Mệnh Phượng Hoàng - Tuệ Xán Liên Hoa

Chương 4: Cung biến




Hắn rất thưởng thức vị tam tiểu thư Mộ Dung phủ này.

Nàng ấy có cái nhìn rất kỳ lạ với mọi chuyện, nhưng lại rất xa, rất rộng, có đôi khi chính hắn cũng chưa từng để ý đến khía cạnh đó.

Không phải lần đầu tiên hắn tiếp xúc với một nữ nhân lòng mang thiên hạ.

Mộ Dung hoàng hậu chính là người đầu tiên cho hắn thấy một vẻ khác hoàn toàn của nữ tử hậu cung.

Trong khi mẫu phi hắn luôn chỉ để ý đến sủng ái của phụ hoàng và chăm chăm nhìn vào những vị hoàng tử khác, lo sợ họ giành giật ngai vị với con mình.

Thì Mộ Dung hoàng hậu không để tâm đến sủng ái của đế vương dành cho ai, không để ý con phi tần nào làm thái tử thế nhưng không có phi tần nào có thể duỗi tay dài ra đến tiền triều.

Không có hoàng tử, công chúa nào mất mạng vì bị ám toán.

Ngài ấy cũng là người duy nhất nói với mấy hoàng tử bọn họ, nhìn rõ xem mình có khả năng và thích cái quyền lực đi kèm của cái ghế đó không thì hãy nghĩ đến việc tranh ngai vị.

Bởi vì ngài ấy không có con dưới gối, không nhận nuôi vị hoàng tử hoàng nữ nào, cho nên cũng là người không thiên vị nhất trong hậu cung.

Hắn từng chứng kiến ngài ấy sửa trị một vị phi tử dùng thuật vu cổ, thủ đoạn phi thường quyết đoán, phân tích đúng sai rõ ràng. Có thể nói công đường hình bộ cũng chưa chắc có thể có được lập luận sắc bén như vậy.

Một nữ nhân thiết huyết như thanh kiếm sắc, ngăn chặn mọi kế hoạch âm mưu xấu xa dơ bẩn.

Cũng là người duy nhất hỏi hoàng tử hoàng nữ yêu thích cái gì, tạo điều kiện cho bọn họ phát triển chứ không phải nhồi vào đầu họ tư tưởng tranh giành quyền lực.

Hắn không biết mấy người khác đánh giá thế nào, nhưng với hắn, dù là hoàng tử hay là thái tử, Mộ Dung hoàng hậu vẫn là vị hoàng hậu tiêu chuẩn không có gì để chê trách.

Tam tiểu thư vì tuổi đời còn trẻ nên ngây ngô hơn nhiều.

Nhưng suy nghĩ cùng quyết đoán của nàng thì không phải thứ mà tuổi đó có được.

Càng tìm hiểu càng thấy vị tiểu thư đó có một trái tim rộng lớn bao trọn cả thiên hạ, có một đôi mắt phân rõ thị phi đúng sai, có một tấm lòng bao trọn cả lê dân bách tính.

Nhưng đôi khi cũng rất tình cảm, rất trẻ con, rất ngây thơ thuần khiết.

Nói hắn không rung động là giả.

Nhưng cũng không đến mức không phải nàng không được.

Nàng là hoàng hậu tương lai.

Cho nên muốn có được nàng đồng nghĩa phải chịu trách nhiệm với ngai vị, với trăm vạn dân chúng.

Quá nặng, quá mệt.

Quyền lực không đi cùng trách nhiệm thì chính là mở đầu của sự sụp đổ.

Hắn không muốn thành hôn quân cho nên ngay từ đầu đã không có ý định tranh ngai vị kia.

Hắn cũng không biết phụ hoàng thấy được cái gì mà trong sáu người con trai lại chọn mình làm thái tử.

Nhưng hắn vốn không hề lưu luyến đế vị, càng không từng đi tranh giành cái gì.

Hắn làm thái tử chín năm, ở biên giới đã tám năm.

Thiên Mộ Thần vuốt qua hình thêu trên chiếc khăn lụa.

Nói thật là xấu.

Rất xấu.

Với con mắt chuyên nhìn trình độ của tú nương cung đình làm chuẩn thì cái trình độ thêu thùa này chỉ tương đương tiểu cô nương ba tuổi vừa cầm kim.

Nhưng cũng chính vì nó xấu như thế mới thể hiện đây là tác phẩm của một người không thường động đến kim chỉ.

Một người không thường động đến kim chỉ lại cố ý vì mình thêu một chiếc khăn tay là có ý gì?

Kẻ ngốc cũng đoán được đôi phần.

Chỉ là không biết nàng vô tình hay cố ý lấy lòng hắn.

Đi kèm với khăn tay chỉ có ba chữ "quà đáp lễ".

Chỉ là không biết khăn tay đáp lễ chủy thủ hay thành tâm đáp lễ quan tâm đây?

Sau hai tháng cuối cùng hoàng đế Thiên Mộ Du cũng đón tiếp vị hoàng tử đầu tiên vào cung điện của mình.

Ông thở dài.

"Lão cửu, con miệng cứng lòng mềm, tai mỏng dễ nghe lời xúi giục, không đối phó được đám hồ ly trong triều."



Hoàng hậu Mộ Dung Khả chăm sóc bên giường không hề bất ngờ với sự xuất hiện khi không được truyền gọi này, vẫn từ tốn đảo chén thuốc trong tay.

Cửu hoàng tử cầm kiếm nhưng không hề rút ra, chỉ nói.

"Con biết con không phù hợp làm hoàng đế trong nhận định của người, thế nhưng con không tranh thì những người tranh giành kia có thể tha cho con sao?"

Thiên Mộ Du lắc lắc đầu.

Đứa nhỏ này quá ngây thơ, người ngoài nói ra nói vào nó đều để ý, lại còn hay nghĩ nhiều.

"Ai là người tranh giành?"

Một giọng nói khác cắt đứt đối thoại.

"Con, phụ hoàng, người giao ngai vị lại cho con đi."

Hoàng đế nhìn người mới đến, vẫn lắc đầu.

"Lão nhị con tính tình thẳng thắn, bộc trực lại xốc nổi, không phù hợp quản lý dẫn dắt, cũng không hiểu được nhân tâm."

Nhị hoàng tử như muốn nhảy đổng lên.

"Ai nói, con chính là có chủ kiến, dám nghĩ dám làm."

"Nếu chủ kiến của con sai thì sao?"

"Không thể, con làm sao mà sai được."

Hoàng đế che miệng ngăn lại tiếng ho.

"Khụ.. cho nên không thể giao ngai vị cho con."

"Vậy còn con?"

Một giọng nói khác vang lên.

Lần này hoàng đế nhắm mắt lại. Ông có sáu người con trai, hôm nay ở đây đã có ba người.

"Lão ngũ, con càng không thể, con trong ngoài bất nhất, danh tiếng tốt kỳ thực tham hoan hưởng lạc, con làm hoàng đế sẽ thành hôn quân."

Ngũ hoàng tử xanh mặt, không ngờ mình che giấu tốt đến vậy vẫn bị phụ hoàng biết hết.

Nhưng đến giờ gã cũng chẳng che giấu biện minh nữa.

"Ai cũng không được, chả lẽ chỉ có tứ ca tốt?"

"Nó cũng không tốt, nó không muốn ngai vị này."

Nhị hoàng tử không phục.

"Không muốn mà ngồi mãi vị trí thái tử không nhả ra?"

"Ây da, ta chỉ đi dạo qua không ngờ hôm nay đông vui quá chừng."

Một giọng nói theo vị công tử áo tím phe phẩy quạt tiến vào.

Nhị hoàng tử trả treo.

"Làm bộ làm tịch."

Hoàng đế nhíu mi, có vẻ bất ngờ.

"Lão thất, con cũng muốn ngai vị này?"

Thất hoàng tử phẩy quạt xua xua.

"Không có, không có, con còn chưa chơi đủ đâu, không muốn cái công việc vừa bận vừa mệt kia, chỉ là con nghe hôm nay cung của phụ hoàng rất đông vui nên mới đi dạo qua."

"Con thích du sơn ngoạn thủy, bây giờ ngoạn đến tận cung phụ hoàng rồi?"

Thất hoàng tử cười tủm tỉm, như thể không nhận ra sự cảnh cáo trong lời hoàng đế.

"Đâu phải năm nào cũng có cung biến đâu ạ, con dạo qua cho biết, tiện thể giúp người giấy mực gì đó. Người có cần không?"

Sau đó đặt tay lên trán như thể vừa nghĩ ra cái gì.

"À, tam ca gửi lời đến người, huynh ấy có lòng nhưng vô lực, cơ thể ốm yếu sống cùng ấm sắc thuốc sợ không thể gáng trọng trách."

Hơi thở hoàng đế dồn dập.

Trừ tứ hoàng tử ở biên quan tỏ rõ thái độ ngay từ nhiều năm trước, bây giờ năm người con còn lại của ông cũng cho thấy thái độ của mình.



Ông có sáu người con trai nhưng không một người nào phù hợp với ngai vị hoàng đế.

Người có dã tâm thì không có năng lực, người có năng lực lại không có dã tâm kia.

"A Khả, tuyên chiếu chỉ triệu thái tử về kinh kế vị."

"Không thể."

"Không được!"

Nhị hoàng tử cùng cửu hoàng tử lập tức hô lớn. Chỉ có ngũ hoàng tử nghiền ngẫm đứng bên tùy ý nói.

"Con đã nắm trong tay cấm vệ quân, cũng có được ủng hộ của một số triều thần, người nên cân nhắc kĩ càng."

Nhị hoàng tử cùng cửu hoàng tử sắc mặt đại biến nhìn gã.

"Không cần suy xét."

Một giọng nữ xuất hiện sau tấm màn che. Bây giờ mấy vị hoàng tử mới nhận ra trong phòng còn có người khác.

"Ngươi?"

Bọn họ đã xử lý hết cung nhân cùng quân canh phòng, không ngờ lại vẫn có người nghe được cuộc nói chuyện này.

Hoàng đế chán chường nhìn màn chướng.

"Dù ai làm hoàng đế thì con vẫn là hoàng hậu, cần gì thò chân xuống vũng nước đục này."

Câu nói này đã công bố thân phận của người kia.

Nàng vẫn nấp sau màn chướng trả lời.

"Con sợ máu."

"Là sao?"

Nhị hoàng tử khó chịu với kiểu nói chuyện không trả lời đúng trọng tâm thế này. Luôn như thể gã thiểu năng trí tuệ so với bọn họ vậy.

Lúc này hoàng hậu Mộ Dung Khả mới nói câu đầu tiên.

"Nó không muốn ai trong các ngươi lên ngôi thanh tẩy triều đình máu chảy thành sông."

Ngũ hoàng tử cười khẩy.

"Chứ ai lên ngôi không vậy? Vua nào triều thần nấy."

"Thiên Mộ Thần sẽ không."

"Hắn nói vậy ngươi cũng tin?"

"Hắn không nói, nhưng ta biết."

Bởi vì hắn không muốn đế vị, không cần quyền lực, không cần triều thần trung với mình, chỉ cần họ làm tốt bổn phận, ích nước lợi dân.

Ngũ hoàng tử không muốn lôi co với nàng, gọi.

"Người đâu?"

Nhưng không có ai xuất hiện cả.

"Ta đã nói không cần phải suy xét."

Tuyết Mai bình thản buông một câu, như thể tất cả đều nằm trong vòng khống chế của nàng.

"Ngươi!"

Hoàng đế nhắm mắt lại mở miệng.

"Ám vệ."

Một bóng đen xuất hiện từ hư vô khống chế ba vị hoàng tử.

Thất hoàng tử đang định lủi đi thì bị hoàng đế gọi lại.

"Con đã đến rồi thì giúp mẫu hậu giải quyết cho đến khi tứ ca con quay về."

"Dạ!"

Cậu không cam lòng đáp, cậu chỉ muốn đi chơi chứ đâu muốn làm việc đâu.