Đến buổi chiều tối có vẻ như sắp tạnh mưa, nhưng bầu trời vẫn còn âm u.
Trong phòng không mở điều hòa, cửa ban công mở ra, từng cơn gió lạnh thổi vào phòng khách. Lâm Kiều dựa vào ghế sô pha, khoác chăn mỏng xem hết tập cuối cùng, sau đó thở dài đóng máy tính lại.
Đứng dậy đi vào phòng sách tìm anh.
Cửa phòng sách không đóng, Trần Mặc đưa lưng về phía bức màn, đang nhìn màn hình máy tính. Một tay chống dưới cằm, một tay khác đang nắm con chuột, thỉnh thoảng lại đụng vào mắt kính đang gác ở bên cạnh.
Lâm Kiều gõ cửa, anh ngước mắt lên, híp mắt nhìn cô. “Xem xong rồi à?”
Lâm Kiều gật đầu, đi vào trong, cầm một cây bút gác trên bàn đặt trên đầu ngón tay và ngắm nhìn nó, đồng thời hỏi anh: “Tối nay anh muốn ăn gì?”
“Muốn ăn canh xương sườn hầm, trong nhà còn xương sườn không?” Anh buông con chuột trong tay ra, cầm lấy gọng mắt kính, cúi đầu đeo mắt kính lên. Sau khi nhìn thấy rõ cô thì lại nhíu mày: “Sao khóc rồi?”
Lâm Kiều sụt sịt hai tiếng: “Xem phim khóc.” Cô nửa dựa vào mép bàn: “Hết xương sườn rồi, trong nhà cũng không còn nhiều đồ ăn lắm. Anh muốn ăn món ăn gì? Tranh thủ lúc tạnh mưa, em đi ra ngoài mua chút đồ ăn.”
Trần Mặc đứng lên vén bức màn rồi nhìn ra bên ngoài, trên cửa sổ có dính nước mưa. Anh cách lớp kính nhìn ra bên ngoài, bên ngoài đã tạnh mưa nhưng bầu trời vẫn còn âm u. Anh ừ một tiếng: “Cũng không biết muốn ăn gì, anh đi cùng cùng em đi.”
Lâm Kiều ồ một tiếng, buông cây bút xuống: “Vậy anh chờ em đi đổi bộ quần áo.”
Siêu thị cách nhà bọn họ không xa, ra khỏi cổng chung cư, đi qua hai con phố là tới.
Trần Mặc thay chiếc quần đùi, lại mặc áo khoác bên ngoài áo lửng tay, đứng ở chỗ cửa cầm dù chờ Lâm Kiều. Cô ăn mặc rất đơn giản, bên ngoài bộ váy dài là chiếc áo khoác dệt kim, nâng cánh tay cột chặt đầu tóc, đi đến trước mặt anh rồi cúi đầu đổi giày.
Thang máy đã dừng trên lầu được một hồi, chờ nó đi xuống, hai người đi vào trong, gặp phải hộ gia đình ở lầu trên, họ gật đầu xem như chào hỏi. Đến khi ra khỏi thang máy, Lâm Kiều mới quay đầu hỏi anh.
“Bộ mắt của em đỏ lắm sao?”
Trần Mặc lắc đầu: “Hơi đỏ thôi.” E booktruyen.vn
Bầu trời còn mưa, rất nhỏ, thỉnh thoảng có vài hạt mưa rơi xuống hai người bọn họ.
Lâm Kiều ồ một tiếng, rũ mắt nhìn giọt nước đọng lại trên khẽ gạch, sau đó lại ngẩng đầu nhìn cây đại thụ trong khu chung cư, vươn tay ôm lấy cánh tay anh, dựa vào người anh.
Đi ra khỏi cổng khu chung cư, Trần Mặc hỏi cô: “Tâm trạng vẫn chưa tốt lên à?”
“Có một chút. Chắc bởi vì ngày mai là thứ hai, phải bắt đầu đi làm rồi……”
Trần Mặc liếc mắt nhìn cô, cô búi tóc ra sau đầu, để lộ một mảnh da thịt trắng nõn sau cổ. Anh duỗi tay đặt lên sau cổ cô, nắm nhẹ: “Vậy đêm nay để anh nấu cơm đi.”
Lâm Kiều nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn anh: “Thật à, em có được gọi món không?”
Dưới lòng bàn tay là mảnh da thịt mịn màng, anh gật đầu, hỏi cô: “Có muốn gọi rau chân vịt trộn dấm và đậu phộng không?”
“Được đấy, anh trộn ăn rất ngon.” Cô mỉm cười, duỗi tay cầm bàn tay anh đang gác trên cổ mình, nắm trong tay rồi véo nhẹ đầu ngón tay anh, lại liếc mắt nhìn anh, cùng anh đan chéo bàn tay vào nhau.
— —
Cuối tuần ở siêu thị có rất người nhiều, Trần Mặc đẩy xe mua sắm đi theo phía sau cô, đứng trước một loạt giá đồ dùng cho phụ nữ, nhìn theo tầm mắt của cô.
Lâm Kiều cầm hai gói băng vệ sinh, sau đó lại ngẩng đẩu tìm băng vệ sinh dạng ống. Băng vệ sinh dạng ống được gác trên giá cao nhất, cô nhón chân lấy hai hộp bỏ vào xe mua sắm, hỏi anh: “Trong phòng ngủ của anh còn bao cao su không?”
“Hình như còn một hộp.” Đặt trong ngăn kéo cuối cùng của tủ đầu giường.
Cô khom lưng lật xem đồ trong xe mua sắm, kiểm tra lại đồ muốn mua, sau đó đứng thẳng lên: “Vậy lát nữa anh nhớ mua mấy hộp đi, em đi lấy hai chai bia, chúng ta gặp nhau ở quầy thanh toán.”
Cô ngựa quen đường cũ đứng trước giá hàng suy nghĩ xem nên mua lon bia hay chai bia, cuối cùng quyết định cầm hai lon bia, chai bia thì thôi đi, rất nặng. Bọn họ không lái xe, xách về sẽ rất mệt.
Cô cầm theo hai lon bia đi đến quầy thanh toán tìm người, tìm hết hai hàng người vẫn không thấy anh.
Cuối cùng vẫn là Trần Mặc gọi cô thì cô mới nhìn thấy anh.
Hai người ra khỏi siêu thị mới phát hiện bên ngoài lại bắt đầu mưa. Hai người mỗi người xách theo một túi hàng, Lâm Kiểu mở dù ra, dựa sát vào anh: “Đi thôi.”
“Ừm.” Anh ôm lấy vai cô, cùng cô đi qua đường cái.
Giọt mưa rơi trên dù, tiếng tí tách vang lên. Những người chưa bung dù vội vàng chạy qua, Lâm Kiều đạp nước mưa, hít một hơi: “Không biết ngày mai có tạnh mưa hay không nữa.”
“Chắc là tạnh.” Giọng của anh rất nhẹ: “Đã mưa hai ngày rồi.”
“Đúng vậy, quần áo cũng không phơi được.” Lâm Kiều gật đầu, không đầu không đuôi nói: “Năm nay còn chưa đi ra ngoài du lịch nữa đấy…”
Trần Mặc nghiêng đầu nhìn cô, năm rồi cô đi ra ngoài chơi với Viên Giai Di hai lần. Không đi quá lâu, chỉ khoảng một tuần thôi.
Năm nay Viên Giai Di bận quá không đi được, bản thân cô cũng bận công việc nhiều hơn năm vừa rồi, nên không ra ngoài chơi.
Còn Trần Mặc thì ít khi đi du lịch, thời học đại học chỉ đi du lịch với
bạn học hai lần. Khi đó anh còn trẻ, cũng không có bao nhiều tiền, nhưng chơi rất vui. Sau đó đi làm, mấy năm đầu bay đi công tác khắp nơi, bận đến mức không có thời gian đi xem thử thành phố nơi mình công tác thế nào.
Sau khi ở bên Lâm Kiều, anh cũng không có thời gian đi du lịch với cô một lần nào cả. Lúc đầu là Trần Mặc không có thời gian rảnh, sau đó Lâm Kiểu đổi công việc, lúc anh rảnh thì cô lại bận. Vất vả lắm mới đến lúc cả hai đều rảnh, kết quả không phải Viên Giai Di rủ cô đi du lịch thì cũng là ba mẹ cô gọi cô về nhà.
“Hay là,” Sau khi đi ngang qua trạm xe buýt, bỗng nhiên anh mở miệng hỏi cô: “Chúng ta chọn một buổi cuối tuần nào đó đi biển chơi đi.”
Lâm Kiều ngẩng đầu nhìn anh, như muốn xác nhận hỏi anh, “Thật sao? Anh rảnh à?”
Anh gật đầu.
“Yeah!” Lâm Kiều hoan hô một tiếng: “Em muốn mua hai bộ áo tắm đẹp đẹp một chút để chuẩn bị đi chơi!”
Tâm trạng tốt của cô kéo dài đến giờ cơm tối.
Bữa tối Trần Mặc nấu canh xương sườn với bắp, xào thêm đĩa rau xanh, lại trộn rau chân vịt với giấm và đậu phộng cho Lâm Kiều. Lúc nấu cơm, Lâm Kiều luôn đứng trong phòng bếp giúp đỡ anh, nói chuyện phiếm với anh.
Sau khi xào xong món ăn cuối cùng, một tay cô bưng đĩa đồ ăn, tay kia vỗ lên mông anh, nhón chân hôn lên mặt anh một cái: “Đầu bếp Trần nấu cơm vất vả rồi, thưởng cho anh một nụ hôn.”
Trần Mặc nhìn cô, không nói chuyện, giơ tay lên tắt máy hút khói, đi đến tủ bát cầm hai cái chén và hai đôi đũa.
Lâm Kiều đặt đồ ăn lên bàn cơm, đi đến tủ lạnh lấy hai lon bia được bỏ vào tủ đông nửa tiếng trước, lại đi vào phòng bếp lấy hai cái ly rồi quay lại bàn ăn, hỏi anh: “Có muốn uống một ly không?”
Cô rót hai ly bia, chờ anh trả lời. “Uống một ly đi.”
—hết chương 14–-