Mệnh Hoàng Hậu

Chương 1: Cố Cẩm Nguyên vào Ninh Quốc Công phủ




Buổi trưa ngày mai, Cố Cẩm Nguyên sẽ phải đến Yên kinh, sẽ phải bước vào Ninh Quốc Công phủ.



Ninh Quốc công là cha của nàng, cha ruột.



Nàng lớn đến mười lăm tuổi, còn chưa từng gặp qua vị cha ruột kia.



Năm xưa khi Ninh Quốc Công Cố Du Chính còn là thế tử Ninh Quốc đã từng có hôn ước với đích nữ Tín Dương Hầu phủ Lục Thanh Tụ, sau đó triều đình sinh biến, Tín Dương Hầu phủ bị lưu đầy, Tín Dương Hầu phủ chủ động trả lại canh thiệp, nói thẳng hủy bỏ hôn sự, Ninh Quốc Công cũng ngầm đồng ý.



Thế nhưng khi đó Thế tử Cố Du CHính lại không cam lòng, không nhận canh thiệp, đi ra khỏi nhà, đuổi theo Lục Thanh Tụ đi lưu đầy, cùng nàng thành thân, Lục Thanh Tụ rất nhanh có thai.



Nếu tiếp tục như thế nữa, có lẽ ngược lại sẽ xuất hiện một giai thoại, nhưng không biết vì sao lúc đó xảy ra biến cố gì, sau khi Lục Thanh Tụ có thai không lâu, Cố Du Chính liền trở lại Ninh Quốc Công phủ, vứt bỏ Lục Thanh Tụ.



Trong năm sau khi Cố Du Chính rời đi, Lục Thanh Tụ sinh ra hài tử, đứa nhỏ này chính là Cố Cẩm Nguyên.



Có lẽ sau khi sinh Cố Cẩm Nguyên đã bị tổn thương nguyên khí, có lẽ Lục Thanh Tụ quá mức thương tâm, dù vì lý do gì thì một năm sau khi Cố Du Chính rời đi, Lục Thanh Tụ chết.



Cố Cẩm Nguyên được ngoại tổ mẫu nuôi lớn đến bây giờ, ngoại tổ mẫu qua đời, nàng cũng phải về Yên kinh.



Lúc này ngoài trời còn vương một lớp sương mỏng, cách đó không xa là đê đập, trên đê đập cây liễu phất phơ, tạo thành một tầng u ám trong làn sương, giống như tranh thủy mặc trên giấy tuyên thành.



Xe ngựa lọt vào trong một cái hố, phu xe ở nơi này trông ngựa, hai thị vệ đi tìm người giúp một tay, một bà tử à hai nha hoàn ngồi nghỉ ngơi ở nơi khác.



Cố Cẩm Nguyên ngồi trên tảng đá dưới cây liễu, nắm trong tay cầm một cây dù giấy dầu, nhìn cách đó không xa, trong lòng lại có chút mờ mịt.



Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì, tại sao phụ thân lại vứt bỏ mẫu thân trở về Yên kinh? Vì sao mẫu thân lại chết? Cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi, tại sao lại đột nhiên đón mình về Ninh Quốc Công phủ?



Cố Cẩm Nguyên không biết.



Thật ra thì nàng cũng không muốn trở về.



Cho dù không có ngoại tổ mẫu, nàng cũng có thể sống qua ngày trong mấy gian nhà ngói mà ngoại tổ mẫu để lại, nàng còn có thể thỉnh thoảng đến bái tế phần mộ của ngoại tổ mẫu và mẫu thân, thế cũng tốt hơn hôm nay ngàn dặm xa xôi, đi tới nơi xa lạ này.



Nàng nhớ tới trước đó ngoại tổ mẫu đã từng nói, Yên kinh là địa phương tốt, tám phố chín đường, ngựa xe đông đúc, đó là nơi cả ngày xa hoa thượng đẳng, không thể so với nơi hoang vu như Lũng Tây.



Nhưng Cố Cẩm Nguyên lại nghĩ, tám phố chín đường này, gấm hoa cả ngày này thì có gì liên quan đến mình?



Nàng muốn trông coi phần mộ của mẫu thân và ngoại tổ mẫu, ngắm mạn đà la ngoài tường, cấy cày một ít mẫu đất, cứ như vậy từ từ sống qua ngày.



Nhưng Cố Cẩm Nguyên cũng biết, mình không có lựa chọn.



Ngoại tổ mẫu không còn, ngoại gia nàng cũng không có người, nàng mới mười năm tuổi, phụ thân tới đón nàng, nàng nhất định phải trở về.



Chẳng qua là nhà phụ thân là nhà như thế nào đây?



Lúc nàng đang nghĩ, một loạt tiếng vó ngựa vang lên, một nhóm mưởi người, nhìn bộ dạng quan gia, mười mấy người này, đi tới gần liền tung người xuống ngựa, đi qua nghỉ chân phía đối diện.



Cố Cẩm Nguyên trong lúc lơ đãng nhìn sang, dẫn đầu là một người đưa lưng về phía nàng, mặc áo báo tím, bên hông mang yêu đái bạch ngọc, quý khí khiến người run sợ, mười mấy người khác giống như là thuộc hạ của hắn, cung kính với hắn.



Nàng nhìn bóng lưng người nọ, trong lòng liền suy nghĩ lung tung, suy nghĩ là con cái dòng dõi quý tộc ở Yên kinh, hoặc có thể cũng là người nhà Ninh Quốc Công phủ.



Phụ thân nàng, sau khi trở về Ninh Quốc Công phủ, nghe nói đã cưới đích nữ của Đại tướng quân Hồ gia, đã thành thân nhiều năm, đã sớm có con cái khác, nếu có nhi tử hoặc giả như có quý khí khiến người ta run sợ giống như nam tử này, thật sự là không dễ đối phó.



Đang suy nghĩ, người nọ đột nhiên xoay người lại.



Cố Cẩm Nguyên giật mình, đang muốn rời mắt đi, nhưng lại bất ngờ bị người nọ vừa vặn bắt gặp.



Một đôi mắt sâu thảm nhìn sang, mang theo chút tìm tòi nghiên cứu.



Mặt Cố Cẩm Nguyên nóng lên, vội vàng nhìn đi chỗ khác, không nhìn nam tử kia nữa.



Sau đó qua khóe mắt, nàng có thể cảm giác được nam tử nhìn nàng một lúc mới rời mắt đi.



Cái này khiến cho nàng không được tự nhiên.



Nàng nhìn bóng lưng nam tử kia, thật ra là đang suy nghĩ lung tung liệu đây có phải là huynh đệ cũng cha khác mẹ ở Ninh Quốc Công phủ, cũng không có ý gì khác, hôm nay vừa vặn bị hắn nhìn thấy, giống như nàng có tâm tư gì đó với hắn.



Cố Cẩm Nguyên mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, ngồi nghiêm chỉnh, trên mặt trầm tĩnh như nước, trong lòng lại nghĩ không biết lúc nào thì mấy người thị vệ sẽ trở lại.



Vừa lúc đó, một người nam tử ở đối diện đi về phía bên này, cũng đi thẳng tới trước mặt phu xe, lên tiếng chào hỏi có cần giúp đỡ gì hay không.



Phu xe đang trông ngựa nhìn thấy người ta, mặt cung kính cẩn thận: “Vị gia này, nếu có thể ra tay giúp đỡ, vậy tất nhiên là vô cùng cảm kích.”



Cố Cẩm Nguyên nhìn sang, người nói chuyện là nam tử có bộ dạng thị vệ nhà quan, hẳn là thuộc hạ của nam tử mình vừa nhìn lén.



Phu xe vừa nói giúp đỡ, vị thị ệ kia ngược lại rất nhiệt tình, ngoắc tay gọi mấy người khác tới, đẩy đẩy kéo kéo, xe rất nhanh liền thoát ra được khỏi cái hố.




Ma ma đi theo thấy cũng vui mừng, không ngừng bận rộn nói cảm ơn với người ta.



Thật ra thì Cố Cẩm Nguyên không quá muốn đến gần đám người kia, vừa rồi nàng có hơi mất mặt.



Nhưng người ta giúp nàng, nàng cũng chỉ có thể tiến lên, trịnh trọng nói lời cảm ơn.



Thị vệ kia cúi đầu, cung kính nói: “Chút chuyện nhỏ thôi, không cần lo lắng.”



Sau khi cảm ơn xong, mấy người kia liền trở về bên cạnh nam tử, Cố Cẩm Nguyên lơ đãng nhìn sang, chỉ thấy nam tử kia cũng vừa vặn nhìn thoáng qua bên này.



Thuộc hạ người khác giúp mình, lần này Cố Cẩm Nguyên không né tránh ánh mắt của đối phương, liền gật đầu với đối phương, hơi mím môi cười, coi như là đáp lễ.



Trên mặt người nọ không có chút thay đổi, tầm mắt lạnh nhạt tự phụ, giống như không nhìn thấy nụ cười của Cố Cẩm Nguyên.



Cành liễu trước mắt đu đưa trong gió, Cố Cẩm Nguyên cảm thấy một cảnh liễu nhẹ nhàng quật vào mặt mình, cũng không đau nhưng có chút không thoải mái.



Nàng cắn môi, sau đó không nhìn nam nhân kia nữa.



Hai thị vệ cuối cùng cũng trở lại, đoàn người Cố Cẩm Nguyên có thể tiếp tục lên đường, trước khi đi, Cố Cẩm Nguyên cảm ơn thị vệ kia lần nữa, thị vệ kia ngược lại cực kỳ lo sợ, đang muốn nói gì đó lại thôi, chỉ nói ngại chết rồi.



Về phần nam tử kia, Cố Cẩm Nguyên cũng không nhìn lại nữa.



Sau khi lên xe ngựa, trong lòng nàng vẫn còn nghĩ đến chuyện này, nghĩ trong Yến kinh quả nhiên là một nơi tốt, mặc dù không nhìn kỹ, nhưng nam tử kia tuấn tú phong nhã, tướng mạo xuất sắc chỉ có tính tình quá mức thôi.




Hoặc là quý tốc trong kinh thành đều là như vậy?



Cố Cẩm Nguyên đến kinh thành đã là chạng vạng ngày thứ hai, so ra là chậm gần nửa ngày.



Quả nhiên kinh thành là không giống những nơi khác, Cố Cẩm Nguyên từ Lũng Tây đến, cũng coi là như là đã biết không ít nơi, nhưng trong kinh thành này, còn chưa từng đến, thấy sông đào bảo vệ thành, vùng đất bằng phẳng lớn, cầu qua sông được điêu khắc thú bay, dưới cầu là một hàng cột đá, nguy nga tráng lệ, trên cầu kia còn qua lại không ngớt, xe ngựa chạm khắc, giòng người tấp nập, phu kiệu cưỡi ngựa, người bán hàng rong tăng nữ, cảnh tượng kiến cho người ta không kịp nhìn.



Đợi đến khi qua cầu, lại thấy phố phường đường xá, nhà lâu mọc lên san sát, cờ quạt tung bay, bảng hiệu rực rỡ đủ loại, trăm hoa đủ loại giống như gấm hoa.



Từ hôm qua Hồ ma ma đã nói thêm mấy lời với Cố Cẩm Nguyên, cũng nói tình hình của Ninh Quốc Công phủ, vì vậy Cố Cẩm Nguyên biết, sau khi phụ thân và kế mẫu thành thân, rất nhanh liền sinh một song bào thai, nữ nhi là Cố Lan Phức, nam nhi là Cố Trường Tín, hai người này nhỏ hơn nàng gần nửa tuổi.



Sau đó hai người lại sinh ra một đứa con, tên Cố Trường Việt, nhỏ hơn mình hai tuổi.



Về phần bề trên, nam đó lão Ninh Quốc Công đã không còn, chỉ còn lại lão phu nhân Ninh Quốc Công.



Hồ ma ma cứ như vậy nói đâu đâu: “Cô nương phải nhớ, lão phu nhân là một người rất chú trọng, cô nương từ Lũng Tây đến, nơi thâm sơn cùng cốc, dĩ nhiên không hiểu được quy củ ở nơi này của chúng ta. Nếu khiến lão phu nhân không thích, cô nương là chủ tự chắc sẽ không bị khiển trách, chỉ sợ lão bà tử ta đi theo cũng gặp tai ương.”



Cố Cẩm Nguyên nghe bà ta nói như vậy, liền không để ý tới.



Nàng biết Hồ ma ma này họ Hồ, là ma ma hồi môn của kế mẫu nàng, dọc theo đường đi cho tới bây giờ đều cẩn thận dò xét khắp nơi, sau nói chuyện cũng là che che giấu giấu, hôm nay ngược lại lại nói với nàng cái này.



Hồ ma ma thấy Cố Cẩm Nguyên không để ý tới mình, liền bĩu môi, nghĩ dù sao cô nương đến từ nông thôn, sợ là không biết phân lượng của mình.



Cho dù là chủ tử?



Nàng sợ là không biết, tại sao nàng lại phải đến kinh thành này đi!



Hồ ma ma vụng trộm cười mỉa mai.



Dĩ nhiên Cố Cẩm Nguyên cũng cảm thấy, Hồ ma ma này cười khiến cho người khác có cảm giác không thoải mái, điều này nàng cảm nhận được, giống như phía trước là một cái hố đang chờ nàng nhảy vào.



Nàng khẽ nhỏ nhẹ hỏi: “Ma ma cười cái gì vậy?”



Hồ ma ma chỉ là nghĩ ở trong lòng, không ngờ lại bị nàng nhìn thấy: “Ta, ta không cười.”



Cố Cẩm Nguyên liếc bà ta một cái, cũng không nói gì nữa.



Hồ ma ma chỉ cho là mình đã lừa gạt được người, vội vàng thu hồi suy nghĩ.



Vừa lúc đó, đến Ninh Quốc Công phủ.



Cố Cẩm Nguyên nhìn sang, chỉ có hai con sư tử đá uy phong lẫm liệt, cửa lớn đỏ thẫm khí thế nghiêm trang, ngay cả gia đinh canh cửa cũng quần áo hoa lệ.



Có thế chứ.



Tổ mẫu đã từng đề cập tới, cuộc sống xa hoa này, là dòng dõi quý tộc Ninh Quốc Công phủ.



Nơi phụ thân nàng ở.