Mệnh Công Chúa

Chương 47




Lưu Yên thấy vận mệnh gia đình họ Thư* bị quyết định, há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, sau khi bà ngoại thấy được, bất mãn nhìn bà một cái: "Sao vậy, con có ý kiến à?"



Lần đầu tiên Lưu Yên cảm thấy việc nhà là việc khiến người ta đau đầu nhất, là chuyện khó xử lý nhất, chuyện này còn phiền gấp đôi chuyện bà phải đối phó mười cái hợp đồng.





Hôm nay lúc bà về nhà, Thư Nhĩ yên lặng ngồi trên bậc thềm ở ngưỡng cửa chờ bà, hai tay ôm đầu gối, cằm đặt trên đầu gối, nhìn từ xa cô ta giống như là một cục tròn nho nhỏ, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu. Thấy cảnh tượng này, trí nhớ của bà bỗng chốc bị kéo về nhiều năm xa xôi về trước.



Công việc của bà và ông Thư rất bận rộn, thường xuyên bận đến mức không quan tâm đến gia đình, mỗi ngày sau khi tan học bé Thư Nhĩ không chịu vào nhà, dù cho người giúp việc khuyên cỡ thì cô ta cũng giống như hôm nay vậy, hai tay ôm gối ngoan ngoãn ngồi trên bậc thang gần như cố chấp chờ bọn họ về nhà.



Hôm nay Thư Nhĩ tha thiết mong chờ đến đây tìm bà, nói bà biết cô ta được thành tích tốt trong kỳ thi tháng này. Dù trong lòng biết Thư Giai Nhĩ không thích cô ta, không muốn gặp cô ta, nhưng sao bà có thể nhẫn tâm từ chối Thư Nhĩ ở ngoài cửa được? Đây là đứa con gái bà đã nâng niu 17 năm trời, tuy có thể không bằng Thư Giai Nhĩ, nhưng bà thật sự không thể tuyệt tình với Thư Nhĩ. Trong ấn tượng của bà, Thư Nhĩ vẫn là cục tròn nho nhỏ chờ bà về nhà kia, muốn được bà quan tâm nhiều hơn, chỉ là cô gái nhỏ lương thiện, yếu đuối mà thôi.



Trong lòng Lưu Yên hiểu rất rõ, cho gia đình họ Thư* rời khỏi Bắc Kinh là con đường tốt nhất cho hai gia đình, cũng là phương pháp giải quyết tốt nhất cho sự việc ôm nhầm con kia.



Không nhìn thấy, có thể bớt nhớ hơn.



Bớt nhớ nhung, có thể mau chóng để chuyện này lật sang trang mới.



Nhưng hiểu rõ là một chuyện, tâm lý có thể tiếp thu được không lại là một chuyện khác.



Cuối cùng, dưới ánh mắt sáng ngời có thần của đôi vợ chồng già Lưu Yên đành bất đắc dĩ mà gật đầu, "Con không có ý kiến."





Ông ngoại và bà ngoại sẽ ở lại nhà họ Thư vài ngày, ngay ngày quyết định chuyện này, bà ngoại lập tức nói sự việc này cho Thư Giai Nhĩ.



Thư Giai Nhĩ nghe được quyết định này, trong lòng có hơi kinh ngạc, nhưng cảm thấy đúng ra phải nên như vậy.





Đây quả thật là quyết định do hai ông bà tạo ra.



Trước khi chưa về hưu, ông ngoại là một nhân vật lãnh đạo cấp cao, cho dù đã nhiều năm, mối quan hệ trong tay cũng ít đi rất nhiều nhưng sắp xếp một công việc cho ba Thư* thì không có vấn đề gì.



Chuyện gia đình họ Thư* rời khỏi thành phố Bắc Kinh được tiến triển cực nhanh, rất nhanh, ba Thư* tạm rời rời cương vị công tác ở công ty bên này, chỉ chờ đến nhậm chức bên chi nhánh công ty ở Giang Thành.



Mấy ngày nay, Thư Giai Nhĩ đều chú ý động tĩnh của Thư Nhĩ, nhưng ngoài dự kiến của cô, Thư Nhĩ lại không ồn ào làm con thiêu thân, thật sự rất kỳ lạ.



Cô cho rằng Thư Nhĩ sẽ một khóc hai nháo ba thắt cổ, tranh thủ cho bản thân được ở lại.



Đương nhiên, ngoại trừ một khóc hai nháo ba thắt cổ khiến Thư Nhĩ phải mất mặt ra thì không còn cách nào khác. Bởi vì chuyện này đã có hai người là ông ngoại và bà ngoại nhúng tay vào, đã thành kết cục đã định.



Lại là một ngày thứ Hai đầu tuần, đôi lúc ngẫm nghĩ mới thấy cuộc sống của học sinh trung học rất buồn tẻ, mỗi ngày đều máy móc thức dậy sớm tự học, đi học, làm bài, đi thi, tự học buổi tối, sau đó lại tiếp tục dậy sớm tự học, vòng đi vòng lại như vậy mãi đến khi vào trường đại học.



Học sinh trung học không thể nào có một giấc ngủ đầy đủ, an nhàn thoải mái cũng không thuộc về học sinh lớp 12



Thư Giai Nhĩ nhìn bảng đen rồi ngáp một cái, giơ cánh tay xoa nhẹ ánh mắt buồn ngủ của mình.



Lúc này, vừa đúng lúc chuông tan học vang lên, Thư Gia Nhĩ lại ngáp một cái thật to, yếu ớt ỡm ờ nói với Ninh Manh, "Ninh Manh, tớ đến nhà ăn mua đồ uống, thuận tiện xốc lại tinh thần."



Ninh Manh nghe vậy vội vàng muốn buông bút đi cùng cô, Thư Giai Nhĩ khoát tay, "Cậu làm bài đi, tớ đi nhanh về nhanh."



Trong trường học vô cùng an toàn, từ sau đợt người theo đuổi Trương Bối Bối đến tìm Thư Giai Nhĩ bị phanh phui ra, sau đó bị Hoắc Triều vặn gãy hai cổ tay thì không còn ai mắt mù mà tới tìm Thư Giai Nhĩ gây phiền toái.



Cho nên Ninh Manh chỉ do dự một chút rồi không theo sau nữa.



Đã qua lễ Quốc Khánh, đã sớm đến mùa thu, gió thu mát mẻ thổi qua, đầu óc mệt mỏi của Thư Giai Nhĩ trong nháy mắt đã tỉnh táo vài phần.



Cô xoa xoa mắt, đi về phía nhà ăn.



Ở gần nhà ăn có một phòng thể dục dụng cụ, bên trong bày đầy những dụng cụ cần thiết cho lớp thể dục, có các loại như bóng đá, bóng chuyền, bóng rổ, quả tạ, cầu lông, bóng bàn, Thư Giai Nhĩ không thích lớp thể dục, đương nhiên không chú ý tới phòng thể dục dụng cụ.



Lúc cô vừa định đi ngang qua, nhưng mà trong lúc đó, cô vô tình thấy hai bóng dáng quen thuộc.



Hai bóng dáng phía trước đi ngang phòng thể dục dụng cụ rồi!



Trong đó có một bóng dáng giống như Hoắc Triều! Một bóng dáng khác cũng không quá xa lạ với Thư Giai Nhĩ, đúng là Thư Nhĩ.



Bọn họ làm gì vậy?



Sao Thư Nhĩ lại tìm Hoắc Triều rồi?



Trong nháy mắt có vô số ý nghĩ hiện lên trong đầu Thư Giai Nhĩ, cô cắn chặt răng, trên mặt hiện vẻ tức giận, tên đàn ông chó này, muốn làm gì sau lưng cô đây?!



Hành động Thư Giai Nhĩ nhanh hơn suy nghĩ, cô khom lưng, lén lút đi tới phòng thể dục dụng cụ.



Tuy trong nhà ăn vô cùng nóng, giờ giải lao luôn chật ních người, mặc dù phòng thể dụng dục cụ này rất gần nhà ăn nhưng nhiều lúc đều không có người, ông chú trông coi phòng thể dục dụng cụ thường xuyên lơ là nhiệm vụ, thường xuyên không thấy ông ấy đâu. Bởi vì phòng thể dục dụng cụ chất đồ rất nhiều, chỗ đặt chân lại nhỏ, hơn nữa mùi ở trong phòng cũng không thơm lắm, cho nên rất ít bạn học sẽ đi vào bên trong.



Lúc Thư Giai Nhĩ khom lưng đi tới, trong lòng căm hận mà nghĩ, nếu Hoắc Triều dám làm chuyện xấu sau lưng cô, cô lập tức cắt chân chó của tên đàn ông đó!



May mà sau khi Hoắc Triều vào phòng thể dục dụng cụ với Thư Nhĩ thì không đóng cửa lại, nếu không thì cô thật sự sẽ tức giận.





Thư Nhĩ nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Hoắc Triều trước mặt, trong lòng vô cùng lo lắng.



Cô ta biết mình sắp phải rời khỏi thành phố Bắc Kinh, cô ta đã từng cầu xin, từng khóc lóc, nhưng dù vậy Lưu Yên chỉ dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô ta, nói đây là quyết định của ông ngoại và bà ngoại, bà không can thiệp được.



Lúc nghe lời giải thích đó trong lòng cô ta rất hận Thư Giai Nhĩ, cũng hận lây Lưu Yên.



Cô ta gọi bà là mẹ 17 năm, sao bà không thể giữ cô ta ở lại chứ?



Trong lòng cô ta vô cùng hận thế giới này. Nhưng mà không sao cả, cô không dễ chịu, cô cũng không muốn để Thư Giai Nhĩ dễ chịu.




Cho nên hôm nay cô chủ động tìm Hoắc Triều nói cô có một việc quan trọng muốn nói anh nghe.



Thật ra cô làm gì có việc quan trọng nào để nói chứ?



Cô chỉ muốn chia rẽ tình cảm của Hoắc Triều và Thư Giai Nhĩ trước lúc rời khỏi, tốt nhất là khiến bọn họ có thể rạn nứt, vậy thì không còn gì tốt hơn.



Thư Nhĩ vẫn đang suy nghĩ nên mở lời thế nào, Hoắc Triều thấy Thư Nhĩ chậm chạp không nói gì, mở miệng nói trước, "Tin nhắn trước đó của cô, tôi đều thấy hết."



Hai mắt Thư Nhĩ sáng lên, gương mặt thoáng hiện lên một nụ cười, cho nên, thời cơ trở mình của cô ta đã đến rồi phải không!



Cô ta biết bản thân mình sẽ không luôn yếu thế như vậy!



Nhưng mà một giây sau, tình thế đột ngột thay đổi.



Giọng điệu Hoắc Triều bình tĩnh, "Tôi quay về huyện B một chuyến, phát hiện người cứu tôi không phải là cô."



Thư Nhĩ sửng sốt, tiếp đó cô cao giọng nói, "Làm sao có thể? Rõ ràng chính là em đánh thức anh dậy!"



"Điểm này tôi không phủ nhận, nhưng bởi vì trước đó đã có một bé gái dùng tính mạng của mình để đỡ giúp tôi một phen, tôi mới có thể bình yên vô sự nằm ở đó."



Lúc nhắc tới bé gái kia, đáy mắt Hoắc Triều có vài phần ấm áp.



Ánh sáng trong mắt Thư Nhĩ từ từ nhạt xuống, tại sao có thể như vậy, thật sự là như vậy sao, vì sao lại như vậy chứ!



Trong lòng Thư Nhĩ tràn ngập bất lực, bàng hoàng, phẫn nộ, đột nhiên cô ta không muốn quan tâm bất cứ thứ gì nữa, đánh cược toàn bộ.



Cô khàn giọng hét lên, "Anh thích Thư Giai Nhĩ đúng không?"




Hoắc Triều gật đầu thừa nhận vô cùng dứt khoát, "Đúng vậy!"



Thư Nhĩ cao giọng, gay gắt hét lên, "Cô ta có gì tốt chứ? Tính tình cô ấy hư hỏng như vậy, coi trời bằng vung, vừa thấy đã biết mắc bệnh công chúa. Cô ta thật sự thích anh sao? Sao có thể chứ? Cô ta thấy anh dễ bị lừa gạt, cảm thấy anh là máy rút tiền biết đi, cho nên cố ý tiếp cận anh, bắt anh cho cô ấy mượn du thuyền để thỏa mãn lòng hư vinh của cô ấy, dù là như vậy, anh cũng thích cô ấy sao?"



Sắc mặt Hoắc Triều ngay cả một chút biến hóa cũng không có, không nghĩ ngợi mà nói, "Thích."



Vẻ mặt Thư Nhĩ không thể tin mà nhìn Hoắc Triều, a ha, thích à? Dù có như vậy, cũng vẫn thích sao?



"Anh là Hoắc Triều đó! Anh muốn chọn ai cũng được, sao cứ phải chọn cô ta? Anh có thấy mình nhu nhược quá không? Anh không thấy mình hèn lắm à?"



Hoắc Triều a... một tiếng, "Ông đây thích hèn như vậy đó, liên quan tới cô à?"



Thư Nhĩ lập tức giống như khinh khí cầu bị xì hơi vậy, trong nháy mắt đã không nói nên lời rồi.





Làm sao có thể trả lời kiểu này chứ?



Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà số mệnh Thư Giai Nhĩ tốt như vậy? Dù cho có coi trời bằng vung vẫn có một người tự nguyện nuông chiều cô chứ?



Cô ta còn có thể làm gì đây? Cô ta cũng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.



Thư Nhĩ kìm nén nước mắt sắp tràn ra tới hốc mắt, đôi mắt đỏ hoe nhìn Hoắc Triều, quát um sùm lên, "Chắc chắn hai người sẽ không hạnh phúc! Anh nhất định sẽ hối hận!"



Hôm nay Thư Nhĩ thề sẽ châm ngòi ly gián cho tới cùng, cho nên lời nói của cô mang theo sự ác ý rất lớn.



Có gì ác độc hơn nguyền rủa tương lai người khác không được hạnh phúc chứ?



Không có.



Thư Nhĩ nói xong, không dám nhìn vẻ mặt Hoắc Triều, buồn bực chạy đi.



Thư Giai Nhĩ không đuổi theo cô ta, trên thực tế, tâm trạng của cô bây giờ cũng rất loạn, cũng không ít hơn so với Thư Nhĩ.



Vừa rồi Thư Nhĩ chất vấn Hoắc Triều mấy câu đó, Thư Giai Nhĩ cũng nghe được, lúc nghe được vài câu chất vấn của Thư Nhĩ, tận đáy lòng cô cũng vô cùng mong chờ câu trả lời của Hoắc Triều.



Tuy có lẽ cô biết Hoắc Triều sẽ không khiến cô phải thất vọng, nhưng lúc cô nghe anh không chút do dự thốt ra một chữ "Thích" này, cô vẫn cảm thấy sửng sốt một phen.



Trong lòng cô hiểu rất rõ, tính tình cô ở trước mặt Hoắc Triều không tốt lắm, động một tí là giày vò Hoắc Triều.



Cô sơn móng tay cho anh bằng màu sơn móng tay màu xanh lá, lại còn từng có âm mưu với lông ngực của anh.



Tính tình cô hay ồn ào, hư hỏng như vậy, đổi lại là người con trai khác chắc hẳn sẽ sớm không chịu nổi cô, nhưng Hoắc Triều chưa từng tức giận trước mặt cô, nhiều lắm anh chỉ bất đắc dĩ nói một câu, "Đừng quậy nữa", hoặc là "Lại làm sao vậy".



Cô vẫn luôn thăm dò giới hạn của Hoắc Triều, cô nhiều lần trở mình ngay sát rìa sinh tử, sau đó, giới hạn của Hoắc Triều đối với cô càng lúc càng thấp, thậm chí cô còn cảm thấy Hoắc Triều không có giới hạn với cô.



Lúc Hoắc Triều đối mặt với Thư Nhĩ đang muốn châm ngòi ly gián, nói bản thân thích hèn hạ như vậy, thật sự đã khiến cô động lòng rồi.



Sao anh có thể tốt như vậy chứ.



Lúc này, tiếng chuông vào lớp đúng lúc vang lên.



Thời gian giải lao chỉ có 10 phút ngắn ngủn, nháy mắt đã đi qua.



Hoắc Triều sửa tóc, hai tay đút vào túi quần, không chút để ý mà đi ra khỏi phòng thể dục dụng cụ.



Một giây sau, anh thấy Thư Giai Nhĩ đang đứng ở trước cửa phòng.