Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính

Chương 1




Thời tiết sáng trong, nắng nóng dần dần rút đi.

Các cung nữ lần lượt đem mành trúc Tương Phi treo ở bên ngoài Điện Phi Hương tháo xuống, thay bằng tấm rèm bằng gấm được thêu những cánh hoa phù dung màu trắng.

Ở cuối hành lang, Nguyệt Kiến cầm theo một hộp đồ ăn làm bằng gỗ đỏ vội vàng từ phòng bếp nhỏ đi lại đây, cười hỏi cung nữ đang canh giữ trước tấm bình phong: “Công chúa đã quay về từ lễ cập kê chưa?”

Cung nữ đáp: “Đã trở về, đang ở bên trong được Trúc Từ cô nương rửa mặt đâu.”

Nguyệt Kiến vén mành lên đi vào, vòng qua một tòa bình phong kim tước, thì nhìn thấy Lý Tiện Ngư đang ngồi ở trước bàn trang điểm.

Lý Tiện Ngư đang mặc bộ hoa phục dùng để dự lễ cập kê, lớp trang điểm trên mặt đã biến mất.

Trên da thịt trắng nõn như mỡ dê còn mang hơi nước, trên lông mi xanh đen còn đọng lại giọt nước tinh mịn, lộ rõ đôi mắt hạnh hoa thanh triệt trong vắt, giống như mặc ngọc được rửa qua nước ấm vậy.

Nàng đang trò chuyện với thị nữ Trúc Từ của mình.

Mi mắt cong cong, má lúm đồng tiền nhợt nhạt hiện lên ở bên môi. Trời sinh ngọt ngào động lòng người, khiến lòng người mềm mại.

Nguyệt Kiến đem hộp đồ ăn gỗ đỏ ở trong tay đặt ở trên bàn nhỏ, từ bên trong lấy ra một chén đá bào vừa mới làm xong, cười trêu ghẹo nói: “Người của Lễ Bộ thật đúng là chậm trễ. Công chúa đã trở về một lúc lâu rồi, tại sao còn chưa lại đây hỏi ý? Chẳng lẽ là sợ chúng ta công phu sư tử ngoạm, chèn ép bọn họ sao?”

—— hắn theo quy củ của Đại Nguyệt, ngày công chúa cập kê sẽ được yêu cầu Lễ Bộ sẽ đâng lên một đồ thứ đó, coi như là làm quà tặng cho mình.

Chỉ cần không phải người cố tình làm khó dễ, hoàng đế sẽ lệnh cho Lễ Bộ làm.

Nhưng khi những công chúa khác cập kê đều là làm xong lễ cập kê, người của Lễ Bộ sẽ đến bên ngoài điện. Hôm nay lại không biết vì sao lại kéo dài lâu đến như vậy.

Lý Tiện Ngư cũng không nóng nảy, chỉ lấy một cái muỗng bạc múc một miếng dưa lê đút vào miệng của mình, cười khanh khách nói: “Trễ cũng tốt, sớm cũng tốt. Dù sao tóm lại cũng sẽ tới, chúng ta ở đây chờ bọn họ là được.”

Trúc Từ thấy thế, cũng hỏi: “Công chúa đã suy nghĩ xong muốn bọn họ làm cái gì chưa?”

Lý Tiện Ngư cong mi: “Mấy tháng trước khi cập kê ta đã nghĩ kỹ rồi.”

“Hồ nước ở trong điện hoang phế đã lâu rồi, gọi Nội Vụ Phủ vài lần, bọn họ cũng lề mề không chịu tới. Hiện giờ vừa lúc thừa dịp hôm nay, làm Lễ Bộ đi mời người, thay nước, vét bùn đất, trồng hoa súng và hoa sen một lần nữa.”

Nàng nghiêm túc khoa tay múa chân, trong mắt sáng lấp lánh tràn đầy mong đợi: “Ta đã nhìn thấy một loại hoa sen ở hồ nước của Hoàng tỷ Ninh Ý, nghe nói là Huy Châu tiến cống tới. Lá vừa nhiều vừa dày, màu sắc và hoa văn đều thuần trắng, quan trọng nhất chính là, củ sen kết ra phá lệ giòn ngọt ngon miệng. Cho dù là lấy làm canh, hay là làm mứt với mật ong rồi rót ở trên đá bào, ăn cũng rất ngon ——”

Nàng đang nói, tấm bình phong lại bị gõ vang.

Cung nữ đang canh giữ bên ngoài bình phong khom người bẩm báo: “Công chúa, người của Lễ Bộ tới.”

“Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.” Lý Tiện Ngư nhẹ chớp chớp mắt, buông chén đá bào xuống và ngồi ngay ngắn nghiêm túc, nhìn Nguyệt Kiến nói: “Ngươi mau đi mời hắn vào đi.”

Nguyệt KIến lên tiếng trả lời, vén rèm đi ra ngoài.

Một lúc sau, trên hành lang vang lên tiếng bước chân từ xa đến gần. Người của Lễ Bộ quỳ gối trước tấm rèm, giọng điệu cung kính: “Lễ Bộ thị lang Thịnh Vân tham kiến điện hạ. Hôm nay chính vụ quấn thân cho nên tới muộn, xin công chúa thứ tội.”

Lý Tiện Ngư đang muốn bảo hắn đứng dậy, nghe vậy lại có chút tò mò: “Là chính vụ gì vậy?”

Chẳng lẽ là phụ hoàng lại tìm được cái cớ mới gì đó, trước khi mùa đông tới lại muốn mở một lần tuyển tú nữa sao?

Thịnh Vân thành thật đáp: “Ba tháng sau, Hô Diễn tới triều. Trên dưới Lễ Bộ đều vì chuyện này mà bôn ba, lúc này mới chậm trễ công chúa, mong công chúa thứ lỗi.”

Lý Tiện Ngư hơi hơi sửng sốt, ý cười dưới đáy mắt dần dần biến mất.

Lần trước khi ngoại bang tới triều là năm ngoái rét đậm.

Ở trong bữa tiệc đón gió tẩy trần cho nhóm sứ giả, phụ hoàng tự mình định ra hôn ước của Thuần An Hoàng tỷ và Hạ Thuật Khả Hãn.

Đêm trước ngày đưa gả, nàng đi qua gặp Thuần An Hoàng tỷ.

Ngoài điện tiếng trống nhạc rền vang, sênh ca đầy trời, Thuần An Hoàng tỷ mặc một chiếc áo cưới màu đỏ thẫm, lẻ loi ngồi trước của hồi môn chồng chất, che mặt mà khóc.

Nàng nói mình không muốn rời đi Đại Nguyệt, không muốn gả đi Đại Mạc, gả cho Hạ Thuật Khả Hãn, người chưa bao giờ gặp mặt.

Nàng nói mình có thanh mai trúc mã, người trong lòng. Hôn sự định ra hấp tấp như vậy, thậm chí nàng còn không kịp chào tạm biệt hắn.

Nàng ấy khóc một suốt đêm, chờ đến khi bình minh, vẫn bị bịt kín hỉ khăn, được đỡ đưa lên trên xe loan đưa gả.

Đến tận bây giờ, Lý Tiện Ngư cũng chưa được gặp lại nàng ấy.

Các cung nhân đối với chuyện này lại rất bình tĩnh. Dù sao thì gần mười năm qua, Đại Nguyệt đã gả năm vị công chúa đi ngoại bang.

Không một ai trong các nàng quay trở về.

Giống như gợn sóng tiêu tán ở trong nước.

Hiện giờ, Hô Diễn tới triều. Mà nàng đã qua sinh nhật mười lăm tuổi của mình. Đã tới tuổi tác có thể gả chồng rồi.

Nàng rũ mắt xuống, đầu ngón tay nhỏ nhắn trắng bệch nắm chặt tay áo của mình.

Nguyệt Kiến duỗi tay, khẽ chạm chạm vào khuỷu tay của nàng.

Lý Tiện Ngư phục hồi tinh thần lại, lúc này mới phát hiện, quan viên đang quỳ ở bên ngoài mành đã hỏi lần thứ ba ‘ công chúa muốn vật gì ’.

“Ta……”

Trong nháy mắt, Lý Tiện Ngư nhớ tới hồ sen nhỏ của chính mình. Nhớ tới mùa hè lá sen, mùa thu đài sen và củ sen tuyết trắng. Nhưng, ba tháng sau, có lẽ nàng sẽ phải gả đến Hô Diễn rồi.

Sẽ không còn được gặp lại hồ sen nhỏ của mình, cũng không thấy được dân gian Đại Nguyệt, không thấy được những phồn hoa và náo nhiệt được miêu tả ở trong thoại bản.

Từ khi nàng sinh ra thì vẫn luôn ở trong Điện Phi Hương, chưa bao giờ rời đi cung cấm nửa bước.

Hai cung tường màu đỏ hợp thành một cái khung, giống như đem nàng họa thành nhân vật đóng khung ở trong đó. Nàng muốn đi ra ngoài nhìn xem, lại không nghĩ lần đầu tiên đi ra khung ảnh lồng kính đó là đi theo đội ngựa của Hô Diễn, đi đến trong lều của Khả Hãn.

Nàng chậm rãi rũ lông mi xuống, câu trả lời vốn đã chuẩn bị tốt lại dừng ở bên môi, dần dần thay đổi bộ dáng, khi nói ra lại biến thành một câu nhẹ nhàng.

“Ta muốn ra ngoài cung nhìn xem.”

*

Thánh chỉ cho phép của hoàng đế đến rất nhanh.

Trong nửa canh giờ, một chiếc xe có mái che ngừng ở trên phố xá phồn hoa nhất của Đại Nguyệt, trên đường Thanh Liên.

Hiện giờ đã quá giờ ngọ, đúng là thời điểm náo nhất của một ngày. Người ở trên đường di chuyển giống như dệt tơ, cửa hàng ở hai bên và bán hàng rong đều tụ tập rất nhiều người mua, càng có không ít người bán hàng rong chọn gánh đi trên đường, hát bài vè thuận miệng do mình sáng tác, ồn ào rao hàng ven theo đường phố.

Lý Tiện Ngư mặc bộ quần áo bình thường của thiên kim quan gia, mang theo thị nữ đi ở trên đường.

Vốn dĩ bởi vì tin tức Hô Diễn tới triều mà tâm trạng hơi hạ xuống, cũng dần bởi vì phố phường náo nhiệt mà một lần nữa nhảy nhót lên.

“Cái đèn chuồn chuồn bằng vải lụa này rất đẹp, Liên Nhụy luôn nói đèn ở trong điện đều đơn điệu giống nhau, cái này nhìn lại rất mới lạ, mua trở về đưa cho Liên Nhuỵ đi.”

“Còn có cái này, tượng đất, tuổi tác Thiến Thảo còn nhỏ, nhất định sẽ thích đồ vật xinh đẹp như vậy, cũng mang theo đi.”

“Còn có này đó ——”

Nàng nói một đường, cũng mua một đường.

Thẳng đến trong lòng ngực lấy đầy đồ vật, cũng mệt mỏi đến có chút không đi nổi, lúc này mới lưu luyến không rời mà trở lại bên trong xe.

Vừa mới ngồi ổn xuống ghế, thị vệ ở bên ngoài liền hỏi nói “Công chúa, giờ Dậu đã đến, cần phải khởi hành hồi cung?”

Lý Tiện Ngư có chút không nỡ: “Nhưng canh giờ còn sớm. Nếu không, các ngươi đem buông cương ngựa ra. Để nó tự đi về phía trước một lúc, chờ nó ngừng, ta liền trở về.”

“Tuân lệnh.”

Thị vệ ôm quyền đáp ứng, buông lỏng cái tay đang giữ dây cương ra.

Tuấn mã dậm chân tại chỗ hai bước trước, sau tiện đà bước ra bốn vó, không nhanh không chậm mà đi về phía trước.

Lý Tiện Ngư cũng buông tấm mành bằng gấm xuống, một lần nữa sửa sang lại những món đồ chơi nhỏ mà mình muốn mang về trong cung.

Cái này là cho Nguyệt Kiến, cái này cho Đào ma ma, cái này cho Thiến Thảo ——

Đếm tới đếm lui, luôn cảm thấy thiếu một món đồ.

Nàng cúi đầu suy nghĩ một lát, nghiêng đầu đi hỏi Trúc Từ: “Tiểu cung nữ mới tới tên gọi là gì?” Nàng duỗi tay diễn tả: “Vóc người cao như vậy, có làn da trắng nõn sạch sẽ.”

Trúc Từ suy nghĩ, đáp: “Hình như tên là Chi Tử, ngày hôm qua mới đến làm việc tại Điện Phi Hương.”

“Cũng may, suýt nữa thì để sót nàng.” Lý Tiện Ngư vỗ vỗ ngực của mình, nói với thị vệ đang ở bên ngoài: “Dừng lại một chút, ta lại mua một món đồ nữa.”

Thị vệ theo tiếng ghìm ngựa lại, Trúc Từ cũng nghiêng người qua, duỗi tay thế Lý Tiện Ngư vén mành gấm lên.

Khung cảnh ở trước mắt khiến hai người đều sửng sốt.

Tốc độ của con ngựa rất nhanh, lại để cho nó tự đi một mình một lúc, cho nên bất tri bất giác xe ngựa đã rời khỏi phố Thanh Liên, rời đi vùng đất phồn hoa trong Kinh Thành.

Lọt vào trong tầm mắt có thể thấy được là phòng ốc thấp bé, mặt tường loang lổ, lưu dân quần áo tả tơi, cúi đầu bước đi trên đường. Trước mắt đều là cảnh tượng hoang bại.

Lý Tiện Ngư do dự một chút, rốt cuộc vẫn đạp ghế nhỏ, chậm rãi xuống xe ngựa.

“Đây là chỗ nào?”

Vài tên thị vệ xoay người xuống ngựa, thần sắc đều có chút căng chặt: “Phía trước đó là Trú hẻm. Công chúa vẫn nên quay trở về đi.”

“Trú hẻm lại là chỗ nào?”

Lời nói của Lý Tiện Ngư còn chưa nói xong, từ phía xa xa lại truyền đến một tiếng thét to ——