Mè Xửng (Ngưu Bì Đường)

Chương 20




Trong 3 ngày Lăng Yến và Diệp Triêu ở Trường Xuân, hai người chẳng thèm đi chỗ nào, cắm cọc tại khách sạn ‘thưởng thức nhấm nháp’ cơ thể nhau.

*

Cảnh báo: 18+

Diệp Triêu cùng Lăng Yến quay trở lại tiểu đoàn trinh sát làm nốt thủ tục điều chuyển sang đơn vị khác, cả ngày rảnh rang chẳng có việc gì làm.

Liệp Ưng cho các binh sĩ mới gia nhập được nghỉ 10 ngày, để nghỉ ngơi hồi phục sức khỏe và hoàn tất bàn giao nốt công việc cũ. Tiểu đoàn trưởng vô cùng thấu hiểu sự khổ cực vất vả của bộ đội đặc chủng, nên vừa tự hào vì hai người lại vừa vô cùng luyến tiếc. Nghĩ đi nghĩ lại, ông lệnh cho người lái xe đưa hai người đi chơi ở Trường Xuân vài ngày.

Lăng Yến cảm thấy thật đúng là cầu được ước thấy.

Trong 3 ngày Lăng Yến và Diệp Triêu ở Trường Xuân, hai người chẳng thèm đi chỗ nào, cắm cọc tại khách sạn ‘thưởng thức nhấm nháp’ cơ thể nhau.

Đây là lần đầu tiên của cả hai người, nên đôi bên đều rất ngây thơ khờ khạo. Lăng Yến đi cửa hàng tạp hóa mua gel bôi trơn. Vì muốn không ai biết, cậu còn mua thêm cả rổ đồ ăn, hàng hóa khác. Vậy nhưng tới lúc thanh toán, vẫn bị nhân viên thu ngân nhắc: “Anh ơi, còn có bao cao su ở bên này, anh xem qua ạ.”

“Không, không, cảm ơn, trước… lần trước còn chưa dùng hết, ha, hahahaha.” Lăng Yến xấu hổ như muốn chui luôn xuống hố, cười cười trả lời rồi chạy trối chết.

Đối với chuyện làm tình với Diệp Triêu, Lăng Yến có một chấp niệm điên cuồng, đó là không dùng bao, để Diệp Triêu bắn ở trong cơ thể mình.

Diệp Triêu nhìn gel bôi trơn được giấu trong cả rổ hàng hóa đồ ăn đang choán mất gần hết cả nửa giường thì vô cùng buồn cười, hôn hôn trán Lăng Yến, nói: “Để anh tắm cho em?”

“Để tự em tắm!” Lăng Yến vội vàng bật nhảy tránh ra, cảnh giác chạy sang một bên, mở to mắt, thầm nghĩ lúc tắm em còn muốn khuếch trương nữa kìa.

Diệp Triêu thả cậu ra, để cậu đi tắm. Một mình anh thu dọn đống đồ đang bày bừa trên giường, đặt chúng lên bàn. Ngồi ở bên giường, Diệp Triêu ngắm nghía tuýp gel bôi trơn còn đang đóng kín, nghe tiếng nước ào ào từ phòng tắm vọng đến, mặt vẫn chẳng có biểu cảm gì nhưng thực ra tim đang đập điên cuồng dồn dập, mỗi lúc một nhanh.

Lăng Yến ở trong phòng tắm những hơn 40 phút, kỳ cọ vô cùng kỹ. Cậu sợ trên cơ thể còn chỗ nào bẩn, nên tỉ mỉ cọ đi cọ lại tới nỗi cả cơ thể đỏ ửng lên. Lúc ngồi xuống thử khuếch trương, đầu gối cậu lẩy bẩy run lên, suýt nữa ngã nhào ra nền.

Một tay cậu chống vào tường, một tay run run ấn ấn mò mẫm ở cửa mình. Ngón tay cậu từ từ xâm nhập vào trong, lưng vừa mới tắm sạch sẽ xong giờ lại túa ra mồ hôi lạnh.

Đau chết đi được! Cậu cắn môi, lòng càng lo lắng không yên.

Mới hai đầu ngón tay đã đau dữ dội như vậy, một lát nữa Diệp Triêu đâm vào thì…

Chỉ vừa mới tưởng tượng tới cảnh Diệp Triêu chiếm lấy mình, Lăng Yến đã vô cùng phấn khích, trái tim đập điên cuồng. Cậu lắc lắc đầu, thở hổn hển thủ thỉ với chính mình: “Đau thì đau! Đau chết cũng đáng, có phải đau chết cũng bất chấp hết!”

Mở rộng hết những 15 phút đồng hồ, lúc Lăng Yến đứng lên, bắp chân không ngừng run rẩy, lúc rửa tay tí nữa thì ngã sấp xuống. Trước khi mở cửa phòng tắm, cậu vỗ vỗ mạnh vào mặt mình, tự khích lệ bản thân: “Phải làm thật tốt, dù có đau như nào đi nữa cũng không được khóc!”

Cả người Lăng Yến trần truồng, đỏ ửng, hai tay che che giữa hai chân đi tới phía Diệp Triêu. Cậu như đi trên mây, ngả ngả nghiêng nghiêng, ánh mắt sáng lấp lánh, khóe mắt ướt nước, vừa nhìn thấy Diệp Triêu thì đã hồi hộp tới nỗi tim như muốn vọt lên cổ.

Đáng ra Lăng Yến nên mặc áo tắm đi ra, nhưng cậu lại muốn phô bày từng phân da thịt trên cơ thể với người trong lòng. Tuy nghĩ vậy nhưng lúc này cậu lại vô cùng ngại ngùng xấu hổ, theo bản năng lấy hai tay che đi chỗ đó.

Đáng yêu đến mức khiến trái tim Diệp Triêu run rẩy mềm nhũn.

Diệp Triêu vội đứng dậy, sải bước đến chỗ cậu, muốn đỡ lấy Lăng Yến. Thế nhưng chưa kịp đỡ Lăng Yến đã nhào xuống, ôm lấy chân Diệp Triêu, ngẩng mặt lên nói: “Diệp Triêu, anh để em chiếm thế chủ động nhé?”

Diệp Triêu khom lưng vuốt ve mặt cậu, đôi mắt đong đầy sự yêu thương, khẽ hỏi: “Chủ động như nào?”

“Em, vừa rồi em đã tự mở rộng hết cả rồi.” Cậu xoay người, thẹn thùng nhếch mông lên, tay banh hai cánh mông ra hai bên, mặt đỏ rần rần nói: “Rất sạch rất mềm. Một chốc nữa anh giúp em bôi trơn là tiến thẳng vào được rồi.”

Từng lời từng lời Lăng Yến nói khiến cho trái tim Diệp Triêu bỏng cháy như thể sắp tan chảy thành nước.

Lăng Yến quay lại, áp mặt vào đùi Diệp Triêu, thẽ thọt nói: “Em muốn liếm cho tới khi anh cứng.”

“Không được!” Diệp Triêu cầm lấy hai cánh tay của cậu, kéo cậu lên, hôn hôn khóe môi Lăng Yến, dịu dàng nói: “Ngoan nào, đừng làm vậy.”

“Nhưng…” Lăng Yến cuống lên, lông mày nhíu chặt lại, khóe mắt ửng đỏ chứa chan muôn vàn tình tự rúng động lòng người, “Nhưng em muốn làm vậy vì anh! Diệp Triêu, lúc học cấp III em đã nghĩ như thế đấy. Mỗi lần xem video đồng tính, em đều tưởng tượng mình với anh trong đó. Em muốn liếm cho anh, em muốn cảm nhận được cảm giác khi anh được em liếm tới cứng lên.”

Trong lúc Diệp Triêu đang kinh ngạc, Lăng Yến ôm chầm lấy anh, hôn khẽ lên vành tai anh, yếu ớt làm nũng: “Diệp Triêu, xin anh đấy.”

Lý trí như sợi dây đàn đứt phựt, Diệp Triêu nhìn Lăng Yến ngồi xổm xuống, kéo áo tắm của anh ra, cách một lớp vải quần lót, xúc động hôn lên.

Vô vàn lần tự tưởng tượng để thủ dâm trong quá khứ giờ đây ào ạt ùa về, hiện lên rõ ràng chân thật. Lăng Yến quỳ giữa hai chân Diệp Triêu, tỉ mỉ liếm láp, má khẽ cọ cọ lên lớp quần, hít một hơi thật sâu. Hương vị của Diệp Triêu bủa vây lấy cậu, khiến cho máu huyết trái tim sôi sục rực cháy.

Dương vật bên trong đang dựng lên muốn bật ra, đẩy căng lớp quần lót mỏng manh, như thể đang kêu gào muốn được thoát ra. Lăng Yến liếm mút tới nỗi lớp vải ướt đẫm, mới cắn lớp quần, nó kéo xuống.

Dương vật cứng ngắc bật ra, đập vào mặt của cậu, khiến cho trái tim cậu càng lúc càng đập nhanh, mỗi tiếng đập đều chứa đầy sự vui mừng hạnh phúc điên cuồng.

Lăng Yến ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm nước si dại nhìn anh, run rẩy nói: “Diệp Triêu, anh chạm vào em đi.”

Diệp Triêu thọc tay vào tóc Lăng Yến, dịu dàng vuốt ve gáy cậu. Cậu vùi mặt vào giữa hai chân anh, mũi cay cay, suýt nữa đã rơi nước mắt.

Cậu liếm rất lộn xộn không đâu vào đâu, nhưng thái độ lại vô cùng chăm chú thâm tình. Đầu lưỡi quanh quẩn mơn trớn nơi lỗ nhỏ, hai tay nắm lấy gốc dương vật, mặt vùi vào cố hết sức nuốt thật sâu. Nhưng bởi chỗ đó quá lớn, cổ họng cậu lại không đủ sâu, chỉ có thể ra sức mút vào liếm láp. Thỉnh thoảng cậu ngẩng đầu lên nhìn biểu cảm của Diệp Triêu, thế nhưng khi ánh mắt hai người chạm nhau thì lại vội vàng nghiêng đầu sang một bên, trong lòng tràn ngập cảm giác xấu hổ buồn phiền.

Dương vật trong cổ họng hoàn toàn thức tỉnh, cậu hôn lên đường gân đang nổi rần rần, liếm một mạch xuống dưới gốc. Thậm chí, đến hai túi bìu cũng không bỏ qua, liếm đến bóng loáng nhẫy nước. Lúc đang muốn thử nuốt một lần nữa để cố đẩy dương vật vào tận sâu cổ họng thì đã bị Diệp Triêu kéo lên.

Diệp Triêu không nỡ để cậu liếm láp quá nhiều lần, hôn hôn môi cậu. Lăng Yến vô thức che môi lại, bối rối lắc lắc đầu. Diệp Triêu đẩy cậu ngã xuống giường, không thèm nói gì kéo hai tay cậu ra, dữ dội hôn mạnh mẽ lên môi cậu.

Lưng Lăng Yến cứng còng, thế nhưng tay vẫn ôm lấy cổ Diệp Triêu, căng thẳng đến nỗi quên cả hôn đáp lại, khờ khạo để mặc Diệp Triêu hôn, lồng ngực vang lên tiếng trái tim đập như trống đánh.

Diệp Triêu bóp một ít dầu bôi trơn ra tay, tách hai chân cậu ra, nhẹ nhàng từ tốn xoa xoa cửa mình của Lăng Yến. Lăng Yến nằm ngửa trên giường, nhếch mông lên, cố gắng hết sức để phối hợp với Diệp Triêu. Cậu có thể cảm nhận rõ những ngón tay Diệp Triêu đang thăm dò rờ rẫm bên trong cửa mình, liền chủ động ôm lấy hai chân tách ra, đem vị trí bí mật xấu hổ nhất phơi bày trần trụi trước mặt Diệp Triêu.

Cậu sẵn sàng vì Diệp Triêu mà làm những việc đáng xấu hổ nhất.

Diệp Triêu vô cùng xúc động, trái tim như tan thành nước, dương vật đã cứng ngắc đến nỗi không chịu nổi. Thế nhưng anh vẫn cố gắng kìm lại cảm xúc, kiên nhẫn xoa mềm, mở rộng cửa huyệt. Cho đến khi gel bôi trơn vừa bôi đã tan ra sủi bọt, mới bôi tiếp một lớp gel bôi trơn khác lên dương vật mình, đỡ lưng Lăng Yến, từ từ đẩy vào.

Ngay tại khoảnh khắc bị tiến vào, Lăng Yến như ngừng thở, cậu mở to mắt, ngẩn ngơ nhìn Diệp Triêu, miệng hé ra nhưng lại chẳng thốt lên nổi một tiếng.

Bên trong Lăng Yến rất chặt, cả cơ thể căng cứng. Diệp Triêu đành cúi xuống, hôn hôn trấn an Lăng Yến, nhẹ giọng nói: “Đường Đường, ngoan nào, thả lỏng người ra, nếu đau thì nói cho anh biết.”

Lúc nghe thấy tiếng gọi thân thương ‘Đường Đường’ mà rất lâu rồi Diệp Triêu chưa nói, nước mắt Lăng Yến không thể kìm được mà cứ thế trào ra.

Lăng Yến lặng lẽ rơi nước mắt, đôi mắt sáng ngời niềm vui và hạnh phúc.

Cậu giống như đứa nhóc xưa kia ôm chặt lấy Diệp Triêu, run rẩy kêu lên: “Anh Triêu Triêu, làm em, chiếm lấy em đi!”

Lúc này, cả cơ thể Diệp Triêu đã tê dại, anh vẫn đang cắn răng kiềm chế dục vọng thúc mạnh vào, vừa dịu dàng vỗ về cậu, vừa chầm chậm đẩy vào. Diệp Triêu vừa xâm nhập từng chút một vừa chú ý tới phản ứng biểu cảm của Lăng Yến. Cho tới khi cậu khe khẽ rên lên thì dừng lại, hỏi khẽ: “Là chỗ này?”

Lăng Yến cắn môi gật gật đầu, xấu hổ tới mức không dám nhìn anh.

Tới đây, Diệp Triêu mới từ từ di chuyển, day đi day lại chỗ kia, hôn lên những giọt nước mắt đang rơi của Lăng Yến, ghé vào tai cậu thầm thì: “Thoải mái không, Đường Đường?”

Vách thịt bên trong đang bị căng ra thực ra rất đau, dù đã bôi trơn cẩn thận nhưng vẫn vô cùng trướng. Nhưng chỉ cần nghĩ tới Diệp Triêu đang ở trong cơ thể mình, nghĩ tới người đang chiếm lấy mình là anh, tất cả đau đớn đều hóa thành khoái cảm hạnh phúc. Hơn nữa, vừa xong Diệp Triêu còn đâm vào chỗ đó, khiến cho Lăng Yến cảm nhận được cơn khoái cảm điên cuồng chưa bao giờ có từ trước tới nay. Cậu như chìm đắm trong cơn đê mê, cơn sóng khoái cảm lan ra khắp toàn thân. Lăng Yến bị đâm tới nỗi tay chân run lên, ngón chân co quắp giật giật.

Lăng Yến khép hờ mắt, đôi mắt ánh lệ, phát ra tiếng rên ngọt ngào.

Càng lúc, Diệp Triêu càng húc vào dồn dập hơn, lần sau lại nhanh hơn, sâu hơn lần trước. Dương vật điên cuồng ra vào động nhỏ mềm mại ẩm ướt, ra sức mài nghiền căng lớp da thịt đang bao bọc. Lúc anh rút ra còn khiến nước bên trong trào ra, thế nhưng chẳng ngơi chẳng nghỉ, ngay lập tức lại tiếp tục đâm vào như điên.

Lăng Yến bị đâm đến nỗi thét lên, chân quặp chặt lấy lưng Diệp Triêu, dương vật cương lên tràn dịch, cả cơ thể ánh lên sắc tình quyến rũ mê người.

Diệp Triêu ôm lấy cậu, cảm thấy những tiếng rên của Lăng Yến như đang quện lấy mật ngọt. Hai người ôm hôn đắm đuối, lúc sắp cao trào, Lăng Yến bật khóc, cắn lấy yết hầu Diệp Triêu, bấu chặt lấy lưng anh: “Bắn cho em, bắn vào bên trong em!”

Diệp Triêu tóm lấy gáy cậu, gằn giọng gầm lên, tinh dịch trào ra, tưới đẫm vào bên trong cửa huyệt đã bị đâm tới nỗi lầy lội nong ra.

Lăng Yến hé miệng, thở hổn hển từng hơi từng hơi. Ngay trước lúc Diệp Triêu bắn ra, cậu đã bị làm tới mức bắn trước. Trên bụng hai người đều là tinh dịch, nhễu nhoẹt từng giọt ẩm ướt dính dớp. Diệp Triêu chôn dương vật trong cơ thể Lăng Yến một lúc, lúc anh rút ra còn bị cửa huyệt cố cắn chặt lấy.

Cửa vào mềm nhũn từ từ khép lại, tinh dịch cùng gel bôi trơn theo động tác rút ra mà chảy xuống, phần da giữa hai chân Lăng Yến đỏ rực lên, tựa như đang muốn dụ dỗ Diệp Triêu tiếp tục chiếm lấy cậu, cùng chìm sâu trong bể tình.

Diệp Triêu vuốt ve mặt Lăng Yến, nhẹ nhàng hôn từ trên xuống dưới. Lăng Yến vẫn đang chìm trong trạng thái ngẩn ngơ sau cơn hoan ái, đơ như phỗng mà đón lấy những nụ hôn mềm dịu của Diệp Triêu. Cho đến khi dương vật bị khoang miệng ấm áp của anh bao lấy, tinh dịch bị lưỡi càn quét liếm láp cậu mới giật mình đứng dậy, nhìn chằm chằm Diệp Triêu đang vùi đầu vào giữa hai chân mình. Sửng sốt vài giây, Lăng Yến vươn tay muốn đẩy anh ra.

“Đừng! Diệp Triêu anh đừng làm vậy!”

Thế nhưng ngay tức khắc tay cậu bị giữ lấy, Diệp Triêu ngẩng mặt nhìn cậu, lại cúi xuống tiếp tục.

Trái tim Lăng Yến tê dại. Người cậu thích đến không thể kiểm soát, đến điên cuồng lúc này đây lại đang làm điều đó cho cậu. Nhất thời, cậu đờ người ra không biết làm gì cho phải.

Diệp Triêu liếm sạch tinh dịch trên dương vật của cậu, thậm chí còn liếm hết phần tinh dịch vương ra trên bụng, rồi lại tiếp tục mút sâu dương vật Lăng Yến. Hành động của anh khiến cho Lăng Yến xấu hổ muốn chết, hai tay chống lên bả vai anh, lí nha lí nhí như muỗi kêu: “Đừng, đừng liếm, còn liếm nữa là em lại cứng lên.”

Diệp Triêu hôn lên phía trước chỗ đó, từ từ đứng dậy ôm Lăng Yến vào lòng, hơi thở phả ra mơn man mũi cậu: “Cứng lên rồi thì mình lại làm tiếp lần nữa.”

Lăng Yến dúi mặt sâu vào trong ngực Diệp Triêu, vô cùng bối rối ngại ngùng. Ấy thế nhưng, một lát sau cậu lại nói trước: “Em vẫn muốn.”

Tất nhiên Diệp Triêu sẽ thỏa mãn cậu. Lần này, hai người còn làm kịch liệt dữ dội hơn lần trước, Lăng Yến kêu rên tới nỗi khàn cả giọng. Thế nhưng, sau đó cậu vẫn cố chấp tự mình đi vào trong phòng tắm.

Hai chân cậu run cầm cập, đầu gối cũng nhừ ra như sắp khuỵu xuống. Mới đi được một xíu cậu đã quỵ xuống, tinh dịch từ trong cửa huyệt tràn ra, chảy dọc từ đùi xuống.

Diệp Triêu vội vàng tiến lại đỡ cậu. Lăng Yến mím môi mỉm cười, khiến cho Diệp Triêu không hiểu cậu đang nghĩ gì.

Anh hỏi: “Đang nghĩ gì đấy?”

“Nghĩ tới việc tinh dịch của anh chảy từ cửa sau của em xuống.”

“…”

“Hồi xưa em nhìn trong ảnh, thấy nhân vật thụ bị công làm tơi tả thê thảm, tinh dịch bắn khắp người. Lúc đi thì khập khà khập khiễng, tinh dịch chảy dọc suốt từ bắp đùi xuống tận mắt cá chân.”

“Đường Đường…”

“Lúc ấy em đã nghĩ, em cũng muốn được như thế.” Lăng Yến phấn khích, nói thản nhiên như không: “Anh bắn trong cơ thể em. Lúc em đứng lên, tinh dịch của anh sẽ từ chỗ đó chảy xuống, lượn lờ qua làn da, râm ran ngứa ngáy. Cũng chỉ có thể có anh mới khiến em cảm thấy hưng phấn chộn rộn như vậy.”

Có lẽ những lời nói dù dâm đãng đến đâu được thốt ra từ miệng Lăng Yến cũng đều chứa cả sự đáng yêu ngọt ngào. Diệp Triêu đơ người vài giây, kéo cậu vào trong lòng, chẳng dằn lòng nổi thốt lên: “Anh thật sự bó tay với em.”