Nhân vật được vẽ trên tất cả các trang giấy đều là anh, có tranh phác họa, có tranh phác thảo bằng bút máy, giống y hệt anh. Ngay cả một vài hình vẽ chibi hiếm hoi cũng có thể dễ dàng nhận ra là anh qua những chi tiết vô cùng đặc trưng.
Càng xem, Diệp Triêu càng bối rối, tâm tình mỗi lúc một phức tạp rối loạn. Được một người cùng giới thương nhớ tới mức vẽ lại mình trên giấy, nếu như người khác chắc hẳn Diệp Triêu sẽ vô cùng phẫn nộ tức giận. Thế nhưng, người vẽ lại chính là Lăng Yến, người đang ôm tất cả hy vọng ảo tưởng của anh, người rất có thể chính là Đường Đường trong tim anh.
Lúc nhìn vào ánh mắt Lăng Yến, anh sẽ không thể kiềm chế ngỡ rằng người trước mặt mình chính là Đường Đường.
Tiếp tục giở những trang tiếp theo, cho đến một trang, ngón tay Diệp Triêu đột ngột dừng lại.
Trang giấy này chỉ vẽ phần trên. Trong bức tranh, Diệp Triêu cởi trần, mặc quần rằn ri ngồi trên ghế cao.
Tư thế ngồi này rất quen thuộc, thế nhưng hiện giờ vắt óc anh cũng không thể nhớ ra mình đã gặp ở đâu. Bức vẽ này có lẽ mới được vẽ gần đây. Ánh mắt Diệp Triêu trong tranh tuy dịu dàng nhưng vẫn ánh lên sự đau đớn bi thương.
‘Lăng Yến biết vẽ, thậm chí còn vẽ rất giỏi’, Diệp Triêu nghĩ thầm. Những gì đang xảy ra trước mắt như một cú giáng mạnh mẽ, chấn động trái tim anh, khiến cho Diệp Triêu không thể ngừng nghĩ tới ý nghĩ điên rồ nọ.
Nhưng nếu thật sự mọi chuyện như những gì anh tưởng tượng, thì tại sao Lăng Yến lại cắn răng không nói với anh một lời?
Cậu có điều gì khó xử, có nỗi khổ tâm nên không thể nói ra? Hay có lý do khách quan nào đó khiến cậu đành phải câm lặng?
Lúc này Diệp Triêu có rất nhiều thắc mắc, bao nhiêu câu hỏi xoay vòng trong đầu anh. Diệp Triêu hít sâu một hơi, trước khi Lăng Yến trở về đã kịp để lại cuốn sổ vào trong ngăn kéo.
Lăng Yến mệt như sắp chết đến nơi, sự mệt mỏi in hằn giữa hai hàng lông mày. Lúc quay lại ký túc, cậu thở hổn hển từng hơi, cố vực tinh thần hỏi Diệp Triêu: “Thủ trưởng, ngài để quần áo ở đâu để tôi mang đi giặt?”
“Chuyện đó để sau, cậu rửa mặt rồi đi ngủ đi.” Diệp Triêu giấu nhẹm những nghi ngờ nơi đáy lòng, giọng điệu vẫn như mọi khi, hỏi Lăng Yến: “Hồi nhỏ cậu có học môn năng khiếu nào không?”
“Môn năng khiếu?” Lăng Yến suýt nữa buột miệng nói ra: “Tôi học vẽ”, chợt nhớ tới nhà ‘Lăng Yến’ nghèo rớt mồng tơi, lấy đâu ra tiền mà học lớp tự chọn, nên đáp: “Không ạ, hồi còn nhỏ tôi cũng không quá tập trung vào việc học.”
Ánh mắt Diệp Triêu khẽ thay đổi trong tích tắc, sau đó anh cũng không hỏi tiếp. Nhưng anh có thể biết rõ, Lăng Yến đang nói dối!
Một thời gian sau đó, ngày ngày trôi qua yên bình, trời yên biển lặng. Trước đây không lâu, tiểu đoàn trinh sát nhận được lệnh của chiến khu tiếp tục tuyển chọn binh lính để sung vào đội bộ đội công binh, đội y tế chăm sóc sức khỏe, và một đơn vị bộ đội bí mật cùng đi Châu Phi tham gia chiến đấu ở những quốc gia đang xảy ra xung đột, chấp hành nhiệm vụ duy trì nền hòa bình của Liên hợp quốc.
Trong tiểu đoàn trinh sát, không phải ai cũng có cơ hội đội mũ nồi xanh*. Tuy rất nhiều chiến sĩ cũng không mặn mà gì với chuyện tham gia chiến tranh quốc gia, nhưng lần này đại đội Liệp Ưng với toàn những chiến sĩ ưu tú sẽ đi cùng, tạo ra sức hút không hề nhỏ.
Ai cũng biết, ‘đơn vị bộ đội bí mật’ chính là đại đội đặc chủng Liệp Ưng.
*Mũ nồi xanh: Liên hợp quốc quy định khi quân đội các quốc gia thi hành nhiệm vụ giữ gìn hòa bình thì phải mặc đồng phục của quân đội nước mình, đeo trên tay cờ của quốc gia. Cánh tay trái gắn cờ nước mình, tay phải gắn cờ của Liên hợp quốc. Để dễ phân biệt đâu là đội quân bảo vệ hòa bình, các binh sĩ sẽ đội mũ sắt màu xanh, trên mũ có biểu tượng của Liên hợp quốc cùng tiếng Anh là UN (United Nations). Dần dần mọi người có thói quen gọi là bộ đội bảo vệ hòa bình là bộ đội mũ xanh.
Nói chung, lính Mũ nồi xanh là đội quân đa sắc tộc của Liên Hiệp Quốc, làm nhiệm vụ như “cảnh sát quốc tế”, bảo vệ hòa bình, an ninh tại các nước còn nhiều xung đột.
Gần đây, tiểu đoàn trinh sát huấn luyện càng lúc càng nặng, vô cùng vất vả khổ cực. Trong số đó có Lăng Yến cũng đang ngày ngày tăng cường luyện tập. Tuân Diệc Ca nghĩ cậu cũng giống hắn, muốn gia nhập đội quân mũ nồi xanh liền chọc cậu: “Cậu việc gì phải luyện? Lần này, Tiểu đoàn trưởng thể nào chẳng đi, cậu chắc chắn sẽ đi theo, cần gì phải chịu khổ luyện tập để cạnh tranh vào danh sách như bọn anh?”
Lăng Yến nghe nhưng không giải thích, bởi những suy nghĩ trong lòng cậu chẳng thể giãi bày cùng ai, dù cho đối phương có là anh em đồng chí của mình đi nữa.
Lăng Yến muốn mình càng lúc càng mạnh, để có thể bảo vệ Diệp Triêu tại nơi trận địa, khói lửa mịt mù tên bay đạn lạc.
Dạo này, Diệp Triêu hành động vô cùng kỳ lạ. Anh rất hay rời khỏi tiểu đoàn trinh sát một mình, dù nói như nào cũng không cho Lăng Yến đi theo. Thái độ của anh với cậu thì vẫn chẳng khác gì, nhưng ánh mắt mỗi lúc một thăm thẳm khó đoán.
Lăng Yến mơ hồ cảm thấy có lẽ Diệp Triêu đã nhận ra điều gì đó. Suy nghĩ đó khiến cậu vô cùng căng thẳng hoang mang.
Diệp Triêu đang điều tra Lăng Yến, nhưng anh không nhờ ai hỗ trợ. Một mình anh đi đến nhà Lăng Yến vài lần, cóp nhặt những tin tức mình nghe được. Nghe qua thì ngỡ chẳng có gì lạ lùng, nhưng nếu chú ý kỹ thì sẽ thấy những điểm vô cùng kỳ lạ.
Một thời gian ngắn sau khi Lăng Yến sinh thì mẹ cậu qua đời. Lúc cậu 3 tuổi, ba cậu cũng ra đi. Cả nhà chỉ còn một mình ông nội vất vả khổ nhọc, ra sức làm việc nuôi cậu lớn khôn, hai ông cháu nương tựa vào nhau sống qua ngày.
Do không có cha mẹ, lại thêm hoàn cảnh khó khăn cơ cực nên thuở nhỏ Lăng Yến thường xuyên bị bắt nạt. Chính điều đó khiến cho cậu trở nên yếu đuối, thậm chí còn hơi lầm lũi hướng nội. Suốt ngày, Lăng Yến bị đánh cho thê thảm tơi tả, vậy nên xương cốt bị ảnh hưởng, mỗi mùa đông đến đều sẽ đau nhức. Nhà nghèo, không có tiền chữa trị, cậu đành cắn răng nằm nhà chịu đựng.
Năm 10 tuổi, Lăng Yến bị bệnh nặng. Hàng xóm láng giềng nói suýt chút nữa là cậu đã chết.
Lúc đó, Lăng Yến phải xin nghỉ gần nửa học kỳ. Sau đó cậu như gặp phép thuật, cơ thể dần khỏe lên tựa như chưa hề bị bệnh. Không chỉ vậy, tính tình còn thay đổi 360 độ, yêu đời vui tươi, luôn miệng nói mình muốn làm lính.
Diệp Triêu nghe chuyện, biết được hồi nhỏ tính tình Lăng Yến yếu đuối hướng nội thì vô cùng kinh ngạc.
Nhìn Lăng Yến bây giờ, có trời mới tin cậu đã từng có thời ‘yếu đuối’ hay ‘hướng nội tăm tối’. Hiện tại, Lăng Yến vô cùng sáng sủa, lạc quan, hóm hỉnh dí dỏm, được người người yêu mến, hoàn toàn bất đồng so với thuở thơ bé.
Chỉ cần nỗ lực rèn luyện thì sức khỏe thể lực có thể thay đổi trở nên tốt hơn. Còn tính cách, theo thời gian cũng có thể hoàn toàn đổi thay sao?
Nhưng chuyện khiến Diệp Triêu băn khoăn để ý không chỉ có vậy, chi tiết hồi Lăng Yến 10 tuổi mắc bệnh nặng cũng khiến anh thắc mắc không thôi.
Không ai biết tại sao Lăng Yến lại khỏe lên, vượt qua hiểm bệnh ngàn cân treo sợi tóc. Mọi người chỉ nói cậu tốt số mạng lớn, nhà họ Lăng được tổ tiên phù hộ.
Diệp Triêu đến tận trường cấp II của Lăng Yến, hỏi thầy cô giáo của cậu. Câu trả lời của họ càng khiến nỗi nghi ngờ trong anh thêm sâu: “Lăng Yến học nhàng nhàng nhưng sức khỏe vô cùng tốt. Thường thường cậu cũng không khác gì so với các học sinh khác, nhưng trong giờ thể dục, khi thực hiện các động tác thì chân tay có vẻ luống cuống, không phối hợp ăn khớp nhịp nhàng với nhau.”
Thầy cô giáo nói vòng vèo, quanh đi quẩn lại có thể tóm gọn bằng một câu: Lăng Yến là tuýp người ngu lâu dốt dai khó đào tạo.
Thông tin này khá trùng khớp với những gì Diệp Triêu đã điều tra được ở đại đội.
Trong đại đội, ai ai cũng biết tuy Lăng Yến khỏe như vâm, cũng chịu kham chịu khó cần mẫn luyện tập, thế nhưng do đầu óc ngu si nên khi thực hiện động tác luôn bị sai, cố mãi cũng không thể sửa được. Hồi mới nhập ngũ, cậu bị chê là ‘năng lực tiếp thu kém’, luôn có mặt trong những thành phần yếu kém ở đội. Cho tới khi Lăng Yến ngã từ trên tường tập xuống, thì cuộc đời cậu như bước sang một trang mới.
Câu chuyện Lăng Yến ngã xuống qua tai mọi người đến tai Diệp Triêu thì mông lung như trò đùa. Mọi người nói Lăng Yến ngã xuống, đầu bị đập mạnh nên bị ngất đi. Sau khi tỉnh dậy ở phòng cấp cứu thì chẳng nhận ra ai, ngay cả Tuân Diệc Ca, anh em chí cốt cũng chẳng nhớ rõ. Sau đó cậu vào trong nội thành chữa trị, khi trở về lại nhớ ra mọi người, so với trước kia thì tính cách vẫn vậy, nhưng có một chuyện đã hoàn toàn thay đổi khiến mọi người vô cùng kinh ngạc, đó chính là khả năng của cậu. Sau khi xuất viện, thành tích của Lăng Yến tăng đột biến, từ vị trí áp chót vọt thẳng lên đầu, thậm chí còn nổi bật hơn cả người đứng đầu trước giờ – Tuân Diệc Ca.
Tiểu đội trưởng, Đại đội trưởng nói, Lăng Yến bị ngã đúng như vớ được vàng, khiến cậu từ ngu si hóa thông minh khôn ngoan.
Tay Diệp Triêu cầm điếu thuốc đã được châm lửa, nhưng anh không hút, ánh mắt dõi về nơi xa xăm, trong đầu thì đang nhớ tới quyển sổ vẽ hình ảnh mình cởi trần.
Tư thế đó rất quen thuộc, nhưng anh không nhớ nổi mình đã nhìn thấy khi nào.
Ngày ra nước ngoài mỗi lúc một gần, tiểu đoàn trinh sát chọn ra 50 chiến sĩ, Tuân Diệc Ca cùng Lăng Yến tất nhiên ở trong đội ngũ này.
Tiểu đoàn trinh sát là lính chiến đấu. Họ cùng với trung đoàn được Liệp Ưng phái tới, cùng nhau hợp thành lực lượng chiến đấu chủ lực, chịu trách nhiệm bảo vệ bộ đội công binh và tập thể y bác sĩ, nên sẽ xuất phát trước. Trước khi đi, họ sẽ phải phối hợp huấn luyện với nhau trong thời gian ngắn.
Sĩ quan dẫn đầu trung đội ở Liệp Ưng tên là Tiêu Mục Đình, quân hàm lúa mạch 1 sao*, tương đương với chức vị thiếu tướng. Lăng Yến vô cùng kinh ngạc, hỏi thăm Diệp Triêu lai lịch của vị thiếu tướng này. Diệp Triêu nói: “Lúc tôi rời Liệp Ưng, anh ta chưa được điều tới, nên tôi cũng không rõ lắm.”
“Vừa xong ngài ấy nói mình là Trung đội trưởng?”
“Đúng vậy.”
“Thiếu tướng sao lại làm Trung đội trưởng được ạ?”
Trong Liệp Ưng, có nhiều Đại đội trưởng cùng Chính trị ủy viên đều là đại tá. Tại sao cấp cao như một thiếu tướng lại chỉ làm một Trung đội trưởng?
Lăng Yến nhìn Diệp Triêu, Diệp Triêu cũng nhìn cậu, vài giây sau anh nói thản nhiên: “Tại sao thiếu tướng lại không thể làm Trung đội trưởng?”
“Bởi vì đến cả Đại đội trưởng cũng chỉ là đại tá ạ?”
“À”, ánh mắt Diệp Triêu thâm trầm, “Các cậu đúng là… Nói tóm lại các cậu nên tập trung vào việc huấn luyện, đừng có suốt ngày đoán mò đội trưởng Liệp Ưng mang quân hàm gì. Ai mà biết, trung đội đó lại là Trung đội Tinh Anh trong Liệp Ưng.”
Lăng Yến hơi đờ ra, tim đập dồn dập, ngay lập tức cười giả lả, ra vẻ đã thông nói: “Thủ trưởng, tôi đã rõ.”