Gương mặt của Trần Mặc bị cô nâng lên, lại nghe cô nói một lần nữa: “Em thắng rồi!”
Lâm Kiều lại hôn lên mặt anh, ngón trỏ móc mắt kính trên mũi anh, lôi lên lôi xuống, cười nói: “Anh thua.”
Ánh trăng bên ngoài sáng tỏ, xuyên qua lớp kính chắn gió chiếu vào trong xe. Trần Mặc ngược sáng, đôi tay chống lên lưng ghế phía sau cô, nhìn cô một hồi rồi thở dài lắc đầu.
“Không phải đã nói sẽ không giở trò rồi sao?”
Dường như Lâm Kiều cũng đoán là anh sẽ nói như vậy, không chờ anh nói xong đã trả lời: “Em không nói sẽ không giở trò mà.” Cô kéo mắt kính trên mũi anh xuống một chút, áp sát vào trước mắt anh, ở trong đêm tối cố gắng nhìn vào ánh mắt của anh: “Em chỉ nói bảo đảm sẽ không né thôi!”
“Lúc anh hôn em, em có né không?” Cô nhìn chằm chằm vào ánh mắt của anh.
Trần Mặc đối diện với cô, trong mắt cô đều là sự vui vẻ. Lâm Kiều nhìn chằm chằm vào mắt anh, vẫn còn cảm thấy không đủ, cô gỡ mắt kính của anh xuống, càng tiến lại gần hơn, cọ chóp mũi anh rồi ép hỏi anh: “Em có né không? Hả?”
Lúc mắt kính bị cô kéo ra, gọng kính ở bên tai anh hơi rủ xuống. Anh nghiêng đầu, thuận theo tay cô để cô gỡ mắt kính xuống, nhưng không
trả lời.
Lâm Kiều cầm mắt kính, dùng chóp mũi chạm nhẹ vào chóp mũi anh, cũng nghiêng đầu theo anh: “Hỏi anh đó? Em có né không hả?”
Trần Mặc không nói lời nào, nhìn cô một lát rồi đột nhiên giơ tay che hai mắt cô lại.
“Anh làm gì vậy?” Lâm Kiều bị anh đẩy về lưng ghế, cô giơ tay lên nắm lấy cổ tay anh.
“Không làm gì cả.” Anh nói, nhưng không buông tay, bịt kín hai mắt của cô lại, cúi người đè lên người cô.
Lâm Kiều thử kéo tay anh xuống, nhưng không kéo được, lại đổi sang đẩy anh: “Không làm gì cả thì anh che mắt em làm gì? Anh tránh ra, anh còn chưa trả lời câu hỏi của em đó.”
Trần Mặc vùi đầu vào hõm vai cô, nhẹ nhàng ngửi ngửi, đôi môi khẽ mấp máy rồi thốt ra một chữ.
“Không.”
Bàn tay của anh che kín nhưng không đè vào mắt cô, Lâm Kiều khẽ chớp mắt dưới lòng bàn tay anh, cảm nhận được cảm giác ma sát khi lông mi chạm vào lòng bàn tay anh, cô mò mẫn đặt mắt kính xuống, lại duỗi tay sờ gương mặt anh.
Đầu ngón tay chạm vào da mặt anh, nhẹ nhàng vân vê: “Anh che mắt của em làm gì?” Đầu ngón tay cô di chuyển, bóp miếng thịt trên mặt anh rồi khẽ nâng lên, nựng nựng trong tay: “Vốn dĩ đã không nhìn thấy gì, anh còn che mắt em lại.”
Trên mặt bỗng nhiên bị cô véo, Trần Mặc khẽ hừ một tiếng. Cũng không phải rất đau, chỉ là phản ứng theo bản năng.
Lâm Kiều nghịch mặt anh một hồi vẫn không thấy anh buông tay, bản thân lại thấy mệt mỏi trước. Cô vỗ nhẹ lưng anh, thu tay về chống cùi chỏ định ngồi thẳng người lên: “Anh ngồi thẳng dậy chút đi, em nằm không thoải mái, eo đau.”
Trần Mặc ừ một tiếng, buông đôi tay che mắt cô ra, duỗi tay lót sau eo cô đỡ cô ngồi thẳng dậy.
Lâm Kiều vừa mới ngồi thẳng người, lưng dựa ghế thở phào một hơi, còn chưa kịp mở mắt nói chuyện với Trần Mặc thì chỗ ngồi đã bị anh điều chỉnh nằm xuống.
“Anh làm gì vậy?” Lâm Kiều nắm lấy cánh tay anh để ổn định cơ thể. “Không làm gì cả.”
Lâm Kiều bị anh đè dưới người, khẽ nhúc nhích nhưng không được.
“Không làm gì thì anh đè em làm gì?” Cô duỗi tay sờ phần lưng của anh, trượt xuống vỗ lên mông anh.
Không nhẹ không nặng, lại đúng lúc không ai nói gì, hai tiếng bôm bốp vang lên khiến người ta đỏ mặt.
Trần Mặc nghe được hai tiếng này, trở tay nắm lấy tay cô, cầm cổ tay cô giơ lên đỉnh đầu rồi nhìn cô chằm chằm.
Lâm Kiều khẽ cười, theo ánh trăng bên ngoài nhìn sắc mặt của anh: “Anh nhìn em làm gì? Chỉ cho anh làm mà không cho em sờ anh sao?”
“Lại không nói gì.” Lâm Kiều ngửa đầu để sát vào anh.
Anh nhìn sang bên khác, như là muốn đứng dậy. Cổ tay vừa được buông ra, Lâm Kiều lập tức giữ chặt tay anh, kéo anh lại, ôm lấy cổ anh, hỏi: “Anh thật sự định chờ quay về mới làm sao?”
Tay cô khẽ vuốt ve sau gáy anh, theo cổ áo chui vào trong nhẹ nhàng xoa nắn lưng anh. Đầu ngón tay non mịn, móng tay như có như không khẽ lướt qua phần lưng của anh trêu chọc: “Vừa rồi lúc em đổi giày có lấy hai cái bao cao su trong cốp xe ra.”
Sau lưng lại lần nữa bị móng tay nhẹ nhàng lướt qua, Trần Mặc run rẩy, khẽ nâng mí mắt lên.
Lâm Kiều cười khẽ hai tiếng, thu tay về, lấy hai gói plastic hình vuông trong quần đùi jean ra, đưa đến trước mắt anh.
Trần Mặc lập tức cầm tay cô đặt lên đỉnh đầu, cúi xuống cái miệng còn định nói thêm gì đó của cô.
Lâm Kiều bị anh hôn, vẫn nhịn không được mà cười, bả vai cũng theo đó run lên. Cô mở to mắt, chờ Trần Mặc mở mắt ra nhìn cô.
Anh mở mắt ra nhìn thẳng vào cô, trong ánh mắt cô như đang ẩn chứa ánh trăng, là đang cười nhìn anh. Nhìn đến mức làm tim anh đập dồn dập, trong ngực là từng cơn khó chịu, chỉ có thể rời khỏi cô và thở dốc.
Anh ngồi quỳ giữa hai chân cô, cúi đầu thở dốc.
Lâm Kiều nằm ngửa cười một hồi, nâng chân gác lên đùi anh, vặn cái nút bên chỗ ngồi, làm ghế ngả về sau một đoạn dài.
“Như vậy là không gian đủ rộng rồi chứ?” Cô đưa áo mưa cho Trần Mặc, duỗi tay kéo khóa kéo của quần đùi jean, nâng mông lên cởi quần ra rồi ném lên ghế lái.
Trần Mặc cầm áo mưa, nhìn cô vén vạt áo sơmi lên để lộ bụng nhỏ, tay anh đặt lên bụng nhỏ của cô, nhẹ nhàng vuốt ve xuống phía dưới, đầu ngón tay hoàn toàn đi vào trong quần lót. Nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa một hồi, bên trong xe vang lên tiếng nước nhóp nhép.
Cô nâng mắt nhìn anh, nhấc chân đạp lên bờ vai anh, cười hỏi anh. “Anh có làm không hả?”
— —-
Bãi biển bên ngoài cửa sổ chợt có đợt pháo hoa, ánh sáng bay thẳng lên bầu trời, sau đó tỏa ra từng mảng hoa lửa rực rỡ màu sắc. Cùng với âm thanh pháo hoa nổ bùm bùm trên bầu trời, Trần Mặc duỗi tay nắm lấy cằm cô, để mặt cô chính diện, cúi người xuống nhìn thẳng vào cô.
“Nhìn anh.”
Lâm Kiều nâng cánh tay lên vòng ra sau cổ anh, dán vào trán anh cười nói: “Anh không đẹp bằng pháo hoa.”
“Vậy à.” Trần Mặc mím môi, nhìn cô chằm chằm một lúc rồi buông tay vòng ra phía sau cô, một tay đỡ cô eo, một tay khác che chở trên đỉnh đầu cô, ôm cô lật người lại: “Vậy anh cũng nhìn thử.” Đổi thành anh nằm dưới.
Lâm Kiều bị anh ôm, cô còn chưa kịp phản ứng thì tư thế đã bị đổi lại.
Lại có vài pháo hoa được bắn lên, nổ tung trong đêm tối. Trong xe chợt sáng lóe lên một cái, Lâm Kiều cúi đầu nhìn anh, hai người đối diện nhau.
Lâm Kiều ngồi quỳ trên người anh, ấn vào bụng nhỏ của anh chuyển động hai cái, cúi xuống hôn anh.
“Không phải muốn xem pháo hoa sao? Sao lại không xem?” Cô há miệng cắn môi dưới của anh, đôi tay chui vào vạt áo sơ mi vuốt ve ngực anh.
“Xem chứ.” Trần Mặc dùng một tay đỡ mông cô, lại nâng eo thúc vào người cô, một tay khác lần theo cổ áo sơ mi của cô chui vào bên trong, đầu ngón tay dọc theo áo ngực tìm được đỉnh hồng mai đang đứng thẳng,
nhẹ nhàng khảy vài cái, sau đó kẹp giữa khe hở ngón tay, xoa nắn gò bồng đào của cô.
Nơi đẫy đà theo khe hở ngón tay tràn ra ngoài, anh nới lỏng tay rồi lại lần nữa nắm chặt. Sau đó anh nâng mông đẩy eo, trong tiếng rên rỉ của cô, khàn giọng nói: “Không đẹp bằng em.”
Bàn tay Lâm Kiều xoa ngực anh chợt dừng lại, thân dưới cũng theo đó dừng lại một thoáng.
Trần Mặc đẩy thêm vài cái, nhận ra cô không động đậy, anh duỗi tay vỗ lên mông cô, nhéo đỉnh hồng mai của cô, hỏi: “Sao vậy?”
Lâm Kiều ngồi dậy, giơ tay cởi áo sơ mi, chắp tay sau lưng cởi bỏ khóa áo ngực, ném quần áo lên ghế lái, cười nói: “Vậy anh cảm thấy em đẹp chỗ nào?”
Cô ngồi trên đùi anh, không làm tiếp hành động ra vào, chỉ chứa đựng anh và cọ xát.
Trần Mặc sờ đến cái nút bên chỗ ngồi, chậm rãi nâng lưng ghế lên. Hai người chậm rãi tiến sát lại, Lâm Kiều đỡ hai bầu ngực của mình, quơ quơ trước mắt anh, hỏi: “Nơi này có đẹp không?”
Trần Mặc không hé răng, giơ tay phủ lên một bên bầu ngực cô, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa.
“Hay là nơi này đẹp?” Cô ngửa ra phía sau, khuỷu tay chống cửa kính chắn gió, để lộ ra nơi hai người giao hợp.
Cô cười vô cùng tươi sáng, Trần Mặc và cô liếc nhìn nhau, mỉm cười. Anh duỗi tay ra sau lưng cô, đỡ cô đứng dậy.
“Đều đẹp cả.”
Lâm Kiều bị anh ôm vào lồng ngực, đôi tay nâng mặt anh lên: “Vậy anh thích nhất là nơi nào?”
Lòng bàn tay của cô nóng bỏng, cũng giống như nơi anh đang vùi vào. Anh giơ tay đè sau gáy của cô, hôn cô một lát, không đáp mà hỏi lại: “Vừa rồi em nói, biết anh muốn cái gì.”
“Em nói ra đi, nếu là thứ anh muốn, anh sẽ nói cho em nghé.”
Lâm Kiều nâng mặt anh, cũng hôn lại anh: “Anh thật sự muốn biết à?” Trần Mặc gật đầu.
Lâm Kiều buông mặt anh ra, mỗi bàn tay nắm lấy một lỗ tai của anh, véo nhẹ vành tai rồi áp sát vào tai bên phải của anh, nhỏ giọng nói: “Anh muốn em khẩu giao cho anh.”
Cô buông tay ra, lùi về sau một chút, hỏi anh: “Có đúng không?”
Trần Mặc rũ mắt, Lâm Kiều không thấy rõ biểu cảm anh, định nâng mặt anh lên nhìn cho rõ ràng thì Trần Mặc đột nhiên giữ gáy cô, kéo cô về phía anh, sau đó gác cằm cô lên vai anh, không cho cô nhìn mình.
Lâm Kiều ngẩn người, chống tay dựa chỗ ngồi đẩy anh: “Anh chơi xấu!”
Trần Mặc giữ phần gáy của cô, ôm chặt cô vào lòng. Lâm Kiều đẩy mấy lần vẫn không thoát được, thân dưới lại bị anh thúc vào mấy cái, quá tức giận, cô quay đầu cắn sau gáy anh một cái.
Cảm giác đau nhói như bị điện giật, từ nơi bị răng môi của cô chạm vào chạy thẳng vào trái tim, tay chân run lên.
Anh thở dốc vài tiếng, giữ chặt gáy cô rồi nhếch môi nói. “Là đùi của em.”
—hết chương 23—