Cố Vị giơ tay lên, khẽ hôn nhẫn trên ngón tay mình, Giang Tầm đứng giữa vô số Nhím Nhỏ đang cầm đèn tiếp ứng cũng làm động tác giống hệt như vậy.
“Yêu tất cả mọi người…… Cũng yêu anh.”
Dịch Tình và Bánh Tuyết đứng bên cạnh Giang Tầm kêu gào khàn cả cổ, đột nhiên không biết ai đó đứng giữa sân hô lớn tên Giang Tầm.
Cố Vị vẫy vẫy tay với khán giả, không nói gì nữa bước xuống sân khấu, buổi biểu diễn đầu tiên trong chuyến lưu diễn của T.ATW chính thức bắt đầu.
Toàn bộ buổi diễn đều bùng nổ, concert lần này có thể nói là hoàn chỉnh nhất so với bất kỳ sân khấu nào từ trước đến nay, toàn bộ thành viên đều mang theo trạng thái tốt nhất để biểu diễn, bài hát cuối cùng là bài hát debut của T.ATW, từ hai năm trước đến nay vẫn luôn được biểu diễn.
Rõ ràng là một bài hát nhẹ nhàng vui vẻ, thế mà không ít fans lúc hát theo đều không kìm được mà nức nở.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết, để có thể đạt được thành tích như bây giờ, T.ATW đã phải bước đi trên con đường đầy khó khăn.
“Sau này, chúng tôi muốn cùng tất cả mọi người bước tiếp con đường tiếp theo.” Buổi biểu diễn kết thúc, C vị Phó Chỉ đứng trên sân khấu cảm ơn người hâm mộ.
Phó Chỉ dắt tay bốn người khác cùng cúi đầu cảm ơn mọi người.
Các fan kêu tên của bọn họ lâu thật lâu, không ai muốn rời đi hết.
Sau khi tan cuộc, nhóm quản lý của hậu viện hội Nhím Nhỏ tính chụp mấy tấm ảnh chung với nhau.
“Búp bê, Bánh Mì Cua có đến không?” Bánh Tuyết thay mặt tất cả mọi người hỏi Dịch Tình.
“Để tui hỏi nhé.” Dịch Tình nhắn mấy tin gửi đi.
“Anh ấy nói được.” Dịch Tình ngẩng đầu.
“Năm người cùng đến à.” Mục Duyệt từ hậu trường ra, cười chào hỏi bọn họ.
Mấy Nhím nhỏ đi theo Mục Duyệt vào hậu trường, Cố Vị đang ngồi ở phòng trang điểm nói gì đó với Giang Tầm, lúc ngẩng đầu vừa hay thấy Mục Duyệt đẩy cửa vào.
“Mọi người có khoẻ không.” Cố Vị nói.
Bánh Tuyết còn khoẻ lắm, lúc trước đến thị trấn kia đã gặp được Cố Vị rồi nên cũng đỡ, còn Tiên Bối và hai cô gái nhỏ khác thì kích động suýt nữa thì hét lên.
“Nói muốn chụp ảnh mà, đến đây đi.” Giang Tầm đứng lên.
Mấy bạn Nhím đã chuẩn bị sẵn băng rôn và đèn tiếp ứng, vây Giang Tầm ở giữa.
“Mọi người chụp ảnh tập thể mà không có tui sao?” Cố Vị hỏi.
“Có thể saoooo!” Tiên Bối hưng phấn đến mức hét lên.
“Đương nhiên có thể.” Cố Vị đi đến bên cạnh Giang Tầm, đứng bên cạnh Giang Tầm làm động tác V.
Nhím nhỏ vui vẻ rời đi, lúc này Cố Vị mới kịp hỏi Giang Tầm: “Sao đột nhiên anh lại muốn chụp ảnh chung?”
“Bởi vì thích em.” Giang Tầm nói, “Cho nên muốn chăm sóc fans của em, hơn nữa anh cũng là một fans của em mà.”
“Em hiểu rồi, Bánh Mì Cua tiểu tỷ tỷ.” Cố Vị nói thẳng ra tên clone của Giang Tầm.
“Lá gan càng lúc càng lớn đấy.” Giang Tầm nói.
“Người đại diện nói đã chuẩn bị xong công văn rồi.” Phó Chỉ gõ gõ cửa phòng trang điểm, nhắc nhở hai người, “Ba ngày tới là ngày nghỉ của Vị Vị, hai người muốn trở về hay trả lời truyền thống thì tuỳ hai người quyết định.”
Nói đến quan hệ của Giang Tầm cùng Cố Vị, đoàn đội đưa ra văn bản xác nhận, ý tứ đại khái là ——
Như mọi người đã thấy.
Cư dân mạng bày tỏ: Tụi tui không có ngốc.
[ Cố Vị lúc biểu diễn hôn nhẫn trên tay, rõ ràng như thế, đó chính là cái chúng tôi đã thấy! ]
[ Đã hiểu đã hiểu, trăm năm hoà hợp! ]
[ Đã đăng ký kết hôn chưa, hóng hôn lễ quá. ]
[ Nghe nói trong concert hôm nay, dưới khán đài còn có người hô tên Giang Tầm, bọn họ thực sự quá đẹp đôi.]
[ Giang Tầm có mặt ở concert, còn có người chụp được mà. ]
[ Cuối cùng tui có thể tự hào mà hô lên, nrxwszd. ]
Đồng thời trong lúc # Trời quang mây tạnh # xông thẳng lên hot search thì đại minh tinh hắc hồng Giang Ảnh cũng livestream trả lời nghi vấn của cư dân mạng.
Hỏi: Cậu và Cố Vị còn là đối thủ của nhau sao?
@ Giang Ảnh KANI: Ngại quá, bây giờ đã là người một nhà, cho nên tôi phải tìm đối thủ khác thôi.
Hỏi: Giang Tầm cùng Cố Vị là thật sao?
@ Giang Ảnh KANI: Không phải tôi đã nói rồi sao? Tố chất của quần chúng ăn dưa dạo này kém quá rồi.
Hỏi: Vậy Giang Tầm và Cố Vị đã phát triển đến đâu rồi?
@ Giang Ảnh KANI: Vấn đề này tôi cũng tương đối sốt ruột, nếu thực sự không được thì tôi sẽ thay mặt mọi người thúc giục một chút.
*
“Về rồi sao?” Giang Tầm nhéo nhéo mặt Cố Vị, “Có người muốn gặp em.”
Người muốn gặp Cố Vị đang ngồi trong phòng khách nhà Giang Tầm chờ Cố Vị về.
Tống Tịnh Khê không biết Cố Vị từ nhỏ đã trải qua cái gì, thấy mẹ Cố Vị đến tìm, bà liền lấy lễ mà đối đãi.
Cố Vị đã 5 năm chưa từng gặp lại Lăng Ức Huyên, cho nên giờ cảm thấy có phần xa lạ, Lăng Ức Huyên còn mang theo một bé gái chừng hai ba tuổi, nhìn qua rất giống Lăng Ức Huyên.
“Vị Vị, đã lâu không gặp con.” trên mặt Lăng Ức Huyên có chút mỏi mệt, chỉ chỉ bé gái bên cạnh mình, “Đây là em gái con.”
“Vâng, đã lâu không gặp rồi ạ.” Cố Vị nắm chặt tay Giang Tầm, tránh đi đề tài đến bé gái kia.
“Mẹ không liên lạc được với ba con nên chỉ có thể đến đây tìm con.” Lăng Ức Huyên nói, “Con bây giờ nổi tiếng như thế, mẹ tìm con cũng rất khó khăn.”
“Vị Vị mới hoàn thành một buổi lưu diễn, giờ cần phải nghỉ ngơi.” Giang Tầm nhìn như lơ đãng nói.
“Vậy để mẹ nói ngắn ngọn.” Lăng Ức Huyên nhìn ra lời nói của Giang Tầm có ẩn ý, “Mấy hôm trước mẹ thấy Weibo có lời đồn, hai đứa muốn đính hôn sao?”
“Đúng vậy.” Giang Tầm nói, “Không phải muốn đính hôn, mà là đã đính hôn.”
Giang Tầm nắm tay Cố Vị, trên tay hai người mang cặp nhẫn giống hệt nhau, Tống Tịnh Khê thấy một màn này, vừa lòng mà cười cười, biên kịch Tống lăn lội trong giới bao nhiêu năm, vừa nhìn phản ứng của Giang Tầm đã mơ hồ cảm giác được địch ý của con trai mình.
“Con còn chưa tới hai mươi tuổi, cuộc sống của con còn chưa bắt đầu.” Lăng Ức Huyên nói với Cố Vị, “Hôn nhân không phải trò đùa, nhỡ về sau hối hận thì con phải làm sao bây giờ?”
“Sẽ không hối hận.” Cố Vị lắc đầu, “Con và hai người…… Không giống nhau.”
“Hơn nữa.” Cố Vị nói, “Với con mà nói…… Gặp Giang Tầm, cuộc đời của con mới xem như chân chính bắt đầu.”
Gặp Giang Tầm, gặp T.ATW, cuộc sống của cậu mới thực sự bắt đầu.
Ký ức khi còn nhỏ vẫn còn ảnh hưởng với cậu, nghe thấy Lăng Ức Huyên cao giọng, cậu vẫn không khống chế được mà run rẩy.
“Dì Lăng.” Giang Tầm chắn trước mặt Cố Vị, che đi tầm mắt của cậu, “Đúng như dì nói, hôn nhân không phải trò đùa, dì sinh em ấy nhưng lại không chăm sóc tốt cho em ấy, cho nên những chuyện đại sự vẫn nên để cho Vị Vị tự quyết định đi.”
Cố Vị bị Giang Tầm kéo ra khỏi phòng, lái xe một đường về thẳng chỗ ở của anh, bây giờ cậu vẫn còn hoảng hốt, cậu cho rằng Lăng Ức Huyên đã từ bỏ không quản cậu nữa, ai ngờ đúng lúc này lại xuất hiện.
Cảm xúc của cậu với bà khá phức tạp, tuy bà làm tổn thương cậu, nhưng lại không hề hận bà.
Mọi người đều mạnh khoẻ sống tốt với cậu mà nói là tốt lắm rồi.
“Đừng lo lắng, mẹ anh sẽ nói chuyện với bà ấy.” Giang Tầm nói, “Mặc kệ thế nào, anh vất vả lắm mới bắt em tới tay được, không thể nói từ bỏ là từ bỏ, nếu biết trước bà ấy sẽ nói cái này với em, anh sẽ không để em gặp bà ấy.”
“Nhẫn cũng đeo cho em rồi, nếu em mà trốn, anh sẽ thoát fan thành anti.”
Tống Tịnh Khê mở miệng ra là làm người ta mê muội, nói gì cũng đúng, Giang Tầm từng hoài nghi, lúc trước Cố Thải nói chuyện phiếm với bà đã bị bà nói cho mê muội mà đặt ra mối đính hôn này.
“Không phải anh theo đuổi em.” Cố Vị cười, “Em…… Cũng thích anh.”
“Thích anh từ khi nào?” Giang Tầm đem người đẩy đến địa bàn của mình.
“Không biết.” Cố Vị không vui nói.
“Là lúc anh sửa biệt danh cho em, hay lúc anh dạy em chơi game, hay là lúc anh gọi em là “vợ nhỏ”?” Giang Tầm vừa nói vừa quan sát phản ứng của Cố Vị: “Hiểu rồi, là lúc anh gọi em là “vợ nhỏ”, Vị Vị nhà chúng ta thích bị anh bắt nạt đúng hay không?”
“Không đúng.” Cố Vị cự tuyệt trả lời, cúi người bế bạn corgi MVP lên.
“Vị Vị.” Giang Tầm ôm lấy MVP từ trong tay Cố Vị, vỗ vỗ mông nó, MVP hiểu ý chủ của mình, cao ngạo cất cái chân ngắn ngủi của nó rời đi.
“Em mang em từ chỗ mẹ em qua đây không phải là để em tới chơi cùng MVP.” Giang Tầm nói.
Cố Vị: “…… Vậy đến đây làm gì.”
“Em không cần làm gì.” Giang Tầm nói, “Anh làm là được rồi.”
Cố Vị: “……”
“Nhưng vừa rồi anh bảo em vừa kết thúc concert cần phải nghỉ ngơi mà.” Cố Vị cãi lý.
“Anh quên rồi.” Giang Tầm nói, “Anh phải làm gì, để mọi người đều biết em là người của anh.”
“Đi tắm trước đi.” Cố Vị không mang theo gì, Giang Tầm đưa áo ngủ cho cậu, thúc giục, “Em tắm xong sớm thì chúng ta có thể nghỉ ngơi sớm.”
Cố Vị ở trong phòng tắm lâu thật lâu, cậu khoác áo tắm dài đứng trước bồn rửa mặt, bọt nước rơi từ tóc cậu chảy xuống má, chảy dọc xuống cổ, cậu biết Giang Tầm nói gì, nhưng cậu….
Hồi hộp lắm.
Từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm nên rất khó tiếp nhận quan hệ thân mật với ai đó, cho nên cứ tiến thêm một bước là cậu lại cảm thấy vô cùng khó khăn.
Nhưng cậu hiểu ý của Giang Tầm, cũng không muốn anh phải chờ đợi cậu, cơ mà cậu vẫn do dự lắm.
“Em đang nghĩ gì đó?” Giọng Giang Tầm từ phía sau truyền đến, “Đã hai tiếng rồi, Vị Vị, có phải nếu anh không vào thì em tính ở đây cả buổi tối không?”
“Em không có……” Cố Vị muốn giải thích, Giang Tầm lại bưng kín miệng cậu.
“Không cho em nói, em đã hết cơ hội giải thích rồi.” Giang Tầm nói.
Cố Vị cảm nhận được Giang Tầm đang không vui, ngoan ngoãn im miệng, sai đó mắt cậu một một đoạn dây vải mềm mại che kín mắt, bóng tối đột nhiên ập đến làm Cố Vị hơi lo lắng, muốn hỏi gì đó lại nghĩ đến việc Giang Tầm không cho mình nói chuyện, cho nên chỉ có thể mấp máy môi.
Giang Tầm vỗ vỗ lưng cậu, ý bảo cậu an tâm.
Cố Vị bị bịt mắt thật ngoan, vì hơi lo lắng nên hô hấp không đều, môi hơi mở ra để lấy thêm không khí, mới vừa tắm xong nên gương mặt còn hơi phiếm hồng.
Thần tượng toả sáng lấp lánh trên sân khấu bây giờ lại ngoan ngoãn như mèo con dựa trong lòng Giang Tầm không dám phản kháng, Giang Tầm càng nhìn càng muốn bắt nạt người ta.
“Em ngây ngốc ở đây, có phải là muốn cùng anh làm ở chỗ này không?” Giang Tầm bỗng nhiên gia tăng lực độ, ấn Cố Vị lên bồn rửa tay.
…………
Hồi lâu sau, Giang Tầm lui ra ngoài, ôm Cố Vị tới bồn tắm.
“Tiểu Vị Lai, thích anh không?” Giang Tầm hỏi hắn.
“Thích…” Cố Vị không có gì sức lực nói.
“Vừa lòng không?” Giang Tầm tiếp tục hỏi.
Cố Vị không đáp, dựa vào thành bồn tắm ngủ mất.
Giang Tầm hôn hôn Cố Vị, ôm Cố Vị quay về phòng ngủ, tắt đèn nghỉ ngơi.
*
Năm tháng sau, Cố Thải cuối cùng cũng hoàn thành kịch bản của mình, quay trở lại thế giới loài người.
Chuyện đầu tiên phải làm, đã ghi chú trên giấy.
Từ hôn.
Giang Tầm và Cố Vị hôm qua nháo tới khuya, mới vừa sáng sớm Giang Tầm đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
“Mẹ, làm sao vậy?” Giang Tầm nhận điện thoại, nhẹ giọng trả lời sợ đánh thức Cố Vị.
“Từ hôn?”
“Vì sao, lý do là gì?”
“Cố Vị nói không hài lòng?”
Giang Tầm nhìn người trên giường ngủ đến an an ổn ổn, cong khóe miệng; “Vâng, tốt, con biết rồi.”