Ngày thứ tư sinh tồn ở đảo hoang.
Tuy là cãi nhau, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.
Đặc biệt là trên bãi biển có một đại quân cua biển khổng lồ, ném chuột sợ vỡ đồ, không thể không bắt tay làm hòa với người cá.
Buổi sáng, Thư Đường vừa định bỏ thuốc thì lại nhớ đến chuyện ngày hôm qua.
Thế là cô vỗ người cá, đưa viên thuốc qua.
Người cá cúi đầu, rất tự nhiên nhận thuốc.
Uống nước.
Ực.
Sau khi giảm bớt được một liệu trình lén bỏ thuốc, hiệu suất đút thuốc cũng tăng lên.
Nhưng bất hạnh lại là:
Nồi tự nóng sau ba ngày sử dụng, vào sáng hôm nay đã báo hỏng.
Thư Đường thêm nước nấu cháo cả buổi trời, mở nắp ra, gạo vẫn sống, nước cũng không ấm lên tí nào.
Điều này đồng nghĩa với một khoảng thời gian dài về sau Thư Đường không có cách nào ăn chín uống sôi được.
Thư Đường tiếc nuối: “Còn nhiều hải sản nữa đó, không thể nấu canh rồi.”
Dưới tình huống một khoảng thời gian dài không được tiếp tế, thì chuyện này cũng nằm trong dự liệu.
Có điều, tuy rằng tâm trạng hơi chán chường, nhưng cá hồi tươi sống cũng ngon lắm.
Thư Đường mau chóng quên bén chuyện này.
Nhưng trước khi rời khỏi phòng bếp, người cá nhìn chằm chặp Thư Đường đang nhìn nồi tự nóng trong chốc lát, duỗi tay sờ vào chút nhiệt độ còn sót lại của nồi tự nóng.
Nhưng Thư Đường lại không để ý đến chi tiết nhỏ này.
Sau khi ăn cơm, hai người theo thường lệ dạo quanh một vòng tòa thành.
Thư Đường kiểm tra đường cấp điện của thang máy, quả nhiên vẫn không khôi phục.
Thư Đường hoài nghi tên Tiểu Trần kia đã quên luôn việc cô còn ở nơi này, lúc ấy cô thấy anh ta mày rậm mắt to, là người tốt, còn dẫn theo cả đám người, nhìn qua cứ tưởng đâu đội trưởng đội bảo vệ, thế nào mà lại bỏ quên bọn họ chứ?
Chắc vì nồi tự sôi không còn cách nào sử dụng được nữa, Thư Đường cuối cùng cũng bắt đầu khá lo lắng.
Có điều nghĩ đến chuyện lại có thể kéo dài thời gian giao báo cáo, tâm trạng Thư Đường cũng tốt hơn.
Nhưng mà, lúc cùng người cá chuẩn bị rời đi, cô vừa ngẩng đầu lên liền thấy một cái camera.
Camera bên trong tòa thành không hiếm thấy, nhưng cái camera này—nó đang chuyển động.
Người cá đằng sau Thư Đường cũng dừng bước.
‘Hắn’ thong thả nhìn thẳng vào cái camera kia.
Camera lóe lên tia sáng hồng, là trạng thái đang làm việc.
Ngày thứ tư sau khi bị quân đội bỏ lại, thế giới không người thăm hỏi này, rốt cuộc cũng khôi phục liên lạc với thế giới bên ngoài.
—Tuy rằng chỉ là một cái camera.
Nhưng với Thư Đường mà nói, đây hẳn là ngọn lửa hy vọng bốc cháy lên sau bốn ngày dài.
Người cá nhìn trong chốc lát, rồi lại chuyển sang nhìn Thư Đường chăm chú.
Quả nhiên Thư Đường dừng chân.
Cầu cứu thì phải cầu cứu, nhưng cầu cứu cũng là một bộ môn:
Tuy lưu lạc ở hoang đảo này với Thư Đường như là bốn ngày nghỉ phép, nhưng cô tuyệt đối không được thể hiện ra bên ngoài rằng cô rất hưởng thụ.
Nếu không sau khi quay về, quản lý Chu nhất định sẽ—-
“Bốn ngày nhàn rỗi này cũng không làm gì, tại sao không viết báo cáo?”
“Cái gì? Cô nói cô bị nhốt? Đây là lý do không biết báo cáo? Luôn có giải pháp trong lúc khó khăn! Sao cô không chịu khắc phục chút nào?”
Người cá nhìn Thư Đường chằm chằm.
Liền thấy Thư Đường trầm tư trong chốc lát, rồi vươn tay lên làm rối xù mái tóc, quét tro lên trên mặt mình.
Cô lại quay đầu nhìn thoáng qua người cá, thấy người cá sạch sẽ thì lập tức bảo người cá cúi đầu theo.
Người cá:?
Tuy không biết cô muốn làm gì, nhưng người cá vẫn cúi đầu.
Thư Đường lập tức vung tay quệt một lớp tro lên mặt ‘hắn’.
Người cá không kịp phản xạ, sững sờ tại chỗ.
‘Hắn’ nhìn cô với vẻ quái lạ.
Sau đó tùy ý cho Thư Đường lôi kéo mình đi đến dưới camera.
Khi đôi mắt người cá đối diện với điểm đỏ của camera, hai mắt đen nhánh không có con ngươi vô cùng quỷ dị.
Mà Thư Đường đang cứng nhắc kéo người cá bên cạnh bắt đầu màn biểu diễn—
Tuy không rõ lắm phía bên kia camera có người xem hay không, nhưng Thư Đường vẫn lập tức bày ra biểu cảm tuyệt vọng:
“Có người không ạ! Chúng tôi bị nhốt ở đây bốn ngày rồi, thang máy không thể đi, thức ăn đã cạn kiệt ba ngày rồi, sắp chết đói rồi, các người mau đến cứu mạng đi ạ!”
“Có ai đến cứu chúng tôi không! Cứu mạng! Cứu mạng!”
Sau khi biểu diễn xong, Thư Đường mang vẻ mặt tuyệt vọng cảm thấy mỹ mãn không thôi lôi kéo người cá còn đang không hiểu gì đi.
Thư Đường: “Mau mau mau, chúng ta mau đi ăn cá ngọt bự thôi!”
Thật ra người cá nghe không hiểu cả một đoạn thoại dài mà Thư Đường vừa nói là gì.
Nhưng người cá lại nghe hiểu ‘chết đói’ và ‘cứu mạng’, bởi vì mỗi khi bị cua kẹp là cô lại la làng ‘cứu mạng’; rồi sau khi đem cua đi nấu canh xong,cô lại kêu ‘chết đói’.
Chỉ là mỗi ngày cô đã ăn bốn năm con cua, ăn xong thì lại tách sò biển, giữa trưa còn ăn mấy miếng cá hồi, ăn no thì đến bờ biển nằm, Thư Đường nói: “Này là cô đang suy nghĩ về đời người.”
Người cá thì cho là cô ăn no quá, căng không động nỗi mới đúng.
Vậy thì tại sao cô lại nói dối với cái món đồ kia chứ?
Cũng như rõ ràng cô là người sờ cua trước, mà lần nào cũng vu hãm con cua nó kẹp cô trước;
Lại hay như rõ ràng không muốn động tay động chân phơi chăn, nhưng lần nào cũng dùng cái mỹ danh là dạy ‘hắn’ cách nhận biết đồ vật;
Và còn cả, rõ ràng ngoài miệng cô nói thích thế giới của ‘hắn’, nhưng vẫn cứ nghĩ cách rời khỏi đây.
Người cá kết luận:
Cô là kẻ lừa đảo thích nói dối.
Thư Đường phát hiện ra sau khi người cá trở về, người cá trở nên rất trầm mặc.
Thật ra thỉnh thoảng người cá lại rít lên một tiếng, hoặc bật ra vài âm thanh nhỏ mơ hồ từ cổ họng, thì người cá vẫn luôn rất an tĩnh.
Nhưng sau mấy ngày ở cùng nhau, Thư Đường đã có thể cảm nhận được sự chênh lệch từ cảm xúc biến đổi của ‘hắn’.
‘Hắn’ trầm mặc xách cô đến một bãi đá gầm, rồi xoay người, đuôi cá vung lên, thân ảnh mạnh mẽ như một mũi tên rời cung, biến mất trong biển rộng.
Mấy ngày nay, lúc người cá đi săn sẽ thường hay đưa Thư Đường đến bãi đá ngầm này.
Có đôi khi kết thúc cuộc đi săn về bỗng lười biếng, bọn họ sẽ ăn luôn trên tảng đá.
Hôm nay cũng như thế.
Nhưng sau khi đi săn xong, người cá không có dấu hiệu lên bờ.
Đuôi người cá đẹp lắm, lúc động đậy sẽ thỉnh thoảng có bọt nước, bọt nước dưới ánh mặt trời lấp lánh như trân châu vậy—
Thư Đường nhìn người cá vẩy đuôi có thể nhìn cả một buổi chiều.
Nhưng hôm nay, đuôi cá chỉ xoè ra dưới nước biển như một ‘dải lụa’ đẹp tuyệt, có vẻ rất an tĩnh.
‘Hắn’ vẫn cứ trầm mặc, mặt mày vô cảm có hơi u ám.
Mấy ngày qua Thư Đường trừ vọc cát thì sẽ là lụm vỏ sò, tuy cô rất rất nhàn nhã, nhưng cũng dần trở nên nhàm chán.
Thú vui lớn nhất của cô biến thành quấy rối người cá, thỉnh thoảng sẽ túm lấy đuôi cá hắn, hoặc lén dùng cua kẹp lấy ngón tay hắn—mà phần lớn người cá không so đo với cô, mọi lần đều dùng ánh mắt mặc bé cá chơi đùa, chỉ là cầm con cua lấy ra.
Hôm nay cũng vậy, cả buổi chiều đến tận tối trời cô đều ngồi trên đá ngầm nhìn biển, nhìn chán thì lại quay đầu sang ngắm người cá đang nhắm hai mắt, bèn vẩy nước biển lên đuôi cá.
Người cá mở mắt, nhìn thoáng qua Thư Đường.
Khi ấy Thư Đường còn không biết chuyện sẽ diễn ra tiếp theo đó.
Người cá nổi lên mặt nước.
Thư Đường còn tưởng là hắn muốn xách cô đi—-
Kết quả, bất thình lình, cô cảm giác cổ chân mình bị túm lấy.
Giây sau, Thư Đường đã bị người cá túm vào trong nước biển.
“Cứu mạng! Cứu mạng!”
Thư Đường cho là người cá muốn mưu hại cô.
Cô hãy còn giãy trong nước, cho là bản thân sẽ bị người cá mưu sát.
Thư Đường la to: “Không phải chỉ là vẩy chút nước thôi à! Đúng là một con cá lòng dạ hẹp hòi!”
Người cá:”….”
Người cá duỗi tay xách cô lên.
Thư Đường bị xách lên đứng vững vàng.
Thư Đường mới nhận ra phiến hải vực này trông thì rất sâu, nhưng bên dưới có một khối đá ngầm rất dày, nước biển chỉ mới đến cẳng chân cô.
Thư Đường:”….”
Người cá lao vào trong nước, như mũi tên rời cung bắn đi thật xa, lại lần nữa quay đầu nhìn cô, rít lên với cô một tiếng.
Thư Đường liền hiểu ý hắn: ‘Hắn’ muốn đưa cô đi đến một nơi.
Cô vốn dĩ không quá thích nước nên mới ở mãi trên bờ biển, vọc cát mãi làm cô mất hứng thú, thấy người cá muốn dẫn cô đi ra ngoài nên cũng rất tò mò.
Thư Đường biết bơi, tuy là kiểu bơi chó tiêu chuẩn thôi, thế là cô thử thăm dò chỗ sâu, bơi tới cạnh người cá.
Nhưng người cá đợi cô nửa ngày, Thư Đường vẫn còn bơi chó tại chỗ.
Cuối cùng, kiên nhẫn hết ráo.
Thế là người cá vung đuôi, chui vào trong nước, vài giây sau đã đến cạnh Thư Đường.
Thư Đường còn chưa kịp nhận ra đã bị người cá bắt lấy.
Người cá ngoi lên nước, vòng lấy eo cô.
Đuôi cá vừa động đã bơi đi thật xa, Thư Đường chỉ có thể nghe được tiếng rẽ nước, còn có tiếng hô hấp và tiếng tim đập nặng nề của người cá.
Có lẽ là vì nước biển ấm áp, nên nhiệt độ của người cá cũng giống như nước biển, không còn lạnh băng đến thế nữa.
Đuôi cá người cá trong biển tản ra như dài lụa mỏng màu lam, nhanh chóng cắt xuyên qua làn nước.
Khung cảnh này đẹp tuyệt trần và mộng ảo.
Tốc độ của người cá trong nước không cần phải so sánh khi đi trên đất. Dưới nước người cá nhanh nhẹn như một chú báo săn, tốc độ nhanh đến kinh người.
Thư Đường gần như chỉ có thể nghe tiếng lướt nước thần tốc, cô nhắm tịt mắt lại, túm lấy người cá không dám buông tay.
Cũng không biết qua bao lâu, người cá dừng lại.
Thư Đường được đưa lên mặt nước, người cá dưới nước đẩy Thư Đường lên trên một bãi đá ngầm, Thư Đường bò lên, ngửa mặt lên không trung hít lấy thở để. Người cá lại thong thả ung dung lên bờ, xem Thư Đường như rùa đen lật mình.
Trong bóng đêm, cô cảm giác được người cá hẳn là đang cười.
Thư Đường thề, mình đi thuyền tốc độ nhanh nhất cũng không bằng người cá, nếu dưới nước có cảnh sát giao thông bắn tốc độ, thì cả đoạn đường này chắc cú người cá bị phạt cho phá sản rồi.
Một hồi lâu sau cô mới bình ổn lại hơi thở, bò dậy vắt khô đồ mình.
Cô mới nhận ra thời tiết đã dần tối đen đi, mà nơi cô đứng là một cái Vịnh.
Cô cho rằng người cá đưa cô đến đây đón gió, vì nơi này gió cực mạnh, họ vẫn luôn chờ đợi ở khu Bastille, chưa từng đến những nơi khác.
Thư Đường nghĩ thầm: Nếu mà nước BBQ, thì chỗ này có thể là một nơi lý tưởng đấy.
Người cá lắc lắc đuôi cá, rít rít lên với cô.
Nếu mà ở vùng 01 sau khi trời tối sẽ là một mảnh đen nhánh, thì bọn họ lúc này đã vào thành lũy ngủ rồi.
Nhưng Thư Đường từ từ bỗng thấy ở cách đó không xa, là một dãi ngân hà xanh lam đang sáng lên.
—Có một loài sinh vật phù du mang tên ‘đom đóm biển’, vào ban đêm các tuyến cơ thể của nó sẽ được kích thích sáng lên, phát ra ánh sáng có màu xanh nhạt.
Có một cái tên rất êm tai, gọi là ‘nước mắt xanh’.
Thư Đường sững sờ, động tác vắt quần áo cũng dừng lại.
Cô ngồi bên cạnh người cá, cùng hắn nhìn từng dòng sóng biển vỗ lên trên phiến đá.
Thư Đường nghĩ rằng, bốn ngày này ngăn cách với thế giới loài người, cô sẽ cảm thấy cô độc và vô vị.
Vì người cá không biết nói, mà máy truyền tin là thứ duy nhất cô dùng để kết nối với bên ngoài cũng đã hết pin, cuộc sống chỉ còn lại biển cả vô tận.
Nhưng giờ phút này, Thư Đường đột nhiên phát hiện ra, thật tình thì không hề.
Cùng một con cá, ngày ba bữa cơm, thủy triều lên xuống.
Thư Đường nói với người cá bên cạnh mình:
“Hoa hồng nhỏ này, anh có từng nghe về một câu chuyện cũ này chưa?”
“Có một người đàn ông tên là Robinson trốn vào hoang đảo, lại bắt gặp một người bạn Thứ Sáu không biết nói của mình.”
Thư Đường quay đầu nhìn hắn, bỗng, đôi mắt đen nhánh không có con ngươi kia, dưới sự phản chiếu hình ảnh ngược của nước mắt xanh, biến thành một dải ngân hà xanh lam.
Cô gần như ngừng thở theo bản năng.
Robinson gặp được người bạn Thứ Sáu không biết nói của mình.
Mà đùi gà bự cam, lại gặp được hoa hồng nhỏ màu lam của chính nó.
Vậy nên dù đang bị ngăn cách với thế giới, cũng không tịch mịch.
Biển nước mắt lam từng đợt xô vào bờ, hệt như một dòng ngân hà bị vỡ vụn và rơi xuống biển.
Giữa đất và trời, chỉ còn lại hai người họ.
Người cá không hiểu so sánh của cô, chỉ an tĩnh nhìn dáng vẻ Thư Đường khi nói chuyện.
Một hồi sau, người cá lại quay đầu nhìn biển nước mắt lam.
Thế giới của ‘hắn’ chỉ có biển rộng, ngân hà vô tận, và thế biển yên tĩnh.
So với thế giới kỳ quái bên ngoài kia, thì thế giới của hắn cũng rất thú vị.
Người cá nghe thấy cô nói:”Hoa hồng nhỏ này, tôi thích nơi này lắm.”
Vậy, có thể ở lại được không.
Ở lại trong thế giới của ‘hắn’ ấy?
Trên đường về, trăng đã lên cao.
Thư Đường hỏi người cá nơi đó tên là gì? Người cá cao lớn trầm mặc đi đằng sau cô.
Vùng cấm để lâu bị bụi bao phủ, thật ra ngay từ đầu nó đã chẳng có tên.
Thế là Thư Đường quyết định đặt cho nó một cái tên: Vịnh nước mắt.
Sau khi về lại tòa thành, Thư Đường không gấp gáp đi ngủ, bắt đầu sắp xếp lại những chuyện hôm nay chưa làm xong: Cô chuẩn bị treo bức rèm lên.
Lúc trời đầy mây thì không thấy gì, nhưng khi trời nắng, thiết kế của cả tòa Bastille không có rèm rất không hợp lý: Thư Đường luôn bị ánh mặt trời làm cho chói mắt phải tỉnh dậy.
Vào những lúc này cô phải trốn trong chăn tránh ánh mặt trời. Thế là hôm qua cô dứt khoát cho người cá ngủ bên ngoài, cô tránh mình sau bóng lưng người cá mới không bị nắng phơi cho tỉnh.
Người cá nghe được những lời này thì đoán chừng cũng hiểu ý cô.
Chỉ là trầm mặc nhìn cô, có chút hoang mang.
Không phải cô muốn rời đi sao? Tại sao lại còn trang trí cho nơi này?
Thư Đường kiểm tra số lượng móc nối của bức rèm, nhìn nhìn đỉnh cửa sổ cao.
Vóc người người cá cao, nhưng sức lại quá lớn, rất dễ bóp nát móc nối.
Mà Thư Đường lại quá lùn, chỗ này không có gì để dẫm lên được.
Thế là nhanh trí động não, cô quay đầu ra hiệu cho người cá đưa cô lên treo rèm.
Người cá trầm mặc trong chốc lát, cúi đầu nhìn vóc dáng bé nhỏ của Thư Đường so với ‘hắn’.
Trong mắt người cá, Thư Đường là một giống loài yếu ớt: Ăn gì cũng cần phải gỡ da và xương ra cô mới ăn cơm được, ngủ cũng cần phải nép mình trong chăn, nếu không sẽ bị mặt trời rọi tỉnh; bị con cua kẹp chút thôi ngón tay cũng sẽ sưng lên.
Người cá không chắc chắn lắm về sức lực của mình, nhỡ đâu không cẩn thận bóp chết thì phải làm sao bây giờ?
Thế là, người cá bỗng xách Thư Đường lên.
Thư Đường thầm nghĩ: Này đâu có đủ cao đâu chứ!
Sau đó một tay nhẹ nhàng nâng đùi cô lên, đặt cô lên trên vai.
Thư Đường mơ màng.
Nhưng đến khi cô tỉnh táo lại, đã ngồi vững vàng trên bờ vai rắn chắc của người cá.
Đồ tể biển sâu vai rộng chân dài, sức lực cũng vô cùng đáng sợ, chút sức lực này với người cá mà nói thì không là cái đinh gì.
Người cá cao hơn 1m9, nếu tính thêm cả vây tai cá nữa thì cũng gần hai mét.
Đủ cao rồi.
Người cá ngẩng đầu ra hiệu cô có thể treo rèm.
“….”
Chắc là vì bé mèo mãi không động đậy, sợ bị rớt xuống.
Người cá an tĩnh trong chốc lát.
Vươn một tay lên, nhẹ nhàng đỡ lấy eo cô.