Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính

Chương 78




Bây giờ Lâm Uyên cũng hoàn toàn không nhìn nhóm người này, chỉ nắm tay nàng, đi qua từ chính giữa đám người bảy oai tám đảo này.

Lý Tiện Ngư một tay nhấc tà váy lên, rất cẩn thận tránh đi người đang nằm trên mặt đất, có chút lo lắng mà nhẹ giọng hỏi hắn.

“Minh Nguyệt Dạ mặc kệ những chuyện này sao?”

Dưới đáy mắt của Lâm Uyên vẫn còn tia lạnh lẽo chưa biến mất: “Giữa những người quyền quý động thủ với nhau, nếu không có máu thì đều sẽ mặc kệ.” Nếu là nô lệ, thì phải nói cách khác.

Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng gật đầu một chút, tiếp tục cùng hắn đi về phía trước. Hai người đi ngang qua một căn phòng khách, lại bước lên một dải cầu thang dài bằng bạch ngọc đi lên trên, rốt cuộc nhìn thấy được đấu trường thú ở trong Minh Nguyệt Dạ.

Giờ phút này vòng đấu thú mới còn chưa mở màn.

Nhóm quyền quý từng người ngồi trên ghế cao, hoặc là hơi nhấc mặt nạ lên uống rượu, hoặc nói chuyện phiếm, tình huống cũng không khác yến hội bình thường bao nhiêu.

Trong lòng của Lý Tiện Ngư khẽ buông lỏng, đi theo Lâm Uyên ngồi xuống ở một góc hẻo lánh.

Mười lăm phút sau. Hai cái lồng sắt được đưa vào trong đấu trường. Bên trong nhốt không phải là dã thú, mà là sáu người đàn ông trung niên. Ở dưới đáy lồng sắt có vết máu loang lổ, mà trên người bọn họ đều là vết thương chồng chất, toàn thân không có chỗ nào lành lặn.

Lý Tiện Ngư chỉ liếc mắt nhìn một cái, khuôn mặt sau lớp mặt nạ lập tức mất hết huyết sắc.

Một người đàn ông mặc áo đen xuất hiện từ chỗ tối, hỏi Lý Tiện Ngư và Lâm Uyên: “Hai vị có muốn đặt cược không?”

Lâm Uyên che giấu u tối trong đáy mắt: “Không cần!”

Người đàn ông chuyển hướng nhìn về phía Lý Tiện Ngư.

Lý Tiện Ngư liên tục lắc đầu.

Người đàn ông giấu người vào trong chỗ tối, cánh cửa lồng sắt cũng được mở ra.

Lâm Uyên nắm chặt bàn tay trắng nõn của nàng, nhỏ giọng nói ở bên tai nàng. “Nhắm mắt lại.”

Lý Tiện Ngư nghe lời mà nhắm chặt mắt lại. Ngay sau đó, là tiếng roi sắt đánh vào trên da thịt, xen lẫn với tiếng kêu đau chói tai.

Tiếp theo trận đấu tử chiến bắt đầu.

Lý Tiện Ngư không nhìn thấy được tình huống ở trong đấu trường. Nhưng nàng lại có thể nghe thấy âm thanh đáng sợ như vậy. Tiếng gào rống, tiếng giãy giụa, tiếng da thịt xé rách và tiếng xương cốt bị bẻ gãy. Mà quyền quý ở bên cạnh giống như cũng biến thành dã thú.

Theo máu tươi bắn ra ở trong đấu trường, máu tươi phun càng nhiều thì bọn họ càng điên cuồng ho to.

“Cắn đi! Cắn đi! Cắn đứt yết hầu của hắn đi!” Lý Tiện Ngư lập tức run rẩy giống như bước vào địa ngục dân gian. Lâm Uyên vẫn chưa nhìn trận tử chiến ở trong đấu trường.

Hắn nhìn xung quanh đấu trường, muốn từ trong đám người điên cuồng kia tìm ra một cái mặt nạ đặc biệt.

Một bên sườn mặt của cái mặt nạ kia hồng ngọc được khẩm thành một đường hoa văn màu đỏ, giống như ngọn lửa đang bốc cháy.

Nghe nói, đó là ký hiệu của thủ lĩnh Minh Nguyệt Dạ.

Hắn đã từng nhìn thấy qua một lần ở trong đấu trường.

Cũng chỉ có một lần.

Nhưng giờ phút này, lại có những người đàn ông mặc áo đen và đeo mặt nạ sắt đi ngang qua đây, bắt đầu bán những món ăn trân quý.

Trong đó có một người đàn ông áo đen đem cái khay gỗ đàn trong tay đưa về phía Lý Tiện Ngư, hỏi: “Quý khách, ngài có muốn gọi một phần dương đề không?”

Dương đề?

Lý Tiện Ngư không hề cảm thấy muốn ăn và đang muốn lắc đầu. Ánh mắt nhìn xuống và không ngờ nhìn thấy được trên đĩa đặt chính là một bàn tay trắng nõn xinh đẹp đã được luộc chín, trên móng tay còn cố tình sơn móng tay tươi đẹp nhất.

Sắc mặt của Lý Tiện Ngư bỗng nhiên trở nên trắng bệch. Nàng hoảng loạn đứng dậy, cho nên làm đổ cái khay kia.

Lâm Uyên lập tức đỡ lấy nàng, nhưng Lý Tiện Ngư vẫn nhịn không được nằm trên khuỷu tay của hắn, cảm thấy dạ dày một trận sóng cuộn biển gầm, nếu không phải bữa tối chưa ăn thứ gì chỉ sợ giờ phút này đều phun ra tất cả. Mà người đàn ông áo đen ánh mắt đen tối nhìn hai người, giống như là đang nghi ngờ.

Lâm Uyên lập tức ném cho hắn một tấm ngân phiếu, ôm Lý Tiện Ngư lên rồi mang nàng đi ra ngoài.

“Chúng ta trở về.”

Lý Tiện Ngư nhấc mặt nạ lên một chút, lấy tay che kín miệng lại, một lúc sau mới khó khăn mà nuốt xuống cảm giác buồn nôn.

Nàng duỗi tay nắm lấy cổ tay áo của Lâm Uyên, trong đôi mắt hạnh ngập nước: “Chúng ta không thể cứu bọn họ sao?”

Lâm Uyên rũ mắt: “Không thể.”

Ở trong ánh mắt ngập nước của Lý Tiện Ngư, hắn cúi người xuống đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua mặt nạ vàng lạnh băng của nàng, giọng nói rất nhỏ nhưng lại có thể khiến cho nàng nghe thấy rõ ràng.

“Công chúa, chỉ cần ở trong Minh Nguyệt Dạ một ngày. Những người như vậy sẽ cuồn cuộn đưa tới không ngừng.”

Không bao giờ kết thúc.

Lý Tiện Ngư chậm rãi rũ lông mi xuống. Giọt nước ở cuối lông mi cũng rơi xuống theo, nhẹ nhàng dừng ở trên mu bàn tay của hắn.

Mặt nạ lạnh băng, nhưng nước mắt của nàng lại nóng bỏng. Nàng nhẹ giọng hồi: “Ngoại trừ, có một ngày, Minh Nguyệt Dạ không mở cửa nữa sao?”

Lâm Uyên nhỏ giọng trả lời: “Thần cũng hy vọng có thể có một ngày như vậy.” Hắn dứt lời, cũng không nói thêm gì nữa, nhàn nhạt rũ mắt xuống.

“Đêm đã khuya, thần đưa công chúa trở về.” 米

Đêm khuya thanh vắng.

Trong tầm điện yên tĩnh không tiếng động.

Lý Tiện Ngư nhốt bản thân ở trong bức màn đỏ, lại không hề đi ngủ mà một mình ngồi trên mép giường, lông mi rũ xuống, hốc mắt ửng đỏ, đang nhớ lại những chuyện vừa mới xảy ra.

So với vẻ kiều diễm trong hoa lâu, Minh Nguyệt Dạ khiến cho nàng chấn động mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Đó là sự khát máu và tàn nhẫn mà nàng chưa bao giờ gặp qua ở trong cung cấm. Giống như những người ở trong đó đều biến thành dã thú, phóng thích dục vọng khát máu nguyên thủy nhất của bản thân. Ở dưới túi da xinh đẹp, cất giấu xương trắng rậm rạp tối tăm.

Bọn họ đều là con dân Đại Nguyệt. Mà Lâm Uyên, cũng suýt chút nữa biến thành một người trong số bọn họ.

Lý Tiện Ngư nghĩ đến tận đây thì cam thấy dưới đáy lòng đột nhiên ớn lạnh, không nhịn được ôm chặt lấy hai vai của mình.

Tất cả những chuyện nhìn thấy trong Minh Nguyệt Dạ, cùng bóng dáng nhìn thấy trước khi rời đi đan xen vào nhau.

Giống như là đang gõ hỏi lương tâm của nàng.

Ánh nến trong điện dần dần cháy hết, ngọn lửa lập tức tắt đi, cuối cùng Lý Tiện Ngư vẫn nhẹ nhàng khép mắt lại.

Nàng vẫn chưa thay quần áo ra, mặc bộ quần áo của thiên kim nhà quan bị ép nhăn nheo đứng dậy, bàn tay trắng nõn vén bức màn đỏ lên, bước đi trong bóng đêm đến bên dưới xà nhà nơi thiếu niên đang ẩn thân, nhỏ giọng kêu lên một tiếng: “Lâm Uyên.” Lâm Uyên trả lời một tiếng, nhảy xuống từ trên xà nhà.

Thiếu niên rũ mắt nhìn về phía nàng.

Lý Tiện Ngư rũ đôi mắt xuống, mí mắt hơi hơi sưng đỏ, giống như đã khóc một lúc lâu.

Hắn từ từ duỗi tay, khẽ chạm vào lông mi hơi nóng của nàng, nhỏ giọng nói: “Đây là một lần cuối cùng.”

“Sau này thần sẽ không dẫn công chúa đi đến Minh Nguyệt Dạ nữa.”

Lý Tiện Ngư lại không trả lời.

Lông mi rũ xuống của nàng run rẩy một chút giống như cánh bướm, giống như đang giãy giụa một lần cuối cùng.

Sau một lúc rất lâu, nàng nhỏ giọng hỏi: “Lâm Uyên, có phải là tìm được chủ nhân của Minh Nguyệt Dạ thì Minh Nguyệt Dạ sẽ đóng cửa đúng không. Mà ngươi cũng có thể tìm về thân thế của mình, cũng không cần tiếp tục trả thù nữa.”

Lâm Uyên gật đầu: “Đúng vậy.”

Lý Tiện Ngư khó khăn nhỏ giọng: “Lâm Uyên. Có một việc, đáng lẽ ta không nên nói.”

Nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay áo của mình, nhắm mắt lại một lúc, trước mắt lại nhìn thấy bàn tay mỹ nhân được nấu chín đặt ở trên cái khay gỗ đàn, khiến đầu ngón tay nắm tay áo của nàng siết chặt lại.

Nàng nhịn xuống cảm giác khó chịu trong dạ dày, nhưng trong lòng thì càng thêm cuồn cuộn.

Từ trước đến nay thiếu nữ luôn bênh vực người của mình, cuối cùng rũ mắt xuống thật sâu, nhỏ giọng nói với hắn: “Vừa rồi khi ngươi dẫn ta rời đi, ta giống như nhìn thấy một người quen.” “Là một người đàn ông.”

Lâm Uyên đột nhiên ngước mắt lên, ánh mắt sáng ngời nghiêm túc: “Người công chúa nói là a1?”

Lý Tiện Ngư lắc đầu, giọng nói càng thêm khó khăn: “Hắn đi rất nhanh, ta chỉ nhìn thấy một cái bóng dáng mà thôi. Nhưng hắn mang đến cho ta cảm giác rất quen thuộc.”

“Hắn...... Nhất định là người ở trong hoàng cung.”

Lời nói của nàng dừng ở chỗ này, không có nói tiếp nữa.

Lâm Uyên lại nghe hiểu lời còn chưa nói xong của nàng.

Người đàn ông có thể làm cho Lý Tiện Ngư cảm thấy quen thuộc, tất nhiên là hoàng thân của nàng.

Mặc dù không phải là chỗ dựa ở trong cung của Minh Nguyệt Dạ, nhưng ít nhiều vẫn có liên quan.

Lâm Uyên nói: “Thần sẽ đi điều tra.”

Lý Tiện Ngư lại nhẹ nhàng ngước mặt lên. Trên mặt nàng có dấu vết đã từng khóc, mí mắt hơi sưng, lông mi ướt át, giống như là hoa cỏ gặp phải mưa to. Giọng nói của nàng rất nhỏ, nhưng lại giống như đã hạ quyết tâm: “Lâm Uyên, ngươi lại mang ta đi đến đó một lần nữa đi.”

“Nếu có thể gặp lại hắn, ta nhất định có thể nhận ra được.”

Lâm Uyên nhìn chằm chằm nàng. Cũng không trả lời.

Lý Tiện Ngư vừa mềm lòng vừa bênh vực người của mình. Làm nàng đích thân chỉ ra và xác nhận hoàng thân của mình, đối với nàng mà nói là một chuyện cực kỳ tàn nhẫn. Lý Tiện Ngư ngước lông mi lên, nhẹ nhàng nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn. Một lúc lâu sau, nàng nhẹ nhàng nhướng mày, má lúm đồng tiền hơi hiện lên, lộ ra nụ cười đầu tiên với hắn sau khi trở về từ Minh Nguyệt Dạ.

Tươi đẹp như vậy, tốt đẹp như vậy, giống như đóa hoa phù dung mảnh mai nở rộ trong mưa to.

“Lâm Uyên, ta có thể giúp ngươi chỉ ra và xác nhận hắn. Ngươi không cần lo lắng cho ta đâu.” Nàng giấu đi nước mắt ở dưới đáy mắt, cố gắng làm ra vẻ cũng không hề để ý: “Nhưng ngươi cũng phải đồng ý một việc với ta.”

Lâm Uyên rũ mi mắt xuống, tránh ánh mắt của nàng. Vẫn trầm mặc không nói như cũ.

Lý Tiện Ngư buông đầu ngón tay xuống, khẽ chạm vào cái vòng tay san hô đồ xinh đẹp ở trên cổ tay. Giọng nói của nàng rất nhẹ, cất giấu mong đợi đối với hắn và sự ích kỷ của bản thân.

“Chờ đến khi Minh Nguyệt Dạ đóng cửa. Ngươi cũng hỏi ra được thân thế của bản thân từ chỗ của thủ lĩnh, thì về nhà đi thôi.”

“Đừng đi trả thù nữa.”