Mệnh Trung Thiên Ái

Chương 25







Editor: Nguyễn Nghi


Beta: An Điềm
----------------


Bà chủ nhà đã sớm nhận tiền của Giang Thư nên đã giải quyết mọi chuyện rất tốt, hiệu quả cũng cao.


Căn nhà một tháng trước, khi Ôn Ngưng mới chuyển đến đã bị Giang Thư mua với giá cao, từ lâu cũng đã không còn thuộc về hai vợ chồng bà nữa, về sau còn tìm lí do đã được sắp xếp từ trước hết sức thuyết phục để Ôn Ngưng dọn xuống tầng dưới .


Ngay từ đầu họ còn lo lắng vợ của người đàn ông giàu có kia là một người thông minh, hai vợ chồng họ sẽ không qua mặt cô được, nhưng sau khi nhìn thấy phản ứng của Ôn Ngưng, tám phần chính là Kim Ốc Tàng Kiều chỉ biết ở trong nhà, căn bản là cái gì cũng không hiểu, rất dễ bị lừa.


Lúc mới bắt đầu, họ nhận được lời uỷ thác của Giang Thư, nghĩ rằng bản thân gặp phải một cuộc chiến kinh tâm động phách giữa người giàu với nhau, còn suy diễn ra việc một tiểu thư nhà giàu vì trả thù mà chấp nhận cuộc hôn nhân thương mại, sau đó đánh cắp bí mật rồi bỏ trốn trong đêm, ẩn nấp trong căn gác xép cũ nát này, gia đình chồng vì tính kế mà không tiếc chi ra số tiền cực lớn để mua cả một toà nhà, bí mật ẩn nấp chờ cô xuất đầu lộ diện như tình tiết trong những bộ phim tám trăm tập đầy kịch tính chiếu vào khu giờ vàng tám giờ tối.


Cuối cùng mới phát hiện ra, chẳng qua là người có tiền, vợ chồng trẻ giận dỗi nhau, người vợ tức giận bỏ đi, nên người chồng đuổi theo ở phía sau tiện tay bỏ ra mấy ngàn vạn để dỗ dành cho vợ mình vui vẻ, cái này gọi là tình thú.


Những con số này đặt trước mặt những người dân bình thường sẽ khiến họ líu lưỡi nhưng trong mắt kẻ có tiền, nó còn bình thường hơn cả việc mua một mớ rau ngoài chợ.


Bà chủ nhà cảm thán thở dài, không giấu được sự hào hứng.


Vốn dĩ Ôn Ngưng dự định quay trở lại thu dọn đồ đạc để chuẩn bị thật tốt trước khi đến đoàn phim, nhưng không thể ngờ được khi bà chủ nhà đưa chìa khoá xong thì lập tức đi vào căn gác xép, nhanh chóng thu dọn đồ đạc của cô, dường như sợ cô không chịu dọn đi.


Theo lý mà nói, cô chuyển từ một căn gác xếp nhỏ sang một căn phòng lớn hơn và mới được sửa lại mà không tăng tiền thuê nhà, rõ ràng là cô đang chiếm được không ít tiện nghi.


Đồ đạc của cô không nhiều lắm, trên dưới tất cả chỉ cần đi hai vòng là xong.


Lúc đổi mật khẩu khoá cửa, Ôn Ngưng không chút do dự, theo thói quen nhập vào một dãy số.


Bà chủ nhà một bên thay cô sắp xếp,một bên nhắc nhở cô: "Cô bé, đừng nên sử dụng ngày sinh của chính mình. Bây giờ kẻ xấu đều rất thông minh, sinh nhật thì dễ dàng biết lại không an toàn."


Ôn Ngưng dường như sửng sốt một chút, sau đó nói: "Không phải, dì yên tâm, không phải sinh nhật của tôi, nhưng thật sự đúng là một ngày rất quan trọng."


Vợ chủ nhà không kìm được, nở một nụ cười mập mờ, nhiều chuyện nói một câu: “Dùng sinh nhật bạn trai à?” Bà chủ nhà vẫn cho rằng mình rất thông minh, diễn xuất rất tốt, biết nói là chồng dễ bị vạch trần nên đã sửa lời nói ra thành bạn trai.


Ôn Ngưng bị bà hỏi như vậy, lại đột nhiên nghĩ đến Giang Thư, trên mặt lộ ra vẻ mất tự nhiên, nhàn nhạt kéo khóe môi cười cười: "Không phải."


Khẩu thị tâm phi, bà chủ nhà tự cho rằng mình là người từng trải, ai mà không trải qua tuổi thanh xuân, nhìn thấy biểu hiện cô như thế này, bà ấy cảm thấy rằng mình chắc chắn đã đoán đúng, chẳng qua là hai vợ chồng trẻ giận dỗi nhau nên xấu hổ, không muốn thừa nhận mà thôi.


Nói chung thì người đi trước luôn muốn người đi sau được kết cục viên mãn nên khi Nhậm Thiên Cao đến nghe ngóng về chuyện lấy chìa khóa thì bà chủ đã thuận miệng đem chuyện tâm tư nhỏ của cô gái kia về mật mã cửa nhà cho anh nghe: "Ôn tiểu thư nói mật mã của phòng là một ngày quan trọng đối với cô ấy."


Nhậm Thiên Cao: "Hả?"


Bà chủ nhà nháy mắt cười: "Sinh nhật của chủ tịch Giang."


Nhậm Thiên Cao bỗng nhiên tỉnh ngộ, trong lòng anh còn có một chút kích động nhỏ. Mấy ngày nay, Giang Thư không còn nghe ngóng tin tức gì về cô Ôn nữa, nhưng tính tình càng ngày càng cáu kỉnh, mọi người trong công ty ai cũng nơm nớp lo sợ, dường như dù có làm cái gì thì cũng không thể nào làm đúng được ý của thái tử gia, cậu ta làm trợ lý của anh dĩ nhiên cũng không sống tốt.


Lúc đến công ty báo cáo, anh ta đã cực kì vô tình lập tức đem chuyện này nói cho Giang Thư biết.


Giang Thư bề ngoài thì như không có chút rung động nào, nhưng kì diệu thay là anh lại không có thật sự nổi giận.


*************************
Mấy ngày tiếp theo, Nhậm Thiên Cao đã làm theo lời dặn trước đó của Giang Thư, không hề báo cáo về hành tung của Ôn Ngưng.


Giang Thư ban ngày ở công ty rất bận rộn, thật vất vả mới có một lúc rảnh rỗi, cứ như vậy một mình ngồi trong phòng làm việc mà nhìn chìa khóa nhà của Ôn Ngưng trong tay đến ngẩn người .


Trong điện thoại di động trống rỗng, cô đã không gọi cho anh kể từ khi hai người ly hôn.


Sau khi cãi nhau trên đường ngoại ô lần trước, Giang Thư cũng tự thuyết phục chính mình, được rồi, vậy đủ rồi, chỉ là một người phụ nữ mà thôi, nếu anh muốn thì bao nhiêu mà chẳng được, nhưng chính là anh không thể khống chế được mà nghĩ đến cô.


Nghĩ đến việc cô lại ngốc nghếch mà chạy đi đến nơi nào đó kiếm tiền, có được ăn no hay không, có bị ai đó ức hiếp hay không.


Chịu đựng mấy ngày này không đi tìm cô ấy, nhưng không có một ngày nào anh không nhớ đến cô, anh không chủ động đi tìm cô, hai người liền không gặp nhau một lần nào nữa, người đàn ông vuốt chiếc chìa khóa trong tay: "Cô gái nhỏ không có lương tâm."


Anh cất chìa khóa vào trong túi, đứng dậy thay một chiếc áo vest khác rồi phóng xe trên con đường đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa sau khi ly hôn.


Rõ ràng là  hôm ấy đã nói đó là lần cuối anh cầu xin cô về nhà, nếu cô không đồng ý thì coi như chấm dứt, kết quả bây giờ vẫn là không thể khống chế được mà muốn kiếm cô để được nhìn thấy cô, đúng là hèn hơn cả chữ hèn.


Nhưng còn cách nào đâu, so đo với cô ấy làm gì.


Bây giờ, các biện pháp an ninh của các tòa nhà cổ này đều rất hoàn chỉnh, Giang Thư không chỉ thay đổi hệ thống chống trộm ở mỗi cửa ra vào mà còn bố trí không ít người từ các công ty bảo vệ tư nhân đến thay phiên nhau túc trực, anh phải đảm bảo khi anh không có ở đây, khu vực xung quanh nhà Ôn Ngưng vẫn an toàn.


Giang Thư đã bỏ ra rất nhiều tiền vào tòa nhà cũ này, trong vòng chưa đầy một tháng không đến, cách trang trí của tòa nhà so với trước kia quả là khác một trời một vực.


Một số tầng bên trong ngôi nhà được kết nối với trần nhà, và lối vào là tại tầng ba.


Giang Thư đi đến trước cửa thì dừng lại, một lát sau phát hiện ra đã tính sai.


Ban đầu ở trên gác xép nhỏ trên tầng thượng của tòa nhà, Ôn Ngưng có thói quen mở cửa sổ, nên anh có thể nhìn thấy mọi hành động trong nhà của Ôn Ngưng khi anh đứng trên mái nhà, nhưng bây giờ tầng ba đã được bao bọc hoàn toàn, thậm chí anh còn không nhìn thấy một chút ánh sáng trong nhà, chứ đừng nói chi đến người.


Người đàn ông ở ngoài nhà do dự một lúc, hút được nửa điếu thuốc thì vẫn quyết định mặt dày đi gõ cửa, dù sao anh đã cầu xin cô quay về rất nhiều lần, thế nên trước mặt cô thì cần mặt mũi gì nữa chứ.


Giang Thư bấm chuông cửa mấy lần, nhưng bên trong không có ai đáp lại, anh nhướng mày tiếp tục bấm, nhưng vẫn là im lặng như cũ, không một tiếng động.


Anh biết Ôn Ngưng rất ngoan, theo lý mà nói thì có lẽ lúc này cô đang ngồi trước bàn làm bài taajpsau lưng sách giáo khoa, không thể nào ra ngoài được.


Lý do không mở cửa chỉ có thể là vì tức giận mà không muốn gặp anh.


Giang Thư lười biếng dựa vào cửa phòng cô, nhìn chằm chằm cánh cửa đang khóa kia, kéo kéo khóe môi, mật khẩu đã đặt là ngày sinh nhật của anh, vậy tại sao ngoài mặt lại còn cùng anh bướng bỉnh?


Từ trước đến này anh không biết cái gì gọi là lễ phép và đạo đức, trong túi quần anh có chìa khóa, cô không mở cửa, anh cũng không thèm giữ phong độ của quân tử nữa, lấy chìa khóa ra tự mình mở cửa, chờ khi anh bước vào xem cô trốn thế nào.


Tuy nhiên, ngay lúc chiếc chìa khóa chui vào lỗ, anh liếc mắt nhìn về phía bảng mật khẩu phía trên, mỉm cười khó hiểu, cất lại chìa khóa vào túi, rồi thản nhiên ấn phím gõ ngày sinh của mình vào.


“Xin lỗi, mật khẩu đã nhập sai.”  Một âm thanh máy móc lạnh lùng vang lên, nụ cười trên mặt Giang Thư cứng lại vài phần.


Anh giương mắt, cẩn thận lại nhập một lần nữa, vẫn là sai như cũ.


Ánh mắt người đàn ông mắt ảm đạm, hơi nheo mắt lại, vẻ mặt không vui mà nhập lại vài lần nữa, nhưng lần nào cũng đều báo sai.


Anh lấy điện thoại di động ra, gọi cho Nhậm Thiên Cao: "Hôm đó anh nói mật khẩu khóa cửa của Ôn Ngưng là gì?"


Nhậm Thiên Cao bình tĩnh liếc nhìn ngày trên tờ lịch, haha, mới nhịn được vài ngày đã vội vàng đi tìm vợ cũ: "Sinh nhật của anh."


"Nói láo."


Nhậm Thiên Cao: ...


"Cô ấy tự mình nói là sinh nhật của tôi?"


Này.... cũng không hẳn là vậy.


Nhậm Thiên Cao: "Lúc đó bà chủ nhà nói với tôi rằng đó là một ngày rất quan trọng. Khi bà chủ nhà hỏi cô ấy có phải là sinh nhật của bạn trai cô ấy không, thì vợ anh còn thẹn thùng một chút.”


Giang Thư cúp điện thoại, vẻ mặt lạnh lùng mà nhập lại sinh nhật của mình một lần nữa, vẫn như lúc trước, không đúng. Sau đó, anh nhập thử ngày tổ chức hôn lễ của hai người, thậm chỉ cả ngày đi lĩnh giấy chứng nhận cũng thử một lần, không có một cái nào đúng.


Người đàn ông thấp giọng mắng "Mẹ nó", cô còn có ngày quan trọng gì chứ? Sinh nhật của bạn trai? Bạn trai của cô ngoài trừ anh thì còn ai nữa đâu?


Cả một đêm, vấn đề này như một cái gai trong tim của anh, cho dù có chìa khóa trong tay, anh có thể trực tiếp mở cửa đi vào, nhưng cuối cùng cũng không mở.


**************


Chiều hôm đó, sau khi chuyển từ gác xép xuống lầu dưới, Ôn Ngưng liền xách balo một mình đi đến đoàn phim.


Địa hình của núi Vân Sơn cao, điều kiện môi trường rất kém, vài đêm trước cách đây không lâu có tuyết rơi, đỉnh núi bị tuyết dày phủ trắng xóa, làm đường lên đỉnh núi khó tìm hơn trước rất nhiều.


Cũng may đi đường núi đối với một cô gái từ nhỏ đã ở nông thôn thì không gì quen thuộc hơn được nữa, dù vậy nhưng có tuyết nên đường cũng rất trơn, một nghiêng ngã lảo đảo cuối cùng cô cũng thành công đến được chỗ đoàn làm phim.


Hầu hết các nhân viên công tác cùng nhân vật chính đều vội vã đến trường quay trước ngọn núi phủ đầy tuyết và lúc này trên đỉnh núi đang đèn đuốc sáng trưng.


Ôn Ngưng đi tới cổng trường quay, trên cổ quấn một chiếc khăn quàng cổ dày che đi nửa gương mặt, chỉ lộ ra đôi mắt hạnh xinh đẹp, cô gái lẳng lặng đứng yên tại chỗ, cũng không ai để ý tới cô.


Một lúc sau, một nam diễn viên mặc đồ cổ trang bước đến gần cô, trên tay cầm theo một cốc nước nóng đưa tới trước mặt cô, giọng nói ấm áp: "Có lạnh không cô gái? Uống chút nước nóng đi."


Người này là nam diễn viên đóng vai nam thứ hai trong bộ phim này, tên là Tiêu Khuynh. Trước khi gia nhập đoàn phim, anh có một chút thành tựu nhỏ nhờ vào một bộ phim đã được lên sóng. Nữ chính của bộ phim này cũng trở nên nổi tiếng nhờ tham gia chương trình tài năng, nhờ đó mà đem danh bộ phim truyền đi trong giới.


Tiêu Khuynh là diễn viên chính của bộ phim, lại có tính cách dịu dàng và ôn hòa  như tính cách của nhân vật trong phim đã thành công đem anh trở thành người nổi tiếng, lúc này độ hot không thấp.


Tuy nhiên, vì đi theo tổ phim vào núi Vân Sơn, nên việc tham gia các hoạt động quảng bá tiếp theo cũng không dễ dàng tham gia, người đại diện vì để ổn định sự chú ý, thường sẽ cho anh ấy mở chương trình phát sóng trực tiếp theo thời gian để củng cố người hâm mộ.


Mới vừa rồi khi anh đang đưa nước, chương trình phát sóng trực tiếp vừa phát, trợ lý đã cầm điện thoại di động của anh và chụp toàn bộ hình ảnh.


Đột nhiên, các bạn nữ fan hâm mộ gào thét chói tai.


[Ahhhhhhhhh, tôi cũng muốn anh ấy mang nước ấm cho tôi!!]


[Hahahaha một người đàn ông một nện đã dứt khoác chết lần nữa –---------- uống nhiều nước nóng]


[Tôi nguyện ý! Tôi có thể! Chỉ cần anh ấy đưa cho, đừng nói là nước nóng, dù là nước tiểu tôi cũng có thể uống hai bình! !]


[Này, em gái, không cần thiết như vậy.]


[Thật ghen tị với cô gái này.]


[Nhân tiện nói, cô gái ăn mặc giống chim cánh cụt nhỏ này có phải là nhân viên hậu cần không? Nhân viên hậu cần mà  cũng có thể có đãi ngộ tốt như vậy sao? Anh ấy tự tay đưa nước?]


[Đừng nói nữa, chết tiệt tôi đi nộp đơn!]


[Nhân tiện, chú chim cánh cụt nhỏ này trông khá dễ thương, đôi mắt của nó rất to nha ...]


Ôn Ngưng lúc này thật sự rất lạnh, bộ quần áo bông trên người cô cũng là đồ mà chị họ không mặc nữa, cô đã mặc được nhiều năm, tuy nhìn dày nhưng không giữ ấm được nữa, buổi chiều đi trong gió tuyết, hơn nữa lại đi hàng tiếng đồng hồ trên đường núi, lúc này răng cũng đã đánh vào nhau.


Cô vội vàng cười cảm ơn, nhận lấy ly nước rồi đưa lên miệng rồi uống liền vài ngụm.


Tiêu Khuynh cười nhẹ hỏi: "Cô là khách du lịch hay là diễn viên?"


Tính ra, Ôn Ngưng còn chưa bước vào nửa ngưỡng cửa của làng giải trí, tổng cộng chỉ diễn qua một vai diễn nhỏ cũng chưa lên sóng, nên căn bản cũng không mong có người nhận ra mình.


Uống nước xong, cô gái nhỏ liếm môi ngẩng đầu nhìn Tiêu Khuynh: "Thanh Giác, tôi diễn Thanh Giác, mấy ngày trước tôi mới nhận được thông báo."


Trong phòng phát sóng trực tiếp đều nghe thấy rõ ràng cuộc nói chuyện của hai người, fan hâm mộ không ngừng càn quét bình luận.


[Thanh Giác? ? Tôi là một fan hâm mộ của nguyên tác. Trong sách, nhân vật này hình như là thanh mai trúc mã của Bạch Phi? Tôi không biết liệu tôi có nhớ nhầm không.]


[Đúng vậy, hơn nữa trong sách Bạch Phi rất tốt với Thanh Giác. Có một cảnh nổi tiếng hình như là Thanh Giác vì đến núi tìm Bạch Phi bị huỷ dung, cô đã cố tình nhảy xuống sông để ép anh ra ngoài, sau đó Bạch Phi ca ca không thể không bay ra cứu cô ấy, Tiểu Thanh Giác đắc ý, ở trong nước hôn Bạch Phi ca ca, ân ân ái ái!!]


[Mẹ nó, đừng nói nữa, tôi ghen tị, chua đến mức như ăn tám mươi quả chanh. ]


[Vậy là chúng ta đã được nhìn thấy cảnh Bạch Phi ca ca đưa nước cho Tiểu Thanh Giác trước sao, hả? ? Cạn trước rồi tính tiếp!]


[Tiểu Thanh Giác còn rất trẻ, tôi thích.]


Tiêu Khuynh lông mày hiện lên ý cười: "Vậy cô có biết tôi là ai không?"


Ôn Ngưng chớp chớp mắt, nói ra thật xấu hổ, trước đây cô rất ít có cơ hội xem TV, ngay cả những người nổi tiếng nhất trong giới cũng không nhận ra được vài người: "Hả?"


Tiêu Khuynh mỉm cười nói: "Cô xem kịch bản chưa?"


Ôn Ngưng gật đầu: "Tôi đã xem qua nhiều lần từ trước rồi.”


Tiêu Khuynh cong môi, lùi lại một bước nhỏ, sau đó hướng đến Ôn Ngưng là một cái cúi chào: "Tiểu Thanh Giác, đã nhiều năm không gặp, sư huynh Bạch Phi khó có thể nhận ra ngươi nữa."


Anh ấy đọc một câu trong kịch bản.


Ôn Ngưng cong mi: "Thật là trùng hợp."


Các fan hâm mộ trong nhóm liền không thể bình tĩnh được nữa.


[Ah ah ah mẹ kiếp! Tôi không cho phép anh trêu chọc em gái nhỏ như thế này!]


[Ah ah ah ah! Hai người họ vừa rồi khẳng định chưa gặp mặt, lúc sau lại một tạo quan hệ thân thiết!]


[Tiêu Khuynh, hãy thành thật cho tôi! Về nhà quỳ trên bàn giặt!!]


[Các người đừng như vậy nữa, tôi tức giận rồi, khi anh trở về phải dỗ dành tôi thật lâu.]