*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc trời đã hoàng hôn. Mắt thấy màn đêm dần buông xuống, Trần Thanh Lam càng đi càng cảm thấy không đúng, cuối cùng bất đắc dĩ thừa nhận chính mình lạc đường.
Bởi vì muốn hỏi một số chuyện liên quan đến gia tộc, nàng đi tìm một vị trong tộc vẫn luôn được mọi người gọi là 'Trần Bá', ông ấy về ẩn cư ở nông thôn đã nhiều năm nay.Vì không muốn để người khác biết, nàng một mình lái xe lên đường, lúc quay trở về, đoạn đường lớn phía trước phát sinh chuyện gì đó dẫn đến ách tắc, nàng thử rẽ vào đường nhỏ vòng qua một thị trấn, kết quả....
Hiện tại nàng cũng không biết mình ở nơi nào, nàng vòng quanh trị trấn này đã gần hai tiếng, cũng không gặp được một người nào có thể hỏi đường, điện thoại thì mất sóng, không cách nào định vị hay gọi điện được. Đây là thị trấn quái quỷ gì, mới chiều buông xuống đã không một bóng người.
Sắc trời lại ám trầm thêm mấy phần, ngay tại lúc Trần Thanh Lam ảo não muốn bỏ cuộc, bỗng nhiên trông thấy một thân ảnh hướng bên này mà đến, Trần Thanh Lam vội vã đỗ xe vào bãi cỏ dại ven đường, liền mở cửa đi ra.
Người nọ đi tới, trên mặt thoáng kinh ngạc: "Cô tại sao lại ở chỗ này?"
Trần Thanh Lam so với nàng càng giật mình, mỹ nữ trước mắt cư nhiên là lão bản tiệm đồ cổ Bích Thảo Đường, người mà hôm trước nàng vô tình gặp được ở cầu thang dẫn vào tiệm bánh ngọt. Nghe nàng hỏi như vậy, Trần Thanh Lam rất bất đắc dĩ: Nàng cũng rất muốn biết tại sao mình lại ở chỗ này.
"Cô mạnh khỏe. Tôi lạc đường. Cô có thể chỉ cho tôi đường rời khỏi thị trấn, đi trở về quốc lộ được không?" Trần Thanh Lam nở nụ cười, trong đầu dốc sức liều mạng hồi tưởng: Nàng tên gì? —— giống như không có nghe Lưu Chí Thành nhắc qua tên nàng. Lưu Chí Thành chính là gã đầu hói quản lý tòa nhà kia.
Mỹ nữ không đáp hỏi lại: "Tôi giống như từng gặp qua cô?"
Trần Thanh Lam gật đầu: "Chúng ta tại khu thương mại Thời Đại từng gặp qua."
Mỹ nữ nhẹ nhàng cười cười: "Khả năng là vậy."
Nàng cười đến vô cùng xinh đẹp, nhu hòa uyển chuyển, làm cho người ta có một loại mỹ cảm như hoa rơi trên mặt nước.
Nàng ngẩng đầu nhìn trời: "Muộn thế này, sợ là không có cách trở ra." Nàng nỉ non, tựa như đang nói với chính mình, sau đó sâu kín nhìn Trần Thanh Lam, "Hồ gia công tử hôm nay đại hỉ, đường xung quanh đây đều bị phong tỏa. Không bằng cô cùng tôi đến đó dự tiệc rượu, sáng ngày mai lại quay về nội thành?"
Trần Thanh Lam kinh ngạc, các nàng vốn không quen biết, làm sao lại mời nàng đi tham gia tiệc mừng nhà người khác? Cũng không phải nàng nghi ngờ nhân phẩm mỹ nữ trước mặt, chỉ là cảm giác không ổn, vì vậy cười lắc đầu, "Tôi nghĩ là không tiện đâu, cảm ơn cô."
Lập tức lại cảm thấy nghi hoặc: Kết hôn mà thôi, sao phải đem toàn bộ đường đi phong tỏa? Vậy khách làm sao tới? Này thật không có đạo lý. Mà mỹ nữ trước mặt cư nhiên dùng loại ngôn ngữ cổ đại để nói chuyện với nàng, đây lại càng không có đạo lý!
"Không có đường khác đi ra ngoài sao?" Trần Thanh Lam hỏi. "Tôi chỉ cần về đến quốc lộ."
Mỹ nữ lắc đầu.
"Trên đường tới đây tôi có băng ngang một phiên chợ, cô biết chỗ đó không? Cô chỉ tôi về lại đó liền được." Nàng lui một bước hỏi. Phiên chợ cách quốc lộ không xa, bất qua rẽ qua hai con đường, nhưng vì cái gì nàng vừa rẽ liền đi lạc đến tận đây?
Mỹ nữ bất đắc dĩ cười cười, "Cô đi hướng này, rẽ phải là đến chợ. Bất quá, thật sự ra không được." Nàng chỉ cái phương hướng, Trần Thanh Lam theo tay nàng chỉ nhìn sang, phương hướng kia là một đoạn đường hẹp đầy sỏi đá, nhưng miễn cưỡng có thể cho một chiếc xe thông qua.
Trần Thanh Lam thoáng ngây người, mình ở chỗ này tới tới lui lui không dưới mười lần rồi, như thế nào không có phát hiện con đường này? Chẳng lẽ mình thật sự hoa mắt? Nàng bất chấp suy nghĩ nhiều, gật đầu cảm ơn đối phương, vội vàng đi trở lại xe.
Mỹ nữ đứng ở tại chỗ nhẹ nhàng lắc đầu, thần sắc bất đắc dĩ. Trần Thanh Lam vừa ngồi vào xe, quay đầu nhìn lại, mỹ nữ kia đã biến mất không còn bóng dáng.
Mất năm phút thời gian lái xe, Trần Thanh Lam quả nhiên trông thấy chỗ họp chợ quen thuộc, chỉ là phiên chợ lúc này đã không một bóng người. Đi tiếp một đoạn, cảnh tượng cũng càng ngày càng giống như đã từng đi qua, không khỏi trong lòng vui mừng, nhưng vừa đến một chỗ cổng chào, đã thấy từ đâu mọc lên hành lang chắn, kèm theo sợi dây kéo ngang, trên có đề dòng chữ: Đường cấm.
Nhã nhặn như Trần Thanh Lam cũng muốn ngửa miệng mắng một câu, xem ra gã họ Hồ gì đó chính là con trai của thôn trưởng, kết hôn cũng cần phải phô trương đến mức này. Nhìn hàng rào chắn nặng nề, nàng cũng không có khả năng dời chúng nó đi.
Trần Thanh Lam có chút cam chịu: Hiện tại tiếp nhận lời mời của mỹ nữ còn kịp không?
Đương nhiên không kịp, coi như nàng có thể tìm được đường quay trở lại, mỹ nữ cũng đã sớm không còn tung tích.
Trần Thanh Lam có chút tự giễu, chẳng lẽ muốn nàng ở chỗ này đợi suốt một đêm? Không biết bọn hắn chừng nào tan cuộc, nàng cũng thật xui xẻo, tự nhiên rơi vào cái thôn xóm 'thần kỳ' này, cảm giác hệt như bị quỷ đánh tường dẫn dụ.
Nàng từ ngăn kéo xe rút ra một chai nước khoáng, một ngụm nước vừa trôi xuống, cái bụng liền vang lên tiếng ọt ọt. Quả nhiên, nàng gấp hồi nhà, đã không kịp cùng Trần Bá dùng cơm, bây giờ làm sao đây? Trong thôn hàng quán đều đã đóng cửa, có thể đoán được, cả thôn đều đi dự tiệc cưới rồi.
Chuyện này cũng thật vi diệu, cho dù cả thôn cùng họ, cũng tuyệt đối không có khả năng cả thôn xuất động, già trẻ không bỏ sót, cho nên Trần Thanh Lam cảm thấy nghi hoặc không thôi, mà rõ ràng lúc nàng đi vào, cũng chưa từng thấy cái hàng rào phong bế đường kia. Là ai làm, và làm vào thời điểm nào?
Nghĩ tới đây, Trần Thanh Lam không chút do dự phát động chân ga, đem xe đi ngược trở về. Nhưng con đường này quá hẹp, không cách nào quay đầu, chỉ có thể cẩm thận chậm rãi lui, đợi tìm được một chỗ lớn hơn chút, nàng vòng đầu xe, điều khiển tốc độ tự nhiên nhanh, chỉ chốc lát, trở về đến nơi vừa rồi gặp được mỹ nữ kia.
Nếu là tiệc rượu chiêu đãi cả thôn, kia tất nhiên là náo nhiệt vô cùng, sẽ không khó tìm đi? Nàng nhìn lối đi phía trước chỉ có thể chui lọt xe mô tô, không còn cách nào phải xuống xe đi bộ.
Vừa mới đi được mấy bước, đã thấy một đại thẩm vội vàng chạy ra đón, không nói hai lời liền lôi kéo tay nàng, trong miệng lẩm bẩm: "Khách nhân, cô làm sao giờ mới đến, tiệc rượu đều sắp khai, mau vào, mau vào."
Trần Thanh Lam lúng túng giải thích mình không phải tới tham gia tiệc cưới, nàng là đến tìm người. Đại thẩm kia lúc này mới chịu buông tay, kinh ngạc liếc nàng: "Vậy cô vào đây bằng cách nào?" Nói đoạn lại cười niềm nở: "Hồ gia hiếu khách, nếu như đã đến chính là có duyên, mời vào nhập tiệc, không cần phải ngại ngùng."
"À, cô nói tìm người, tìm ai?" Đại thẩm kia lại hỏi.
"Cô ấy rất đẹp, cô ấy mặc một bộ sườn xám màu xanh nhạt." Trần Thanh Lam đơn giản miêu tả dáng vẻ mỹ nữ kia.
Đại thẩm à lên một tiếng: "Nguyên lai cô là bạn của Nguyễn Bích Sa tiểu thư, vậy càng là khách quý, mời theo tôi, mời theo tôi, tôi dẫn cô đi tìm nàng."
Trần Thanh Lam vội vàng nói cám ơn. Nghĩ thầm mỹ nữ kia gọi Bích Sa? Bích Toa? Nhưng nàng cũng không có ý hỏi tiếp, bằng không, nào có đạo lý bạn bè mà không biết tên họ của nhau?
[碧纱: Bích Sa, lụa mỏng màu xanh, 碧莎: Bích Toa, viên ngọc màu xanh. Hai chữ Sa/Toa cùng âm]
Rất nhanh đã đến cây cầu đá dẫn vào một tòa nhà ba tầng kiểu cổ, hai bên cánh cổng thuần một màu đỏ thẫm, bên trong đèn đuốc sáng trưng, tiếng người huyên náo. Đầu cầu có một nhóm người đứng đón khách, trông thấy các nàng liền bước nhanh tới, một thiếu nữ mặc váy trắng xinh đẹp liền mở miệng nói: "Đại thẩm thẩm, dì đã đi đâu? Bạch mụ mụ đang tìm dì a."
"Chuyện gì?"
"Con cũng không biết, dì nhanh đi gặp."
Đại thẩm gật đầu, lại chỉ vào Trần Thanh Lam nói: "Đây là bạn của Nguyễn tiểu thư, con dẫn nàng đi gặp tiểu thư đi. Đây là đứa nhỏ nhà tôi, tên gọi Tiểu Thanh Ca, cô đi theo con bé, nó sẽ dẫn cô đi tìm Nguyễn tiểu thư."
Đại thẩm giới thiệu xong lại nhìn Trần Thanh Lam: "Nói rất nhiều ngược lại quên thỉnh giáo quý danh của cô, thật sự thất lễ." Liền khẽ che miệng lại cười cười.
Trần Thanh Lam vốn đang nghĩ ngợi vì sao người ở đây đều nói chuyện theo lối cổ phong, lần này lại càng hoảng sợ, thôn làng này có điểm thật quỷ dị.
"Đại thẩm khách khí. Tôi họ Trần, tên gọi Thanh Lam."
Lập tức đại thẩm cùng vài người gần đó đều giật mình, ánh mắt nhìn nàng chằm chằm từ trên xuống dưới. Đại thẩm có chút khom người, còn kém quỳ xuống đất: "Ngài là...người của Trần gia Thanh Hà?"
Trần Thanh Lam còn chưa kịp đáp lời, đã thấy một người từ bên cầu chạy tới: "Đại thẩm tử, bà đi nơi nào, lại để cho Bạch mụ mụ tìm." Nói đoạn liền lôi đại thẩm trong nháy mắt biến mất vô tung.
Trần Thanh Lam có chút ngốc, tốc độ này... Thế giới trăm mét quán quân cũng không đuổi kịp đi.
Thiếu nữ được gọi Tiểu Thanh Ca mỉm cười nói: "Trần tiểu thư, em dẫn chị đi tìm Bích Sa tỷ tỷ?"
Trần Thanh Lam gật gật đầu: "Đã làm phiền em."
"Không phiền toái, vừa lúc em cũng muốn đi gặp Bích Sa tỷ tỷ. Đúng rồi, chị cùng chị ấy quen biết thế nào?"
Thiếu nữ chợt dừng bước ngẩng đầu nhìn nàng, Trần Thanh Lam trên mặt có chút nóng lên, phát nhiệt, quen biết? Các nàng tính quen biết sao? Nàng nhất thời không biết đáp thế nào, Tiểu Thanh Ca đôi mắt to xinh đẹp không hề chớp cảm thấy hứng thú nhìn chằm chằm vào nàng, Trần Thanh Lam đành phải nói thẳng, "Kỳ thật không tính quen biết, chỉ là gặp qua một hai lần."
Các nàng vừa qua cầu, liền chứng kiến một khoảng sân rộng lớn đầy kín bàn tiệc, mà hai bên đường cũng xếp đặt vô số chỗ ngồi, phần lớn khách nhân đã ngồi vào chỗ của mình, nhóm người phục vụ vội vàng bưng lên thức ăn, bốn phía thắp đèn lồng sáng như ban ngày, cảnh tượng vô cùng huyên náo.
Thanh Ca tự giới thiệu họ Lương, mang theo nàng xuyên thẳng qua đám người, rất nhanh đã tới chỗ vị mỹ nữ kia.
Lương Thanh Ca hưng phấn kêu lên: "Bích Sa tỷ tỷ... Bạn của tỷ tới tìm."
Mỹ nữ đôi con ngươi như mực đưa tới, thần sắc có chút kinh ngạc, nhưng ánh mắt rất nhanh đã trở về đạm nhạt. Nàng thấp giọng nói gì đó với vài người ngồi bên, liền nhấc chân đi về phía Trần Thanh Lam. Dưới ánh trăng, phối với một thân váy dài bích sắc, nàng đẹp tựa như từ trong tranh bước ra.
Cổ nhân thường nói, dưới ánh trăng ngắm mỹ nhân, giờ phút này Trần Thanh Lam trông thấy nàng, cảm giác chính là như vậy, nàng đẹp như hoa như ngọc, chỉ một ý cười cũng khiến lòng người rung động, nàng mỹ lệ cực hạn, nhưng trong đó lại mang theo một loại tư vị quen thuộc tận xương, để Trần Thanh Lam trong lòng cảm xúc thật phức tạp.
Nguyễn Bích Sa trước cùng Lương Thanh Ca nói cám ơn, "Em là..."
"Em là Lương Thanh Ca."
Nguyễn Bích Sa gật gật đầu, "Nghe nói Lương thị mỹ nhân rất nhiều, quả nhiên không sai."
Lương Thanh Ca đỏ bừng mặt, giậm giậm chân nói: "Bích Sa tỷ tỷ mới chính là mỹ nhân, tỷ đây là muốn chê cười em sao, thực đáng giận a."
Nếu đổi lại là bất kỳ ai thái độ như vậy, cũng sẽ khiến cho người đối diện phải nổi giận, thế nhưng Lương Thanh Ca lớn lên thuần khiết xinh đẹp, lại là dáng vẻ thiếu nữ đáng yêu, chỉ làm cho người cảm thấy ngây thơ động lòng người, không chút nào phản cảm.
Nguyễn Bích Sa chỉ là khẽ cười, cũng không có chút ý tứ nào trách giận.
Lương Thanh Ca giả vờ giả vịt ho vài tiếng: "Đúng rồi, Bích Sa tỷ tỷ, em nghe nói tỷ buôn bán cổ vật, không biết có thể tìm giúp em một thứ?"
"Ân."
Lương Thanh Ca nhón nhón chân, đến thật gần Nguyễn Bích Sa, thì thầm nói cái gì đó, lại hỏi: "Tỷ giúp em được không?"
Nguyễn Bích Sa trầm mặc không đáp, Lương Thanh Ca nóng nảy: "Em sẽ trả mười gốc Bích Căn Thảo, lại thêm một viên Tử Hồng Đan."
Nguyễn Bích Sa lắc đầu: "Vật kia rất khó tìm, chị sẽ tận lực, nhưng cần nửa tháng."
Lương Thanh Ca lúc này mới sung sướng cười rộ lên: "Dạ, em chờ tỷ." Có người xa xa gọi cô, cô liền phất phất tay rời đi.
Lương Thanh Ca vừa đi, còn lại hai người bầu không khí có chút vi diệu. Trần Thanh Lam có chút lúng túng, cũng không biết nên nói cái gì.
Mỹ nhân trước phá vỡ trầm mặc, cười dịu dàng nói: "Tôi còn lo nửa đêm không biết làm sao quay về nội thành, hiện tại có thể đi nhờ xe của cô. Cô không ngại chứ?"
Trần Thanh Lam khẽ gật đầu: "Không ngại, có cô làm bạn, tôi đường xa cũng bớt hiu quạnh."
"Sau bữa tiệc còn có biểu diễn. Cô hẳn là đói bụng rồi? Chúng ta đến ăn chút gì đi." Nàng thanh âm ôn nhu, lại mang theo mấy phần thân thiết, tựa như các nàng đã quen biết từ rất lâu.
Tiệc rượu trôi qua hơn nửa thời gian, tân lang tân nương cùng một đám phù dâu phù rể vờn quanh đến mời rượu, tân nương mặc lễ phục cổ đại màu đỏ, tư thái thướt tha, thoạt nhìn để cho Trần Thanh Lam có loại cảm giác mình đã xuyên trở về mấy trăm năm trước.
Tân nương cùng Nguyễn Bích Sa rất có giao tình, thường thường đến trò chuyện, chẳng qua đông người các nàng chỉ có thể vội vàng nói mấy câu, mời rượu xong mỗi người liền về chỗ ngồi rồi.
Ăn xong tiệc rượu, vẫn còn một chuỗi hoạt động chúc mừng khác. Chủ nhà mời đến bốn đoàn hát, liền biểu diễn riêng biệt ở bốn cái sân khấu, thích kịch thì đến chỗ này, thích hí khúc thì đến chỗ kia, còn có ảo thuật, hòa nhạc. Ngoài bờ sông đã sớm thả đầy hoa đăng, khách nhân nếu thích có thể lên thuyền nhỏ ngoạn một vòng quanh hồ.
Như vậy làm ầm ĩ, tới gần rạng sáng mới dần dần tản đi. Nguyễn Bích Sa cùng Trần Thanh Lam chào từ biệt chủ nhà liền trở về, hai người đi qua cây cầu đá, đến chỗ đỗ xe, sau đó một đường lái xe đến phiên chợ, cũng không gì trở ngại.
Trần Thanh Lam hỏi rõ Nguyễn Bích Sa địa chỉ đem nàng đưa đến. Nguyễn Bích Sa xuống xe, "Cảm ơn cô, có thời gian mời đến Bích Thảo Đường thưởng trà."
Trần Thanh Lam khẽ gật đầu, "Không khách khí. Tôi cũng cảm ơn cô. Nếu không gặp được cô, tôi liền phải ở trong xe đợi cả đêm. Mặc dù đi lạc đường, nhưng tôi thực vui vẻ, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng tham dự tiệc cưới đặc sắc như vậy."
Nguyễn Bích Sa mỉm cười. "Cô quá khách khí, nhớ rõ có thời gian liền đến chỗ tôi. Hẹn gặp lại."