò má người cá.
Người cá vẫn cứ lặng lẽ nhìn cô.
Đoạn, Thư Đường duỗi tay chầm chậm sờ đến cái món đồ mà mình dòm ngó thật lâu, nhưng vì sợ người cá rít lên mà mãi vẫn chưa chạm qua, chiếc vây sau tai.
Đồ tể biển sâu bấy giờ cứng đờ cả người.
Vây sau tai theo bản năng đóng mở, dựng thẳng lên một độ cung sắc bén.
Nhưng với ý chí mạnh mẽ của người cá, nó đã nhịn xuống loại xúc động muốn sinh sôi.
Hiển nhiên, hành vi kìm chế bản năng này đã làm cho toàn thân người cá căng chặt đến từng thớ cơ, ánh mắt cũng trở nên vô cùng nguy hiểm.
‘Hắn’ cứng nhắc rũ mi, đôi ngươi đen nhánh chú mục lấy cô.
Chỉ là người cá không bày ra bất cứ phảng kháng nào, cũng không có bất cứ hành động gì.
Thậm chí còn mặc cho cô sờ vây sau tai.
Cô tò mò sờ tới sờ lui, cảm giác và xúc giác hệt như lúc chạm vào cái đuôi vậy, sờ lên lành lạnh, vô cùng thoải mái.
Chờ dến khi bé mèo tiến thêm một thước, thời gian sờ soạng dài thật dài.
Cô hồn nhiên không nhận ra đối phương căng cứng cả người, còn chịu áp lực xúc động muốn khép mở vây cá mà gân xanh nổi lên.
Cô lưu luyến buông tay, đến lúc muốn lui lại—-
Cả tối nay hung thú vẫn luôn trầm mặc, rất dễ ăn hiếp bỗng động đậy.
Cô như một bé mèo bị túm cổ, không có sức phảng kháng bị người cá kéo thẳng vào trong lòng ngực.
Thư Đường muốn tránh ra, lại bị bàn tay đè chặt không dễ dị động đậy nổi.
Đối phương lại cố tình không nói lời nào, cứ thế trầm mặc.
Đến gần đổ tể biển sâu là vô cùng nguy hiểm, vì dù là hình thể hay sức lực của đối phương một khi bộc phát đều sẽ mang đến cảm giác áp bách.
Cô trì trệ, có chút sợ hãi.
Thế là cô khẽ khàng: “Hoa hồng nhỏ, anh làm gì thế?”
Người cá không cho cô bất cứ đáp án nào, chỉ cúi đầu thong thả nhìn thật kỹ bé mèo đêm nay trông rất được nước làm tới.
Thư Đường bị ‘hắn’ nhìn đến dựng cả lông lưng.
Nhất là khi cả người cô bị người cá ấn vào trong ngực, phía sau là hơi thở nặng nề của ‘hắn’, và cả lồng ngực dày rộng.
Hoặc chăng là vì pheromone, tim cô đập rất nhanh.
Cô không dám nhìn vào đôi mắt ‘hắn’.
Đang cứ mãi nhìn cô ngoan ngoãn ngồi yên không dám động.
Bấy giờ ‘hắn’ mới chậm rì dời mắt đi.
Thư Đường mới thở dài một hơi đầy nhẹ nhõm.
Đoạn, một miếng khăn lông bọc lấy cô.
Người cá cúi đầu, đè cô lại.
Vụng về mà chà lau tóc cô.
Vì để được đụng vào cô mà người cá đã tập luyện một thời gian rất dài. Ban đầu là cục đá, sau đó là vỏ sò, cuối cùng là bé vịt vàng, sau khi xác định sẽ không bóp nát bé vịt vàng, người cá cũng dần dần học được cách dùng bao nhiêu phần sức lực thì mới có thể chạm vào cô được.
Bé mèo bị ‘hắn’ ấn vào lòng chà lau tóc, mới đầu cô còn có chút căng thẳng, nói gì thì sức lực của người cá đáng sợ nhường nào, cô cũng đã biết rõ còn gì.
Hơn nữa bọn họ còn giữ khoảng cách gần như vậy, khiến cô có chút mất tự nhiên, cứ không kìm được nhìn ra bên ngoài, chỉ là mỗi lần cứ ngo ngoe rục rịch muốn trốn đi, là lại bị ‘hắn’ dùng tay đè lại không nhúc nhích được gì.
Nhưng rồi một chốc thôi đã không còn oán giận gì nữa.
Tuy là hung thú thỉnh thoảng tay chân vụng về sẽ bất cẩn làm đau cô, nhưng người cá lại mau chóng nắm được kỹ xảo, người cá rũ mắt, không còn làm đau tóc cô nữa.
Nhờ thế mà cô thả lỏng người, ngẩng đầu tùy ý hung thú giúp cô lau tóc.
Cô bỗng gọi ‘hoa hồng nhỏ’ một tiếng, thế là người cá cao lớn liền dừng lại, cúi đầu nhìn cô,
Dường như có hơi lo lắng nhíu mày.
Như thể đang hỏi: Làm đau cô sao?
Nhưng lại không có. Bé mèo chỉ gọi hắn như thế, rồi khôi phục lại sự yên tĩnh, cả khoảng thời gian sau đó đều yên tĩnh, vẫn cứ ngẩng đầu nhìn đường cằm sắc bén rõ nét và yết hầu xinh đẹp của ‘hắn’.
…..
Anh tốt là thế.
Vậy mà cả thế giới, chỉ mình tôi hay biết.