Mệnh Ti

Mệnh Ti - Chương 03: Đùa gì không biết!?




Chương 03: Đùa gì không biết!?

"Chúng ta lần thứ hai có nơi dung thân, cũng là lần đầu tiên biết đến chúng ta không chỉ có một mình."

Một câu nói này, đã nhấc lên không biết bao nhiêu hoang mang, đập vỡ bao nhiêu nhận thức mê muội của nhân loại.

Phải, đúng thế.

Vị quốc vương kia, đã vạch ra u mê cho nhân loại lúc bấy giờ.

Nhân loại, không chỉ có một mình.

Khi bước chân lần nữa được đặt lên đất liền, lên mảnh đất có sự sống phong phú, thì họ nên sớm giác ngộ được điều này.

Hành tinh Hy Vọng chẳng qua là còn nằm trong giai đoạn tiến hóa và trưởng thành, mặc dù đang ở trong giai đoạn sơ khai, lại có một bộ phận sinh vật trí tuệ tồn tại.

Có ai dám chắc sẽ không có một Trái Đất thứ hai, một giống loài cấp cao thứ hai?

Thậm chí, có khi giống loài đó càng thông minh hơn bọn họ, càng tham vọng hơn bọn họ. Nếu nhân loại gặp phải giống loài thiện chiến, như vậy, tình cảnh mà họ phải đối mặt sẽ như thế nào?

Sống, hay chết, hay biến thành nô lệ?



Chuyện dễ dàng, đơn giản cũng như tham vọng từng nảy sinh ra trong lòng họ mà thôi...

Vì thế, nhân loại khiếp sợ.

Ngày 1 tháng 3 năm 608 lịch Hồng Hoang, sau khi phát ngôn cảnh tỉnh của đế vương Panis Auro ở quảng trường Vinh Quang của Thủ Đô đế quốc được lan truyền, sau đó hai năm nội loạn nội chiến được quét sạch trên toàn đế quốc, người mù mắt vì tham vọng của mình nên được trừng trị sẽ bị trừng trị, người biết hối cải quay đầu cũng sẽ có mức án tương đương do chính nhân dân phán quyết. Bầu trời đế quốc sau một thời gian yên bình nổi lên tranh đấu suốt trăm năm qua rốt cuộc vén mây đen thấy được ánh mặt trời.


Ngày 18 tháng 10 năm 610, tội đồ nội chiến cuối cùng trên đế quốc được xử quyết.

Từ đó trở đi, đế quốc lấy ngày 1 tháng 3 ứng theo ngày nhân loại được cảnh tỉnh làm ngày Thanh Tâm. Nhân dân cả đế quốc vào ngày này sẽ dùng toàn bộ thời gian để nhìn lại lịch sử quá khứ của nhân loại, quang não cùng mạng tinh tế trên toàn cầu sẽ bị chính phủ tạm ngưng, đế quốc khuyến khích người dân sử dụng lại phương pháp truyền thống của tổ tiên - giao lưu cuộc sống thường trực để kết nối thêm tình cảm. Việc này cũng giống với viết thư tay và gửi email là hai khái niệm khác nhau chẳng hạn.

Tiếp đó ngày 18 tháng 10, được đế quốc quyết định làm ngày tổng xét duyệt chính phủ, ngày này toàn bộ quan chức đế quốc, kể cả đế vương bệ hạ đều được nhân dân toàn đế quốc chấm phiếu xét duyệt, nhân phẩm không tốt, tâm tồn bất chính vân vân đều sẽ bị dân chúng nhìn trong mắt sau đó xét phiếu bài trừ và thay thế.

Một năm này thay đổi của đế quốc nghiêng trời lệch đất, cho thấy tinh thần đoàn kết của nhân loại có thêm một bước tiến khả quang làm người mong chờ.

Trước một ngày bước sang năm mới 611 lịch Hồng Hoang, đế quốc công bố quyết định lịch sử thời đại có bước biến chuyển tích cực mang đến hy vọng cho nhân loại. Đế vương Panis Auro tuyên bố lịch Hồng Hoang chính thức kết thúc từ đây, xã hội đã tiến cao lên một bậc, sang năm mới đế quốc sẽ chuyển sang dùng lịch Hy Vọng, ngụ ý đặt hy vọng cho tương lai, cũng là gợi nhắc đến hành tinh Hy Vọng mà nhân loại đang sinh sống hiện tại, nhắc nhở nhân loại hành tinh này đã đem đến cơ hội sinh tồn cho con người, cũng là bến bờ của con người, hy vọng nhân loại sẽ không lại để một bi kịch Trái Đất tái diễn thêm một lần nào nữa.

Ngày 1 tháng 1 năm Hy Vọng, dưới bầu trời pháo hoa rực rỡ tráng lệ trên toàn đế quốc, chính thức ra đời...

"Năm nay là năm 3240, lịch Hy Vọng."


Trạm Xu đóng lại quang não trên tay, hình ảnh 3D trên không trung cũng theo đó biến mất. Sau đó lẩm nhẩm một tiếng thở dài.

Nói trọng sinh đến ba ngàn năm sau, chính là cậu đã tự động tĩnh lược đi mấy trăm năm tồn tại của lịch Hồng Hoang cùng với khoảng thời gian dài nhân loại mất phương hướng mê loạn trong vũ trụ.

Từng là một người gắn bó với địa cầu, trọng sinh đến ba ngàn năm sau, nhìn lại đoạn lịch sử đau thương kia, nhìn đến kết cục của quê hương ruột thịt của mình, nói tâm tình Trạm Xu không nặng nề là giả.

Thế kỷ 21 mà cậu ở, con người cũng đã nhìn ra nguy cơ từ những việc làm của mình, nhưng nói đến cùng muốn sửa chữa cũng đã không kịp rồi...

Trạm Xu ngón tay xoa nhẹ huyệt thái dương, nằm phịch ngã ra sau gối, mặc kệ trong một tuần qua cậu đã đọc đi đọc lại cuốn "Đại cương lịch sử học" kia bao nhiêu lần, thì đến cuối cùng tâm trạng vẫn là không xong như vậy.

Vốn dĩ còn cho là bất quá chết rồi trọng sinh lại ba ngàn năm sau trên địa cầu, lại không nghĩ tới sống lại một lần liền đi xa tới như vậy.


Hai mắt nhìn lên trần nhà lúc này đang trong trạng thái ban ngày ánh sáng trong xanh, tự dưng cảm thấy thực chói mắt, Trạm Xu gác tay che ngang mắt, hai cánh môi mở ra, chất giọng mềm nhẹ trong trẻo lạnh lùng vang lên, "Vian, tắt trạng thái ảo cảnh."

Sau đó trong phòng vang lên thanh âm máy móc của một thiếu niên: "Vâng, cậu chủ!" Rồi ánh sáng tắt phụt, tường và trần nhà gợn lên một cơn sóng sau đó trở về như bình thường.

Trạm Xu bỏ tay xuống, mắt nhìn căn phòng trở về tối đen, trên đầu giường đèn ngủ tỏa ra ánh xanh nhẹ nhàng như ánh sáng dưới đại dương, làm người ta có cảm giác an bình lạ thường.

Chần chừ khoảng năm giây, sau đó...


Trạm Xu lật chăn trùm lên đầu, xoay người một cái.

Trời ạ! Ông đây quả nhiên không hợp thương xuân bi thu mà! Buồn ngủ chết mất!

Sau đó cả thế giới trở nên yêu lặng...

Hệ thống đầu não Vian:... Đùa gì thế?! -_-|||

_____

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay thật lười, vì thế lượng chữ viết có giới hạn, thông cảm nhân gia a~

=_=|||