Thiếu niên chân trần đứng ở trong căn phòng đen tối. Trên người chỉ tùy ý khoác một bộ võ bào màu đen. Vạt áo chưa cài lại, mái tóc đen nửa ướt tùy ý để ở trên bả vai, bọt nước trong suốt theo đuôi tóc liên tục rơi xuống, dừng lại ở trên xương quai xanh tạo thành một cái dòng nước nhỏ.
Ánh trăng màu bạc trắng xuyên qua rèm cửa đi vào trong phòng, chiếu vào trên bộ ngực kiên cố đường cong rõ ràng của thiếu niên, gió mát thêm tầng băng sương.
Đêm mùa thu se lạnh, hơi nóng trên người thiếu niên mạnh mẽ bốc lên.
Hai gò má tuyết trắng của Lý Tiện Ngư thoáng chốc trở nên nóng bỏng.
Nàng cuống quít rũ mắt xuống, nói năng lộn xộn: “Ta không phải cố ý nhìn lén, ta, ta không biết ngươi đang tắm. Ta chỉ là thuận đường đưa bữa tối lại đây cho ngươi, còn có, còn có nói với ngươi về chuyện ghi tên ngày mai ——”
Nàng cố gắng giải thích, nhiệt độ trên hai má lại càng lúc càng nóng, giống như tùy thời đều phải thiêu cháy.
Lâm Uyên rũ mắt, tầm mắt dừng ở trên hai má ửng đỏ của nàng, hơi dừng lại, lại cúi đầu nhìn võ bào trên người của mình.
Phản ứng của Lý Tiện Ngư làm hắn suýt nữa cho rằng mình trần truồng đứng ở trước mặt nàng.
“Không có việc gì.” Hắn nói: “Ta có mặc võ bào.”
Hắn dừng một chút, chỉ cho là Lý Tiện Ngư dưới tình thế vội vàng nên nhìn lầm, liền nói: “Công chúa có thể nhìn lại xem một cái.”
Lý Tiện Ngư sửng sốt, trong đầu vang lên một tiếng ầm ầm, vốn bên tai có vài phần trắng nõn cũng trở nên đỏ lên.
“Ta không nhìn.” Nàng liên tục lắc đầu, đầy mặt đỏ bừng, giọng điệu hoảng loạn.
“Ngày mai giờ Thìn, ta đến mang ngươi đi ảnh vệ tư ghi tên, liền, liền quyết định như vậy đi.” Lý Tiện Ngư ném xuống những lời này, rốt cuộc chạy trối chết.
Lâm Uyên đứng ở chỗ cũ, chờ sau khi bóng dáng của nàng biến mất khỏi tầm mắt, cuối cùng rũ mắt, giơ tay mở ra hộp đồ ăn mà nàng đưa đến.
Mùi hương của thức ăn ập vào trước mặt.
Đúng là giống như lúc nãy nàng nói qua, là vịt bát bảo, cơm khoai lang, trà phong lộ. Nhìn đều rất ngon mắt.
*
Lý Tiện Ngư giống như một con thỏ bị dọa hoảng sợ, một đường hoang mang rối loạn chạy về tẩm điện của mình, vén lên cái rèm màu đỏ lên, trốn lên trên giường.
Nguyệt Kiến canh giữ ở trong điện, vội buông việc trong tay đi lại đây.
Lại thấy Lý Tiện Ngư trốn ở trong chăn gấm, hai tay che mặt lại, khe hở ngón tay lộ ra da thịt tươi đẹp nóng bỏng, giống như thoa lên loại nước hoa tốt nhất.
Nguyệt Kiến hoảng sợ: “Công chúa, tại sao sắc mặt của ngài lại đỏ như vậy? Là khi đi ra ngoài bị gió thổi cảm lạnh sao? Nếu không nô tỳ cũng đi Ngự Thiện Phòng làm cho ngài một chén canh gừng lại đây?”
“Không cần.”
Lý Tiện Ngư đem khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của mình vùi vào trong gối đầu, giọng nói từ bên trong truyền đến, lộ ra hoảng loạn và chột dạ: “Nguyệt Kiến, cái gì ta cũng không nhìn thấy.”
“Nhìn thấy cái gì?” Nguyệt Kiến khó hiểu.
Lý Tiện Ngư lại không trả lời. Nàng ở trong chăn gấm quay mặt đi, che lại gương mặt nóng bỏng nghĩ —— Chờ ngày mai, nàng nhất định phải ở Điện Phi Hương lập một quy củ mới.
Không mặc tốt quần áo, không được đi ra mở cửa cho người ta.
*
Đêm khuya mọi người đều đã ngủ say, trên chiếc giường trong căn nhà phụ không có một bóng người.
Thiếu niên khoanh chân ngồi ở trên xà ngang trong nhà phụ, sống lưng dựa vào cây cột trụ cứng rắn, lông mi rũ xuống, cái tay có khớp xương rõ ràng như cũ nắm chặt cán của thanh loan đao, một chút cũng chưa hề buông ra.
Nơi xa vang lên tiếng gõ canh giờ rất nhỏ, không biết đã gõ qua canh mấy rồi nữa.
Một trận âm thanh dồn dập truyền đến, đem thiếu niên nằm ở trên xà ngang bừng tỉnh.
Lâm Uyên đột nhiên trợn mắt, nắm chặt loan đao đang được buộc ở bên hông, nhảy xuống xà ngang.
Ánh đèn trong nhà phụ đã tắt, Lâm Uyên đạp ánh trắng màu trắng bạc đi đến bên cạnh cửa sổ.
Cách cánh cửa sổ được khép hờ, hắn thấy ở hành lang nơi xa có ngọn đèn dầu sáng lên. Vài cung nữ mặc áo xanh tay cầm đèn lồng, vây quanh Lý Tiện Ngư vội vàng mà đến.
Giờ phút này, trên mặt nàng rốt cuộc đã khôi phục lại vẻ trắng nõn, chỉ là nhớ lại bóng dáng chạy trối chết lúc nãy thì càng chật vật hơn một chút.
Mái tóc đen dài như lụa được xõa tung ở sau lưng, dưới áo choàng lông thỏ tinh xảo lại lộ ra một góc áo ngủ, dưới chân thì không mang vớ, chỉ lung tung mang đôi giày ngủ đế mềm, giống như là mới vừa đứng dậy từ trên giường.
Nàng bước đi vội vàng, đi về phía Đông Thiên Điện.
Lâm Uyên nhàn nhạt rũ mắt. Hắn còn nhớ rõ Lý Tiện Ngư đã nói qua với hắn. Đông Thiên Điện không cho người ở. Còn có, nàng vừa không phiền toái, cũng tuyệt không chạy loạn.
Mà hành vi giờ phút này của nàng, cùng lời mà nàng nói, đi ngược lại.
Lâm Uyên nhíu mày. Sau khi cân nhắc một lúc, hắn vượt qua cửa sổ dài, bay lên đuổi kịp.
Bóng đêm dày đặc.
Thân ảnh của thiếu niên nhanh chóng lướt qua ở trên hành lang, giống như một bóng dáng màu xám nhạt, nhẹ nhàng không tiếng động.
Hắn đi trong bóng đêm, không xa không gần đi theo đội ngũ của Lý Tiện Ngư, cho đến khi các cung nhân rốt cuộc dừng bước ở trước mặt một tòa thiên điện.
Cửa điện nửa cũ ‘ kẽo kẹt ’ một tiếng mở ra, hai cung nữ vội vàng bước lên tiếp đón, giọng nói hoảng loạn. “Công chúa, ngài mau qua đi nhìn xem đi.”
“Hôm nay không biết vì sao, phát tác lại còn muốn lợi hại hơn so với ngày xưa. Bọn nô tỳ đều dùng hết tất cả phương pháp lúc trước cũng không thấy tốt.”
Lý Tiện Ngư nghe vậy lập tức nôn nóng, cầm lấy đèn lồng trong tay cung nữ chạy chậm vào trong điện: “Ta lập tức đi qua. Các ngươi mau đi đem phương thuốc lúc trước Cố thái y khai nấu đi, thuốc sắc xong thì lập tức mang vào đây.”
Theo nàng di chuyển qua bức bình phong, nhóm cung nữ lại nhanh chóng đem cửa điện khép lại, động tác dồn dập giống như là đang che giấu cái gì đó.
Chỉ là các nàng đóng được cửa điện, lại ngăn không được tiếng vang truyền đến từ trong điện.
Hắn nghe thấy được từ chỗ sâu trong cung điện truyền đến tiếng khóc kêu khàn cả giọng của nữ tử.
Nghe thấy được vật trang trí ở trong tẩm điện bởi vì nàng giãy giụa mà một cái một cái nặng nề rơi xuống xuống trên mặt đất.
Mỗi một lần tiếng vang, ở trong đêm khuya yên tĩnh, đều là kinh tâm động phách đến như vậy.
Biểu cảm của thiếu niên vẫn hờ hững.
hắn nửa ngồi ở trên cây phượng cành lá xum xuê, nhìn bóng dáng của Lý Tiện Ngư, ngón tay thon dài không tiếng động mà gõ gõ loan đao ở bên hông.
Muốn đi theo vào sao? hắn tự hỏi chính mình.
hắn hầu như có thể đoán được, trong điện cất giấu một bí mật. Bí mật của Lý Tiện Ngư.
Nhưng trong chốc lát, hắn lại nhớ đến lúc nãy khi ở nhà phụ, biểu cảm của Lý Tiện Ngư.
Dưới ánh trăng trắng sáng óng ánh, lỗ tai của thiếu nữ đều đỏ lên, đầu cũng không dám ngẩng lên mà chạy trối chết. Giống như là chịu ủy khuất rất lớn từ hắn vậy.
Đầu ngón tay của Lâm Uyên hơi dừng lại.…… Vẫn là quên đi.
hắn không phải là người thích xen vào việc của người khác. Càng không phải là người có yêu thích ức hiếp người khác.
Vì vậy thiếu niên một lần nữa ở ngồi xuống ở trên cây cao, lưng dựa vào thân cây, hơi khép mắt lại, lẳng lặng chờ Lý Tiện Ngư từ trong điện quay trở về.
Âm thanh ầm ĩ trong Đông Thiên Điện giằng co khoảng chừng gần nửa canh giờ, cho đến khi cung nữ từ phòng bếp tới rồi, đưa một chén thuốc đen nhánh vào, tiếng vang ở trong đó mới dần dần dừng lại.
Cửa điện nhắm chặt mở ra lần thứ hai.
Lâm Uyên rũ mắt, nhìn thấy Lý Tiện Ngư và thị nữ cùng đi ra từ trong điện.
Nàng lấy tay che miệng, mệt mỏi mà ngáp một cái, nhỏ giọng hỏi thị nữ ở bên cạnh: “Trúc Từ, giờ nào rồi?”
“Sắp đến canh ba rồi.” Trúc Từ duỗi tay giúp nàng kéo áo choàng lông thỏ ở trên người lại, ánh mắt run nhẹ, hình như có chút muốn nói lại thôi: “Đêm dài sương nặng, nô tỳ mang ngài trở lại tẩm điện nghỉ ngơi đi.”
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn về phía nàng. Nàng luôn cảm thấy hôm nay hình Trúc Từ như có chút gì đó không thích hợp.
Đầu tiên là đổi ca cùng Nguyệt Kiến, sau đó lại tìm lý do đổi trở về.
Khi đang làm việc, bộ dáng tinh thần vẫn không hề tập trung, giống như là đang che giấu tâm sự vậy. Vì vậy nàng hỏi: “Trúc Từ, ngươi là có chuyện muốn nói với ta sao?”
Trúc Từ bị nói trúng tâm tư, sắc mặt càng thêm trắng bệch. Nàng ấy rốt cuộc mở miệng: “Công chúa…… Ngài thật sự muốn đem người kia lưu lại sao?”
Lý Tiện Ngư hơi hơi sửng sốt, trong một lúc thì mới phản ứng lại, Trúc Từ đang nói tới Lâm Uyên.
Trong lúc nhất thời, nàng lại nghĩ tới tình hình ở trước nhà phụ lúc nãy.
Trên mặt lập tức nóng lên, vội vàng nghiêng mặt đi, chỉ là nhẹ nhàng gật gật đầu.
Nàng nhỏ giọng: “Ta đã nói rõ với hắn rồi.”
Trúc Từ nắm chặt cổ tay áo của nàng: “Công chúa, ngài còn nhớ rõ tình hình ban ngày sao…… Bộ dáng giết người của hắn, quen thuộc như là đã làm không biết bao nhiêu lần. Ngài để một người như vậy ở bên cạnh, nếu hắn nổi lên lòng xấu xa thì phải làm gì mới được đây?”
Giọng nói của Trúc Từ run rẩy: “Công chúa, ngày mai chúng ta vẫn nên cho hắn một chút bạc, đuổi hắn đi thôi.”
Giọng nói của nàng ấy không lớn, lại đủ để thiếu niên ở trên cây nghe thấy. Biểu cảm trên mặt của Lâm Uyên vẫn là lạnh lẽo. Không cần chờ đến bình minh.
Ban đêm ra khỏi cửa cung cũng không phải là chuyện dễ, nhưng cũng không phải là không thể.
Cho đến khi hắn nghe thấy ở dưới tán cây phượng truyền đến giọng nói của Lý Tiện Ngư.
“Nhưng, ta muốn giữ hắn ở lại.” Giọng nói của nàng rất nhẹ, như là có chút chột dạ, nhưng giọng điệu lại phá lệ kiên định.
Gió đêm thổi qua cành lá rậm rạp của cây phượng.
Thiếu niên đang nhắm mắt lại dựa lưng ở trên cây rốt cuộc cũng nhấc mí mắt hơi mỏng lên, nhìn về phía nàng đang đứng.