Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính

Chương 90




Mặt trời lặn như vàng được nóng chảy, hoàng hôn và mây kết hợp với nhau. Mặt trời lặn xuống ở phía sau mái ngói lưu ly đỏ đậm của Điện Thái Cực, ánh chiều tà nhạt dần.

Lý Tiện Ngư ngồi ở thanh xà ngang làm bằng gỗ ở trong đình bát giác, trước mặt là mặt trời đang dần dần tối xuống, phía sau là ao nhỏ sóng nước lấp lánh. Nàng ngồi ở chỗ có ánh sáng tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, hơi ngước mặt lên nhìn hắn.

Hai má lúm đồng tiền đỏ nhạt, lông mi nhuộm vàng.

Đầu ngón tay mảnh khẳnh nhẹ đáp ở trên vòng tay san hô đỏ đeo trên cổ tay, giọng nói mềm mại, mang theo nhút nhát và thẹn thùng của cô gái mới biết yêu.

Hồ nước ở bên ngoài đình bát giác, một con cá màu đỏ yên lặng trồi lên trên mặt nước, phun ra liên tiếp bọt nước rất nhỏ. Lời nói của Lâm Uyên vốn dĩ đã đến bên môi lại bị hắn nuốt xuống một cách cứng ngắc.

Hắn theo bản năng đi đến gần nàng, giơ bàn tay có khớp xương rõ ràng lên, rồi lại không biết nên đặt chỗ nào. Cuối cùng chỉ có thể che giấu giúp nàng vén tóc mai bị gió đêm thổi hơi rối loạn đến phía sau lỗ tai.

Hắn nghe thấy bản thân khàn khàn lên tiếng: “Công chúa có bằng lòng rời đi cùng với thần không?”

Ánh mặt trời nhạt dần, gió đêm thổi lướt qua áo choàng của Lý Tiện Ngư, bụi hoa ngày xuân bay lên, nàng cũng quên giơ tay kéo lại. Giọng nói của nàng rất nhẹ, giống như âm thanh gió thổi qua lá cây: “Muốn đi đâu?”

Lâm Uyên nhỏ giọng đáp: “Nước láng giềng.”

Lý Tiện Ngư khẽ ngẩn người. Đôi lông mi kia từ từ buông xuống, trên hàng lông mi dài nhiễm màu sắc mặt trời lặn giống như những ngôi sao rơi xuống. Nàng còn nhớ rõ, hoàng thúc đã từng nói qua với nàng. Lâm Uyên không phải là người Đại Nguyệt. Bây giờ, hắn đã nhớ ra thân thế của mình, phải đi về nhà sao? Mà nàng, có thể cùng trở về với Lâm Uyên sao?

Nàng nhỏ giọng hỏi bản thân ở trong lòng. Mà đáp án từ nàng giữa môi rơi xuống, nghe quạnh quẽ ở trong cái thời tiết lạnh lẽo này, giống như trăm hoa mùa xuân đều rụng hất.

Giọng nói của nàng rất nhẹ, rất chậm, giống như là suy nghĩ một lúc lâu, mới làm ra quyết định: “Lâm Uyên, ta không thể đi theo ngươi.”

Lâm Uyên nắm chặt ngón tay thon dài lại đặt ở bên hông lại, giọng điệu quyết đoán, không chút do dự: “Thần có thể mang công chúa đi, sẽ không làm cho bất kỳ kẻ nào phát hiện.”

Lông mi dày đậm của Lý Tiện Ngư buông xuống, giấu đi sương mù dưới đáy mắt. Nàng tin tưởng, Lâm Uyên có thể mang nàng rời đi.

Ở trước khi ra cung, nàng cũng có vô số lần cơ hội, có thể lén lút đi theo hắn rời đi tòa hoàng cung này. Nhưng, mẫu phi của nàng đi không được. Các cung nhân trong Điện Phi Hương đi không được.

Nếu nàng rời đi cùng với Lâm Uyên như vậy, mẫu phi của nàng, tất cả cung nhân trong Điện Phi Hương, thậm chí là tổ phụ của nàng ở Giang Lăng xa xôi, đều sẽ bởi vậy mà bị kết tội.

Cuối cùng Lý Tiện Ngư lắc đầu, nhịn xuống giọng nói đau buồn: “Lâm Uyên, ta không thể đi theo ngươi.” Lâm Uyên nhìn chăm chú vào nàng, ánh mắt sâu thẳm. Hắn có thể mạnh mẽ mang Lý Tiện Ngư đi.

Lúc nào cũng đều có thể.

Nhưng khi hắn duỗi tay, ánh mắt dừng lại ở trên lông mi hơi ướt của nàng, khi ngón tay thon dài sắp chạm đến cổ tay của nàng thì rút lại, nắm chặt thành nắm đấm.

Giọng nói của hắn khàn khàn, cuối cùng là thỏa hiệp: “Thần sẽ trở về.”

Lý Tiện Ngư ngước một đôi mắt hạnh hoa sương mù mênh mông nhìn về phía hắn.

“Vậy... khi nào thì ngươi trở về.”

Nàng dựa vào thời gian Lâm Uyên thường thường rời đi nói: “Là một hai ngày, hay là ba, năm ngày.”

Lâm Uyên lại trầm mặc.

Lý Tiện Ngư cũng phục hồi tinh thần lại, cảm giác bản thân rất ngây thơ. Dù sao giữa nước này với nước khác cách xa nhau vạn dặm. Chỉ một chút thời gian như vậy, làm sao có thể đủ được chứ? Có lẽ là sẽ đi ba, năm tháng, có lẽ, còn lâu hơn.

Lý Tiện Ngư không hỏi nữa. Nàng đứng trong bóng chiều chậm rãi rũ lông mi xuống, nhìn gạch đá màu xanh biếc trong đình bát giác. Dù sao thì ba, năm tháng hoặc là lâu hơn, đối nàng mà nói cũng không có gì khác nhau.

Khi đó, nàng chắc đã sớm gả tới Hô Diễn rồi đi.

Lại sẽ không thể quay trở về.

Nàng không có nói chuyện đó với Lâm Uyên, chỉ cố gắng cong cong mi mỉm cười với hắn, mềm nhẹ nói: “Ta sẽ gửi thư cho ngươi.” Cuối cùng Lâm Uyên gật đầu.

Hắn nói: “Nếu công chúa gặp chuyện gì khó xử thì kêu cung nhân đến chuyển lời tại tiệm tạp hóa ở hẻm Thanh Thủy.”

“Chưởng quầy sẽ giúp ngài.”

Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì. Hốc mắt lại càng thêm đỏ.

Tiếng chuông báo canh giờ truyền đến từ phía xa, đã tới lúc nên rời đi.

Lâm Uyên muốn xoay người lại, ánh mắt dừng lại ở trên hốc mắt ửng đỏ của nàng, không thể động đậy. Người thiếu niên không giỏi việc dỗ dành người khác đứng yên tại chỗ một lúc lâu.

Cuối cùng giơ tay lên trước mặt nàng, lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua đuôi mắt ửng đỏ của nàng: “Đừng khóc.”

Mày kiếm của hắn nhăn lại, đột nhiên nhớ tới cách Lý Tiện Ngư đã từng dỗ dành hắn, mở miệng nói: “Thần cũng có thể để công chúa cắn một cái.”

Lý Tiện Ngư khẽ ngẩn người, giống như dùng một chút thời gian để suy nghĩ ý nghĩa trong lời nói của Lâm Uyên. Chờ sau khi hiểu được, hai má bỗng dưng ửng đỏ.

Nàng còn không kịp từ chối.

Lâm Uyên đã vén tay áo cầm kiếm lên, đưa cổ tay của mình đến trước mặt nàng.

Xương cổ tay của hắn rõ ràng, dưới da thịt trắng lạnh ẩn hiện gân xanh, vừa thon dài vừa mạnh mẽ.

Sắc mặt của Lý Tiện Ngư càng đỏ hơn. Nàng nghĩ, nàng sẽ không làm chuyện như vậy. Nhưng lời từ chối đến bên răng, rồi lại dừng lại. Nàng nghĩ, có lẽ đây là lần cuối cùng nàng nhìn thấy Lâm Uyên. Mà Lâm Uyên từng nói qua, hắn không thích thiếu nợ người khác. Nếu không cắn lại, hắn có phải vẫn luôn nhớ thương đến chuyện này hay không?

Suy nghĩ từ điểm này, nàng lại nghĩ tới cái đêm ở Tàng Thư Các, hình ảnh Lâm Uyên khẽ cắn vành tai của nàng, trên mặt càng thêm đỏ lên, rốt cuộc ngồi không được, vẫn đứng dậy từ trên bậc xà ngang.

Nàng đi đến trước mặt Lâm Uyên, ngước lông mi lên nhìn về phía hắn.

Dáng người của thiếu niên cao dài, nàng giống như, cắn không đến lỗ tai của hắn.

Vì vậy nàng mở miệng, giọng nói giống như muốn lộ hơi nóng ra bên ngoài. “Lâm Uyên, ta với không tới được ngươi.” Giọng nói của nàng càng nhỏ, sắc mặt càng đỏ hơn: “Ngươi cúi người xuống dưới.”

Thiếu niên nhìn nàng một cái thật sâu, nghe lời mà cúi người xuống.

Lý Tiện Ngư thử duỗi tay vòng lấy cổ của hắn, nhờ sức lực của hắn, nhẹ nhàng nhón mũi chân lên.

Nhưng vóc người của Lâm Uyên cao như vậy, nàng vẫn không thể với tới lỗ tai của hắn.

Lý Tiện Ngư vẫn duy trì tư thế này, cảm thấy trên mặt của mình đều nóng đến đốt cháy cả người, lại dừng lại một lúc thì giống như là muốn thiêu cháy.

Nàng đỏ mặt ngại không dám mở miệng kêu thiếu niên lần thứ hai cúi người xuống. Cho nên chỉ có thể lấy lui làm tiến, môi đỏ hé mở, hàm răng tuyết trắng khẽ cắn lên hầu kết nhô lên của hắn.

Thân thể của Lâm Uyên đột nhiên cứng đờ.

Lý Tiện Ngư không nhận thấy được sự khác thường của hắn, chỉ hơi buồn bã một chút mà nghĩ, vậy xem như là thanh toán xong đi. Lâm Uyên cũng sẽ nhanh quên mất nàng hơn.

Nhưng nàng chưa kịp suy nghĩ xong thì bên hông đột nhiên bị ôm chặt.

Bàn tay to mạnh mẽ của Lâm Uyên nắm chặt vòng eo của nàng, hung hăng ôm nàng vào trong lòng ngực.

Hắn ôm chặt như vậy, cằm đặt ở trên vai nàng, hô hấp nóng cháy thổi lướt qua bên gáy nàng, giống như muốn đốt cháy cả người nàng.

Mắt hạnh của Lý Tiện Ngư hơi mở to, giống như một con cá đỏ đột nhiên bị vớt lên từ trong nước. Suy nghĩ trống rỗng, quên cả giãy giụa.

Mà đáy mắt của thiếu niên ôm nàng trở nên đen tối, cắn chặt hàm răng, trong tay lại dùng sức thêm vài phần, giống như muốn ôm nàng vào trong cốt nhục. Hắn hối hận. Vừa rồi hắn không nên đồng ý với Lý Tiện Ngư. Hắn nên trực tiếp mang người rời đi.

Lý Tiện Ngư cũng phục hồi tỉnh thần lại, trên mặt lập tức nóng lên.

Nàng duỗi tay đẩy ngực của hắn ra, đầu ngón tay cũng đồng dạng nóng bỏng: “Lâm Uyên ——”

Nàng gọi tên của thiếu niên một tiếng, giọng nói mềm mại như vậy, giống như nàng cũng biết nên nói cái gì nữa.

Nàng vì sự bất lực này của mình mà hoảng hốt quay đầu đi, theo bản năng nói: “Nguoi ngươi mau thả ta ra. Sẽ bị người khác nhìn thấy.”

Lâm Uyên buông lỏng bàn tay nắm chặt eo nàng ra.

Cố gắng kiềm chế, sau đó lùi một bước ra phía sau.

Chỉ một bước. Hai người cách nhau vẫn gần như vậy, khoảng cách có thể nghe thấy hô hấp của đối phương.

Lý Tiện Ngư thấy ánh mắt của hắn đặc biệt đen tối. Ánh mắt nhìn nàng trở nên hung dữ như vậy, giống như muốn ăn nàng vậy.

Lý Tiện Ngư nghe thấy tiếng tim đập thình thịch rung động của nàng. Giống như là sợ hãi, cũng như là có cái cảm xúc nói không rõ ở trong lòng nổi lên những gợn sóng, lại giống như sóng triều muốn chôn vùi lấy nàng.

Nàng che ngực của mình lại, môi đỏ hé mở, lại không không thể nói ra lời nào. Lâm Uyên nhìn nàng, ánh mắt càng lúc càng sâu. Hắn bước lên trước một bước, lại cắn răng, ép buộc mình xoay người sang chỗ khác, không nhìn nàng. “Thần sẽ nhanh chóng quay trở về!” Giọng nói của Lâm Uyên khàn khàn nói với nàng những lời này.

Giống như rốt cuộc không thể tiếp tục ở lại trong đình, lập tức ẩn người vào trong bóng đêm.

“Lâm Uyên.” Lý Tiện Ngư hấp tấp kêu tên của hắn một tiếng, nhấc váy lên đuổi theo ra ngoài vài bước.

Bên ngoài đình, ánh chiều tà cuối cùng cũng đã biến mất.