"Không phải.."
Trình Lục Lục sợ hết hồn, lòng lại đau như cắt vội vàng phản bác: "Tiểu Ngôn không phải gánh nặng! Mẹ chưa từng nghĩ như vậy..."
Nói xong cô cũng không nhịn được nữa mà rơi nước mắt. Dáng vẻ quê mùa kia đã xấu nay còn lộn xộn, lượm thượm xấu xí hơn. Mấy chữ hoa lê dái vũ chẳng có tí quan hệ gì với cô cả. Cả đời này chắc chẳng có ai yêu thích nổi một người như cô.
Trong lòng Trình Lục Lục chưa từng nghĩ đến việc Mạch Ngôn sẽ chấp nhận nổi mình, cho nên thật ra cô đã sớm chuẩn bị tâm lý phải rời khỏi đứa nhỏ nếu nó thật sự phải theo cha của nó. Với cô mà nói, Trình Tiều Ngôn theo cha là tốt nhất. Cô sẽ không cần lo lắng nay mai nó không có cơm ăn. Còn cô... Cô có thể chịu được... Chỉ cần nó tốt... Cô có thể chịu được...
Trình Tiểu Ngôn nhìn cô khóc không tiếng động như vậy, nó cũng không giữ được nước mắt.
Từng giọt từng giọt rớt xuống mặt đất sau đó vỡ tan nát như cõi lòng nó vậy. Khiến người nhịn không được đau lòng thay cho nó.
Nó đưa tay chạm vào thân hình đang run rẩy như chiếc lá lạc lỏng giữa sóng biển của cô, cất giọng nỉ non thật thê thảm: "Mẹ Lục Lục, chúng ta không cần xa nhau có được không... Hức hức..."
"Tiểu Ngôn à ô ô!"
Trình Lục Lục khóc rống lên, đưa tay ôm chặt lấy. nó trong lòng.
"Oa oa! Mẹ đừng bỏ con oa oa!"
Tiếng khóc ở trong đêm tối nghe thương tâm xé lòng đến mức ruột gan đều đau xót.
Lòng Trình Lục Lục như thể bị ai xé ra trăm mảnh, cái gì cũng không nghĩ được nữa, chỉ muốn dỗ dành nói: "Mẹ không bỏ con đâu! Mẹ sao nỡ bỏ tiểu Ngôn được! Hu hu!"
"Mẹ xin lỗi tiểu Ngôn!"
Trình Lục Lục khóc không thành tiếng.
Ngoài trời đồ mưa to.
Bên ngoài tiểu khu, Mạch Ngôn không biết đã dừng xe ở đó từ lúc nào. Hắn ngồi ở trên ghế lái ngầng đầu nhìn bầu trời âm u, mưa rơi như trút nước.
Khương thành mùa hè rất hiếm khi mưa, đêm nay lại bất chợt đồ một cơn mưa thật nặng nề, giống như muốn đem lòng ngực người ta đè ép khó thở.
Mạch Ngôn vô thức nghĩ, hắn có thể chấp nhận Trình Lục Lục được sao.
Bắt đầu từ buổi chiều, mặc dù chỉ mới trải qua có mấy tiếng nhưng hắn đã hỏi câu này trong lòng hàng ngàn lần rồi mà vẫn không tìm được đáp án khẳng định.
Nói không dối lòng, Trình Lục Lục quả thật không phải yêu thích của hắn. Cô vừa quê mùa vừa nhát gan, so với Ngô Tiêm Ninh cách xa mười vạn tám ngàn dặm. Lại nói, người như hắn có thể vì một điều gì đó mà thỏa hiệp, hạ thấp tiêu chuẩn chấp nhận người như Trình Lục Lục trở thành đối tượng chung sống cả đời hay không?
Đổi lại là Ngô Phong hắn mà nghe thấy điều này nhất định sẽ lên tiếng cười nhạo suy nghĩ sao thật viễn vong.
Mạch Ngôn nhìn dòng nước đổ ào ào như muốn nhấn chìm cả chiếc xe, khiến cho hắn sắp không nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, cười giều. Chung quy ra con người là không thoát khỏi vận mệnh trêu đùa của ông trời ư. Cố tình để cho một người như hắn phải dây mơ rễ má với một người như Trình Lục Lục.
Hay đến chính hắn vẫn chưa hiểu rõ được giới hạn của chính mình...
Bên trong nhà, sau khi khóc đủ rồi, Trình Tiểu Ngôn cũng không có quên chuyện vừa rồi mà ngẩng khuôn mặt nhỏ tèm lem lại không thèm để ý mà trước dùng bàn tay nhỏ đi lau nước mắt cho mẹ nó, không hề che bai dáng vẻ của cô chút nào mà nghiêm trang nói: "Mẹ Lục Lục, không thể có suy nghĩ rời bỏ con nữa biết không?"
Nó biết nếu không nói cho rõ ràng, mẹ nó sẽ còn có suy nghĩ ngốc nghếch. Nó không thể suốt ngày đi canh chừng mẹ, thân thể nhỏ bé này không đủ tinh lực, sẽ mệt chết, không cao lên được.
Trình Lục Lục bị nó nghiêm túc dặn dò như vậy thì có hơi xấu hổ, vừa túng lúng vội vàng gật đầu đảm bảo.
Nhưng Trình Tiểu Ngôn chưa an tâm: "Mẹ nghĩ mà xem, cho dù để con theo ba có thể tốt thật, nhưng lỡ sau này ba tìm cho con một người mẹ kế như trong phim giờ vàng thì sao?"
Nó phải tiềm phòng cho mẹ nó.