Mệnh Trung Thiên Ái

Chương 29: Sau khi cô ngủ một giấc thoải mái, thức dậy không nhận ra ai?






Editor: Nguyễn Nghi


Beta: An Điềm


Phấn khích quá 🥳🥳🥳🥳
-----------------


Trong bóng tối, một tay Giang Thư xuyên qua lớp chăn bông mỏng manh trên người cô, dùng cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo rồi trực tiếp kéo cả người cô vào lòng mình.


Người đàn ông cao lớn, vòm ngực dày rộng dán chặt phía sau Ôn Ngưng, anh cao hơn cô rất nhiều, cằm anh áp nhẹ lên đỉnh tóc mềm mại của cô, đôi mắt có chút mệt mỏi nhắm lại, hít sâu một hơi đã có thể ngửi thấy mùi hương mà anh đã nhớ trong suốt quãng thời gian này, cái mùi hương mà anh không thể tìm thấy mùi trên chiếc gối mà cô không đem đi.


Mùi hương này so với thuốc lá có lẽ còn khiến người ta dễ nghiện hơn.


Ôn Ngưng run sợ mới chớp mắt một cái, lúc phản ứng lại thì vừa xấu hổ ảo não, vừa vội tránh xa ra một chú, sau khi thoát ra khỏi lồng ngực của anh, một tay đem chăn bông chặn ngang, tạo thành khoảng cách an toàn giữa hai người.


Trong quá khứ, thực lực giữa hai người có sự chênh lệch rất lớn, Giang Thư mạnh mẽ bá đạo, nếu muốn giữ lấy cô thì dù cô có dùng hết sức lực cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của anh, chỉ có thể bị anh thành thành thật thật ôm lấy.


Nhưng đêm nay Giang Thư có vẻ lo lắng cô sẽ bị doạ sợ, hoặc là sợ cô vì chuyện này mà hận chính mình hơn nữa. Chỉ là khi nãy nhìn thấy cô đi ra, anh thật sự không kìm lòng được mà ôm một cái, sau khi tỉnh lại liền thả lỏng tay, để cô tự do thoát ra.


Giang Thư vốn đang đứng dựa vào cạnh tường, cô gái nhỏ vì vội vàng muốn chạy trốn nên dùng sức không nhỏ xoay người nhét chăn bông cho người đàn ông vô tình lại là một lực lớn đẩy người đàn ông môt cái, người đàn ông buông cô ra để cô trút giận rồi vô lơ đãng lùi lại một bước, sau ót của anh có cục máu chưa kịp đông hết lại bị va vào bức tường cứng màu trắng ở phía sau.


"Shhhiiitttt..." Giang Thư không tự chủ mà hít vào một hơi, Ôn Ngưng mở to mắt, đôi mày thanh tú khẽ nhăn lại, trên mặt hiện lên một tia hoảng sợ.


Giang Thư chịu đựng cơn đau, đột nhiên che giấu vẻ mặt, đổi thành vẻ mặt ngưng trọng, giống như đã xảy ra chuyện lớn gì đó, anh kêu lên một tiếng đau đớn: "Shitttt, Ngưng Ngưng, đau quá..."


Ôn Ngưng bị bộ dáng của anh làm cho sửng sốt, còn tưởng rằng mình đã quá tay đẩy anh, vội vàng hỏi: "Anh không sao chứ?!"


Giang Thư cố ý cau mày, nghiêng đầu sang một bên, lộ ra một bên sườn mặt, bên trong mang theo một chút ẩn nhẫn: "Quan tâm tôi sao?"


Ôn Ngưng sợ hãi siết chặt lòng bàn tay, muốn nhón chân kiểm tra vết thương cho anh: "Tôi không có sử dụng nhiều sức mà... nếu không anh gọi cảnh sát đi..."


Giang Thư gần như bị bộ dạng này của cô chọc cười: "Gọi cảnh sát làm gì, bắt em đi sao? Tôi không đành lòng làm vậy, còn phải cứu em ra, việc này không phải là tôi tự rước thêm phiền phức vào người sao?"


Nhưng mà Ôn Ngưng không có suy nghĩ nhiều như vậy nhìn hắn, nhìn thấy bộ dáng cà lơ phất phơ của anh, trong lòng có chút gấp gáp: "Anh rốt cuộc có sao hay không vậy?!"


Thật ra, có chuyện thật sự đã xảy ra. Mấy giờ trước trên sườn núi bị trượt va vào một cây cổ thụ, cục máu đông từ từ rỉ ra. Chỉ là do từ trước đến nay Giang Thư lớn lên ngang ngược, tính tình cẩu thả và cũng không xem trọng cơ thể, khi nhìn thấy máu vẫn khó thay đổi sự kiêu ngạo, cũng không thèm lo lắng gì.


Nhìn thấy lúc này Ôn Ngưng đang lo lắng cho mình, anh cảm thấy được bị thương thật sự là không có vô ích, chỉ là vết thương lại nứt ra, anh mơ hồ cảm giác máu vừa đông lại không bao lâu lại có dấu hiệu chạy ra, trong bóng tối người đàn ông không chút dấu vết lấy tay lau đi vết máu phía sau gáy, nụ cười lưu manh trở lại trên khuôn mặt.


Giang Thư khẽ cong môi, đôi mắt yên lặng liếc nhìn theo cô mang chút mệt mỏ, giọng điệu mang theo chút trêu đùa: "Cũng không có chuyện gì, chỉ là vì vợ không để ý đến tôi, cũng không chịu theo tôi về nhà, tình nguyện kí hợp đồng làm việc cho công ty người khác, cũng không muốn đến công ty của nhà mình làm bà chủ, không sao không sao,thật sự không có việc gì, tôi có thể giải quyết được."


Ôn Ngưng bị những lời nói của anh chọc cho tức giận không nhẹ, vừa rồi cô thật sự rất sợ hãi, vẻ mặt Giang Thư thật sự trông không vẻ giả tạo, làm sao cô biết anh lại trêu chọc cô, cô gái nhỏ yên tâm mà thở ra sau đó hung hăng trừng mắt liếc nhìn anh một cái.


Giang Thư lười biếng nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt giả bộ dữ tợn của cô, trong bụng bất giác nghĩ thầm, mẹ nó, thật đáng yêu muốn chết.


Người đàn ông nhìn vợ cũ làm động tác thật dễ thương, anh ta câu môi trong lòng nhộn nhạo, không nhịn được cười.


Ôn Ngưng bỏ chăn bông ra, xoay người muốn trở về phòng.


Lúc trước cô không mở cửa, Giang Thư không có biện pháp với cô, bây giờ mọi người đều ở bên ngoài, muốn đóng cửa trước mặt anh sao, dĩ nhiên anh sẽ không cho cô cơ hội này.


Người đàn ông bước tới, cánh tay rắn chắc chặn cánh cửa gỗ sắp đóng lại, Ôn Ngưng không chú ý nên bị anh trực tiếp lách qua mà đi vào.
Khi có phản ứng lại, Giang Thư đã công khai bước vào căn phòng nhỏ của cô.


"Giang Thư!"


"Ha." Người đàn ông nở nụ cười mãn nguyện không thể giải thích được trên khuôn mặt.


"Anh mau đi ra ngoài."


"Như vậy sẽ không được đâu, không phải em sợ tôi lạnh sao." Anh nâng chăn bông mỏng trong tay lên, "Còn đưa chăn cho tôi nữa."


Ôn Ngưng sắp bị tên vô lại này làm cho tức chết rồi: "Tôi sợ anh ngoài cửa chết cóng, chứ không phải tôi lo cho anh!"


Từ trước đến cô không giỏi nói dối, lí do ngụy biện này lại quá mức gượng gạo, nụ cười trên mặt của Giang Thư không hề giảm bớt, cô gái nhỏ của anh từ đầu đến cuối đều dễ mềm lòng như vậy.


"Đã vậy thì, em hãy tái hôn với tôi trước đi, sau đó tôi sẽ lại ra ngoài, lỡ như bất hạnh bị chết cóng thì tất cả tài sản trong nhà đều là của em, Ngưng Ngưng, có lời như vậy em nên suy nghĩ thử đi hửm?"


Giang Thư nói xong, ánh mắt nhìn thoáng qua, bắt gặp chiếc chìa khóa cô để trên bàn, thấy cô không để ý tới, bàn tay anh vô tình chạm vào sau đó bỏ vào trong túi.


Về việc khua môi múa mép, Ôn Ngưng không phải là đối thủ của anh, chỉ hai ba câu của anh cô đã phải ngồi bất động ở mép giường, ủ rũ tức giận.


Biểu hiện như vậy đối với bản thân cô cũng rất xa lạ, lớn lên cô cũng chưa từng nổi giận với ai, rất ít kinh nghiệm, khi tức giận cô chỉ biết nhìn chỗ khác mà không nhìn mặt người đó, thậm chí còn không biết rằng cái miệng nhỏ của mình sẽ lẩm bẩm một cách vô thức. Theo quan điểm của Giang Thư, nó không giống như tức giận chút nào, mà là giống như cô gái nhỏ đang làm nũng vậy, nhìn qua không hiểu sao lại có chút rung động.


"Ngưng Ngưng thật hung dữ nha."


Ôn Ngưng ném một cái gối tới.


Giang Thư bắt lấy, nhướng mày, lại biết dùng gối đánh người, có chút trưởng thành.


Người đàn ông không biết xấu hổ mà cúi đầu ngửi ngửi, thơm quá, cám ơn.


Giang Thư cúi đầu cười cười, giương mắt nhìn đồng hồ trên tường, đã sắp qua hai giờ đêm.


Anh biết Ôn Ngưng luôn có thói quen làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, tối nay anh đến muộn như vậy, cô gái nhỏ lại cùng anh nháo loạn một lúc, chắc là đã buồn ngủ từ lâu rồi, anh khẽ thở dài một cái: "Được rồi, không làm phiền em nữa, tôi vừa mới xuống núi mua một ít đồ dùng cho em đặt ở ngoài xe,để tôi ra xe mang đồ vào cho em,"


Ôn Ngưng mặc kệ anh, không nói một tiếng.


Giang Thư cong môi cười một cái, cũng không mong chờ cô sẽ ban cho mình sắc mặt tốt, chỉ là trước khi ra cửa còn quay lại dặn một câu: "Xe để ngay ngoài cửa, tôi sẽ dọn vào, em đừng có khóa cửa đấy."


Tuy nhiên, vừa bước ra khỏi cửa phòng chưa được hai bước thì đã nghe thấy tiếng đóng cửa sau lưng, người đàn ông bất đắc dĩ lắc đầu, không còn cách nào khác mà cười cười.


Xe của Giang Thư đỗ cách dãy nhà nhỏ không xa, chiếc Maybach lái lên lúc nãy vẫn bị bỏ lại một mình trên sườn núi, sau đó anh sai người lái xe việt dã thích hợp chạy trên tuyết đến đây.


Trong cốp xe đầy ắp những đồ dùng cần thiết hàng ngày, tất cả đều là những thứ anh mới lái xe đến chỗ gần đây để mua.


Vốn dĩ định giao cho thuộc hạ trực tiếp đem đến đây, nhưng sau khi nghĩ lại, anh luôn cảm thấy mình chọn đồ cho Ôn Ngưng sẽ thích hợp hơn.


Ôn Ngưng mặc bộ quần áo bông dày xoay tới xoay lui nằm trên giường, bên tai cô vẫn luôn nghe thấy tiếng Giang Thư di chuyển lên xuống, không chỉ vậy, bước chân của người đàn ông càng lúc càng gần, cuối cùng lại dừng lại trước cửa phòng cô.


Cũng may cô khóa cửa, cô gái nhỏ âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, không ngờ sau đó lại có tiếng chìa khóa tra vào lỗ, cô từ trên giường ngồi dậy, một đôi mắt hạnh to tròn xinh đẹp hướng về phía cửa, trơ mắt nhìn Giang Thư đang cầm chìa khóa mở cửa, cong môi, lười biếng dựa vào khung cửa vẻ mặt cười xấu xa.


????


Ôn Ngưng: "Anh lấy đâu ra chìa khóa vậy?"


Giang Thư nâng cằm: "Vừa mới trộm ở trên bàn của em."


"Sao anh có thế làm như vậy!" Cả đời Ôn Ngưng chưa cãi nhau được mấy lần, vắt hết óc đến cuối cùng chỉ có thể nói ra một câu không có tính sát thương như vậy.


Giang Thư cúi đầu cười, tiếng cười nhàn nhạt và có chút từ tính: "Không có cách nào nha, vợ tôi nói chuyện không giữ lời, nói không khoá cửa, nhưng ông đây vừa đi thì ngay lập tức liền khoá cửa."


Ôn Ngưng trợn mắt nhìn anh: "Tôi cũng không có nói là không khoá cửa."


Nụ cười trên mặt Giang Thư càng sâu thêm, ánh mắt anh nhìn cô chằm chằm: "Tôi nói là vợ tôi, là em sao?"


Ôn Ngưng: ".........."


Giang Thư nói xong, liền vội vàng dọn mọi thứ từ ngoài cửa vào phòng Ôn Ngưng.


Người đàn ông đem máy sưởi điện vào nhà, mở gói hàng và kiểm tra cẩn thận các bộ phận, khi bật điện lên thì bắt đầu phát nhiệt.


Thứ này nóng lên rất nhanh, trong một thời gian ngắn, căn nhà vốn đang lạnh lẽo lập tức ấm lên vài độ.


Ôn Ngưng ngồi ở bên giường yên lặng nhìn anh loay hoay.


Thấy anh đã làm xong, lập tức hướng về phía cô mà đi đến.


"Anh đến đây làm gì, đừng có đi qua đây, anh còn dám bước nữa tôi sẽ gọi người đến đấy!"


Giang Thư không quan tâm, vẻ mặt có chút lưu manh: "Em gọi đi, để tôi xem em có thể gọi ai đến được, đạo diễn hay nhà sản xuất? Em có tin khi bọn họ nhìn thấy tôi ở đây còn nhân tiện giúp chúng ta đóng cửa nữa không?"


"......."


Ôn Ngưng tin, với địa vị của Giang Thư trong vòng tròn này, thậm chí là toàn bộ thành phố Hàn cũng không ai có thể vì chính nghĩa mà đắc tội với anh.


Giang Thư nói xong liền bế người trên giường, đi hai bước đến bên bàn: "Trước tiên ngồi ở chỗ này một lát, chuẩn bị xong là lập tức có thể ngủ."


Ôn Ngưng nghiêm mặt không nói lời nào, Giang Thư từ bên ngoài kéo một cái nệm mềm đặt lên giường gỗ cứng, sau đó trải grap giường màu vàng ấm mà cô thích lên bên trên.


Ôn Ngưng bị anh mạnh mẽ ôm trở lại giường, nhét vào trong chăn bông, anh còn cẩn thận đem chăn bông ém chặt bốn phía cho cô: "Thoải mái không? Lần này sẽ không dễ bị lạnh nữa, lúc trước sao em có thể chịu được vậy chứ, được rồi, ngủ trước đi, để tôi tiếp tục sắp xếp."


Gối mền dày dặn, mềm mại nhưng không gây choáng ngợp, tạo cảm giác thoải mái khi ngủ.


Suy cho cùng cũng là người đàn ông ngậm thìa vàng từ nhỏ, về mặt hưởng thụ thì không ai có thể so sánh được.


Ôn Ngưng vốn tưởng rằng cô sẽ không thể ngủ ngon trừ khi anh rời đi, nhưng cô không biết là do giường quá thoải mái, nhiệt độ trong phòng quá dễ chịu, hay là đêm nay cô thức quá khuya, tóm lại, trước khi Giang Thư rời đi, cô đã không chịu đựng tiếp mà bất tri bất giác nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.


Đêm này so với những đêm trước ngủ ngon hơn rất nhiều.


Buổi sáng khi tỉnh dậy, căn phòng nhỏ đã hoàn toàn rực rỡ hẳn lên, hầu hết mọi thứ đều được Giang Thư thay đổi, ngoại trừ vẻ bên ngoài đơn sơ của căn phòng nhỏ dựng tạm này thì mọi thứ trong nhà đều có giá trị không nhỏ.


Ôn Ngưng ôm chăn bông ngồi dậy, nhưng lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên sô pha bằng da không biết ở đâu ra dưới cuối giường.


Giang Thư lười biếng dựa vào sô pha: "Tỉnh rồi à?"


Ôn Ngưng cả đêm ngủ say, lúc này còn có chút đờ đẫn, đôi mắt còn vẻ buồn ngủ, có chút không tỉnh táo nói: "Tại sao đêm qua anh còn chưa rời đi?"


Anh đây là...... ngủ trên chiếc ghế sofa nhỏ cả đêm sao?


Giang Thư thở dài, đúng là vật nhỏ vô lương tâm: "Chính mình ngủ ngon như vậy, lúc tỉnh lại liền trở mặt sao?"


Ôn Ngưng: ?


Lời nói của anh nghe ra được như cô trở thành kẻ cặn bã vô tình, không hiểu sao lại nghe ra được sự ai oán trong đó nữa.


Giang Thư dọn bữa ăn sáng ra rồi đưa chiếc đũa sang bên cạnh, "Nhân lúc bữa sáng vừa mới làm, còn nóng, mau ăn đi."


Để thuận tiện cho cả đoàn phim, từ trước đến nay bữa sáng luôn chỉ có sữa, bánh ngọt và đồ ăn khô, chưa bao giờ có cháo hay các món ăn nóng như vậy.


Ôn Ngưng giật mình: "Từ đâu mà có vậy?"


"Ông đây làm đấy."


Ôn Ngưng chưa bao giờ nghĩ rằng Giang Thư, một thiên chi kiêu tử không nhiễm khói lửa nhân gian lại thực sự còn có kỹ năng này.


"Nói như thế nào tôi cũng là chủ nợ." Người đàn ông đứng lên, bưng một khay đồ đặt trên bàn đầu giường của cô, "Làm sao có thể rời đi khi chưa lấy được tiền chứ?


Khóe mắt Ôn Ngưng hơi rũ xuống: "Số tiền tôi nợ anh sẽ được trả dần vào thẻ của anh, không cần phải lo lắng, tiền cát sê của tôi sắp được trả rồi."


"Ông đây đối với chút tiền bạc này của cô..."


Ôn Ngưng liếc mắt nhìn những đồ vật sang trọng xung quanh: "Anh Chu nói công ty sẽ cung cấp xe hơi cho tôi, nên tôi không phải sống ở đây nữa. Mang hết những thứ này đi đi."


Giang Thư không quan tâm: "Dùng được một ngày thì cứ dùng một ngày, cũng không đáng bao nhiêu tiền."


"Ngược lại là em, nợ cũ của chúng ta phải tính toán lại." Anh thực sự ra dáng một chủ nợ, "Em phải trả nợ cho tôi, tiền lãi cũng không ít đâu".


"Bao nhiêu? Tôi sau này có thể kiếm được."


Dù sao cô cũng đã ký hợp đồng với công ty, Chu Tự Hoành nói, gần đây có không ít đoàn phim mời cô tham gia, trước đây Giang Thư giúp ông nội chữa bệnh hết mấy trăm vạn, cho nên cô cố gắng trả hết số nợ cũng không thành vấn đề.


Giang Thư nhướng mày: "Tôi đoán chừng chắc em phải đem chính mình trả cho tôi mới hết."


"........." Ôn Ngưng trợn mắt trắng nhìn anh, không có thái độ tốt như trước nữa. "Anh cũng đã nói, tốt xấu gì tôi đã từng cứu anh một mạng, cũng đã qua rồi, tôi cũng chưa yêu cầu anh báo đáp gì cả."


Thực ra là hai mạng, nhưng anh không nhớ rõ mà thôi.


Giang Thư lắc đầu: "Tính mạng của tôi lại không đáng giá."


Ôn Ngưng: "......"


Giang Thư khẽ thở dài, cầm trên tay chiếc gối cũ của Ôn Ngưng đã dùng đập anh đêm qua, nhướng mày, nói một câu nhượng bộ mà cầu cái khác: "Thôi được rồi, cái này cho tôi dùng để làm tiền lãi cũng được."


Ôn Ngưng biết anh có ý đồ gì, một cái gối cũng không có giá trị bao nhiêu.


Nhưng mà đối với Giang Thư, cái thứ chết tiệt này lại có thể khiến anh an tâm mà ngủ một giấc thật ngon.


Tác giả có chuyện muốn nói: y Yo? Giang tổng? Ngủ trên ghế sofa à? ? Có thoải mái không? ? Thời thế xoay chuyển, như thế nào lại bị Ngưng Ngưng mạnh mẽ ép buộc ngủ trên sô pha vậy?


********************


Nếu thấy