Mê Vợ Không Lối Về

Chương 582: Tay nào đã chạm vào cô ấy




“Ai thấy anh ta đánh mày?” Thẩm Bồi Xuyên hỏi ngược lại.
Lão Tứ bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt: “Tao sẽ nói hết tất cả, mày mày mày đừng đánh tao.”
Tô Trạm thu tay lại, không phải không động gã mà là đợi gã nói xong mới ra tay, lạnh như băng nhếch môi: “Nói đi, nếu mày giấu diếm cái gì, tao sẽ cho mày lãnh đủ.”
Gã ta liên tục nói: “Tao không dám, tao không dám, tao nhất định sẽ nói hết một từ cũng không thiếu, nhưng mà tao nói xong rồi mày có thể tha cho tao không?”
“Tao cho mày ra khỏi đây.” Tô Trạm nói.
Gã ta phở phào nhẹ nhõm, có thể đi ra khỏi chỗ này có nghĩa là có hy vọng sống, bọn người này đều điên hết rồi, gã sợ gã sẽ chết ở chỗ này thật, nên cũng không nghĩ nhiều, há mồm nói:
“Tao thật sự muốn cưỡng hϊế͙p͙ cô ta, cô ta rất xinh đẹp, tao cũng đã chiếm được một ít tiện nghi của cô ta. Lúc đầu cô ta rất nhiệt tình nên tao nghĩ cô ta cũng muốn ngủ với tao. Nhưng mà ai ngờ được lúc tao cởi trói cho cô ta xong cô ta đã dùng giá nến đánh úp tao, thương tích trêи người tao đều do cô ta gây ra đó, tao cũng không có làm gì cô ta hết, thật sự đó. Tao đã nói hết mọi chuyện rồi bây giờ có thể thả tao đi không?”
Tô Trạm bị gã ta chọc giận đến nỗi bật cười: “Mày muốn cưỡng hϊế͙p͙ cô ấy, bây giờ mày kêu tao thả mày, mày đang nói mơ hả?”
Trong lòng anh ấy đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất, cho dù cô ấy có bị gã ta chà đạp đi chăng nữa thì anh ấy cũng không ghét bỏ, sau nay sẽ cố gắng chăm sóc cô ấy. Bây giờ biết cô ấy vẫn trong sạch, đáy lòng cảm thấy may mắn.
Dù sao nếu thật sự bị cưỡng hϊế͙p͙ thì sẽ gây ra một vết thương rất lớn trong tâm hồn của cô ấy, nếu ý chí không mạnh chỉ sợ cô ấy sẽ không chống đỡ nổi.
Lão Tứ không khỏi trừng mắt, lớn tiếng nói: “Tại sao mày lại nói chuyện không giữ lời, mày đã đồng ý cho tao ra khỏi đây mà, hơn nữa tao cũng đã nói hết sự thật rồi.”
Tô Trạm ngồi xuống nắm chặt hàm dưới của gã ta, cười lạnh một tiếng: “Cố Bắc bị mù hả? Tại sao lại trọng dụng người ngu như mày chứ? Đúng là tao đã nói là cho mày ra khỏi đây, nhưng mà tao có nói cho mày đi thẳng đi ra ngoài hả? Lăn cũng ra ngoài được mà.”
Gã ta sợ mất mật, từ mặt đất ngồi dậy, quỳ xuống dập đầu với Tô Trạm: “Anh đại nhân đại lượng buông tha cho tôi đi, tôi biết sai rồi, lần sau tôi không dám nữa đâu.”
Gã ta chính là loại người nhu nhược, hay bắt nạt kẻ yếu, nếu gã ta thật sự có năng lực thì đã sớm được trọng dụng rồi. Gã ta là trợ thủ đắc lực của Cố Bắc, chuyên gánh tội thay anh ta, chính vì như vậy nên anh ta mới có cơ hội xuất đầu lộ diện. Gã ta không có năng lực lắm nhưng mà do nịnh hót rất giỏi nên mới được xuất hiện trước mặt Cố Bắc rồi được anh ta trọng dụng.
Chỉ là gã ta không chịu an phận nên mới nở mày nở mặt được có mấy ngày thì đã bị úp sọt.
Tô Trạm xắn tay áo lên, tàn nhẫn nói: “Nói, tay nào của mày đã chạm vào cô ấy.”
Gã vội vàng rụt tay phải lại, sau đó ý thức được động tác quá rõ ràng nên đã ôm hay tay vào ngực, khóc lớn nói: “Tôi sai rồi, tôi cầu xin anh hãy thả tôi đi, tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho anh.”


“Tay phải hả?” Tô Trạm bắt lấy bàn tay của gã ta kéo ra sau: “Mày muốn tự làm hay để tao làm giúp?”
Gã ta khóc đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem, không còn chút sức sống, vẻ mặt vừa yếu đuối vừa nhát gan.
Tô Trạm chán ghét mắng một câu vô dụng sau đó nắm đầu gã ta đập mạnh vào tường mấy cái, gã ta đau đớn gào khóc, giống như đang chọc tiết heo, Thẩm Bồi Xuyên nghe không vào tìm cái băng keo đưa cho Tô Trạm.
“Không phải phòng thẩm vấn cách âm tốt lắm hả?” Tô Trạm nhất thời vẫn chưa hiểu rõ ý của anh ta.
Thẩm Bồi Xuyên cười nhìn Lão Tứ, không đáng mặt đàn ông.

“Gã la hét khó nghe quá.”
Tô Trạm hiểu ý đi qua lấy băng keo, Lão Tứ nhân cơ hội đó chạy vào góc phòng: “Hu hu, tôi van xin các người hãy thả tôi ra đi.”
“Bắt gã lại giúp tôi.” Tô Trạm nháy mắt với Thẩm Bồi Xuyên.
Mắt thấy Thẩm Bồi Xuyên đi tới, Lão Tứ đứng lên nghĩ rằng nếu không chạy thì sớm muộn gì cũng bị đánh chết, nhưng mà vừa mới đi được hai bước đã bị Thẩm Bồi Xuyên đá một cái té xuống đất, bắt chéo hai tay gã ra phía sau để cho Tô Trạm dán băng keo vào miệng của gã.
Tô Trạm dán băng keo lên miệng gã mấy vòng, ngay cả mặt cũng bị dính lại, sau đó quăng cuộn băng keo đi, nói với Thẩm Bồi Xuyên: “Đưa tay phải của gã cho tôi.”
Thẩm Bồi Xuyên đè tay phải của Lão Tứ lên mặt đất, Tô Trạm cúi đầu vỗ vỗ mấy cái lên mặt gã ta: “Nếu tao không phế mày thì tao không đáng mặt đàn ông rồi.”
Lão Tứ không thể nói được, sợ đến mức mặt mày xám ngắt nhưng mà lại không giãy dụa được, trơ mắt nhìn Tô Trạm dùng chân nghiến nát tay gã.
Tiếng xương gãy răng rắc, mặt của gã ta đau đớn dữ tợn.
Tô Trạm vặn vẹo bàn chân, những ngón tay của gã ta đã thay đổi hình dạng dưới giày da của Tô Trạm, Thẩm Bồi Xuyên buông lỏng tay ra, đứng bên cạnh nhìn.
Cơ thể của gã ta run lên bần bật, đáy quần ẩm ướt, không biết đã tè ra quần từ khi nào.
Tô Trạm đạp lên mặt của gã: “Mẹ nó, lần đầu tiên tao thấy đàn ông tiểu ra quần đó, mày thật con mẹ nó làm mất mặt đàn ông.”

Thẩm Bồi Xuyên dặn dò anh ấy một câu: “Đừng giết gã ta, giữ lại sau này còn dùng.”
Gã ta là người bên cạnh của Cố Bắc, chắc chắn sẽ biết rõ chuyện của anh ta, bây giờ cho gã ta nếm trước mùi trước cái đã, sau đó mới từ từ thẩm tra.
Tô Trạm không lên tiếng, anh ấy thật sự muốn giết chết gã ta ngay lập tức.
Thẩm Bồi Xuyên vỗ vỗ vai của anh ấy: “Nếu thật sự muốn giết gã thì cũng không cần chúng ta phải động tay, vì người như thế mà làm bẩn tay mình thì không đáng.”
Tô Trạm miễn cưỡng ừ một tiếng.
Thẩm Bồi Xuyên đi đến bên cạnh Tông Cảnh Hạo: “Chúng ta ra ngoài chờ đi.”
Tông Cảnh Hạo ừ nhẹ một tiếng, dẫn đầu ra ngoài sau đó đi qua phòng bên cạnh gặp Lâm Tân Ngôn.
Cô ngồi trêи ghế nhìn Tô Trạm làm những chuyện như vậy thì có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của Tô Trạm. Loại phẫn nộ này xuất phát từ tình cảm chân thành, sâu đậm của anh ấy với Tần Nhã.
Nhưng mà chuyện tình cảm của họ người ngoài cũng không thể nhúng tay vào được.
Biết Tần Nhã không bị làm nhục tảng đá trong lòng của cô cũng rơi xuống.

“Bây giờ em có muốn về nhà không?”Tông Cảnh Hạo đi tới, Lâm Tân Ngôn quay đầu nhìn anh sau đó lắc lắc đầu nói: “Đợi một lát nữa đi.”
Thẩm Bồi Xuyên hỏi: “Muốn coi Tô Trạm chỉnh gã ta như thế nào hả?”
Lâm Tân Ngôn hỏi một đằng trả lời một nẻo; “Bồi Xuyên, anh thăng chức hả?”
Chuyện này hỏi quá mức đột nhiên, anh ấy trầm mặc hai giây rồi nói: “Đúng vậy.”
“Chuyện đáng chúc mừng nha, tối nay tôi làm tiệc chúc mừng cho anh nhé, anh và Tô Trạm đến biệt thự đi.” Lâm Tân Ngôn nói.
“Không đáng để chúc mừng…”

“Tại sao không đáng để chúc mừng chứ? Có thể thăng chức thì chứng tỏ anh có năng lực, hơn nữa chúng tôi cũng vui mừng thay anh. Lúc trước bởi vì không bắt được gã ta nên tôi cũng không đề cập đến, bây giờ đã bắt được rồi cũng biết được tất cả mọi chuyện, tuy rằng chuyện của Cố Bắc vẫn chưa hoàn toàn giải quyết được nhưng mà mọi người cũng nên ngồi xuống cùng nhau ăn bữa cơm chứ.”
“Nếu cô đã nói như vậy thì tôi cũng không từ chối nữa, cảm ơn chị dâu.” Thẩm Bồi Xuyên cảm ơn từ tận đáy lòng.
“Đừng khách sáo, nếu như không có việc gì thì đến sớm cũng được.” Lâm Tân Ngôn cười, cô nói chuyện đầy ẩn ý, nhưng mà Thẩm Bồi Xuyên cũng không nghe ra, anh ấy lên tiếng trả lời: “Được.”
“Tôi về trước đây.” Lâm Tân Ngôn đứng dậy khỏi ghế, Tông Cảnh Hạo bảo cô chờ một chút: “Anh muốn nói mấy câu với Bồi Xuyên, em ra ngoài đợi anh một chút nhé.”
Lâm Tân Ngôn gật đầu: “Được.”
Nói xong thì đi thẳng ra ngoài,
Cô đi rồi, Tông Cảnh Hạo và Thẩm Bồi Xuyên bàn bạc với nhau xem bước tiếp theo nên đi như thế nào, giữ một chút hơi tàn cho Lão Tứ, thứ nhất là muốn từ miệng gã ta moi ra chứng cứ phạm pháp của Cố Bắc, thứ hai là họ không muốn đích thân ra tay giết gã ta, cho dù muốn giết thì cũng phải mượn đao giết người.
Mặc kệ Lão Tứ có nhận tội thay cho Cố Bắc hay không, chỉ cần nắm được chứng cứ phạm tội của Cố Bắc, sau đó nói Lão Tứ bán đứng gã ta thì đến lúc đó bọn họ không cần động thủ, Cố Bắc nhất định sẽ ra tay giết chết tên phản bội này.
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Tôi hiểu rồi, chuyện này cứ giao cho tôi.”
Tông Cảnh Hạo nhìn thoáng qua màn hình, Lão Tứ nằm co rút trêи mặt đất, Tô Trạm cũng không có ý định dừng tay, giống như là anh ta vẫn chưa xả hết giận, anh nhanh chóng thu hồi tầm mắt cất bước đi ra ngoài.
Lâm Tân Ngôn nói muốn về nhà, Tông Cảnh Hạo lại chở cô đi đến công ty với anh.
“Ăn cơm trưa với anh rồi anh dẫn em về nhà.” Tông Cảnh Hạo giúp cô đeo dây an toàn.
Tông Cảnh Hạo khởi động xe, hỏi một câu: “Em muốn tác hợp Tần Nhã với Tô Trạm hả?”