Cầu hôn thành công, sau đó cũng muốn tính toán luôn cả việc kết hôn, sau khi xem ngày thì chọn ngày cử hành hôn lễ vào một năm sau.
La Bối biết, mặc dù Cố gia không muốn phô trương như thế nào thì trong việc kết hôn của Cố Khiêm Ngôn cũng vẫn phải làm long trọng. Sắp xếp như vậy với cô cũng tốt, trong khoảng thời gian này cô còn đang ôn tập để chuẩn bị cho kì thi MBA, nếu kết hôn ngay sau khi cầu hôn, hơn nữa trong tiệm cũng phải có người trông nom, vậy thì cô cũng không có cách nào phân thân mà làm hết việc.
Bạn bè đều thấy không ngoài ý muốn đối với việc La Bối muốn cùng Cố Khiêm Ngôn kết hôn, trong thế giới của người trưởng thành, hai người đã gặp người lớn hai bên, tình cảm cũng rất ổn định, yêu đương đã hơn một năm, hai người bọn họ cũng không phải kiểu người thuộc chủ nghĩa không kết hôn, vậy thì đến bước kết hôn cũng chẳng có gì lạ?
Bà La cũng định trong một năm này tích góp tiền thuê nhà, mua của hồi môn cho cháu gái bảo bối của bà, tuy Cố gia là hào môn, dù bà có chuẩn bị như thế nào thì trong mắt người ngoài cũng không có trọng lượng gì, nhưng bà vẫn muốn cố gắng hết sức mua cho cháu gái hồi môn tốt nhất.
Cầu hôn lãng mạn, chi tiết hôn lễ lại rất vụn vặt.
Đây là sự khác nhau của yêu đương và kết hôn.
Chú Trình nhất định phải chuyển danh nghĩa hai cửa hàng cho La Bối trước khi cô và Cố Khiêm Ngôn lĩnh chứng, nói đây là tài sản trước kết hôn, không ai đoạt được của cô, La Bối uyển chuyển từ chối rất nhiều lần, cuối cùng thật sự không có biện pháp, nếu cô không nhận, chú Trình sẽ biểu hiện bộ dáng bị tổn thương nặng nề. Về sau tuy cô nhận nhưng cũng quyết định, chú Trình coi cô như con gái thì cô cũng xem chú như ba của mình, về sau cô nhất định sẽ dùng cách của mình để hiếu thuận với chú.
Cuối cùng chú Trình và bà La cùng nhau tích góp được 50 vạn gửi ngân hàng rồi đưa thẻ cho La Bối.
Dù bây giờ cô cũng không thiếu tiền, nhưng đây cũng là tâm ý của người làm trưởng bối.
Nếu La Bối gả cho gia đình bình thường, thì của hồi môn của cô cũng coi như là rất phong phú, một tòa nhà cho thuê ở thôn Thành Trung có thể đủ chi tiêu cho một nhà, còn có hai cửa hàng, hơn nữa còn có nhiều tiền tiết kiệm như vậy, nhưng người cô gả là Cố Khiêm Ngôn, Cố gia chỉ đưa tiền lễ hỏi mà bà La và Trình nghe xong cũng sửng sốt cả ngày.
Vốn dĩ La Bối thương lượng với Cố Khiêm Ngôn rồi, nhà cô không cho của hồi môn, nhà anh cũng không cần đưa sính lễ, như vậy thì sẽ tránh được rất nhiều chi tiết rườm rà, nhưng ông nội Cố không đáp ứng, ông còn nói thầm với La Bối rất lâu...... Nói tóm lại, La Bối nói đùa với Cố Khiêm Ngôn, cô kết hôn với anh một lần thì cô đã trực tiếp từ tiểu phú bà biến thành phú bà.
Tất cả đều tiến hành rất thuận lợi, chỉ có một vấn đề làm khó La Bối.
Cố gia bên kia đã chuẩn bị tốt phòng kết hôn, cách nhà cũ không xa, trong cùng một khu, là một biệt thự nhỏ ba tầng, có vườn hoa và bể bơi, cũng có nghĩa là, La Bối không cần ở cùng một chỗ với ông nội Cố và ba mẹ Cố, sau khi cô và Cố Khiêm Ngôn kết hôn xem như ở riêng, có gia đình của chính mình.
La Bối cũng không phản đối việc ở cùng trưởng bối, bây giờ cô cũng đã rất thân quen với bọn họ.
Điều cô lo lắng là, sau khi cô kết hôn thì bà nội làm sao?
Để bà nội ở một mình tại thôn Thành Trung, cô không thể yên tâm, tuổi bà nội đã lớn, nếu ở một mình xảy ra chuyện gì thì sao? Hơn nữa bà ở một mình thật sự rất cô đơn.
Dù bà La đã an ủi La Bối nhiều lần là bà ở một mình cũng không sao, bà đã ở thôn Thành Trung nhiều năm như vậy, đã thành thói quen, hơn nữa hàng xóm láng giềng đều ở gần, nếu thật sự xảy ra chuyện thì cũng có thể gọi điện thoại.
La Bối đang phiền não vì chuyện này, trong một lần ăn cơm chiều, Cố Khiêm Ngôn ăn sủi cảo, nói với bà La: "Bà nội, cháu với Bối Bối kết hôn, một tuần muốn ăn ba bữa sủi cảo, đến lúc đó bà đừng chê cháu phiền toái. Sủi cảo bà làm ăn quá ngon!"
Bà La sửng sốt, ngay sau đó cười nói: "Khi nào các cháu muốn ăn thì cứ về đây bà làm cho."
Cố Khiêm Ngôn kinh ngạc nói: "Sau khi chúng cháu kết hôn, bà nhất định phải ở cùng chúng cháu chứ, phòng của bà ở lầu một, chúng cháu ở lầu hai, cháu đã sắp xếp hết rồi, sợ bà leo lên tầng bất tiện."
Đừng nói là bà La ngay cả La Bối cũng rất kinh ngạc, chuyện này Cố Khiêm Ngôn chưa từng chưa nói với cô.
Bà La vội vàng nói: "Không cần không cần, bà đã quen ở đây cũng ở đây nhiều năm rồi, nếu bảo bà dọn đi thì bà cũng không quen, cứ để bà ở đây đi."
Cố Khiêm Ngôn buông đũa, vẻ mặt nghiêm túc, "Nếu vậy thì cháu với Bối Bối dọn về ở với bà, hoặc là bà đến nhà mới ở cùng với chúng cháu, đừng nói Bối Bối không yên tâm ngay cả cháu cũng không yên tâm, đến lúc đó chúng cháu thuê giúp việc, bà muốn làm cơm thì làm không muốn làm thì để giúp việc làm, bà nội, cháu không phải người ngoài, bà không cần vì cháu và Bối Bối mà ủy khuất bản thân."
Bà La không nói chuyện, nhưng cũng đã đồng ý một nửa, "Để bà suy nghĩ đã."
"Không phải suy nghĩ nữa, cứ quyết định như vậy đi, bà không cần xa Bối Bối, Bối Bối cũng không cần xa bà, còn cháu cũng không cần xa sủi cảo bà tự tay cán bột."
Buổi tối, La Bối cùng Cố Khiêm Ngôn đi dạo ở công viên bên cạnh, cô cầm tay anh chậm rãi đi, thấp giọng nói: "sao anh lại muốn bà nội dọn qua ở với chúng ta?"
Dù quan hệ hai người có thân mật hơn thì cô cũng không biết nên nói phiền não này ra như thế nào, bởi vì cô biết, Cố Khiêm Ngôn muốn sống thế giới hai người nên mới không ở nhà cũ, nên cô vẫn luôn do dự không nói ra.
Cố Khiêm Ngôn thở dài một hơi, "Anh biết em vẫn luôn suy nghĩ chuyện này, Bối Bối, tuy đúng là anh muốn sống thế giới hai người, nhưng anh biết tình cảm của em và bà nội rất sâu đậm, hai người sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, tuổi bà lại lớn, chắc chắn em sẽ không yên tâm khi để bà một mình sống ở đây, còn anh, thật ra anh cũng chuẩn bị phòng cho ông nội ở biệt thự rồi, bọn họ tuổi lớn, ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng vẫn muốn ở cùng chúng ta, nhiều người mới náo nhiệt, ba mẹ anh hàng năm không ở nhà, trong nhà cũng chỉ có quản gia với giúp việc, chắc ông cũng rất cô đơn."
"Nhưng anh biết, nếu sau khi kết hôn chúng ta vẫn ở nhà cũ thì có nói như thế nào bà nội cũng không dọn qua, bởi vì trong lòng bà đó là Cố gia, anh cũng suy nghĩ đến vấn đề này nên mới mua nhà, nhà này là nhà của cháu gái và cháu rể bà, bà ở cũng không có gánh nặng tâm lý, Bối Bối, nghĩ lại mà xem, bọn họ đến tuổi này rồi, chúng ta cũng không chăm sóc được cho họ mấy năm nữa, thế giới của hai người chúng ta còn rất nhiều rất nhiều năm, nhưng thời gian chúng ta ở bên cạnh bọn họ lại không còn nhiều."
Nói tới đây, anh tạm dừng một chút, "Anh hy vọng bọn họ có thể an hưởng lúc tuổi già, trên thế giới chuyện làm người ta hối hận nhất là muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn, anh không hy vọng chờ đến sau khi bọn họ đi rồi, chúng ta mới hối hận vì sao không ở bên họ nhiều hơn, bởi vì bây giờ chúng ta có thể làm được điều đó, không cần tìm lí do biện hộ cho mình, em thấy đúng không?"
P/s: Dù m không muốn cắt ngang thì đọc đến đoạn này cũng thực sự k còn gì để chê anh Cố, quá tinh tế, tỉ mỉ, huhu ngoài đời còn anh nào như này không?
La Bối không biết nói gì chỉ ôm eo anh, vùi đầu vào ngực anh, rầu rĩ mà nói: "...... Em nghe anh nói mà suýt khóc rồi này."
Cố Khiêm Ngôn giống như dỗ trẻ con mà vỗ lưng cô, dịu dàng nói: "Về sau chúng ta là vợ chồng, là người thân mật nhất trên thế giới này, có gì không thể nói, nếu ngay cả suy nghĩ trong lòng em anh cũng không hiểu, ngay cả tâm nguyện của em anh cũng không hoàn thành thì lúc trước anh sẽ không cầu hôn."
Bên kia, ông nội Cố biết Cố Khiêm Ngôn và La Bối chuẩn bị phòng cho ông ở nhà mới thì lúc này khóe miệng vẫn luôn giơ lên.
Quản gia đi theo bên người ông rất nhiều năm, biết rõ tính tình ông, liền nói: "Khiêm Ngôn và Bối Bối rất hiếu thuận với ngài, ngài xem, nói là không ở nhà cũ nhưng vẫn chuẩn bị phòng cho ngài, còn nói lúc nào ngài cũng có thể dọn qua ở, về sau ngài đừng nói Khiêm Ngôn không để ngài ở trong lòng nữa, cậu ấy tôn trọng ngài hơn bất kì ai."
Lúc này ông nội Cố khó khăn lắm mới nói được một câu thật lòng, "Tôi biết, ngay từ đầu nó nói không ở nhà cũ, trong lòng tôi cũng có chút hụt hẫng nhưng bây giờ nghĩ lại chắc nó cũng vì suy xét tới bà nội của Bối Bối cho nên mới mua nhà mới ở bên ngoài, tâm tư của nó còn tinh tế hơn tôi nhiều."
Người già bọn họ có ai không muốn ở cùng con cháu đâu, ai không muốn hưởng niềm vui có con cháu bên cạnh chứ, chẳng qua bây giờ không thể so với trước kia, người trẻ tuổi không thích sống cùng người già, chuyện này cũng có thể hiểu được, quan niệm cuộc sống không giống nhau, rất dễ dàng xảy ra mâu thuẫn.
***
Thời gian một năm cũng không lâu lắm, đối với La Bối giống như chỉ trong nháy mắt, cô từ vị hôn thê của người nào đó trở thành vợ anh, nhìn quyển sổ màu đỏ, hai người đứng trước cửa Cục Dân Chính cười giống như hai đứa ngốc.
Tình yêu, từ khi bắt đầu đi đến lúc kết hôn, thật sự vô cùng không dễ dàng, bọn họ yêu nhau hơn hai năm, trong quá trình này không phải chưa từng xảy ra cãi nhau hay mâu thuẫn, cũng giống như bao cặp đôi yêu nhau khác, cũng sẽ vì những chuyện nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi mà tranh chấp, đương nhiên, bọn họ cũng có quy định, đó chính là chuyện của ngày hôm nay thì giải quyết trong hôm nay, không thể để đến ngày hôm sau, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tình cảm, cũng ảnh hưởng đến công việc, không có ai sau khi cãi nhau với người yêu, còn có thể yên tâm làm việc mà không bị ảnh hưởng.
Cố Khiêm Ngôn tìm Giang Tư Hàn làm phù rể, Giang Tư Hàn lần đầu tiên cảm thấy da mặt người này con mẹ nó còn dày hơn tường thành, anh cầm chặt chiếc cốc pha lê, nhìn Cố Khiêm Ngôn, hỏi: "Anh có cần mặt không vậy?"
Nếu không phải hiểu biết tính tình của Cố Khiêm Ngôn, Giang Tư Hàn tỏ vẻ anh có lý do để hoài nghi người này đang khoe khoang cộng thêm thị uy.
Cố Khiêm Ngôn thành khẩn nói: "Tôi cũng không có nhiều bạn bè, Chiêm Kỳ thì nửa năm trước đã kết hôn, anh ấy không thể làm phù rể, nên giờ chỉ còn có anh là thích hợp nhất, Tiểu Giang, người tốt cả đời bình an."
Giang Tư Hàn thở dài một hơi.
Anh đột nhiên cảm thấy mình quá khổ.
Tuy hiện tại anh có danh tiếng cũng có tiền, nhưng anh vẫn không có tâm tư yêu đương, tình cảm đối với La Bối, anh đã sớm chôn sâu trong lòng, từ khi biết cô và Cố Khiêm Ngôn ở bên nhau, anh chỉ xem cô như một người bạn, đây là tôn nghiêm của một người đàn ông, cũng là nghĩa khí giữa những người bạn, nếu làm một con người mà vẫn lưu luyến một người bạn đã có người yêu, lưu luyến bạn gái của bạn thân thì thật là......
P/s: đến đây thì k thể lại k cảm thán chưa từng gặp nam phụ nào hiểu chuyện như trong truyện này! Còn anh nào ngoài đời như thế này không?
Bình tĩnh sống, chôn sâu tình cảm, nhưng Giang Tư Hàn vẫn không gặp được người làm anh thấy rung động, ài.
Ngay cả một papazazi mà anh quen còn nói, anh Giang, anh yêu đương đi, em đảm bảo không chụp ảnh đâu.
Giang Tư Hàn nghĩ, "Thôi được rồi."
Dù sao cũng là hôn lễ của Bối Bối, anh không thể không tham dự, làm phù rể của Cố Khiêm Ngôn cũng không sao, quan hệ của anh và Cố Khiêm Ngôn cũng thật sự không tồi.
"Nhưng tôi có một điều kiện." Giang Tư Hàn nói.
Cố Khiêm Ngôn lập tức nói: "Chắc không phải tiền đâu, tôi biết giá tiền đại ngôn của anh rồi đấy."
Giang Tư Hàn tức cười, "Tôi dự hôn lễ của bạn chả lẽ còn định lấy tiền?"
"Vậy anh nói đi."
"Về sau đừng có việc gì cũng tìm tôi nói chuyện, hiện tại anh Lưu nghi ngờ tôi......" Câu nói kế tiếp anh nói không nên lời.
Bởi vì bây giờ khung chat WeChat của anh thì vị trí thứ nhất là Cố Khiêm Ngôn, anh Lưu vẫn luôn muốn nói lại thôi, Giang Tư Hàn không phải không biết suy đoán của anh Lưu.
Cố Khiêm Ngôn nhìn Giang Tư Hàn liếc mắt một cái, "...... Cho nên ngày nay đến đàn ông cũng phải duy trì khoảng cách?"
Giang Tư Hàn gian nan gật đầu, "Hình như là vậy."
Hai thẳng nam sắt thép lập tức bắt đầu kêu ca trong xã hội này, thật ra đàn ông cũng không được đối xử công bằng.
***
Quyết định phù dâu phù rể, thuận tiện cũng chọn luôn hoa đồng, tất nhiên không ai ngoài Phương Cảnh Châu, chị họ của Cố Khiêm Ngôn có một bé gái mập mạp, vừa lúc cũng có thể làm hoa đồng.
Ngày kết hôn, Phương Cảnh Châu mặc bộ vest và đi giày da, nhà tạo mẫu tóc còn tạo kiểu tóc cho bé, dùng không ít sáp chải tóc, thoạt nhìn rất soái khí.
Phương Cảnh Châu cao hơn rất nhiều, bé còn nhỏ nhưng rất tháo vát, đi ra đi vào giúp La Bối làm không ít chuyện, nhìn La Bối mặc váy cưới, trong lòng bé đặc biệt kích động.
Dĩ nhiên người kích động không chỉ có mỗi mình bé, rất nhiều người ở đây đều kích động nhưng có lẽ người kích động nhất không ai khác ngoài Cố Khiêm Ngôn.
Dù buổi sáng hôm nay chưa đến 5 giờ đã phải rời giường, thậm chí còn bị chuyên viên trang điểm yêu cầu đắp mặt nạ, anh cũng không tức giận.
Tuy lúc bị đánh phấn nền, anh đã phải rất nhẫn nại, mới có thể khắc chế không làm chuyên viên trang điểm dừng lại.
Anh thề anh sẽ chỉ kết hôn một lần, thật sự.
Hôm nay mẹ Cố đặc biệt tự tin, bà vẫn luôn kiên trì tập thể hình, nửa năm qua bà càng tăng thêm cường độ, cho nên hiện tại bà mặc một bộ sườn xám, đứng ở trước gương, ngay cả chính bản thân bà còn cảm thấy mình thật mê người.
Toàn thân không có một tí thịt thừa, dáng người vẫn giống như khi còn hai ba mươi tuổi, đi giày cao gót trang điểm tinh xảo, đi qua một đám người quen, bà thật sự hưởng thụ ánh mắt kinh ngạc họ khi dừng trên người bà.
Đúng vậy, các người không có nhìn lầm.
Năm nay tôi đã 50 tuổi, con trai tôi đã kết hôn rồi, mà tôi vẫn trẻ trung, xinh đẹp.
Đây là động lực để bà nỗ lực bảo trì dáng người và sắc đẹp.
Dáng người uyển chuyển, khí sắc hồng hào, mẹ Cố cười càng vui vẻ.
Hôm nay tới không ít bạn học cũ, bà cười tươi tiếp đón bọn họ, vừa lòng nghe bọn họ kêu lên: "Gia Du, sao cậu chẳng khác gì vậy! Y như hồi còn học đại học!"
Mẹ Cố chiêu đãi bạn học cũ, trong đó có ba mẹ Lôi.
Thật ra bà cũng không thân với hai người này nhưng bất đắc dĩ trước kia trong nhà có hợp tác, cũng có liên quan nên hôm nay cũng mời bọn họ, nói đúng ra, ba Lôi cũng xem như bạn cùng trường trước kia của bà.
Mẹ Cố kéo tay ba Cố, đi đến trước mặt ba mẹ Lôi, cười chào hỏi, "Ông Lôi bà Lôi, cảm tạ hôm nay hai người đã đến tham gia hôn lễ."
Ba Lôi và ba Cố lúc còn trẻ cũng từng chơi cùng nên lúc nói chuyện cũng tùy ý chút, "Đúng là có phúc khí, tôi nghe nói con dâu nhà ông bà rất có khả năng."
Ba Cố kiêu ngạo gật đầu, "Con trai tôi có năng lực, con dâu tôi cũng thế, về sau già rồi chúng tôi cũng thể theo chúng nó hưởng phúc."
Mời ba mẹ Lôi vào trong, ba mẹ Cố lại đến chỗ khác tiếp đón khách.
Ba Cố ghé vào bên tai mẹ Cố nói: "Bà Lôi này thời trẻ có tiếng là mỹ nhân, hiện tại như thế nào...... Quả nhiên là già rồi."
"Có tiếng? Tại sao tôi lại không biết nhỉ?" Mẹ Cố trừng ông một cái, "Cái gì gọi là già rồi, tôi với bà ấy cũng xêm xêm tuổi đấy?"
Ba Cố lập tức vuốt mông ngựa, "Bà thì không phải người bình thường, con trai bà còn nói bà là người phụ nữ mẫu mực."
Cũng đúng, ngày nay có thể đối xử tàn nhẫn với chính mình như vậy đâu phải người bình thường, mẹ Cố chính là một người trong số đó.
Mẹ Lôi vẫn luôn không quen nhìn mẹ Cố, một phương diện là do lúc trước mẹ Cố cự tuyệt kết đồng minh với bà, về phương diện khác là cảm thấy mẹ Cố đã là người hơn 50 tuổi nói không chừng còn sắp có cháu trai mà còn trang điểm hoa hòe hoa sói như vậy, nghĩ mình còn là thiếu nữ sao? Nhìn rất không vừa mắt.
Ở trong lòng bà không chấp nhận được tất cả các hành vi của mẹ Cố, lại nghe thấy người chồng đã sớm không nói chuyện với mình nói: "Lúc lão Cố kết hôn tôi cũng tham dự, ông ta và vợ nhiều năm như vậy mà cũng không có gì thay đổi, nhìn giống như người hơn 30 tuổi, thật đúng là hâm mộ, chúng ta đều già rồi."
Mẹ Lôi ngẩn ra, bà nghiêng đầu nhìn về phía chồng, không thể nhịn xuống, hỏi: "Nhưng ông không cảm thấy bà Cố kia nhìn không đứng đắn sao?"
Ba Lôi liếc bà ta một cái, ánh mắt này làm bà sửng sốt, giống như ánh mắt hơn hai mươi năm trước lúc ông ta yêu cầu ly hôn, biểu tình giống nhau như đúc kiểu chỉ cần liếc nhìn bà một cái cũng ngại.
"Tôi cảm thấy khá tốt." Ba Lôi thu hồi tầm mắt, "Lão Cố cùng vợ ông ấy thoạt nhìn đều rất vui vẻ, loại vui vẻ này không phải giả vờ."
"Mấy năm nay ông không vui sao?" Mẹ Lôi đột nhiên cảm thấy chua xót.
Bà ta vì gia đình này trả giá nhiều như vậy, chồng không yêu bà ta, con trai thì không hiểu bà ta.
Ba Lôi hỏi ngược lại: "Mấy năm nay chẳng lẽ bà vui vẻ sao?"
Bà đột nhiên sửng sốt, thế nhưng không biết nên trả lời như thế nào.
Vui vẻ sao? Giống như đã không thể nói là vui hay không vui.
Tôn trọng nhau như khách là câu chuyện mọi người ca tụng, cuối cùng lại trở thành tương kính như băng.
Triệu Phiên Phiên cũng rất bận rộn, Lôi Vũ Hạo đưa Thần Bảo Bối đi chơi còn cô thì ở cùng với La Bối đang trang điểm.
La Bối hôm nay đúng là cực kỳ xinh đẹp, có lẽ mỗi cô gái được gả cho người mình yêu đều như vậy, khó trách có một câu nói, cô dâu là đẹp nhất.
Triệu Phiên Phiên đứng ở phía sau La Bối, hơi hơi khom lưng cười nói: "Bối Bối, chúc em hạnh phúc nhé."
La Bối mím môi, cười gật đầu, "Vâng."
Triệu Phiên Phiên nhìn La Bối hạnh phúc như vậy, sâu trong lòng cảm thấy vui vẻ vì cô ấy, vào lúc cô khó khăn nhất, là Bối Bối vẫn luôn ở bên cô, từ trên người Bối Bối cô học được rất nhiều thứ, những thứ mà trước đây cô không thể hiểu được.
Bây giờ cô đã nhận ra, con người sống trên đời này, rất nhiều chuyện đều không thể cưỡng cầu, nhưng vận mệnh của bản thân mình thì có thể nắm trong tay.
Bối Bối nói đúng, mỗi người đều vất vả mới có một cơ hội để sống, có rất nhiều việc để làm và cảm thụ, tình yêu không nên chiếm vị trí quan trọng nhất trong cuộc đời.
Cuộc sống hiện tại của cô đặc biệt phong phú, mỗi một ngày đều kiên định trôi qua.
Tôn nghiêm trong quá khứ cô đã từng vứt bỏ, bây giờ cô có thể thản nhiên đối mặt.
***
Trong lúc trao nhẫn cho nhau, La Bối nhìn Cố Khiêm Ngôn, trong mắt ngập tràn tình yêu.
Phương Cảnh Châu đứng bên cạnh bà La nhìn thấy bà La cầm khăn tay lau nước mắt, bé còn vụng về an ủi bà, "Bà La, Bối Bối và chú Tiểu Chu kết hôn, bà phải vui vẻ chứ?"
Bà La nghẹn ngào, "Bà vui chứ nhưng cũng đau lòng."
"Đau lòng?" Phương Cảnh Châu không hiểu lắm.
Người lớn dùng từ thật sự rất kỳ quái.
Bối Bối rõ ràng thích chú Tiểu Chu, chú Tiểu Chu cũng thích Bối Bối, bọn họ kết hôn, trở thành người một nhà, không phải nên là một chuyện vui vẻ sao?
Vì sao bà La lại khóc, Phiên Phiên cũng khóc? Ngay cả chú Trình cũng lặng lẽ lau nước mắt?
Rất kì lạ.
Vậy thì bé cũng phải khóc nhỉ, nếu không thì không hợp hoàn cảnh lắm.
Phương Cảnh Châu muốn rặn ra hai giọt nước mắt, còn tự véo mình một cái, nhưng vẫn không thể khóc được, cuối cùng bé quyết định vẫn không nên miễn cưỡng bản thân, đành nhìn về phía sân khấu cười ngây ngô.
Người đọc diễn văn trong hôn lễ là ông nội Cố.
Ông năm nay đã gần 80 tuổi, nhưng tinh thần vẫn quắc thước, thân thể cũng khỏe mạnh, mặc một bộ com-ple, lưng thẳng tắp, đi đường mạnh mẽ, nháy mắt hạ gục không ít người trẻ tuổi.
Ông nội Cố cúi đầu một cái trước khách quý, lại nhìn về phía cháu trai và cháu dâu đứng ở một bên.
"Hôm nay là hôn lễ của cháu trai tôi Cố Khiêm Ngôn, đầu tiên tôi xin cảm tạ mọi người đã bớt chút thời gian để đến đây chứng kiến ngày hạnh phúc của bọn chúng" rồi ông lại cúi đầu một cái, "Rất nhiều năm trước, tôi ôm Khiêm Ngôn lúc nó vừa đến thế giới này, làn da của nó nhăn nheo, tiếng khóc vang dội, tôi đã nghĩ không biết về sau đứa bé này sẽ trở thành người như thế nào đây? Mọi người thường nói, người lớn thường có thói quen đem tâm nguyện chưa hoàn thành của mình đặt trên người con trẻ, để cầu đạt được một loại viên mãn, tôi không phủ nhận, Khiêm Ngôn vẫn luôn rất ưu tú, tôi nghĩ trong các vị ngồi ở đây ai cũng biết, tôi đã từng không ngừng một lần đau đầu vì hôn sự của nó, tôi đã nghĩ về sau ai sẽ là người ở bên cạnh nó, cô gái cùng nó đi đến già là ai, cô bé sẽ là người như thế nào?"
"Có lẽ người làm ông thường thích lo lắng những việc này, hôm nay nó muốn kết hôn cùng một cô bé rất đáng yêu, nó sắp trở thành chồng của cô bé, gánh vác trách nhiệm làm một người đàn ông trong gia đình, đột nhiên tôi lại như trở về cái buổi tối của nhiều năm trước, bây giờ tôi nghĩ, tôi đã có đáp án, tôi hy vọng nó trở thành một người có trách nhiệm, có trách nhiệm đối với xã hội, có trách nhiệm đối với gia đình, có trách nhiệm với cha mẹ, trưởng bối, về sau cũng sẽ có trách nhiệm đối với vợ con." Ông nội Cố dừng một chút, "Tôi hy vọng chúng có thể nâng đỡ nhau, vốn dĩ vợ chồng là chim liền cánh, khi mưa gió tới, càng phải không rời không bỏ."
La Bối và Cố Khiêm Ngôn nắm tay nhau, hai người nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được sự quyết tâm.
Về sau, bất kể là sinh lão bệnh tử, khỏe mạnh hay bệnh tật, anh/em sẽ làm bạn với em/anh cả đời, yêu quý và tôn trọng nhau.