Trần Mặc đỡ lấy cô rồi mở cửa, anh dùng chân trái đạp chân phải để cởi giày, giơ cánh tay lên dùng khuỷu tay bật đèn trong phòng khách.
Ánh đèn trong phòng khách chói mắt, Lâm Kiều ở trong lồng ngực anh nhíu mày cựa quậy, hai mắt nhắm chặt, mơ hồ nói gì đó.
Trần Mặc lắng nghe một lúc, nhưng cô nói năng lộn xộn, câu sau không khớp với câu trước. Lúc thì hỏi Giai Di, có phải mình uống nhiều rồi không, lúc thì lại nói Giai Di, mình không uống nữa, mình muốn đi vệ sinh.
Trần Mặc bế cô đi vào phòng vệ sinh, đỡ cô ngồi trên bồn cầu, lúc anh định đưa tay cởi quần cho cô thì cô lại nói mình mệt mỏi, muốn đi ngủ.
Lâm Kiều ngồi trên bồn cầu, hai tay cô ôm lấy eo Trần Mặc, ngẩng đầu lên hỏi anh: “Trần Mặc?”
Trần Mặc dán mu bàn tay mình lên mặt cô, trên mặt Lâm Kiều vẫn còn ửng hồng, tóc tai rối bời, anh thay cô sửa lại tóc: “Anh đây.”
Lâm Kiều “Ồ” một tiếng, cô ôm eo dựa vào người anh, dường như đã ngủ thiếp đi, không hề nhúc nhích.
Trần Mặc đứng một lúc rồi cúi người xuống ôm cô: “Đi ngủ đi.”
Tay anh vừa mới luồn qua dưới nách cô, Lâm Kiều đang ôm chặt anh bỗng nhiên mở mắt ra, hoảng hốt một lúc rồi nói: “Không được, em còn chưa tẩy trang.”
Nói xong bèn vịn tay Trần Mặc đứng lên, đi tới bồn rửa tay tìm dầu tẩy trang.
Cô híp mắt, vươn tay lấy lông mi giả xuống ném sang một bên, bóp một chút dầu tẩy trang ra tay, cúi đầu xoa bóp lên trên mặt.
Trần Mặc đứng ở sau lưng đỡ lấy cô, anh lấy sữa rửa mặt của cô ở trên giá xuống, đặt bên cạnh bồn rửa tay, chờ Lâm Kiều xoa bóp mặt rửa sạch lớp trang điểm.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy Lâm Kiều tẩy trang, lúc đó anh còn sợ hết hồn —— cô vừa giơ tay đã kéo lông mi giả xuống vứt đi. Khi đó Trần Mặc còn nhìn chằm chằm vào mắt cô một lúc lâu mới có thể xác định thứ cô kéo xuống không phải là lông mi thật của cô.
Đến bây giờ anh đã nhìn thấy nhiều lần nên không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa. Anh cầm lấy đôi lông mi kia lên nhìn thử, chúng đã bị cô xé hỏng rồi. Trần Mặc suy nghĩ một lúc, cầm lông mi giả bị phá hỏng trong tay ném vào thùng rác ở bên cạnh.
Lâm Kiều cúi người, lại bóp một ít sữa rửa mặt, lung tung rửa vài lần sau đó đòi đi ra ngoài.
Trần Mặc vươn tay kéo cô lại, anh cầm khăn mặt lau mặt cho cô, nhưng bị cô tránh né, xoay người đi về phía phòng ngủ của mình.
Người uống say thì lực tay không nặng không nhẹ, cô hất tay về phía sau, mu bàn tay vung thẳng về phía mặt của Trần Mặc. Cho dù anh phản ứng nhanh nhạy kịp né về phía sau, nhưng kính mắt vẫn bị cô hất văng.
Rơi xuống nền gạch và trượt tới một khoảng, va vào cánh cửa rồi ngừng lại.
Lâm Kiều kéo cửa đi ra khỏi phòng vệ sinh, bước về phía phòng ngủ của mình, đi được nửa đường lại cảm thấy quần bò dính sát vào người khiến cô cảm thấy khó chịu, bèn đứng trước cửa phòng ngủ cởi quần ra.
Trần Mặc híp mắt, ngồi xổm xuống nền nhà cúi đầu tìm kính mắt. Anh tìm theo âm thanh rơi xuống đất khi nãy, sờ soạng vài lần trên mặt đất, sau khi tìm thấy kính mắt thì đeo lên, sau đó đỡ đầu gối đứng dậy đi ra ngoài tìm Lâm Kiều.
Anh ra khỏi phòng vệ sinh, phát hiện Lâm Kiều đã vùi đầu vào trước cửa phòng ngủ và ngủ thiếp đi, trong tay cô còn ôm chiếc quần vừa mới cởi ra.
Trần Mặc thở dài, đi qua ôm lấy cô.
Lâm Kiều uống rượu xong có hai đặc điểm, một là hưng phấn, hai là buồn ngủ, nói cái gì cũng phải đi ngủ.
Anh cúi người bế cô lên khỏi mặt đất, đi mấy bước đặt cô lên trên giường, lại thử kéo chiếc quần trong lồng ngực Lâm Kiều ra, nhưng không được. Lâm Kiều nắm lấy chiếc quần tựa như đang ôm chặt lấy bảo bối vậy.
Trần Mặc lấy chăn mỏng đắp cho cô, sau đó đi qua kéo rèm cửa sổ lại, trước khi đi ra khỏi phòng còn bật điều hòa lên cho cô.
Hai người bọn họ cũng không phải mới bắt đầu đã tách ra ngủ riêng, ban đầu hai người bọn họ đều ngủ ở trong phòng ngủ của Trần Mặc. Sau đó đồ đạc của Lâm Kiều càng ngày càng nhiều, phòng ngủ bên cạnh lại trống không, cô bèn chuyển đồ đạc sang phòng đó. Bình thường lúc tới tháng, hoặc lúc hai người đều bận rộn công việc thì cô sẽ ngủ ở phòng bên kia.
Lại thêm một điều nữa, đó là vào mùa hè Lâm Kiều ghét nhiệt độ trên người Trần Mặc, nhưng lại thích ôm anh ngủ. Bao nhiêu lần cô hỏi Trần Mặc, nhiệt độ trên người anh cao như vậy, anh không thấy nóng sao?
Trần Mặc đều lắc đầu nói không nóng.
Hơn nữa khi ngủ Trần Mặc lại không thể mở điều hòa quá thấp, lúc Lâm Kiều nóng quá không chịu được sẽ đi sang phòng bên cạnh ngủ.
Trần Mặc thu dọn cho cô xong xuôi, sau đó đóng cửa phòng ngủ lại, còn mình thì đi tắm nước lạnh. Anh thay đồ ngủ, lại nhân tiện thu hết quần áo bẩn trong chậu ra giặt sạch sẽ, treo trên ban công nhỏ. Sau đó anh đứng trong phòng khách tưới nước cho giỏ cây xanh, giỏ cây này trồng được hơn hai năm rồi, sinh trưởng rất tốt.
Bên ngoài ban công đặt mấy bồn cây me chua đất, còn có hai bồn cây tiên nhân cầu, đều là do Lâm Kiều làm. Cây tiên nhân cầu này cô đào ở nhà mẹ lúc về nhà ăn Tết hồi năm ngoái, nuôi một năm thì vỡ chậu, cô mua chậu hoa và đất khác, nói là cuối tuần này định chia ra một chậu khác. Cây me chua đất là một cây mầm nhỏ cô mua ở trên mạng, vừa mới nở hoa cách đây không lâu. Đóa hoa vừa nhỏ vừa non nớt, Lâm Kiều ôm điện thoại di động chụp ảnh gần nửa tiếng, sau đó còn cố ý đăng lên vòng bạn bè, giữ tay Trần Mặc lại để anh cho cô chút lời khen.
Trần Mặc cúi đầu tưới nước cho mấy bồn hoa cỏ, sau đó đặt ấm nước để ở một bên, tựa vào lan can trên ban công và đứng đó một lát.
Lúc quay đầu, anh nhìn thấy một cái gạt tàn thuốc nhỏ đặt bên cạnh chậu hoa, bên trong còn cắm hai mẩu tàn thuốc lá.
Lâm Kiều nghiện thuốc lá, cũng không phải là dạng quá nghiện.
Ở bên ngoài thì còn đỡ, lúc làm việc cô sẽ không hút thuốc, lúc đi hẹn hò với anh cũng không hút. Chỉ khi trở về nhà, lúc không có chuyện gì làm cô sẽ ngậm một điếu ở bên miệng, lúc đi nấu cơm cũng hút thuốc, rửa bát cũng hút thuốc, đi vệ sinh cũng hút thuốc nốt.
Trần Mặc đã từng nói với cô mấy lần rồi, bảo cô cai thuốc, ban đầu Lâm Kiều nói hút xong hộp này thì sẽ cai thuốc. Sau đó cô đã sửa lời, nói khi nào bật lửa không còn khí gas nữa thì cô sẽ cai thuốc.
Cuối cùng vẫn là không cai, thỉnh thoảng lại hút.
Trần Mặc cầm cái gạt tàn thuốc kia đi vào phòng khách, nhân tiện cầm luôn cả cái gạt tàn thuốc lá trên khay trà đi rửa sạch rồi trả về chỗ cũ.
Anh không có vấn đề gì với việc hút thuốc, lúc học đại học, đa số bạn học ngủ chung phòng đều hút thuốc, anh cũng học theo hút thử một điếu, hút hai hơi thì đầu óc trở nên mơ màng, tim đập nhanh đến mức khiến người ta hốt hoảng. Anh thử mấy lần vẫn cứ như vậy, nên từ bỏ.
Sau khi Lâm Kiều ở chung với anh, trong nhà thường xuyên tìm được hộp thuốc lá còn dỡ. Có lần anh còn lấy ra một hộp thuốc còn nguyên trong sô pha, cúi đầu nhìn một lúc, sau đó lấy ra một điếu, cầm điếu thuốc mỏng manh định thử lại một lần nữa thì Lâm Kiều cướp lấy điếu thuốc trên tay anh.s
“Anh làm gì vậy?”
Cô ôm cổ anh rồi ngồi lên đùi anh, cầm điếu thuốc dắt lên tai Trần Mặc, ôm vai anh và hôn anh: “Không được hút thuốc, anh không biết hút thuốc thì đừng học.”
Lúc đó anh nói một câu, em biết hút thuốc không tốt sao còn hút.
Lâm Kiều bật cười, miệng thì qua loa nói cai thuốc, cai thuốc, lập tức cai thuốc, ôm lấy anh không chịu buông tay, hôn lên khóe môi anh mấy lần.
Cô luôn như vậy, khi nói đến chuyện cô không thích thì lại bắt đầu đục nước béo cò, lần nào cùng cười hì hì ôm hôn anh. Nhưng mà hình như Trần Mặc luôn dính chiêu này, lần nào cũng vậy.
Trần Mặc đứng trên ban công, sờ nhẹ môi dưới.
Rạng sáng một giờ lẻ ba phút, Lâm Kiều quấn chăn mỏng run cầm cập tỉnh dậy trong giấc mộng.
Cô vươn tay vỗ con hà mã trên tủ đầu giường, vươn mình xuống giường, nhíu mày híp mắt mở cửa phòng ngủ chạy đến phòng của Trần Mặc.
Trong bóng tối, cô ngựa quen đường cũ chạy đến trước cửa phòng ngủ của anh, mở cửa đi tới mấy bước, cởi dép rồi lên giường.
Trần Mặc mới ngủ được một lúc, hơn mười giờ anh nhận cuộc điện thoại, hơn một tiếng sau cuộc gọi đó mới kết thúc, 12 giờ đêm anh mới nằm xuống.
Đang lúc mơ mơ màng màng thì có đôi bàn tay mát lạnh luồn vào áo ngủ của anh, theo vạt áo ngủ chui vào trong, ôm eo anh và nằm bên cạnh anh.
Anh trở mình, híp mắt, khàn giọng gọi cô trong đêm tối: “Kiều Kiều?”
Lâm Kiều ừ một tiếng, một cái chân chen vào giữa hai chân của anh, đặt trên bắp chân anh để sưởi ấm, lấy chăn mỏng quấn quanh người rồi nhích về phía anh: “Em lạnh.”
Trần Mặc ngẩn người, hỏi cô: “... Em phát sốt sao?”
Lâm Kiều rên rỉ hai tiếng: “Em buồn ngủ quá, chờ em tỉnh lại rồi nói cho anh biết có được không…” Cô nhắm mắt cởi cúc áo của Trần Mặc, dán sát vào người anh.
Trần Mặc định vươn tay sờ thử trán của cô, đầu ngón tay vừa đụng vào trán, Lâm Kiều đang nằm trong lòng anh bỗng chốc ngồi dậy.
Lâm Kiều sốt ruột ngồi trên giường cởi quần áo, cởi quần áo xong lại cởi tiếp áo lót. Cô ném tất cả sang một bên rồi thở thở phào nhẹ nhõm quay về vị trí cũ, ôm lấy Trần Mặc tiếp tục giấc mơ vừa rồi.
—hết chương 8– ------