Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính

Chương 24




Xe Bạc Đỉnh Hiên điêu khắc ký hiệu đằng xà đi thẳng vào cửa cung, một đường chạy nhanh đến trước Thái Cực Điện.

Nhiếp Chính Vương mặc mãng bào bước xuống xe, bước lên bậc thang dài xây từ bạch ngọc.

Thái giám Thừa Cát đón tiếp tiến đến, gương mặt tươi cười thấp giọng khuyên: “Bệ hạ đêm qua mệt nhọc, hiện giờ chỉ sợ còn chưa tỉnh dậy, Nhiếp Chính Vương ngài xem, có thể hay không ngày khác lại……”

Nhiếp Chính Vương cười lạnh một tiếng, đẩy hắn ra, bước nhanh đi vào trong điện.

Giữa mày Thừa Cát đổ mồ hôi đàm đìa, chỉ có thể tự mình chạy chậm đi theo phía sau Nhiếp Chính Vương, nháy mắt ra hiệu với tiểu thái giám bên cạnh: “Còn không mau đi thông truyền!”

Nhưng vẫn là chậm một bước.

Trước khi tiểu thái giám kịp vào nội điện, Nhiếp Chính Vương đã vòng qua một đoạn Giang Hà Vạn Dặm Cẩm Bình cuối cùng.

Mùi son phấn nồng nặc cùng với mùi rượu xông thẳng vào mặt.

Nguyên bản trong Thái Cực Điện chuyên dùng để triều hội không hề có thần tử, nhưng thật ra có mấy chục nhạc sư mặc vũ y cùng những mỹ cơ quần áo bất chỉnh.

Nhạc cụ, áo lót, bình rượu rỗng,... nằm vương vãi lộn xộn trên sàn, minh chứng cho buổi yến tiệc xuyên đêm.

Trên thảm nhung Ba Tư, quân vương gần như ở thời kỳ hoàng kim nằm ở trên đầu gối của mỹ cơ, mắt say lờ đờ nửa mở mà nhìn khung trang trí hoa mỹ trên đỉnh đầu, uống một hồ rượu mà một mỹ cơ khác uy đến bên môi.

“Hoàng huynh.”

Nhiếp Chính Vương sải bước đi tới, một chân đá văng mỹ cơ nâng rượu, lạnh lùng nói: “Thần đệ tới tìm hoàng huynh thảo luận chính sự.”

Mỹ cơ còn lại đều im như ve sầu mùa đông, sôi nổi bò quỳ đến một bên.

Hoàng đế một mình nằm trên nhung thảm sửng sốt một lúc, dần dần tìm về chút thần chí.

Long bào trên người hắn xộc xệch, say khướt ngồi dậy, trong miệng mơ hồ không rõ: “Hoàng đệ ngươi, thật, thật là không biết thương hương tiếc ngọc.”

Nhiếp Chính Vương mắt lạnh nhìn hắn: “Phía Bắc chiến sự báo nguy, nhu cầu lương thảo cấp bách.”

Hoàng đế nhíu chặt hai hàng lông mày: “Sửa, sửa đê?”

Hắn có chút phiền muộn nói: “Sửa cái gì đê, Thần Tiên điện của trẫm còn chưa xây xong ——”

Nhiếp Chính Vương lạnh giọng: “Nếu không chỉnh lý quân bị, Hồi Khiết ở phía Bắc sẽ phải đánh vào được!”

Hoàng đế lúc này mới run lập cập.

“Không thể để cho bọn họ đánh vào, ngươi chạy nhanh, chạy nhanh đi Hộ Bộ chi bạc ——”

Nhiếp Chính Vương lạnh giọng đánh gãy: “Hộ Bộ đã chi không nổi số bạc này.”

Hoàng đế sửng sốt, thật lâu sau hình như phục hồi tinh thần lại, không ngờ lại từ từ vỗ tay cười rộ lên.

Hắn chống người đứng dậy, duỗi tay đặt trên vai Nhiếp Chính Vương: “Hoàng đệ ngươi thật là lo xa. Đại Nguyệt chúng ta có nơi hiểm yếu, có Túc Vân Tuyết sơn trải dài ngàn vạn dặm! Bọn chúng đánh không vào nổi! Nhiều nhất, nhiều nhất cũng chỉ là quấy nhiễu biên giới thôi.”

Hắn nói: “Bọn họ nhiễu biên, còn không phải là muốn hồng bảo thạch của Đại Nguyệt sao? Để đám nữ nhi củ trẫm, mang theo hồng bảo thạch gả qua, đều gả qua là được!”

Hắn cười rộ lên, thân mình bởi tửu sắc quá độ mà nhũn ra, lại chậm rãi ngã ngồi trên mặt đất, trong miệng lẩm bẩm tự nói: “Trẫm còn có rất nhiều nữ nhi, còn có vô số hồng bảo thạch……”

Hắn lặp lại những lời này, cơn say dường như quay lại, tiếng ngáy như sấm.

Bốn phía mọi người im như ve sầu mùa đông, mà Nhiếp Chính Vương sắc mặt xanh mét.

Giờ phút này, thái giám Thừa An chạy chậm đi vào thông truyền: “Bệ hạ, Thái Tử điện hạ tiến vào vấn an ——”

Hắn vừa nói xong, trữ quân trẻ tuổi một mình đi đến.

Lý Yến đi đến bên người Nhiếp Chính Vương, hơi hơi gật đầu: “Hoàng thúc.”

Nhiếp Chính Vương lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, phất tay áo bỏ đi.

Hắn đi nhanh đi ra nội điện, bước xuống thang bạch ngọc, bước đi càng lúc càng mau, như là chứa cơn giận ngút trời.

Đi qua đài cao nơi các triều thần đang chờ, hắn dừng lại một lúc, nhìn về phía bức tượng Chu Tước xa xa.

Bức tượng được điêu khắc bằng cả một khối hồng bảo ngọc tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Mà dưới bức tượng, mơ hồ có thể thấy được hai đạo thân ảnh.

Thiếu nữ mặc váy đỏ trong tay cầm điểm tâm, đang nghiêng đầu nhẹ nhàng nói chuyện với thiếu niên bên cạnh.

Mi mắt cong cong, thần thái thân mật.

Mà thiếu niên cầm kiếm kia dường như có chút quen thuộc.

Hình như lúc ở trên phố gặp qua.

Nhiếp Chính Vương nhíu mày, hỏi người bên cạnh: “Người nọ là ai?”

Người hầu thị lực cũng không được như hắn, cật lực nhìn ra xa một hồi, rồi khom người nói: “Hồi Vương gia, tựa hồ là Gia Ninh công chúa cùng một người thị vệ —— Vương gia, ngài muốn đi đâu?”

Ánh mắt Nhiếp Chính Vương hơi lạnh, đi nhanh về hướng đặt tượng đài cao.

Trên đài Kỳ Phong, thiếu nữ váy đỏ trốn ở phía dưới cánh Chu Tước, lấy tay nhẹ nhàng kéo cổ tay áo của thiếu niên.

Lông mi nàng hơi chớp, như là đang nói một bí mật cho hắn: “Lâm Uyên, ngươi mau tới đây, đất trống này có thể ngồi.”

Lâm Uyên nhìn về phía phương hướng mà nàng chỉ.

Cái gọi là đất trống, bất quá là khe hở ở giữa ngón chân thật lớn của Chu Tước, nhiều nhất khoảng năm đến sáu thước.

Mà Lý Tiện Ngư lấy khăn gấm lau một chút, thấy trên đó không có một hạt bụi, liền nâng váy ngồi xuống, đem đĩa sứ mang theo đặt ở trên đùi.

Khe hở năm sáu thước bị nàng chiếm đi non nửa, nhìn cũng không rộng lắm.

Lâm Uyên nhấp môi, có chút chần chờ.

Lý Tiện Ngư giương mắt nhìn về phía hắn, thấy hắn không dịch bước, không khỏi có chút sốt ruột. ( truyện đăng trên app TᎽT)

“Nhanh đi.” Nàng thúc giục: “Chúng ta đứng cao như vậy, nếu bị các ma ma nhìn thấy, chúng ta sẽ gặp rắc rối mất.”

Nếu như các ma ma phát hiện nàng không lo ở trong Điện Phi Hương, mà là chạy đến tượng này, nhất định sẽ đến bẩm báo với phụ hoàng nàng, nói nàng không tuân thủ quy củ.

Theo nàng nhẹ giọng thúc giục, Lâm Uyên rốt cuộc cũng nhấc chân đi tới.

Hắn ngồi xuống khe hở cách Lý Tiện Ngư xa nhất, võ phục bên cạnh bám vào ngón chân cùng móng vuốt của Chu Tước. Dù vậy, nhưng vẫn có chút gần. Gần đến mức khi hắn quay đầu lại liền có thể nhìn rõ hàng mi dài của thiếu nữ.

Thân hình hắn hơi cứng, không dám nhúc nhích. Lý Tiện Ngư lại nghiêng mặt tới trước, nàng cong mày đẹp lên, nhẹ giọng hỏi hắn: “Đẹp không?”

Lâm Uyên bị bắt chuyển dời tầm mắt, nhìn về phía nàng. Khoảng cách gần như vậy.

Hắn thấy mái tóc đen như mây của thiếu nữ, da thịt trắng như sứ, cánh môi đỏ thắm, còn có, cặp mắt luôn mang theo ý cười, đôi mắt hoa hạnh thanh triệt trong veo.

Nàng sinh ra quá mềm mại và xinh đẹp, giống như một bông hoa phù dung mới nở. Lâm Uyên nhất thời không thể trả lời.

Lý Tiện Ngư thấy hắn không đáp, nghĩ tiếng gió ở trên đài cao quá lớn, hắn không thể nghe thấy liền xích lại gần hơn. Mùi hoa phù dung thoang thoảng trên người phả vào mặt hắn, như mang theo hơi ấm của mùa xuân.

“Khó coi sao?” Nàng nhẹ giọng truy hỏi.

Lâm Uyên theo bản năng nhích người về sau. Không gian ở giữa ngón chân Chu Tước hẹp hòi như vậy, đến nỗi lông chim được điêu khắc tinh xảo đều kề xát vào sau lưng hắn.

Thật lâu sau, hắn chỉ phải khàn khàn nói. “Đẹp.”

Lý Tiện Ngư cười xinh đẹp, hai cái lúm đồng tiền hiện lên bên môi. Nàng ngửa mặt lên nhìn pho tượng thật lớn ở trên đỉnh đầu.

Chu Tước điêu khắc bằng hồng ngọc tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, trong suốt như thủy tinh, lộng lẫy hùng vĩ, không thể nhìn gần.

“Ta cũng cảm thấy đẹp.” Mi mắt nàng cong cong: “Nghe nhóm lão ma ma ở trong cung nói, bức tượng Chu Tước này là lúc Đại Nguyệt khai quốc làm thành, phù hộ cho mỗi con dân của Đại Nguyệt.”

Lâm Uyên giương mắt nhìn về phía bức tượng, tầm mắt hơi dừng lại. Một lát sau, hắn nhàn nhạt ‘ ân ’ một tiếng, khẽ dời tầm mắt. Có lẽ hắn đã hiểu sai lời nói của Lý Tiện Ngư rồi. May mà Lý Tiện Ngư vẫn chưa nhận ra.

Có lẽ phản ứng của hắn không quá nhiệt tình, thiếu nữ bên cạnh cũng rũ mắt xuống một lần nữa, tò mò mà đánh giá hắn, tựa hồ đối với sự không có hứng thú của hắn có chút kinh ngạc.

Nàng suy nghĩ một chút, cầm chiếc đũa bạc lên, lấy trong đĩa sứ nhỏ đút cho hắn một miếng bánh hấp, xem như hối lộ. “Lâm Uyên, bình thường ngươi thích cái gì?"

Nàng muốn biết Lâm Uyên thích cái gì, không thích cái gì, như vậy lần sau muốn đưa một chút đồ vật cho hắn, nàng sẽ không chân tay luống cuống giống như hôm qua vậy.

Ngón tay cầm đũa của Lâm Uyên hơi dừng lại, sau đó bình tĩnh nói: “Ta không thích cái gì.”

Lý Tiện Ngư khẽ chớp đôi mắt hạnh nhân, có chút không tin: “Nhưng mặc dù là thánh nhân thì cũng nên có thứ thích và không thích chứ.”

Tỷ như nàng, thích sữa đặc ngọt phòng bếp nhỏ làm, thích tiếng nhạc lả lướt đáng yêu, thích những cuốn thoại bản khác nhau được giấu trong tủ sách.

Nàng giơ tay chỉ chỉ bội kiếm của Lâm Uyên: “Ta nghe nói người tập võ đều đặc biệt coi trọng binh khí của mình. Ngươi ít nhất, ít nhất cũng hẳn là thích kiếm của mình đi?”

Lâm Uyên nắm lấy chuôi kiếm, nhìn về phía bội kiếm ở bên hông. Hắn nói: “Ta thích thanh kiếm này, là bởi vì nó tiện tay lại sắc bén.”

“Thay đổi thành kiếm khác, cũng không sao cả.”

Lý Tiện Ngư dời ánh mắt, nhìn về phía kiếm tuệ màu xanh đậm ở chuôi kiếm: "Vậy ngươi đổi trường kiếm, cũng sẽ đổi kiếm tuệ ta đưa cho ngươi sao?”

Lâm Uyên trầm mặt một lúc lâu, có chút không muốn trả lời. Nhưng rốt cuộc trong tầm mắt tha thiết của Lý Tiện Ngư, hắn hơi nghiêng đi mặt đi, thấp giọng đáp lại.

“…… Sẽ không.”

Lý Tiện Ngư cười rộ lên: “Vậy không phải ngươi cũng có thứ yêu thích đó sao —— ngươi thích kiếm tuệ ta đưa nha.”

Sau khi nàng vừa dứt lời, trên đài kỳ phong đột nhiên lặng im. Sau một lúc lâu Lâm Uyên không có mở miệng, theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng lại không biết phải nên nói như thế nào.

Mà Lý Tiện Ngư cũng chỉ là tò mò mà nhìn hắn, tựa như khó hiểu nàng đã nói cái gì sai —— Rõ ràng là Lâm Uyên thích kiếm tuệ mà nàng đưa nha.

Trong khoãng lặng, gió trên đài cao nhẹ nhàng lướt qua chiếc khung màu hồng ngọc mà nàng đeo trên thái dương, tua rua tinh xảo quét qua sườn mặt trắng nõn của thiếu nữ, đầy màu sắc.

Lâm Uyên nhìn về phía nàng, lại nhanh chóng dời đi tầm mắt.

Môi mỏng nhấp chặt, dường như đang xem xét làm thế nào để từ chối nó.

Nhưng đột nhiên, ánh mắt thiếu niên trở nên sắc bén, hắn nắm chặt trường kiếm, nhìn về phía thềm ngọc, thấp giọng nói: “Có người tới!”

“Làm sao có thể?”

Lý Tiện Ngư kinh ngạc nhìn theo tầm mắt hắn: “Ngoại trừ cung nhân mỗi ngày quét tước đài Kỳ Phong, sẽ không bao giờ có cung nhân tới ——”

Lời nói đến một nửa, đột nhiên dừng lại.

Lý Tiện Ngư nhìn về phía Nhiếp Chính Vương đã sắp bước lên thềm ngọc, mắt hạnh hơi mở: “Hoàng thúc?”

“Hắn đến đài Kỳ Phong làm gì?”

Nàng nói, liền hoảng loạn lên, vội duỗi tay đẩy đẩy Lâm Uyên: “Ngươi mau tìm một chỗ trốn đi, cũng không thể để hoàng thúc thấy ngươi.”

“Còn có, vô luận hoàng thúc một lát nữa có nói cái gì, ngàn vạn đừng có ra ngoài.”

Đây là vị hoàng thúc hung dữ nhất trong số những hoàng thúc của nàng.

Nghe nói chưa đến hai mươi tuổi đã chinh chiến ở trên sa trường, uống qua máu người, ăn qua thịt người, hiện giờ tuy đã phong Nhiếp Chính Vương, sống ở Nguyệt Kinh, nhưng lúc trước còn danh tiếng hung ác, dùng để ngăn trẻ con khóc đêm.

Khi còn nhỏ Lý Tiện Ngư đã sợ hắn, hiện giờ càng sợ hơn. Sợ hắn nói bản thân không tuân thủ quy củ, thân là công chúa không ở trong cung điện của mình, càng sợ hắn ta bởi vậy mà khó xử Lâm Uyên.

Cũng may Lâm Uyên vẫn không có hỏi nhiều.

Nàng còn chưa dứt lời, Lâm Uyên đã đứng dậy rời đi.