Mê Vợ Không Lối Về

Chương 30: Đêm qua điên cuồng đến mức nào




Cảm giác nóng bỏng càng ngày càng đến gần, giống như muốn nuốt chửng bạn!
Anh nén giọng, nhếch môi, không biết vui hay tức giận, chỉ có cảm giác âm u lạnh lẽo: “Lời tôi nói với cô vô dụng phải không?”
Lâm Tử Lạp rùng mình theo bản năng.
“Hai người chỉ là hôn nhân giao dịch, anh không có tư cách yêu cầu cô ấy bất kỳ điều gì.” Giọng Hà Khiếu Thiên cũng lạnh lùng.
“Tôi không có tư cách thì cậu lại càng không, có phải giao dịch hay không thì cậu ngấp nghé vợ người khác đã không phải việc quân tử rồi.” Nói xong anh không hề nhìn Hà Khiếu Thiên, mà lại nhìn sau lưng Lâm Tử Lạp: “Tôi cho cô một phút.”
Nói xong thì đi về phía tòa nhà.
Hà Khiếu Thiên quay người nhìn Lâm Tử Lạp: “Em đừng sợ, có anh ở đây, anh vào nói rõ với cậu ta cùng em.”
Lâm Tử Lạp lắc đầu, việc này là lỗi của cô.
Lần trước là cô đồng ý, sau đó lại nuốt lời.
“Không cần, anh về trước đi, em còn việc cần làm.” Lâm Tử Lạp đi về phía tòa nhà, Tông Triển Bạch đã đi lên.
Lâm Tử Lạp cũng đi thang máy lên.
Đứng trước cửa phòng làm việc của Tông Triển Bạch, cô nén cảm giác hoảng sợ, đưa tay gõ cửa.
“Vào đi.”
Cô đẩy cửa vào, vừa định giải thích lý do đêm qua mình không về nhà, Tông Triển Bạch đã nói trước cô: “Quan hệ hôn nhân của chúng ta kết thúc.”
Anh nhướng mắt: “Một tháng là quá dài rồi, bây giờ kết thúc đi.”
Môi Lâm Tử Lạp không tự chủ được sự run rẩy, cô cho là mình rất kiên cường, rất dũng cảm, thế nhưng không phải vậy.
Những thứ đó không đủ.
Cô không thể tự bảo vệ mình khi gặp chuyện.
Nếu không phải trùng hợp gặp phải Hà Khiếu Thiên, chưa chắc cô đã thoát được.
Có lẽ cô đã bị Thẩm Thanh Anh và Lâm Hàn Uyển hại từ lâu rồi.
Tông Triển Bạch không muốn dây dưa cùng cô nữa, cầm điện thoại lên: “Luật sư Lý, giúp tôi làm một bản kế hoạch ly hôn…”


“Đừng!” Lâm Tử Lạp đi đến giữ điện thoại của anh, lắc đầu với anh: “Tôi thật sự không cố ý không quay về, tối hôm qua tôi gặp một chút chuyện nên mới…”
Ha ha.
Ánh mắt Tông Triển Bạch rơi vào váy cô đang mặc, cười khinh miệt, sự uy hiếp như có thể đâm xuyên qua máu thịt của cô: “Tôi tác thành cô không tốt sao?”
Hôm qua rõ ràng là quần tây áo phông, một đêm đã đổi thành váy.
Tối hôm qua điền cuồng đến mức nào mới có thể khiến quần áo hỏng không thể mặc được?
Có lẽ đúng là cô có chỗ hấp dẫn, nhưng chuyện cô phóng đãng cũng là thật.

Loại phụ nữ này, không đáng anh để tâm.
“Không hề.” Dù có ly hôn cũng không phải bây giờ.
Nếu cô mất đi Tông Triển Bạch làm chỗ dựa.
Cô có thể giống 8 năm trước, để mặc người ta chém giết, không có sức chống trả.
Tông Triển Bạch nhìn cô chăm chú, cô ngạc nhiên, hoảng sợ, bối rối, giống như con nai mất phương hướng, bàng hoàng và bất lực. Đáy lòng anh có rung động, anh mất cảnh giác, sau đó cười lạnh, vừa muốn lăng nhăng với người khác, lại muốn duy trì hôn nhân với anh?
Hoang đường, nực cười!
Anh vẫn lạnh lùng, xa cách như trước: “Tôi tác thành cho cô với tên đó, gắn bó bên nhau, cô lại nói với tôi như vậy là không tốt?”
Lâm Tử Lạp cực kỳ bối rối, cũng cực sợ, sợ Tông Triển Bạch thật sự muốn ly hôn với cô.
Trong thời gian chớp mắt, Lâm Tử Lạp nghĩ đến nụ hôn bất ngờ không kịp đề phòng của anh, không suy nghĩ gì nhiều thêm, Lâm Tử Lạp đã hôn anh.
Trong nháy mắt, không khí xung quanh như ngưng đọng.
Tông Triển Bạch sững sờ một lúc, cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm người con gái đang hôn mình, quên mất việc phản ứng lại.
Sinh hoạt cá nhân của cô phóng túng, thế nhưng nụ hôn kỹ năng hôn của cô lại không tốt.
Lại có cảm giác quen thuộc khó hiểu, đến mức khiến anh không hề muốn đẩy cô ra, lý trí trở lại, Tông Triển Bạch đẩy cô ra không hề khách khí.
Không hề chuẩn bị, Lâm Tử Lạp bị anh đẩy lùi về sau hai bước, đầu gối mềm nhũn, ngã xuống, váy bay lên, hai chân lộ ra.

Vết thương băng bó kỹ càng bị bung ra, băng gạc trên đầu gối thấm đầy máu, vô cùng bắt mắt.
Cơn đau truyền đến từ đầu gối.
Cơ thể cô run rẩy.
Tông Triển Bạch sững sờ.
Chân của cô…
Lâm Tử Lạp không để ý cơn đau ở đầu gối, bò dậy từ dưới đất, tiếp tục cầu xin anh không ly hôn mình, khẩn cầu nhìn anh: “Đừng ly hôn với tôi.”
Cô sợ, sợ mình lại khônh còn gì cả, thật vất vả lợi dụng thân phận vợ Tông Triển Bạch, ở đâu trên Lâm Viên Trung cũng được coi trọng, lại trở thành bọt nước.
Sự hoảng loạn và hoang mang khiến mắt cô bật khóc.
Tông Triển Bạch đi tới, khom người kéo váy cô lên, băng gạc trắng quấn lấy đầu gối, màu đỏ tươi trên đó vô cùng bắt mắt.
Cô bị thương?
Giọng nói của anh mang theo vẻ đau lòng khó phát hiện, có lẽ chính anh cũng không phát hiện, nhìn thấy cô bị thương làm anh thấy thương cô:“Sao lại bị thế này?”
Lâm Tử Lạp lau nước mắt trên mặt, thừa cơ giải thích: “Tối hôm qua lúc tôi tan tầm, bắt xe về, kết quả là xe taxi đã có người sắp xếp trước, tính toán làm hại tôi, để thoát được nên tôi nhảy từ trên xe xuống, nên mới thế này. Không phải là tôi cố ý không về, tôi ở cùng Hà Khiếu Thiên là trời xui đất khiến, anh ấy đã cứu tôi.”

Tông Triển Bạch không muốn thừa nhận, lúc nhìn thấy vết thương trên chân cô anh đã mềm lòng.
Anh ngồi thẳng lên, vẫn là bộ dạng lạnh lùng: “Biết ai muốn hại cô không?”
“Thẩm Thanh Anh và Lâm Hàn Uyển, bởi vì tôi gả cho anh, bọn họ sợ tôi mượn gia thế của anh đối phó với họ, cho nên đã ra tay trước.” Việc này không có gì phải giấu, bây giờ nói đến chuyện Tông Triển Bạch không ly hôn cùng cô mới là quan trọng nhất.
Hóa ra lý do cô không muốn ly hôn, không phải vì có suy nghĩ khác với anh, mà là sợ bị người ta hãm hại.
Không hiểu sao, anh lại có cảm giác mất mát.
Anh xoay người đi đến cửa sổ, để lại bóng lưng cô đơn hướng về phía cô: “Đây chính là lý do cô không muốn ly hôn với tôi?”
Lâm Tử Lạp không phủ nhận: “Giao dịch của chúng ta là một tháng, cho nên phải đợi đến thời hạn, được chứ?”
Tông Triển Bạch khép mắt lại, nhíu chặt mày, rõ ràng không muốn nói sâu hơn, không đáp ứng, cũng không từ chối, chỉ lạnh lùng nói: “Ra ngoài!”

“Lần sau, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện tối không về. Trong lúc có quan hệ vợ chồng với anh Tông, chắc chắn tôi sẽ làm việc mà một người vợ nên làm, anh Tông cứ yên tâm.” Lâm Tử Lạp hứa.
Tông Triển Bạch không kiên nhẫn, giọng điệu sắc lạnh: “Ra ngoài!”
Lâm Tử Lạp chần chờ nửa giây, lết chân què ra ngoài.
Cửa văn phòng khép lại, Tông Triển Bạch đỡ trán cười tự giễu, cười sự châm chọc này, cười chính mình.
Anh lại vì người phụ nữ không đáng để tâm mà không khống chế được bản thân.
Đây là điều chưa từng xảy ra.
Biết rõ cô không sạch sẽ, không đơn thuần, vẫn không kìm được một lần vì cô mà khiến bản thân không còn là chính mình.
Lâm Tử Lạp trở lại vị trí, tháo băng gạc vướng víu, để tránh vết thương chảy máu thêm, cô bôi thuốc Hà Khiếu Thiên cho lên vết thương, không băng bó nữa.
Đến giờ làm việc, mọi người lần lượt đi vào văn phòng, cô yên lặng dịch tài liệu, cô quá yên lặng cứ như không hề tồn tại, ngay cả Tần Lộ Khiết cũng không đến làm khó dễ cô.
Giữa trưa, tất cả mọi người ra ngoài ăn cơm.
Lâm Tử Lạp không đi cùng họ, mà mua cơm hộp rồi ăn tại chỗ, vừa ăn vừa xem tài liệu, Tần Lộ Khiết yêu cầu cô hai ngày phải dịch xong, hôm qua mới làm được một nửa, còn có hơn phân nửa, hôm nay cô bề bộn nhiều việc.
Vì Tần Lộ Khiết không đến làm phiền cô, nên cô đã làm xong trong thời gian quy định.
Cơm trưa Tần Lộ Khiết cùng Tông Triển Bạch đến canteen công ty, cho nên cũng cùng nhau trở về.
Tông Triển Bạch cũng không hỏi gì đến sự tồn tại của Lâm Tử Lạp.
Điều này khiến trong lòng Tần Lộ Khiết dễ chịu hơn nhiều.
Trước đây quá kích động bởi vì Lâm Tử Lạp là cô gái đêm đó, còn mang thai con của Tông Triển Bạch, giận quá mất khôn.
Bây giờ bình tĩnh suy nghĩ kỹ một chút, người duy nhất biết chuyện đêm đó đã chết, Tông Triển Bạch mãi mãi không thể biết được chân tướng đêm đó.
Chỉ cần cô tóm giữ chặt trái tim Tông Triển Bạch, còn Lâm Tử Lạp thì cô ta nghĩ sẽ có người thay cô ta xử lý, mà…