Mệnh Phượng Hoàng

Chương 77




“Tiên sinh, a…” Đau đớn tựa như ngàn mũi dao xé nát con tim, xen lẫn cả nỗi tuyệt vọng, ta điên cuồng ôm lấy y, thật chặt. Tấy thảy chỉ xảy ra trong nháy mắt, hai mũi tên. ThanhDương không kịp ra tay hỗ trợ. Có lẽ nàng ta nhìn thấy nhưng cũng khôngcứu, bởi lẽ chẳng phải mũi tên thứ hai bắn ngay sau đó nhắm chính xácvào ta sao? Thế nhưng mũi tên ấy lại không hề đâm vào cơ thể ta.

“Thiếu gia!”

“Thiếu gia!”

Thanh Dương và Liêu Hứa cuống quýt đỡ lấy y, ta chỉ nhìn thấy lồng ngực y trong thoáng chốc đã loang sắc đỏ…

Mũi tên này đã đâm nát con tim.

Của ta, của Thanh Dương, của Liêu Hứa. Còn cả của Hoàng hậu Nguyên Trinh.

Tiếng kêu “Linh Nhi” của nàng ta chứa đầy vẻ hối hận.

Ta bỗng ngẩng phắt đầu, nhìn về hướng mũi tên bắn ra, trong mắt Hạ Hầu Tử Khâm tràn ngập nỗi kinh hoàng. Phía sau hắn, Diêu HànhNiên chưa kịp thu cung tên, lạnh lùng nhìn t

Diêu Hành Niên!

Ta nghiến răng nghiến lợi thầm nhẩm cái tên này, ta tuyệtđối sẽ không tha cho lão ta! Tuyệt đối sẽ không tha cho lão ta!

Lúc này, chỉ thấy Hạ Hầu Tử Khâm gầm lên: “Còn không maulên bảo vệ công chúa!” Ngự tiền thị vệ bên cạnh hắn vội vàng chạy tới,ta biết, hắn sợ sẽ có mũi tên tiếp theo lao tới đả thương ta.

Thế nhưng ta không kịp đợi người của hắn đến cứu ta, cuối cùng ta đã hiểu vì sao ban nãy Diêu Hành Niên chủ động sai một đội binh sĩ bảo vệ ta,chỉ vì những kẻ này đều là người của lão ta, là tâm phúc của lão ta! Bọn họ có thể thấy chết mà không cứu khi lão ta bắn tên về phía ta và Tô Mộ Hàn.

Ta thật ngốc, đáng lẽ ra nên nghĩ đến điều này từ lúc nãymới phải! Tại sao ta lại không nghĩ ra, tại sao? Vừa nãy ta lo lắng đếnlú lẫn rồi! Song bây giờ có hối hận nữa cũng vô ích!

Quay đầu, thấy người của Đại Tuyên đã đến, ta có thể nhìnthấy Hoàng đế Đại Tuyên. Mặc kệ tất thảy, ta hét lớn: “Hoàng huynh…”

Tiếng gọi này dù xa lạ hơn nữa, ta cũng nhất định phải thốt lên. Ở đây, ta là Công chúa Trường Phù của Đại Tuyên, là muội muội củaHoàng đế Đại Tuyên.

Y có thể nhận ra tình hình bên này của ta, y sẽ cứu ta, vì thể diện của Đại Tuyên, y sẽ cứu ta!

Quả nhiên, đồng tử của y co lại, y nói với người bên cạnh: “Thập Hạ!”

Ta đã nhìn rõ, đó chính là thị vệ ta từng gặp ở Thượng Lâmuyển. Thập Hạ phi người tới, nhìn ta một cái, hơi kinh ngạc, ta mới nhớra khuôn mặt mình đã khác xưa. Có điều, giờ đây y cũng không kịp làm gìnữa, chỉ đón lấy cơ thể Tô Mộ Hàn, Thanh Dương vội yểm trợ y, cuối cùngchúng ta cũng có thể lùi về phía sau cho tới khi người của Đại Tuyên đưa chúng ta vào vòng vây.

Trong lòng nhớ ra, ta ngước mắt nhìn, trông thấy ánh mắtthất vọng của Hạ Hầu Tử Khâm. Hắn chắc chắn sẽ trách ta thà cầu cứu ĐạiTuyên chứ không muốn hắn bảo vệ. Ta đau đớn nghiêng mặt đi, ta cũngkhông còn cách nào.

Hoàng hậu Nguyên Trinh muốn bảo vệ ta nhưng Diêu Hành Niênlại muốn giết ta và Tô Mộ Hàn. Lúc này, e là Hạ Hầu Tử Khâm chỉ có thểbảo vệ được ta nhưng không bảo vệ nổi Tô Mộ Hàn.

Hoàng đế Đại Tuyên sai người cõng Tô Mộ Hàn, ra hiệu chomột đội quân tiên phong rút lui. Ta chần chừ giây lát, cuối cùng khôngquay đầu lại, đi theo họ, lùi về quân doanh của Đại Tuyên.

Đặt Tô Mộ Hàn lên giường, Thập Hạ xoay người, nói: “Thuộc hạ đi tìm quân y.”

Ta vội nói: “Không cần đâu, phiền ngươi đun nóng một bìnhnước cho ta!” Nơi này chắc sẽ không có ai y thuật cao hơn Liêu Hứa, cũng sẽ không có ai hiểu rõ bệnh tình của Tô Mộ Hàn hơn Liêu Hứa.

“Thiếu gia…” Thanh Dương òa khóc bên giường y, trên ngườinàng ta loang một mảng máu lớn, càng nhìn càng thấy kinh hãi.

Hai chân run rẩy, nhưng ta vẫn muốn tiến lên. Nửa quỳ trước mặt y, nắm lấy tay y, nước mắt điên cuồng tuôn rơi, song ta không dámkhóc vì sợ y đau lòng. Y nhắm chặt mắt, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ,chỉ có chỗ bị mũi tên đâm là đỏ thẫm, máu chảy ồ át.

Liêu Hứa bước lên, rút ngân châm ra, lấy đoản kiếm, nhẹ nhàng cắt y phục của Tô Mộ Hàn.

Ta thấy rõ mũi tên đâm rất sâu. Mỗi lần y hít thở, máu tươi lại chảy ra. Ta cắn chặt môi, tiên sinh, người nhất định phải gắnggượng lên, ta sẽ không để Diêu Hành Niên đắc ý quá lâu, tuyệt đối không!

Liêu Hứa nhìn Thanh Dương một cái, trầm giọng nói: “Châm lửa!”

Thanh Dương vẫn không động đậy, ta nhìn nàng ta, thấy toànthân nàng ta không ngừng run rẩy. Đây là lần đầu tiên ta trông thấy nàng ta như vậy. Đối diện với Tô Mộ Hàn, nàng ta có dũng cảm hơn nữa cũngkhông chống đỡ nổi cơn hoảng sợ trong lòng. Ta thoáng do dự, cắn môiđứng dậy, lấy mồi bên cạnh châm vào ngọn nến.

Có thị vệ tiến vào, mang nước đến, còn có cả một vò rượu.Xem ra bọn họ suy nghĩ rất chu đáo. Ta chợt nhớ ra, năm đó Hoàng đế ĐạiTuyên suýt mất mạng trong tay của Hoàng hậu Nguyên Trinh, hôm nay nếu ybiết Tô Mộ Hàn là đệ của Hoàng hậu Nguyên Trinh, y có trực tiếp ra taygiết Tô Mộ Hàn không?

Nghĩ vậy, ta cảm thấy toàn thân run lẩy bẩy.

Liêu Hứa đã làm nóng thanh đoản kiếm, phun một ngụm rượulên vết thương của Tô Mộ Hàn rồi quyết đoán đâm thanh đoản kiếm xuống.Lông mày Tô Mộ Hàn không hề động đậy, y đã rơi vào cơn hôn mê sâu…

Mũi tên đâm sâu vào lồng ngực được rút ra, Liêu Hứa nhễnhại mồ hôi, thở hổn hển. Sau khi xử lý vết thương của y một cách tỉ mỉ, ông ta ngã ngồi bên giường.

Ta vội hỏi: “Liêu đại phu, thế nào rồi?”

Ông ta lắc đầu, mãi sau mới run giọng trả lời: “Ngườithường ai có thể chịu được nỗi đau như vậy, thiếu gia đã…” Ông ta thởdài một tiếng, siết chặt tay thành nắm đấm, không nói tiếp.

Ta cảm thấy lòng thắt lại, vội nói: “Hãy hòa tan thuốc cho tiên sinh uống!”

Liêu Hứa ngăn ta: “Không, e là bây giờ không thể uống. Thuốc chỉ có một viên, không được lãng phí!”

Ta phẫn nộ nói: “Thế này không được, thế kia cũng khôngxong, lẽ nào kêu ta trơ mắt nhìn tiên sinh…” Ta bỗng im bặt, không, y sẽ không sao!

Bỗng có một binh sĩ đi vào, nói: “Công chúa, Hoàng thượng mời người qua.”

Ta sững người, mới nhớ ra mình đang ở trong quân doanh của Đại Tuyên.

Hoàng đế Đại Tuyên chắc chắn muốn tìm ta. Nhưng Tô Mộ Hàn…

Ta ngoái đầu nhìn người đang nằm trên giường, rồi cắn môi,đi theo binh sĩ đó ra ngoài. Y đưa ta tới doanh trướng của Hoàng đế ĐạiTuyên nhưng không tiến vào, chỉ vén mành trướng cho ta, nhỏ giọng nói:“Xin công chúa tự vào!”

Không chần chừ, ta sải bước vào trong.

Y đang đứng chắp tay sau lưng, Thập Hạ đứng sau, trên y phục của Thập Hạ đã không còn thấy vết, có lẽ y đã thay ra.

Hít sâu, ta tiến lên gọi: “Tuyên hoàng bệ hạ!”

Hoàng đế Đại Tuyên khẽ cười một tiếng, quay người lại, nhìn ta chằm chằm, trên mặt không hề có vẻ ngạc nhiên, chỉ cười nói: “Nàngthật sự khiến trẫm kinh ngạc.”

Ta nhất thời ngây người, không biết y có ý gì.

Y kinh ngạc vì khuôn mặt ta hay vì cách xưng hô của ta với y?

Bỗng Thập Hạ cười, nói: “Công chúa hồ đồ rồi ư? Người nên gọi chủ tử là “hoàng huynh” mới đúng.”

Ta lại nhìn Hoàng đế Đại Tuyên, trên mặt y vẫn là nụ cườinhẹ nhàng, không hề tức giận bởi lời nói của Thập Hạ. Ta biết, nếu không phải là người có mối quan hệ thâm giao, Thập Hạ sẽ không xen vào khicác chủ tử đang nói chuyện. Đối với Hoàng đế Đại Tuyên, Thập Hạ khôngchỉ là một thị vệ.

Nhìn chằm chằm nam tử trước mặt, đúng như Tô Mộ Hàn nói, ta có thể trở thành công chúa Đại Tuyên chỉ vì Hạ Hầu Tử Khâm và Hoàng đếĐại Tuyên có trao đổi. Nhưng bây giờ, y thật sự muốn nhận nghĩa muội này ư?

Đột nhiên y nghiêm mặt nhưng không hỏi về gương mặt ta màlại hỏi: “Trẫm không hiểu, vì sao khi đó nàng không cầu cứu y mà lại cầu cứu trẫm?”

Hơi siết chặt tay, rất tốt, ta đang đợi chính câu hỏi này của y.

Hít sâu, ta đáp: “Chỉ bởi vì trước mặt người ngoài, ta làcông chúa của Đại Tuyên, ngài là hoàng huynh của ta, ngài sẽ không muốnta chết trước mặt ngài.” Nếu như vậy, hoàng đế Đại Tuyên sẽ mất mặtnhường nào chứ?

Ta nói tiếp: “Ta không cầu cứu người của thiên triều chỉ vì mũi tên đó do người thiên triều bắn!” Khi đó, tình cảnh hỗn loạn, e là y nhất thời không hiểu rõ tình hình.

Quả nhiên, nghe ta nói vậy, sắc mặt y lập tức thay đổi, y trầm giọng hỏi: “Ai?”

Thiên triều và Đại Tuyên là đồng minh, bây giờ đối phương gây ra chuyện như thế, y có thể không nổi giận ư?

Ta chỉ nói: “Không phải là người muốn phá vỡ mối quan hệhữu hảo giữa hai nước, chẳng qua là ông ta không cam lòng. Ông ta khôngmuốn công chúa của Đại Tuyên được gả vào hậu cung thiên triều, khôngmuốn địa vị vẻ vang, lẫy lừng nơi hậu cung của con gái ông ta bị cướpđoạt. Người này chính là Diêu Tướng quân – Diêu Hành Niên.”

Cho dù công chúa Đại Tuyên đến thiên triều bằng cách nàonhưng ta là công chúa Đại Tuyên, thậm chí việc Hoàng đế Đại Tuyên đồng ý để ta đi hòa thân với thiên triều đã được loan truyền, kẻ nào dám ngăncản, chắc chắn muốn đối địch với Đại Tuyên. Thể diện của Hoàng đế ĐạiTuyên ném đi đâu?

Hoàng đế Đại Tuyên mất thể diện cũng chính là Đại Tuyên mất thể diện. Đối với một đế quốc, điều này là việc không thể dung thứ.

“Ông ta ư?” Hoàng đế Đại Tuyên cười nhạt một tiếng, tiếnlên vài bước, nhìn ta, nói: “Đó là kẻ nhiều năm chinh chiến trên satrường, hôm nay ông ta dám bắn mũi tên đó, chắc chắn cũng đã nghĩ rađường lui. Trẫm không cho rằng hoàng đế nước nàng sẽ giết ông ta.”

Đương nhiên ta biết điều này, hôm nay Diêu Hành Niên đã chuẩn bị hai mũi tên, một cho Tô Mộ Hàn, một cho ta.

Thế nhưng mũi tên dành cho Tô Mộ Hàn đã bị Thanh Dương ngăn được, song cuối cùng người trúng tên vẫn là y. Diêu Hành Niên chỉ cầnnói, bắn vào ta là do vô tình, lão ta chẳng qua chỉ muốn giúp Hạ Hầu TửKhâm diệt trừ Tuân Thái tử, như vậy Hạ Hầu Tử Khâm có lý do gì để trịtội lão ta chứ?

Lão ta loại trừ Tuân Thái tử, chẳng những vô tội mà còn là công thần, không phải sao?

Nhìn chăm chú nam tử trước mặt, ta hé môi nói: “Chỉ cần tavà hoàng huynh một mực khẳng định Diêu Hành Niên cuồng vọng muốn ám sátta, tất cả sẽ trở thành kết cục đã định.” Nếu Hoàng đế Đại Tuyên khăngkhăng khẳng định, cho dù Diêu Hành Niên không muốn giết ta thì giả cũngthành thật.

Lúc này, chẳng ai bảo vệ nổi lão ta, trừ phi thiên triềukhông muốn tiếp tục mối quan hệ hữu hảo với Đại Tuyên. Thái hậu cũngkhông cho phép việc này xảy ra, bà chỉ mong Diêu gia sụp đổ

Nét mặt Hoàng đế Đại Tuyên khẽ thay đổi, y cười nói: “Trẫm không cho rằng trẫm làm như vậy có lợi ích gì.”

Ta cũng cười. “Ta có thể giao Hoàng hậu Nguyên Trinh chohoàng huynh xử lý.” Siết chặt hai tay, ta đã hứa với Tô Mộ Hàn là sẽ yêu cầu Hạ Hầu Tử Khâm tha cho Hoàng hậu Nguyên Trinh, nhưng ta không hứavới y là sẽ yêu cầu Hoàng đế Đại Tuyên cũng bỏ qua cho nàng ta.

Vì Tô Mộ Hàn, ta chỉ có thể đưa ra hạ sách như vậy.

Ta có thể hiểu được cảm nhận của Thanh Dương khi nàng tanghiến răng nói muốn giết chết Hoàng hậu Nguyên Trinh, nàng ta chỉ muốncứu duy nhất Tô Mộ Hàn.

Trên khuôn mặt của Thập Hạ hiện lên vẻ kinh ngạc song ykhông nói gì. Một lát sau mới thấy Hoàng đế Đại Tuyên lên tiếng: “Rấttốt, đủ tàn nhẫn.” Y ghé sát ta, y cao quá, ta phải ngẩng mặt lên mớinhìn thấy thần sắc lạnh lùng của y. Nhưng y lại nói: “Nàng rất gan dạ,sáng suốt, trẫm chưa từng gặp nữ tử nào như nàng. Nghĩa muội này, đúnglà không làm trẫm mất mặt.”

Ta không quan tâm câu nói này của y rốt cuộc là tán dươnghay chê bai, khẽ cười một tiếng, ta nói: “Không giống với biểu muội củahoàng huynh sao?” Kỳ thực, ta hơi tò mò về chuyện của y và biểu muội của y.

Sắc mặt y thoáng thay đổi nhưng không phải là không vui, y chỉ khẽ đáp: “Rất khác.”

Sau đó y lập tức xoay người, chắp tay phía sau, đứng quay lưng với ta.

Thập Hạ thấy nét mặt của y có chút khác lạ nhưng cũng không nói gì, một lúc lâu sau mới thấy y mở lời: “Thiên triều có người muốnám sát hoàng muội của trẫm, vậy thì trẫm không thể trả nàng lại choHoàng đế Nguyên Quang. Đợi bọn họ cho trẫm một lời giải đáp, trẫm suynghĩ đến chuyện hòa thân cũng không muộn.”

Ta hít thật sâu, y suy nghĩ rất chu đáo.

Ta gật đầu, nói: “Tạ ơn hoàng huynh.”

Đột nhiên y hỏi: “Người mà nàng muốn cứu là Tuân Thái tử?”Cả kinh, ta lập tức cười việc này không thể giấu nổi, Nam Chiếu lấy danh nghĩa Tuân Thái tử khởi binh, ai không biết chứ? Có điều ta đã hứa giao Hoàng hậu Nguyên Trinh cho y xử lý, chắc y sẽ không làm khó Tô Mộ Hàn.

Ta bèn đáp: “Chính là y.”

Vẻ mặt của Thập Hạ thoáng căng thẳng, y tiến lên một bước, nói: “Chủ tử, xử lý thế nào?”

Lời của Thập Hạ khiến mặt ta biến sắc nhưng Hoàng đế ĐạiTuyên khẽ cười, nói: “Trẫm không ra tay với một kẻ sắp chết, Thập Hạ đưa công chúa lui xuống nghỉ ngơi. Trẫm nghỉ một chút, nếu đoán không sai,thiên triều sẽ nhanh chóng sai người tới mời công chúa trở về.”

Một câu nói “kẻ sắp chết” của y khiến ta lảo đảo, Thập Hạvội đưa tay đỡ lấy ta, nói nhỏ: “Công chúa, đứng cho vững, xin mời đibên này!”

Ngoái đầu nhìn Hoàng đế Đại Tuyên một lần nữa, y vẫn đứng quay lưng lại với ta, chần chừ giây lát, cuối cùng ta đi ra.

Ta đang ở doanh trướng của Đại Tuyên, Hạ Hầu Tử KHâm sẽ nhanh chóng phái người tới, về điểm này, ta cũng biết.

Ta cắn môi, xin lỗi, lần này thiếp nhất định phải làm xong việc mới có thể theo chàng trở về.

Đợi thiếp…

Bất luận là Hạ Hầu Tử Khâm hay Tô Mộ Hàn đều đã che chở cho ta rất nhiều.

Ta không thể để Hạ Hầu Tử Khâm mất đi giang sơn, lúc nàytrừ bỏ Diêu Hành Niên là một cơ hội rất tốt để đoạt lại binh quyền. Tacũng không thể để Tô mất mạng, bây giờ tạm thời ở lại quân doanh ĐạiTuyên cũng giải quyết được việc khó xử của Hạ Hầu Tử Khâm.

Tất thảy mọi chuyện đều cần phải có quyết định cuối cùng.

Dừng bước, Thập Hạ có phần nghi hoặc, ta chỉ nói: “Ta quay lại doanh trướng ban nãy.”

Y xoay người dẫn ta theo, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: “Côngchúa đừng hy vọng nữa, bị trúng mũi tên đó, không thể sống nổi đâu.

Cơ thể run rẩy, ta cắn môi, Thập Hạ lại nói: “Với lực bắnđó, từ trước đến nay thuộc hạ mới chỉ thấy một người sống sót.” Ta vừađịnh lên tiếng, Thập Hạ lại nói: “Nhưng đó là vì có máu dẫn của BạtSinh.”

Ta vội hỏi: “Bạt Sinh?”

Thập Hạ khẽ cười. “Bây giờ trên đời đã không còn Bạt Sinhnữa rồi, cho dù có thì người đó có thân phận quý giá, sẽ không đến.”

Ta cắn môi, Hoàng đế Đại Tuyên nói, y sẽ không ra tay vớimột kẻ sắp chết, ý tứ rất rõ ràng, y không giết, cũng quyết không ra tay cứu giúp.

Thập Hạ đưa ta tới cổng doanh trướng nhưng không vào, chỉnói: “Nếu công chúa muốn nghỉ ngơi, chỗ này lúc nào cũng có binh sĩ đợilệnh của công chúa. Thuộc hạ còn có việc, xin cáo lui trước.” Nói xong, y bèn xoay người, vội vã rời đi.

Ta hít một hơi, quay người đi vào.

Người bên trong nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng ngướcmắt nhìn. Liêu Hứa thấy ta, tiến lên nói: “Hoàng đế Đại Tuyên tìm cônương có việc gì?”

Ta lắc đầu, chỉ bước lên hỏi: “Tiên sinh thế nào?”

Ông ta sững người, cuối cùng trầm lặng. Ta nhìn ThanhDương, thấy nàng ta ngẩn ngơ canh chừng bên giường Tô Mộ Hàn, đến dángvẻ ngạo mạn, hung hăng càn quấy, căm hờn đối với ta cũng không có. Tanghiến răng tiến lên, cúi người nắm lấy tay y, khẽ gọi: “Tiên sinh…”

Y vẫn nhắm mắt, hoàn toàn không nghe thấy tiếng ta gọi.Trước ngực y quấn lớp vải sô, lờ mờ nhìn thấy màu đỏ thẫm khiến ngườinhìn cảm thấy sợ hãi.

Ta càng siết chặt tay y, chỉ có cảm giác lạnh giá.

Y thở rất chậm, rất lâu sau mới trông thấy lồng ngực của yhơi nhô lên. Lâu tới nỗi ta gần như cho rằng đó chỉ là ảo giác.

“Liêu đại phu…” Ta run giọng, ngoái đầu hỏi: “Bây giờ phải làm thế nào?”

Liêu Hứa cúi đầu, thở dài một tiếng rồi nói: “Nếu trướcsáng sớm ngày mai, thiếu gia có thể tỉnh thì có thể uống thuốc.”

“Nếu như… nếu như không tỉnh?”

Lời vừa thốt ra, Thanh Dương bên cạnh đột nhiên òa khóc nức nở. Còn ta chỉ cảm thấy ngón tay run rẩy, ta đã biết đáp án.

Nhắm chặt hai mắt, ta nghiến răng, ta không cam lòng!

Sau đó, quả nhiên nghe nói người của thiên triều đến, nóimuốn đón công chúa về, nhưng Hoàng đế Đại Tuyên không đồng ý. Thiêntriều đã có người muốn giết công chúa của Đại Tuyên, tức là có ý muốnhủy bỏ hiệp ước đồng minh hữu hảo giữa thiên triều và Đại Tuyên.

Ý của Đại Tuyên chính là muốn nghiêm trị kẻ muốn giếtcông chúa, sau đó công chúa vẫn hòa thân với thiên triều, hai nước từnay sẽ hữu hảo lâu dài.

Ta biết tin tức này sẽ nhanh chóng truyền về hoàng đô, tớilúc ấy, trong triều sẽ có nghị sự của các đại thần, không lâu sau, ý chỉ của Thái hậu sẽ được truyền xuống.

Ý chỉ của Hoàng đế cũng như vậy, Diêu Hành Niên chạy trời không khỏi nắng.

Ngồi bên giường Tô Mộ Hàn, y vẫn chưa có dấu hiệu sẽ tỉnh,mỗi lần nghĩ tới lời Liêu Hứa, trong lòng ta căng thẳng đến mức khôngkiềm chế nổi. Mỗi lần khẽ gọi y, giọng nói đều run rẩy không thôi.

Thi thoảng y khẽ bật ho, máu từ miệng vết thương lại trào ra.

Nắm chặt tay y, thấy ấn đường y nhăn lại, ta biết y khóchịu biết nhường nào, toàn thân không ngừng run rẩy, trong đầu bỗng nhớtới lời y nói.

Y nói, y quá mệt mỏi rồi.

Nước mắt trào ra, lăn xuống gò má, ta biết, ta rất hiểu.Thế nhưng tiên sinh à, tha thứ cho sự ích kỉ của ta, buông tay y nhưvậy, ta không làm được, nhìn y rời đi như vậy, ta không làm được

“Tiên sinh!” Ta khẽ khàng gọi y. “Cho dù mệt mỏi nhườngnào, cực khổ nhường nào, người vẫn phải tiếp tục sống, Tử Nhi hy vọngngười sẽ tiếp tục sống.”

Dường như cảm nhận được ngón tay y khẽ run, ta giật mình kinh hãi, nhìn chằm chằm, song y không hề mở mắt.

Y đã nghe thấy lời ta, nhất định đã nghe thấy. Ta hân hoan, đột nhiên muốn cười.

Lấy chiếc hộp của y ra, nhét dưới gối y, ta thì thầm: “Bâygiờ Tử Nhi trả lại chiếc hộp của tiên sinh cho tiên sinh, cây trâm đóđược đặt ở bên trong. Tiên sinh đã nói muốn ta để lại cây trâm cho người mà.”

Thanh Dương tiến vào, bưng nước, cẩn thận thấm ướt khăn lau người giúp y. Nàng ta không nhìn ta, cũng không nói chuyện với ta.

Liêu Hứa cũng vào, tiến lên nói với ta: “Cô nương hãy nhường chỗ một chút, ta phải thay thuốc cho thiếu gia.”

Ta gật đầu, lúc đứng lên, không biết là do mệt mỏi hay dođứng dậy quá gấp, ta bỗng cảm thấy choáng váng, trước mắt tối sầm, cơthể đổ ập xuống.

“Cô nương…” Ta chỉ nghe thấy tiếng Liêu Hứa gọi tên ta, thế nhưng trong chớp mắt, âm thanh đó dường như đã tan theo mây gió.

Không biết bao lâu sau, lúc ta dần khôi phục lại tri giác mới phát hiện bên dưới thật mềm mại, ta choàng tỉnh.

Cách giường không xa, bóng dáng cao to của một nam tử lọtvào tầm mắt. Nghe thấy tiếng động phía sau, y quay người nhìn, sau đóbước tới, nhìn ta chăm chú, nói: “Nàng có thai rồi à?” Ngữ khí của y rất nhẹ, không hề nghe ra bất cứ điều gì khác.

Ta nhất thời ngẩn người, đang không biết nên trả lời thế nào, bỗng có người tiến vào, là Thập Hạ.

Khoảnh khắc Thập Hạ vén rèm lên, ánh mặt trời tranh thủ len lỏi vào. Trên tay Thập Hạ là một bát thuốc, y đi về phía ta, còn ta đột nhiên cảm thấy kinh hã

Trời sáng!

Trời đã sáng rồi!

Ta lật chăn ra, định xuống giường, Hoàng đế Đại Tuyên liềnấn ta trở lại, nhíu mày nói: “Sức khỏe của chính mình còn không hiểu rõư? Có con rồi, phải chăm sóc tốt cho bản thân.” Lúc y nói những lời này, giọng nói rất nhỏ, ánh mắt trở nên vô định.

Dường như y đang nghĩ tới chuyện gì đó, có lẽ là nhung nhớ gì đó.

Có lẽ là nàng ấy.

Nhưng ta nào quản nổi những điều này, trong lúc khẩn cấp,ta nắm lấy cánh tay y, hỏi: “Tiên sinh của ta đâu? Tiên sinh của ta thếnào rồi?”

Ánh mắt y không hề né tránh, vẫn nhìn thẳng vào ta, hé môi nói: “Chết rồi.”

Chết rồi, y nói thật nhẹ nhàng. Đó là việc không hề liênquan tới y, nói ra cũng chẳng thấy quan trọng, cho nên đến ánh mắt, ycũng chẳng màng né tránh.

Còn ta chỉ thấy trong đầu vang lên một tiếng “ầm”, trongnháy mắt, trái tim đau đến nghẹt thở, cảnh tượng trước mắt trở nên cựckỳ mơ hồ. Túm chặt cánh tay y, nghiến răng vẻ không cam lòng, ta hỏi:“Tiên sinh của ta đâu?”

Y không nổi giận, chỉ đáp: “Trẫm nói không rõ ràng hay nàng không nghe rõ?”

Chỉ một câu nói của y đã khiến ta cảm thấy mùi tanh ngọttrào lên tận họng, há miệng “ọe” một tiếng, nôn ra một ngụm máu.

Y nhanh chóng đỡ cơ thể chực sụp đổ của ta, trầm giọng nói: “Truyền quân y!”

Thập Hạ bỏ bát thuốc trong tay xuống, cấp tốc xoay người rời đi.

Quân y nhanh chóng đến, bắt mạch cho ta rồi mới đứng dậynói với Hoàng đế Đại Tuyên. Khoảng cách không xa nhưng ta không thể nghe rõ lời ông ta nói. Bên tai ta chỉ văng vẳng hai từ: Chết rồi, chết rồi, chết rồi

Không, ta không tin! Ta không tin!

Quân y đi ra, Hoàng đế Đại Tuyên tiến lên, ngồi trướcgiường ta, nói: “Nàng đã nghe thấy lời của quân y rồi chứ? Nếu nàng cònlàm loạn nữa, có thể sẽ không giữ được đứa bé.”

Lời của y khiến ta thất kinh, tay xoa xoa bụng theo phản xạ. Ta không thể để đứa bé của ta xảy ra chuyện!

Dòng lệ tuôn rơi, ta nhắm mắt, nhỏ giọng nói: “Ta muốn gặp Liêu Hứa.”

“Được!” Nói xong, y đứng dậy.

Y ra ngoài không lâu liền nghe thấy có người tiến vào, tamở mắt, nhìn thấy Liêu Hứa. Sắc mặt ông ta mệt mỏi, chắc chắn là đã canh chừng Tô Mộ Hàn cả đêm. Thấy ông ta, câu đầu tiên ta hỏi là: “Tiên sinh đâu?”

Thần sắc ông ta ảm đạm, mãi sau mới nói nhỏ: “Cô nương, thiếu gia ra đi rất thanh thản.”

Siết chặt bàn tay, trầm mặc hồi lâu, ta nhổm người dậy. “Ta muốn gặp tiên sinh.”

“Cô nương!” Ông ta ấn người ta xuống, lắc đầu, nói: “Đừng đi nữa, thiếu gia không muốn cô gặp người.”

“Liêu đại phu…” Ta rơi nước mắt, nhìn ông ta.

Ông ta cúi đầu, cất lời: “Hoàng đế Đại Tuyên nhân từ, chophép chúng ta đưa thiếu gia đi. Cô nương phải biết, thân phận của thiếugia, cho dù đã chết cũng không thể để chúng ta đưa đi. Phía thiên triều, ôi…” Ông ta nặng nề thở dài. “Có lẽ đối với thiếu gia, đây là điều tốtnhất.”

Cho dù đã chết, đến thi thể cũng không được mang đi…

Lời của ông ta khiến ta cảm thấy xót xa. Ta nức nở, khôngthốt thành lời, mãi lâu sau mới cố nén cơn run rẩy, cắn môi hỏi: “Khinào đi?”

“Bây giờ.” Ông ta đáp kinh ngạc ngước mắt nhìn ông ta, độtnhiên ông ta đứng dậy, quỳ xuống nói: “Liêu Hứa thay mặt thiếu gia đa tạ cô nương, nhưng xin cô nương hãy tác thành. Hoàng đế Đại Tuyên đã đồngý, chúng ta phải cố hành động nhanh hết sức, tránh xảy ra chuyện.”

Ta bất động, không nói lời nào.

Một từ “tác thành” khiến ta cảm thấy vô cùng nặng nề. Taluôn thống khổ túm lấy tay y, không cho y rời đi. Ta cũng biết ta đã ích kỷ.

Khẽ gật đầu, nước mắt tí tách rơi.

Tiên sinh, đây là điều người muốn ư? Liêu Hứa đã đứng lên,nói với ta: “Quê nhà của hoàng hậu Minh Vũ là Phong Sĩ thuộc nam bộthiên triều.” Nói xong, ông ta không nhìn ta, chỉ xoay người đi ra.

Phong Sĩ, bọn họ muốn tới Phong Sĩ.

Xuống giường, ta chỉ cảm thấy cơ thể lâng lâng, bước chângiẫm xuống tựa như không hề chạm đất. Có chút vô tri vô giác đi về phíacửa, vén mành trướng, ta trông thấy một chiếc xe ngựa ở đằng trước,Thanh Dương nghiêng người ngồi ở đầu xe, hôm nay nàng ta mặc nam trang.Liêu Hứa tiến lên, hai người không hề nói chuyện, ông ấy chỉ khom ngườivào trong.

Định bước lên theo bản năng, cánh tay đột nhiên bị ai đógiữ lại, ta giật mình sửng sốt, nghe thấy giọng của Thập Hạ vang lên:“Hôm nay người của thiên triều đã đến, công chúa để họ ở lại thêm mộtkhắc, có lẽ bọn họ sẽ không đi nổi đâu.”

Cho nên Thanh Dương mới phải ăn mặc như vậy, đúng không?

Ta cũng đã loáng thoáng nhìn thấy binh sĩ thiên triều ở bên ngoài.

Xe ngựa chuyển bánh, dần dần đi tới trước mặt ta.

Gió thổi rèm xe, ta nhìn chằm chằm nhưng vẫn không nhìn rõ bên trong.

Nước mắt bỗng tuôn trào.

Ta và y xưa nay đều cách nhau bởi một tầng cách tr

Lần đầu gặp.

Lúc tạm biệt.

Giờ đây ly biệt cũng vậy.

Ta che miệng, bật khóc thành tiếng.

Xe ngựa cuối cùng cũng biến mất khỏi tầm mắt nhưng ta hcỉcó thể ngây ngốc nhìn theo, không thể bình tĩnh lại. Dường như cái gìcũng là giả, ta chẳng qua chỉ đang mơ một giấc mơ rất dài, tỉnh dậy, tất thảy đều kết thúc.

Cắn chặt môi, ta nếm thấy mùi máu tanh, móng tay khảm vào gan bàn tay, mọi đau đớn đều không bằng nỗi đau trong tim.

Cuộc đời của ta từ đây đã thêm một lỗ hổng, y là nỗi đau lớn nhất đời ta.

Ta xoay người đi vào doanh trướng y từng ở.

Chiếc hộp ta đưa y đã không còn.

Cây trâm, thuốc, đều biến mất.

Trên giường đã không còn chút hơi ấm nào, cảm giác lạnh lẽo lan ra, càng làm tăng thêm lòng căm hận trong ta.

“Diêu Hành Niên!” Nghiến răng, nhủ thầm cái tên này, ta quyết sẽ không tha cho lão ta!

Hôm nay, thiên triều sai người đến mời Hoàng đế Đại Tuyên tới bàn việc quốc thổ Nam Chiếu.

Tám ngày sau, tin tức truyền đến, Diêu Hành Niên ám sátcông chúa Đại Tuyên, hoàng phi tương lai của thiên triều, nhưng vì đãlập chiến công hiển hách nên lão ta chỉ bị cách chức đại tướng quân, thu hồi binh quyền. Trong ý chỉ của Thái hậu truyền ra từ hoàng đô còn cómột điều, chính là muốn Đại Tuyên giao ra Tuân Thái tử.

Lúc Hoàng đế Đại Tuyên nhắc đến chuyện này với ta, ta chỉcảm thấy trái tim run rẩy, ngước mắt nhìn y, song y mỉm cười, nói: “Trẫm đã nói với bọn họ Tuân Thái tử đã chết, khi đó y bị trúng tên, rấtnhiều người nhìn thấy.”

Khẽ siết chặt hai tay, ta biết Thái hậu muốn thi thể của Tô Mộ Hàn. Quả thật điều này đã chứng minh cho lời của Liêu Hứa, cho dùchết, bọn họ cũng sẽ không buông tha cho y, vì vậy, Liêu Hứa và ThanhDương mới muốn đi gấp gáp như vậy.

Y đứng dậy, nói: “Trẫm nói đã hạ táng, sẽ không mở quantài, nếu Thái hậu cứ khăng khăng yêu cầu thì bà tự đến, trẫm quyết không ngăn cản.”

Ta cảm kích nhìn y, Thái hậu tín Phật, bà càng không làm nổi chuyện này.

Hoàng đế Đại Tuyên lại nói: “Trẫm đã đồng ý cho nàng đi hòa thân.” Trong lòng ta cả kinh, y nói tiếp: “Hoàng đế Nguyên Quang có ýmuốn lập nàng làm hậu, nàng là công chúa Đại Tuyên, trẫm đương nhiên sẽkhông để nàng thiệt thòi trong hôn lễ này.”

Ta mở to mắt nhìn y, mãi sau mới run rẩy đôi môi, hỏi: “Là Hoàng thượng nói ư?”

Y gật đầu. “Đương nhiên rồi.”

Ta đột nhiên bật cười. “Hoàng thượng đã đồng ý với ngài cái gì?”

Nét mặt vẫn không thay đổi, y đáp: “Quốc thổ của Nam Chiếu, còn có phu thê Hoàng đế Nam Chiếu.”

Ta lại nhìn y nhưng y đã xoay người. Điều kiện như vậy đương nhiên không hề thiệt thòi cho Đại Tuyên. Nhưng…

Ta buột miệng hỏi: “Sao Hoàng thượng có thể giao Hoàng hậu Nguyên Trinh cho ngài?”

Khi đó, Tô Mộ Hàn lấy tính mạng của ta để đổi lấy tính mạng của Hoàng hậu Nguyên Trinh, còn ta lại dùng tính mạng của Hoàng hậuNguyên Trinh để đổi lấy tính mạng của Tô Mộ Hàn, thế nhưng cuối cùng vẫn không giữ được mạng y, còn Hoàng đế Đại Tuyên vẫn mở lời muốn Hoàng hậu Nguyên Trinh, Hạ Hầu Tử Khâm đã đồng ý ư?

Lần này, y không trả lời ta, chỉ cười nói: “Trẫm thật sựngưỡng mộ Hoàng đế Nguyên Quang, đời này còn có một người có thể khiến y trả giá như vậy. Nếu trẫm có được cơ hội như thế, chắc chắn cũng sẽkhông chút do dự.” Y nói: “Một nửa quốc thổ Nam Chiếu chính là của hồimôn của nàng.”

Cuối cùng, ta sững người.

Hoàng hậu Nguyên Trinh chỉ trao cho y một nửa lãnh thổ, nửa kia vốn là của thiên triều. Hạ Hầu Tử Khâm lại muốn xoay một vòng vớiphía Hoàng đế Đại Tuyên, nói đó là của hồi môn của Đại Tuyên dành chota. Như vậy, trong triều càng không ai dám nói lung tung.

Thực ra ngày hôm đó, ta không hiểu lắm lời của Hoàng đế Đại Tuyên. Song cái giá mà Hạ Hầu Tử Khâm trả cho ta đã quá nhiều, ta không biết y còn làm những gì vì ta.

Lại qua năm ngày, đại quân hai nước thu quân về nước. Vìchuyện lập hậu, ta không theo Hạ Hầu Tử Khâm về hoàng đô mà theo Hoàngđế Đại Tuyên tới Đại Tuyên.

Nửa tháng sau, đội ngũ đưa ta hòa thân mới xuất phát từkinh thành Đại Tuyên. Lúc này ta đã có thai hơn hai tháng, thi thoảng sẽ nôn nghén nhưng không nghiêm trọng.

Lúc ra khỏi kinh thành, hoàng đế Đại Tuyên đứng bên phượnggiá của ta, nói một số lời. Có vài câu đến nay ta vẫn nhớ rõ.

Y nói: “Hãy tin tưởng, hoàng gia cũng có chân tình. Tamcung lục viện không phải thứ mà đế vương hy vọng nhưng chân tình là điều mà ai cũng mong muốn.”

Ta không biết vì sao biểu muội của y lại rời xa y, ta chỉtừng nghe Thập Hạ nhắc đến, hồi bọn họ còn nhỏ, ai nấy đều cho rằng bọnhọ là một cặp trời sinh, nhưng những điều này, ta chưa từng hỏi.

Khoảnh khắc hạ rèm xe, đột nhiên thấy Hoàng đế Đại Tuyênmỉm cười, lời nói rất nhẹ nhàng: “Hóa ra gả muội muội đi, trẫm cũng cảmthấy vui mừng như vậy.”

Thời khắc này, ta bỗng nhiên cảm nhận được vẻ hiu quạnh của nam tử này.

Đằng sau ngôi vị cao quý của y là sự cô độc vĩnh viễn không thể nào xóa nổi.

Đó là sự cô độc khi ở vị trí trên cao, ta dường như càngthấu hiểu những lời y nói. Ta và Hạ Hầu Tử Khâm đều may mắn bởi vì chúng ta gặp được nhau, yêu nhau. Cho nên y mới nói, yHạ Hầu Tử Khâm khi cóthể trả giá như vậy vì một người.

Ta bỗng vén rèm xe, gọi: “Hoàng huynh…”

Y ngước mắt nhìn ta, ta mỉm cười với y, khẽ nói: “Hoàng huynh bảo trọng!”

Khi đội ngũ tới gần hoàng đô của thiên triều thì đã là cuối tháng Mười hai. Lại một năm sắp trôi qua. Ở cổng thành hoàng đô, độingũ nghênh đón khí thế bừng bừng xếp thành hàng kéo dài nửa dặm.

Phượng giá từ từ tiến vào, ta giơ tay, run rẩy kéo rèm xe,muốn vén lên nhưng dường như đã mất sạch dũng khí. Song ta biết, hắnđang ở ngay trước mặt ta, đang nhìn ta, chờ ta.

Hốc mắt nóng ran, ta vẫn nhớ ngày đó, ta dứt khoát cầu xinHoàng đế Đại Tuyên giúp đỡ, sau đó nhìn ánh mắt thất vọng của hắn mà rời đi.

Với tính khí của hắn, nhất định đã rất tức giận, song hắn vẫn nói với Hoàng đế Đại Tuyên, muốn lập ta làm hậu.

Phượng giá từ từ dừng lại.

Rèm xe được người khác vén lên, ta nhìn thấy hắn đang đứng sừng sững trước mặt, nhìn ta, khóe môi nhoẻn cười.

Thị nữ dìu ta xuống, hắn bước lên, người bên cạnh vội luixuống. Hắn đưa tay ra cho ta, ta nghẹn ngào đặt tay mình vào bàn tay tolớn của hắn.

Đột nhiên hắn siết chặt.

Tuyết rơi ngợp trời, hắn đưa tay giũ tung áo lông chồn,quấn ta vào trong. Ta ngước mắt nhìn dung nhan tuấn tú của nam tử trướcmặt, nuwóc mắt làm mờ tầm nhìn, hóa ra chuyện đã lâu đến vậy mà hắn vẫnnhớ.

Khoảnh khắc xoay người, tất cả mọi người đều quỳ xuống, hôlớn: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Hoàng hậu nương nươngthiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”

Âm thanh dời non lấp biển từ cổng thành hoàng đô vang đi rất xa.

Trên điện Kim Loan, đại lễ phong hậ

Cuối cùng ta cũng trông thấy Thái hậu đã lâu không gặp, bàngồi trên cao nhìn xuống ta, khóe môi nở nụ cười mãn nguyện.

Sau khi làm lễ xong, cung tỳ đỡ ta trở lại Thiên Dận cung trước.

Ngồi trong cung một lát liền nghe thấy có người tiến vào.Ngước mắt nhìn, đó là Tư Âm, nàng ta thấy ta, vành mắt đỏ hoe, bước lênrồi quỳ xuống nói: “Nô tỳ tham kiến Hoàng hậu nương nương!”

Nàng ta khịt mũi, vội bò dậy, tiến lên nói: “Nô tỳ bây giừo là cung tỳ của Phượng Hy cung, vẫn được hầu hạ nương nương.”

Ta cười, xem ra Hạ Hầu Tử Khâm đã chuẩn bị chu toàn.

Tư Âm lại nói: “Những cung nhân vốn ở Cảnh Thái cung đều được điều qua.”

Ta sững người, thế ư? Tường Hòa và Tường Thụy đều được điều qua đây?

Khóe môi nhoẻn cười, thật tốt, bọn họ suy cho cùng đều làngười khá thân thuộc với ta trong tòa cung điện này. Giờ đây, mặc dù takhông còn là Đàn Phi nữa nhưng ta có thời gian cả đời để chung sống vớihọ.

Tư Âm lại nói: “Nương nương, vì chuyện của cha mình, Diêu Thục phi bây giờ chỉ là một thục nghi.”

Ta thoáng ngạc nhiên, Diêu Hành Niên xảy ra chuyện, DiêuThuần Tự cũng không thoát khỏi liên quan. Không biết tại sao, đột nhiênta nhớ tới tiếng gọi “Thuần Nhi” của Hạ Hầu Tử Khâm ở ngự hoa viên nămđó. Ha, chuyện đã bao lâu rồi, bây giờ vĩnh viễn không thể quay trở lại.

Ta hỏi: “Diêu Hành Niên bây giờ thế nào?” Ta sẽ không quênmối thù của Tô Mộ Hàn, chỉ cần Diêu Hành Niên chưa chết, có một ngày, ta sẽ khiến lão ta tuẫn táng theo Tô Mộ Hàn.

Tư Âm nói: “Hoàng thượng đã ban cho ông ta một ngôi nhà ở trong hoàng đô để ông ta dưỡng lão.”

Ta siết chặt hai tay, lão ta thật nhàn nhã, còn muốn dưỡng l

Người bên cạnh lại nói: “Nương nương, Phi Tiểu viện đã bị điên.”

Lời của Tư Âm khiến ta thất kinh, buột miệng hỏi: “Sao lại bị điên?”

Nàng ta trả lời: “Bây giờ trong Huyền Nhiên các không cócung nhân nào hầu hạ, hằng ngày nàng ta đều kêu gào đòi gặp hoàng tử,muốn trèo tường ra, bất cẩn ngã xuống, đập đầu xuống đất.”

Rất lâu sau ta vẫn im lặng, hồi lâu mới hỏi: “Còn Tích Quýtần?” Các nàng ta tỷ muội tình thâm, có thể khiến Thiên Lục tiếp tụcsống, ngoài Cố Khanh Hằng còn có một người nữa, chính là Thiên Phi.

Tư Âm có phần kinh ngạc, ngây người giây lát mới đáp: “Tích Quý tần cũng không thể tới Huyền Nhiên các, bây giờ nàng ta luôn theoThái hậu tụng kinh ở Hiên các. Phủ nội vụ đã bỏ tấm thẻ thị tẩm của nàng ta.”

Thiên Phi thất thế, Thiên Lục cũng chẳng còn gì để tranhgiành. Ta sẽ không quên câu nói của nàng ta, đời này nàng ta chỉ yêu CốKhanh Hằng.

Thở dài một tiếng, ta không biết nếu ban đầu ta đồng ý thay Thiên Lục vào cung, tình cảnh của chúng ta sẽ như thế nào?

Gió lạnh bên ngoài thổi vào, cửa sổ hé mở, đập vào nhau,tạo thành tiếng động. Tư Âm vội xoay người đi khép cửa, lúc quay lại,dường như đột nhiên nhớ ra điều gì, nàng ta hạ giọng nói: “Nương nương,An Uyển nghi của Lăng Lạc cư đã có thai hơn sáu tháng! Ôi, nương nươngthử tính xem, lúc nương nương qua Lăng Lạc cư, nàng ta đã mang long thai rồi!”

Cung tỳ vừa kinh ngạc vừa hưng phấn kể, kỳ thực ta đã biếtviệc này từ lâu. Bây giờ đến nàng ta cũng biết, có lẽ việc này đã đượccông khai.

Sau đó lại nhớ tới vị thái y kia, ta vẫn muốn gặp An Uyển nghi một chút.

Ta đã suy nghĩ cả ngày nên hỏi hắn thế nào về việc của TôMộ Hàn rồi lại cười chán nản, có lẽ ta không nên nhắc tới chuyện nàytrước mặt hắn, ta cũng không cần làm hắn khó xử nữa. Thù của Tô Mộ Hàn,một mình ta sẽ báo.

Lúc Hạ Hầu Tử Khâm trở lại, trời đã tối.

Ta nghe thấy giọng nói của Lý công công vọng vào từ bên ngoài: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, người chậm một chút!”

Ngước mắt, thấy bóng dáng màu vàng đã lọt vào tầm mắt.

Cung tỳ bên cạnh biết điều lui ra, Lý công công định tiến lên cũng dừng bước. Cửa được khẽ khàng khép lại.

Hắn đi lên, ta vội đứng dậy đỡ hắn, khuôn mặt hắn đỏ ửng vẻ không tự nhiên, ta khẽ gọi hắn: “Hoàng thượng…”

Hắn khẽ cười, ôm lấy ta, vui vẻ nói: “Hôm nay trẫm rất vui, đã uống thêm mấy chén.”

Ta nhìn hắn chăm chú nhưng không cảm thấy hắn say. Hắn vẫncười rồi cúi người, mùi rượu nồng nặc phả lên, đột nhiên ta cảm thấy dạdày khó chịu, một tay đẩy hắn ra, khom người nôn khan. Hắn giật mình,vội ôm lấy ta, hỏi: “Sao thế?”

Hỏi xong, hắn quay người định truyền thái y, ta vội ngănhắn lại, lắc đầu. Hắn cau mày, vẫn không yên tâm, mãi sau mới đỡ hơnchút, ta nhìn hắn, cười nói: “Thiếp không bị bệnh, lẽ nào Hoàng thượngcòn không hiểu?”

Hắn ngẩn người, rất lâu sau ta mới nhìn thấy đến đôi mắt của hắn cũng đang cười.

Không đợi ta phản ứng lại, hắn bỗng nhấc bổng ta lên. Tagiật mình sợ hãi, ôm chặt lấy cổ hắn, hắn cười lớn. “A Tử của trẫm cómang rồi! A Tử có mang đứa con của trẫm rồi!”

Ta xấu hổ đỏ bừng mặt, ghé sát tai hắn, khẽ nói: “Hoàng thượng không thể nhỏ tiếng được à?”

“Không!” Hắn nghiến răng, nhìn ta, cười khanh khách. “Trẫm rất vui!”

Cẩn thận đặt ta xuống, hắn lại nói: “Trẫm đợi lâu như vậy,cuối cùng cũng đợi được!” Hắn cúi xuống, nhìn ta chăm chú, đột nhiênnhíu mày, lên tiếng: “Nàng đừng nói với trẫm, ngay từ đầu nàng đã biếtviệc này.

Ý của hắn rất rõ ràng, thời điểm mà hắn muốn hỏi đương nhiên chính là lúc ta ra chiến trường.

Kéo tay hắn, đặt vào bụng ta, ta kiễng mũi chân ôm lấy cổhắn, khẽ cười, nói: “Hoàng thượng giận à? Khi thiếp không cho chàng chạm vào thiếp ấy?”

Cuối cùng hắn thoáng sững sờ, trong mắt lóe lên rất nhiềumàu sắc phức tạp, bỗng hắn xúc động ôm ta, khẽ nói: “Khi đó trẫm khônggiận, bây giờ sao có thể giận nàng? Trẫm vui mừng còn không kịp nữa là.Hóa ra nàng vì chuyện này mới…” Giọng hắn nhỏ dần, bàn tay nhẹ nhàngvuốt má ta, cúi đầu hôn lên trán ta.

Ta hơi kinh ngạc nhìn hắn, bằng không, hắn cho rằng khi đó vì sao ta không muốn?

Song hắn bỗng cười tà ác, hé môi nói: “Thế nhưng hôm nay trẫm còn có một chuyện rất tức giận.”

Ta mở to mắt nhìn hắn, hắn đột nhiên tiến lại gần, ghé sáttai ta, thì thầm: “Hôm nay, đại hôn của đế hậu, nhớ là nàng nợ trẫm đêmđộng phòng hoa chúc. Sẽ có một ngày, trẫm đòi nợ.”

Hơi thở ấm áp của hắn phả bên tai, cảm giác hừng hực từvành tai lan ra toàn thân. Ta có chút quẫn bách nhìn nam tử trước mặt,hắn lập tức khẽ cười, ôm ta lên, sải bước tới long sàng.

Cẩn thận đặt ta xuống, hắn trở mình lên giường, nằm cạnhta, nghiêng người, chống người lên nhìn ta. Ta bị hắn nhìn tới mức cóchút ngại ngùng, đột nhiên hắn vươn tay xoa bụng ta, sau đó khẽ nhíumày, hân hoan nói: “Nó đang động đậy này.”

Ta buồn cười, đẩy tay hắn ra. “Mới có hơn hai tháng, sao mà động đậy được.”

Nhưng hắn mỉm cười. Hắn bỗng khom người xuống, hôn lên môita, sau đó vùi vào cổ ta, ôm ta vào lòng, thì thầm: “A Tử, trẫm thật sựrất vui!”

Ta cảm nhận được hắn thật sự đang vui vẻ.

Hắn đang vui, như vậy thì chuyện gì cũng dễ nói.

Ta ngước mắt nhìn hắn, nghĩ một chú mở lời: “Hoàng thượng,thiếp có một việc…” Thấy hắn hơi nhíu mày, ta vẫn nói tiếp: “Liên quanđến Thái phi.”

Hắn ngập ngừng giây lát nhưng không định ngắt lời ta, tabèn nói: “Năm đó, tai nạn của Ngọc Tiệp dư không liên quan tới bà, quảthật bà muốn cứu Ngọc Tiệp dư.” Ta cũng không nói mưu tính của Dao Phi,chỉ nói như vậy, xem hắn hiểu thế nào.

Mãi sau không thấy hắn lên tiếng, ta lại nói: “Bà đã muốncứu Ngọc Tiệp dư, ta cho rằng năm đó bà trao Hoàng thượng cho Thái hậulàm con thừa tự cũng là vì muốn bảo vệ Hoàng thượng.”

Năm đó, Dụ Thái phi được sủng ái nhất ở vương phủ Hạ Hầu,chắc chắn gặp rất nhiều sự đố kỵ của thê thiếp trong phủ, một nữ tử yếuđuối như bà, muốn bảo vệ con một cách chu toàn, phải có bản lĩnh phithường. Bà đương nhiên cho rằng mình không có bản lĩnh như vậy, vì thếchỉ có thể đưa ra hạ sách này.

Rõ ràng cảm thấy cơ thể hắn co lại, sắc mặt hơi tái đi,nghiến răng nói: “Khi đó trẫm hận bà ấy, cho dù bà ấy có lý do gì, trẫmvẫn là con trai của bà ấy, bà ấy không nên vứt bỏ trẫm!”

Đến hôm nay ta mới biết, về việc của Dụ Thái phi, hắn không phải không biết, hắn chỉ giả vờ không biết, nhưng vẫn âm thầm, lén lútnghe ngóng tin tức của bà.

Hắn thật kiêu ngạo cho nên mới phải sống mệt mỏi như vậy.

Ai nấy đều cho rằng hắn là sài lang hổ báo nhưng không nghĩ hắn cũng chỉ là một đứa trẻ vẻ vang bề ngoài, còn nội tâm thì đanggiằng xé bên bờ tinh thần.

Thở dài một tiếng, ta nói nhỏ: “Thế nhưng đối với mẫu thân, con mình sống sót là điều quan trọng hơn bất cứ thứ gì.” Ta cũng sắplàm mẫu thân, ta rất hiểu tâm trạng ấy.

Đột nhiên nghĩ tới Thái hậu, ta cũng hiểu, Thái hậu làngười kiêu ngạo như vậy, sẽ không cho phép việc chia sẻ tình yêu của đứa con với Dụ Thái phi. Bà không có được tình yêu của trượng phu, cho nênlần này, bà sẽ không nhượng bộ.

Điều này, Hạ Hầu Tử Khâm giống bà, ha, hắn là đứa con mà bà đã dạy dỗ.

Nhìn người trước ngưỡng mộ hắn, ngưỡng mộ hai mẫu thân của hắn.

Hắn nhìn ta, cười buồn bã. “Thực ra, có một số việc khôngcần nói rõ ràng. Kỳ thực có rất nhiều lúc, duy trì nguyên trạng thì hayhơn.”

Ta cười gật đầu, ta hiểu.

Thứ Dụ Thái phi mong muốn chẳng phải chính là Hạ Hầu TửKhâm của bây giờ sao? Còn ta, chỉ muốn hắn biết sự thật năm đó để nỗihận trong lòng hắn đối với bà ấy biến mất. Bây giờ, ta đã không cần lolắng điều gì nữa.

Hai người trầm mặc một lát, ta nhìn hắn, lại hỏi: “Hoàng thượng, việc của Cố gia…”

Hắn “ừ” một tiếng rồi nói: “Trẫm sẽ không truy đến cùngviệc của Cố Địch Vân, Cố Khanh Hằng đoái công chuộc tội, trẫm vốn có ýphục chức cho hắn nhưng hắn nói muốn dẫn binh, canh phòng biên cương.”

Ta cả kinh, nhớ tới khi đó huynh ấy đã nói, bởi vì ta sốngkhông tốt, huynh ấy mới ở bên cạnh ta. Giờ đây ta sống tốt rồi, huynh ấy không còn lý do ở lại cho nên mới lựa chọn rời xa nơi này ư?

Khanh Hằng ngốc quá, đi tới nơi xa đến vậy, ta không nỡ…

Ta cắn môi, nói: “Hoàng thượng định giao binh quyền của Diêu Hành Niên cho huynh ấy à?”

Dường như có chút không vui, hắn nói: “Trẫm sẽ chia binh quyền làm ba phần, một phần giao cho hắn.”

Ba phần, như vậy có thể tránh được việc xuất hiện cục diệncầm binh quyền trong tay mà đề cao bản thân, xem ra vết xe đổ lần trước, hắn đã đề phòng từ sớm.

Nhìn hắn, thấy hắn hơi cau mày, ta vươn tay vuốt má hắn, hỏi nhỏ: “Hoàng thượng sao thế?”

“Tức giận.” Hắn nghiến răng.

Ta sững người, đang yên đang lành sao lại tức giận?

Hắn nghiêng người nhìn ta, nhíu mày nói: “Nàng vừa về, hỏi cái này, hỏi cái kia, sao không hỏi đến trẫm trước?”

Ngón tay ta run lên, lời nói này quen thuộc xiết bao.

Lần đó, ta và Tô Mộ Hàn rơi xuống vách núi Nam Sơn, hắncũng nói như vậy, ta hồi cung, thăm chỗ này, thăm chỗ kia, nhưng lạikhông nghĩ đến việc thăm hắn…

Chuyện xảy ra đã lâu đến thế, bây giờ nhớ lại, ta bỗng thấy muốn khóc.

Ta hé môi hỏi: “Hoàng thượng sống có tốt không?”