Mệnh Công Chúa

Chương 32




Đợi sau khi Hoắc Triều sung sướng hả hê rời khỏi, Thư Nhĩ mang đôi tay đã được sơn đầy màu quả bơ trở lại lớp học, cô vẫn chưa hiểu được, lúc nãy rốt cuộc Hoắc Triều ghen rồi, hay chỉ đơn giản là không thích việc cô dùng trò quái quỷ này để giày vò anh?



Chủ yếu là câu “Rất thích hợp với anh bây giờ” của anh làm cô nhịn không được phải suy nghĩ xa hơn.





Màu xanh lá, rất thích hợp với anh bây giờ? Ý anh là anh bị đội mũ xanh rồi hả? Mà còn do cô đội?



Nếu là như vậy thì Thư Nhĩ chỉ muốn thở dài một hơi, bọn họ một nam chính, một nữ phụ, cớ gì lại phải làm đau khổ tổn thương nhau chứ.



Sau khi Thư Nhĩ ngồi xuống vị trí của mình thì suy nghĩ kĩ lại một chút. Cô đoán chừng suy nghĩ của nam chính và cô giống nhau, nam chính là một người tự cao tự đắc như vậy, chắc chắn cũng sẽ sợ bị người khác đội cho cái mũ xanh.



Thế này thì, câu nói khiến người khác hiểu lầm khi nãy của anh cũng không kì lạ nữa.



Thư Nhĩ vừa mới về ngồi lại, Tưởng Tây Từ liền đưa vở ghi chép của mình sang cho cô.



“Đây là tài liệu tôi đã sắp xếp lại cẩn thận rồi…” Lúc này, Tưởng Tây Từ ngay lập tức chú ý đến hai tay của Thư Nhĩ. Anh nhớ lúc nãy khi cô ra ngoài, móng tay cắt sạch sẽ gọn gàng, trên móng có vầng trăng lưỡi liềm trong suốt, nhìn trắng mịn dễ thương.



Thế nhưng bây giờ, trên hai bàn tay cô đang được sơn đầy một lớp sơn màu cỏ xanh. Màu sơn rất đẹp, chính là quét không khéo lắm, lem ra phần da tay một chút.



Tưởng Tây Từ không hỏi gì, anh lấy trong hộc bàn ra vài tờ khăn giấy đưa cho Thư Nhĩ, nhẹ nhàng nói, “Cậu lau một chút đi.”





Thư Nhĩ thấy Tưởng Tây Từ vừa biết quan tâm vừa chu đáo, cô nói cảm ơn một tiếng, sau đó lấy khăn giấy lau đi vết lem lúc nãy Hoắc Triều không cẩn thẩn sơn lem ra ngoài.



Trước đây mấy ngày bố mẹ Thư* đều không ở Bắc Kinh, Hoắc Triều nghe ngóng được rằng tối thứ mẹ Thư* sẽ đáp xuống Bắc Kinh.



Thư Nhĩ cảm thấy Hoắc Triều đã bỏ sức rất nhiều trong chuyện cô trở về nhà họ Thư* lần này nên đã chuẩn bị tặng anh một món quà đàng hoàng, coi như là khao anh một bữa.



Còn về chuyện tặng gì, cũng là một vấn đề.





Những thứ mắc quá, tặng không nổi.



Còn rẻ quá, tặng cũng không có ý nghĩa gì.



Bất kể nói thế nào, cô cũng giày vò anh lâu như vậy rồi, đổi thành người bình thường thì có lẽ sớm đã chịu không nổi bệnh công chúa của cô rồi.



Nghĩ thế nên Thư Nhĩ liền chuẩn bị tự mình chọn cho anh một món quà không tệ.



Trước đây nguyên chủ sống cùng với bà nội, hai bà cháu sống nương tựa vào nhau, tình cảm rất tốt đẹp. Có lẽ là sợ cô đột ngột trở về thành phố lớn sẽ không thích ứng được, thế nên bà nội trước khi qua đời đã đem toàn bộ tài sản chuyển cho cô rồi.



Bà nội cũng không giàu có, trước đây khám bệnh cũng tiêu hết không ít, tài sản còn lại không nhiều, cũng chỉ trên dưới một vạn,



Có điều chút tiền này đủ để Thư Nhĩ mua một phần quà không đến nỗi nào rồi.



Thứ hai, sau khi tan học, Thư Nhĩ một mình ôm lấy thẻ ngân hàng, đi đến cửa hàng thú cưng.



Vốn dĩ cô định tặng Hoắc Triều một con rùa đen, hoặc thỏ, hoặc là một con thú cưng khác. Thế nhưng sau khi đến cửa hàng thú nuôi, Thư Nhĩ nhìn thấy đủ loại cún và mèo đủ màu sắc thì thật sự chọn muốn hoa mắt luôn.



Bé Bulldog này dễ thương, bé mèo Anh lông ngắn kia cũng dễ thương.



Chú Samoyed ngây thơ đáng yêu, chú mèo Ragdoll kia cũng thế.



Con Husky này thì hơi ngớ ngẩn, con mèo ngốc kia nhìn cũng giống vậy luôn.



Thư Nhĩ sờ sờ thẻ ngân hàng, hoàn toàn không có cách nào đưa ra sự lựa chọn. Con này muốn mua, con kia cũng muốn mua.



Trong lúc cô vẫn đang chưa thể đưa ra quyết định mua bé nào làm quà cho Hoắc Triều thì lại cô thứ chú ý đến một bé heo.



Cô lấy tay chỉ chú heo đó, hỏi, “Bé heo này là giống heo nào ạ?”



Nhân viên rất nhiệt tình giới thiệu, “Đật là giống heo cảnh mini.” Cô nhân viên cầm một chút trái cây qua, nói, “Em có thể đút nó ăn.”



Thư Nhĩ cầm một miếng dưa lưới đã cắt sẵn bỏ vào miệng chú heo.



Chú heo mini lập tức ăn sột soạt, nhìn nó ăn cũng thấy ngon miệng.



Kiếp trước Thư Nhĩ có nuôi một chú chó chăn cừu Đức, cũng từng nuôi qua mèo Anh tai cụp, nhưng cô thật sự chưa bao giờ nuôi qua heo cảnh mini, tuy lần này cô mua thú cưng để tặng người khác, nhưng cảm giác tặng một chú heo cũng khá đặc biệt?



Thư Nhỉ hỏi giá, không mắc, cũng chỉ một nghìn thôi. Cô mua trong tâm trạng rất vui vẻ, đồng thời cũng đặt tên cho chú heo này, “Triều Triều”.




Thư Nhĩ ôm lấy Triều Triều, cảm giác có lẽ, có thể, chắc Hoắc Triều sẽ thích món quà này.



Anh không thích cũng bắt buộc phải thích!



Đây là tấm lòng của cô đó!



Trước đây Thư Nhĩ chưa từng đến nơi ở của Hoắc Triều, lần này, còn là lần đầu tiên cô chủ động bắt xe buýt đi tìm anh. Địa chỉ nhà Hoắc Triều cô còn phải đặc biệt hỏi Hứa Trần mới biết được, tính cách Hứa Trần thật thà, dù cô hỏi cái gì, cậu ta cũng đều sẽ nói cho cô.



Lúc Thư Nhĩ đến gần nhà Hoắc Triều đã sắp tám giờ rồi, cô vẫn chưa ăn cơm tối, bụng đói đến mức kêu lên ột ột.



Tiểu khu nhà Hoắc Triều và nhà cô hoàn toàn không giống nhau, tiểu khu nhà cô là một khu đã lâu đời, bất kể ai cũng có thể vào được.



Thế nhưng tiểu khu nhà Hoắc Triều bắt buộc phải do chủ nhà quẹt thẻ mới có thể vào được.



Dù sao thì Thư Nhĩ cũng không biết nhà Hoắc Triều là căn nào nên ngoan ngoãn ôm Triều Triều đứng đợi ngoài cổng. Cô vào WeChat nhắn cho Hoắc Triều một tiếng bảo anh ra đón cô.



Lúc Thư Nhĩ nhìn thấy Hoắc Triều từ đằng xa thì rất nhiệt tình vẫy tay về phía anh. Một tay cô ôm chú heo cảnh, trong miệng chú heo phát ra tiếng ột ột.



Thư Nhỉ bỏ tay xuống, xoa xoa nhẹ nhàng đầu của Triều Triều, nói, “Ngoan, đi theo Hoắc Triều, em ngày nào cũng có thể sống sung sướng.”



Mới đầu khi Hoắc Triều biết Thư Nhĩ đến tìm anh, anh còn tưởng cô có chuyện gì gấp, thế nhưng sau khi anh ra đến rồi thì từ xa đã nhìn thấy Thư Nhĩ ôm một chú heo cảnh mini trong người, lòng anh lại xuất hiện một cảm giác không tốt.





Con heo lông trắng đen này là dùng để làm gì vậy?



Thư Nhĩ vừa thấy Hoắc Triều đi đến thì liền ôm Triều Triều bước về phía trước.



Hoắc Triều vô thức lùi về sau mấy bước.



Thư Nhĩ không phát giác ra được Hoắc Triều đã lấy hết sức lực toàn thân mình ra để kháng cự, cô giới thiệu với một vẻ mặt đầy hứng thú, “Anh trai, đây là quà em tặng anh, tên của nó em cũng đặt xong rồi, tên là Triều Triều.”



Hoắc Triều:…



Hoắc đại ca đã bị giày vò đến mức không còn sức để tức giận nữa rồi.




Đến vì sao con heo này tên Triều Triều anh cũng lười hỏi.



“Sao lại tặng tôi thứ này?”



Thư Nhĩ cong nhẹ lưng, mặt đầy thành ý, nói, “Mấy ngày qua nhận được sự giúp đỡ của anh, món quà nhỏ này không đủ để thể hiện tấm lòng của em nhưng vẫn mong anh thích nó.”



Đã từng chứng kiến một Thư Nhĩ tác oai tác quái, giờ cô đột nhiên lại nho nhã thế này, Hoắc Triều mới đầu còn có chút không quen.



Thư Nhĩ xoa xoa đầu Triều Triều, tiếp tục nhiệt tình nói, “Đây là heo cảnh mini, trước khi đến em có tắm qua cho nó rồi, bây giờ sạch sẽ thơm tho, vắc xin phòng bệnh em cũng tiêm luôn rồi.”



Lần này Hoắc Triều trầm mặc gần một phút mới từ từ nói, “Thư Nhĩ, tôi thật sự biết ơn em rồi.”



Nếu nghe kỹ, còn có thế nghe ra được trong giọng điệu của Hoắc Triều mang theo vài phần nghiến răng.



Thư Nhĩ cười híp mắt, “Anh trai, không cần cảm ơn đâu.”



Hoắc Triều: …



Thư Nhĩ mở to đôi mắt xinh đẹp của mình, mặt tha thiết nhìn Hoắc Triều, “Anh trai, anh thích món quà này không?”



Hoắc Triều mặt không cảm xúc nhìn Thư Nhĩ, tiếc lời như vàng “ừm” một tiếng.



Ngoài mặt thì anh tức giận vô cùng, thế nhưng trong lòng lại cảm thấy, anh có lẽ thật sự đã bị cô chơi đến hư mất rồi, thế mà còn cảm thấy lúc cô mở to mắt rồi cười lên lại có chút đáng yêu.



Đợi Hoắc Triều về đến nhà thì đúng lúc dì bảo mẫu từ bếp bước ra, vừa lau tay vừa gọi anh vào ăn trái cây.



“Nhị thiếu, có dưa lưới tươi ngon lắm nè, cậu có muốn… ủa, đây là heo của nhà ai vậy?”



Hoắc Triều ghét bỏ đặt chú heo cảnh mini xuống đất, đập đập phủi phủi quần áo, “Sau này nó sẽ ở nhà mình.”



Dì bảo mẫu ngẩn người một chút, sau đó mới nói, “Ay, được thôi.”



Sau khi Hoắc Triều về phòng thay quần áo mới, dì bảo mẫu đem vào cho anh một đĩa trái cây tươi, chú heo cảnh mini theo sau mông dì, cũng lon ton chạy vào phòng.




Hoắc Triều liếc mắt xuống, mặt không cảm xúc nhìn chú heo cảnh mini “Triều Triều” đang đứng dưới chân mình.



Ánh mắt chú heo nhỏ luôn dừng ngay chỗ nào đó.



Hoắc Triều thuận theo ánh mắt của chú, nhìn về hướng đĩa trái cây.



Trong đĩa có rất nhiều loại.



Hoắc Triều nhấc một bên mày, “Muốn ăn à?”



Trong miệng chú heo phát ra tiếng ột ột, hoàn toàn là một dáng vẻ “thèm ăn muốn chết”.



Hoắc Triều chặc lưỡi một tiếng, dùng chiếc nĩa trong suốt ghim một miếng dưa lưới đã được cắt sẵn, đưa đến miệng chú heo nhỏ.



Chú heo kiễng chân lên mong chờ, ngậm vào miệng một miếng, nhai sột soạt, ăn ngon lành.





Hoắc Triều “a” một tiếng, “Không ngờ mày ăn cũng chọp chẹp miệng nữa. Có phải giống như chủ nhân lúc đầu của mày không?”



Bé heo nhỏ không biết nói chuyện, chỉ biết rầm rì rầm rì.



Hoắc Triều nghe thấy âm thanh này, lại “a” lên lần nữa, “Đến âm thanh lẩm bẩm này cũng là học chủ nhân trước của mày chứ gì?”



Anh nhớ Thư Nhĩ thích nhất là tự mình lẩm bẩm, mỗi lần phát bệnh công chúa thì đều lẩm bẩm không ngừng.



Cô nhóc thích giả vờ này, siêu siêu siêu biết nhõng nhẽo.



Chú heo nghe không hiểu người nói chuyện, hiển nhiên hiểu không được ý của mấy câu nói này.



Nó mở to đôi mắt đen của mình, bày ra dáng vẻ “bảo bối còn muốn ăn” của mình.



Hoắc Triều cũng phục rồi.



Bây giờ anh nhìn một đôi mắt đen của heo lại có thể liên tưởng đến đôi mắt sáng lấp lánh, đen như quả nho của Thư Nhĩ.



Chắc là anh thật sự đã hết thuốc chữa rồi.



Chú heo nhỏ ngoan ngoãn, vì miếng ăn, nó đặt hai móng chân trước trên cẳng chân của Hoắc Triều, ngẩng cao đầu.



Hoắc Triều lại ghim thêm một miếng nữa cho nó ăn.



Chú heo lại tiếp tục bày ra dáng vẻ ăn dưa thiệt ngọt thiệt thơm.



Hoắc Triều cau mày, “Sao gì mày cũng ăn hết vậy?”



Anh rút điện thoại tra Baidu, tìm thử xem heo cảnh mini có thể ăn được trái cây không. Anh sợ ngày đầu tiên nó đến nhà mình liền bị mình đút ăn đến chết.



Nếu thật sự ngày đầu tiên đã bị anh làm cho chết thì Thư Nhĩ chắc chắn sẽ làm rùm beng lên.



Trên mạng thứ gì cũng có, Hoắc Triều xem sơ qua một chút, phát hiện heo cảnh mini là loài động vật không kén ăn, thứ gì ăn cũng được, thế nên chủ nhân phải nghiêm khắc khống chế liều lượng, tránh việc cho heo ăn đến căng bụng.



Có điều nghĩ cũng đúng, cái tên “heo cảnh mini” có hay thế nào thì nó cũng chỉ là heo thôi.



Nó chắc chắn ăn gì cũng nhìn ngon lành, thế nhưng tốt nhất là cho heo cảnh mini ăn rau củ, ví dụ các loại rau như cà rốt, dưa leo. Trái cây là một trong những món chính, đương nhiên cũng có thể ăn được.



Sau khi xem xong các thông tin này, Hoắc Triều liền yên tâm ghim thêm một miếng dưa lưới nữa cho chú heo ăn.



Có đồ ăn, chú cũng khá là ngoan.



Ngoan ngoãn ăn sột soạt sột soạt, cũng không khiến người ta ghét bỏ là mấy.



Hoắc Triều chặc lưỡi, “Ăn ngoan dữ ta, ngoan hơn chủ nhân trước của mày nhiều đó.”



Chủ nhân trước của nó, đồ nhiều calo không ăn, đồ dầu mỡ cũng không ăn.



Vì để duy trì một vóc dáng xinh đẹp nên thật sự rất kén ăn.