Mệnh Ta, Ta Quyết Định

Chương 1




1

 

Bị nhốt trong trang viên ba mươi năm, ta đã luôn suy ngẫm.

 

Ta là trưởng nữ đích tôn của Quốc công phủ, gả cho tiểu Hầu gia của Hầu phủ An Nam, xét về thân phận, coi như là hạ giá. Theo lý mà nói, ta nên được phong quang, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, tại sao cuối cùng ta lại rơi vào tình cảnh này?

 

Phu quân ta, Triệu Sĩ Trai, đã có thê tử mới. Họ ngày ngày hòa hợp cầm sắt hoà minh, có lẽ đã quên hẳn dung mạo và giọng nói của ta.

 

Phụ mẫu ta, từ khi đồng ý cho Triệu Sĩ Trai cưới bình thê, liền không còn quan tâm đến sống c.h.ế.t của ta nữa. Họ thậm chí còn nhận bình thê đó làm nghĩa nữ, coi như chưa từng sinh dưỡng ta.

 

Con của ta mới chỉ năm tháng, vừa học được cách đá vào bụng ta, đã biến thành một vũng m.á.u mà rời xa ta.

 

Gả vào Hầu phủ An Nam chưa đầy hai năm, ta từ một trưởng nữ của Quốc công phủ được mọi người khen ngợi trở thành trò cười cho thiên hạ.

 

Chẳng lẽ ta mệnh phải như vậy sao?

 

Ta chịu đựng như dầu bị nấu sôi suốt ba mươi năm, mang theo sự không cam lòng mà c.h.ế.t đi.

 

Khi mở mắt ra lần nữa, ta nhìn thấy Linh Mạn Như, kẻ từng đấu với ta đến mức nước sôi lửa bỏng.

 

Nàng ta trẻ đẹp, mặc bộ y phục hoa áo váy đang rất thịnh hành, đứng sau lưng phu quân ta, ánh mắt nhìn ta đầy kính cẩn, nhưng khóe miệng nhếch lên không giấu nổi vẻ đắc ý của kẻ tiểu nhân đắc chí.

 

Ta thoáng chốc ngỡ ngàng, nhận ra rằng mình đã sống lại.

 

Triệu Sĩ Trai giống như kiếp trước, mở lời: "A Nhu, Mạn Như đã dâng thân cho ta, ta không muốn phụ nàng ấy, cũng không muốn giấu giếm nàng, nên đến bàn bạc với nàng, có thể nâng Mạn Như lên làm thiếp được không? Sau này nàng ở hậu viện cũng có người bầu bạn."

 

Kiếp trước, ta đã bị làm cho tức điên.

 

Ngay trước mặt Triệu Sĩ Trai ta đã tát Linh Mạn Như một cái, la hét muốn đuổi nàng ta ra khỏi Hầu phủ.

 

Linh Mạn Như là cô nhi, phụ thân nàng năm xưa đã cứu mạng lão Hầu gia bằng chính sinh mạng của mình. Để báo đáp ân nghĩa của phụ thân nàng, Hầu phủ An Nam đã đón nàng về nuôi dưỡng.

 

Nếu đuổi đi, không chỉ Linh Mạn Như không có chỗ để về, mà còn khiến mọi người chỉ trích Hầu phủ An Nam vô ơn bạc nghĩa.

 

Vì thế, kiếp trước, ta đã không thể đuổi Linh Mạn Như ra ngoài như ý muốn, ngược lại còn bị mẹ chồng trách mắng.

 

Cuộc chiến ngầm giữa ta và Linh Mạn Như bắt đầu từ cái tát đó.

 

*

 

"Được thôi." Ta mỉm cười, nói với hai người họ: “Thật ra ta cũng có ý đó. Mạn Như tuổi không còn nhỏ, cứ ở trong Hầu phủ, người ngoài nhìn vào cũng không hay. Phụ thân nàng là ân nhân của Hầu phủ chúng ta, dù là làm thiếp, cũng không thể thiếu lễ nghi. Hay là để quản sự lấy ra ngân phiếu, chúng ta làm một buổi hỷ sự nhỏ phong quang."

 

Mắt Linh Mạn Như sáng lên, hỏi: "Phu nhân, người không giận sao?"

 

"Ta đã gả cho phu quân, tất nhiên nên lấy phu quân làm trọng. Phu quân muốn giữ thể diện cho ngươi, nếu ta giận, chẳng phải là đánh vào mặt phu quân sao?" Ta nghiêm túc nói: “Ta là đích nữ được giáo dưỡng bởi Quốc công phủ, chút độ lượng này ta vẫn có."

 

Nói xong, ta nhìn về phía Triệu Sĩ Trai, cười nói: "Sĩ Trai, chuyện hôm nay, có thể một lần nhưng không thể hai lần. Thường xuyên nạp thiếp sẽ khiến người ngoài cho rằng chàng chìm đắm trong nữ sắc, nếu bị quan viên bẩm tấu, thánh thượng sẽ giảm sự trọng dụng với chàng. Thứ nữa là tổn hại danh dự của gia tộc ta, đến lúc đó ta cũng khó lòng giải thích."

 



Triệu Sĩ Trai không ngờ ta lại dễ dàng đồng ý chuyện nạp thiếp như vậy.

 

Hắn không hề vui mừng, trong mắt thoáng qua một tia hối hận.

 

Hắn chắc chắn rằng ta với lòng kiêu ngạo của đích nữ quý tộc sẽ không chịu chia sẻ phu quân của mình chỉ sau một năm thành thân. Cùng lúc đó, Linh Mạn Như không phải kẻ dễ dàng đối phó, vì vậy hắn mới dẫn Linh Mạn Như đến trước mặt ta để đòi danh phận.

 

Hắn cố ý muốn ta và Linh Mạn Như đấu đá với nhau, đáng tiếc kiếp trước ta đã bị cơn giận làm mờ mắt, không nhìn ra được điều này.

 

Giờ đây, ta lập tức đồng ý với yêu cầu của hắn, có lẽ trong lúc nhất thời hắn cũng không biết phải diễn tiếp như thế nào.

 

"A Nhu, nàng thật sự muốn vậy sao?" Triệu Sĩ Trai hỏi ta.

 

Ta đứng dậy, kéo tay Linh Mạn Như, nói: "Chọn ngày không bằng gặp ngày, chúng ta bây giờ đi gặp mẹ chồng báo cáo chuyện này."

 

Chúng ta đến Từ An Viện, ta báo cáo với mẹ chồng chuyện nạp Linh Mạn Như làm thiếp.

 

Mẹ chồng nhíu mày, lắc đầu nói: "Đâu có chuyện mới thành thân một năm đã nạp thiếp? Sĩ Trai, A Nhu là thê tử của con, con phải suy nghĩ đến cảm nhận của A Nhu."

 

"Mẫu thân, con đồng ý rồi." Ta nói.

 

Mẹ chồng nhìn ta, rồi nhìn Linh Mạn Như được Triệu Sĩ Trai bảo vệ sau lưng, cuối cùng dưới sự thúc đẩy của ta, cũng đồng ý chuyện này.

 

Ta lấy lịch cùng mẹ chồng tra xét, định ngày nạp thiếp vào ngày mồng bảy tháng Đông (tháng 11 âm lịch) , tức năm ngày sau.

 

Linh Mạn Như cho rằng mình cuối cùng cũng đạt được ý nguyện, vô cùng phấn khởi, còn Triệu Sĩ Trai chỉ có sự trống rỗng.

 

Ta thay hắn tìm cớ: "Có vẻ như phu quân thật sự rất thích Mạn Như, đến mức vui mừng không biết phải làm sao rồi."

 

Triệu Sĩ Trai giật mình, viện cớ rằng mình có công vụ cần giải quyết, rồi đứng dậy đi đến thư phòng.

 

Ta đoán hắn muốn đến gặp người mà hắn thật sự yêu để bàn bạc đối sách tiếp theo, nên ta cố ý sai khiến Linh Mạn Như: "Linh di nương, giờ ngươi đã qua cửa chính rồi, thư phòng lạnh lẽo, việc mài mực thêm than sau này giao cho ngươi đảm nhận."

 

"Cảm tạ phu nhân." Linh Mạn Như vui mừng nhận lệnh, phấn khích chạy ra ngoài.

 

Khi mọi người đã đi hết, mẹ chồng ôm đầu ta, an ủi: "Con à, hôm nay thật sự uất ức cho con rồi."

 

Ta nhớ lại những khổ sở kiếp trước, mắt lập tức đỏ hoe, ta nghẹn ngào nói với mẹ chồng: "Mẫu thân, con đã gả cho chàng ấy, con chính là thê tử của chàng ấy. Hôm nay nếu con không đồng ý, chàng ấy ngày đêm nhớ nhung, con sớm muộn cũng phải đồng ý thôi."

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Đến khi tình phu thê cũng phai nhạt, chẳng bằng ta hôm nay thuận theo ý hắn, để hắn nhớ ơn ta một lời "tốt".

 

"Con ngoan." Mẫu thân nói: “Sĩ Trai còn trẻ, chưa biết thương người, mẫu thân sẽ thương con thay nó."

 

Bà gọi quản sự đến, lấy chìa khóa kho và sổ sách, giao quyền quản gia vào tay ta. Còn đưa cho ta vài tờ khế ước của các tiệm trang sức, bảo rằng đó là tài sản riêng của ta sau này.

 

Bà đang thay nhi tử bù đắp cho ta.

 

Ta nhận lấy mọi thứ, mẫu thân nhẹ nhõm thở dài.

 

Bà nói: "A Nhu, con yên tâm, ta sẽ dạy dỗ Sĩ Trai, để hắn phải nhớ ơn con."