Mê Vợ Không Lối Về

Chương 12: Sau này gọi là anh trai




Cô là người thế nào, anh là người rõ nhất!
Nghĩ tới giấy tờ bị cà phê làm ướt tối qua, anh đi vào phòng làm việc, phải mang đến công ty cho người in lại một bản.
Vừa vào cửa, Tông Triển Bạch đã phát hiện bàn làm việc bị người động vào.
Nơi này ngoài má Vương, Quang Kình, đến Tần Lộ Khiết cũng chưa từng vào.
Là ai?
Người phụ nữ kia lén vào phòng làm việc của anh?
Anh cất bước đi tới trước bàn, phát hiện trên bàn có một tập tài liệu phiên dịch viết tay, anh cầm lên thì thấy là những hàng chữ ngay ngắn, rất nắn nót.
Tông Triển Bạch nhíu mày, người phụ nữ kia viết à?
Cô biết tiếng nước A?
Anh có phần không dám tin.
Khi anh định đặt xuống, muốn hỏi người phụ nữ kia cho rõ thì từ trong tập tài liệu rơi ra một tờ giấy ghi chú, trên đó viết: Xin lỗi vì chưa được anh đồng ý đã tự vào phòng làm việc của anh, chỉ là tối qua vì tôi nên mới khiến tài liệu của anh bị ướt, cho nên tôi muốn cố hết khả năng của mình giúp anh sửa lại. Ngôn ngữ nước A không dễ học, tôi đã tự phiên dịch thành tiếng Trung cho anh tiện đọc, coi như đền bù vì đã làm ướt tài liệu của anh.
Lâm Tử Lạp.
Tông Triển Bạch siết chặt tờ giấy ghi chú, lại nhìn văn kiện đã được dịch và viết tay toàn bộ, cơn giận vì cô tự ý vào phòng làm việc của anh đã vơi đi một chút.
Anh nhìn những nét chữ thanh tú, bỗng nhiên thấy hơi tò mò về cô.
Không ngờ cô lại biết ngôn ngữ ít được người biết tới này.
Tông Triển Bạch đặt tờ giấy ghi chú xuống rồi cầm tài liệu tới công ty.
Khi Lâm Tử Lạp thức giấc là buổi trưa, má Vương đã chuẩn bị đồ ăn cho cô khiến cô hơi ngượng ngùng vì mình dậy quá muộn.
Má Vương cười: “Bình thường ở đây quạnh quẽ lắm, cậu chủ không bao giờ ngủ nướng, từ sau khi cô vào, nơi này dường như đã có thêm sức sống.”


Lâm Tử Lạp cười nói: “Cô Tần trước kia không thường xuyên tới sao ạ?”
Vẻ mặt Má Vương thoáng cứng ngắc, cô ghen rồi sao?
Lâm Tử Lạp thật sự không có ý gì khác, cô chỉ thuận miệng hỏi thôi, khi hỏi xong lại hối hận.
“Cũng không thường xuyên tới, trước kia cậu chủ cũng lạnh lùng với cô ấy…” Má Vương cũng thấy kỳ, sao đi công tác về tự nhiên lại thay đổi thái độ với cô ta nhỉ?
Bao nhiêu năm nay không yêu, sao vài ngày đã yêu rồi à?

Má Vương nghĩ mãi không ra.
Lâm Tử Lạp nghĩ, đều nói tâm tư phụ nữ khó dò, tâm tư đàn ông cũng vậy mà.
Nhất là người đàn ông như Tông Triển Bạch.
Công việc đó coi như xong, Lâm Tử Lạp cũng không muốn tiếp tục rảnh rỗi chơi bời, cô phải tìm được công việc ổn định, tạm thời đồ của mẹ chắc chắn không thể lấy lại được.
Trong tay cô cũng không còn lại nhiều tiền, ở đây không dùng tới nhưng bên phía mẹ thì phải dùng.
Ăn cơm xong cô ra ngoài.
Người không có bằng cấp, không có kinh nghiệm làm việc như cô, thật sự rất khó để tìm việc.
Sau khi gặp trắc trở bốn bề, Lâm Tử Lạp chỉ đành tìm một vài công việc cấp thấp.
Có một nhà hàng cao cấp đang tuyển nhân viên.
Nghề này không cần bằng cấp, chỉ cần cô đủ nhanh nhẹn, phản ứng nhanh là được, bây giờ cô phải đảm bảo có tiền trong tay bèn đi vào ứng tuyển.
Lâm Tử Lạp chỉ là chưa lấy được bằng chứ cô cũng đã học đại học, lời nói cử chỉ đều rất có logic, phản ứng cũng nhanh.
Quản lý nhà hàng bảo cô ngày mai có thể tới đi làm.

Dù sao cũng có công việc, tâm trạng Lâm Tử Lạp cũng tốt hơn một chút, ra khỏi nhà hàng cô một mình dạo bước ở ven đường.
Mặt trời ngả về tây, tà dương để lại một vệt màu đỏ ở cuối chân trời, ánh sáng đỏ rực chiếu xuống mặt đường kéo dài bóng dáng Lâm Tử Lạp.
Cô một thân một mình lại có phần cô đơn.
“Tử Lạp.”
Nghe thấy tiếng gọi, Lâm Tử Lạp quay đầu lại thì thấy Hà Khiếu Thiên đang chạy từ phía con đường đối diện lại đây.
“Anh còn tưởng mình hoa mắt cơ.” Anh ta cười.
“Bác sĩ Hà.” Lâm Tử Lạp cũng rất ngạc nhiên vì lại gặp anh ta lần nữa: “Sao anh vẫn còn ở trong nước?”
Anh ta nhìn Lâm Tử Lạp, muốn nói lại thôi: “Anh về đây làm việc rồi.”
Lâm Tử Lạp nghĩ tới ngày đó ở bệnh viện, viện trưởng đã đích thân mời anh ta về thì trong lòng hiểu rõ.
“Bệnh viện đó đãi ngộ anh rất ổn phải không?” Lâm Tử Lạp có phần ngưỡng mộ.

Vì chăm sóc mẹ nên cô vẫn chưa lấy được bằng tốt nghiệp, bây giờ tìm công việc thật sự rất khó.
Hà Khiếu Thiên cười ôn hòa: “Đúng là không tệ.”
Nếu không phải cô không quay lại nữa thì đãi ngộ dù có tốt hơn, anh cũng không lựa chọn ở lại trong nước.
Trong nước có quá nhiều người và chuyện anh không muốn nhớ lại.
Lâm Tử Lạp ngẩng đầu nhìn trời, trời lại sắp tối rồi, cô trở về cũng đã gần hai tháng.
Bây giờ cô lại có vài phần mơ hồ và không biết phải làm sao.
Muốn giành lại những thứ thuộc về mình, nói nghe thì dễ!

Hà Khiếu Thiên cảm nhận được cảm xúc của cô, đưa tay vén những sợi tóc lộn xộn của cô ra sau tai: “Em có khó khăn gì thì nói với anh.”
Trước đây anh ta đã giúp cô rất nhiều rồi, Lâm Tử Lạp mỉm cười lắc đầu.
Thời gian ở chung với cô không ngắn, anh cũng biết một chút tâm tư cô gái nhỏ này, thà chịu khổ cũng không muốn nợ người khác.
“Em quá quật cường rồi đấy.”
Quật cường đến mức khiến người khác đau lòng.
Lâm Tử Lạp mím môi, không phải không muốn nợ mà là nợ rồi cô sợ không trả được.
Cô nghèo rớt mùng tơi.
“Trời sắp tối rồi, bác sĩ Hà không vè nhà sao?” Lâm Tử Lạp hỏi.
Trước kia Lâm Tử Lạp vẫn luôn gọi anh như vậy, luôn gọi anh là bác sĩ Hà.
“Lạp Lạp.” Hà Khiếu Thiên nhìn cô: “Sau này đừng gọi anh là bác sĩ Hà nữa được không?”
Anh ta nghiêm túc nhìn Lâm Tử Lạp: “Gọi tên hay gọi anh trai đều được, quen biết nhau lâu vậy rồi mà em cứ gọi anh là bác sĩ Hà suốt cũng quá xa cách đi, em thấy sao?”
Lâm Tử Lạp ngẫm nghĩ, anh lớn hơn cô, trước kia cũng chăm sóc cô như anh trai: “Vậy gọi anh trai nhé?”
“Ừ.” Hà Khiếu Thiên nhân cơ hội này muốn gần gũi cô hơn, đưa tay ôm cô rồi cười khẽ: “Sau này gọi anh trai đi.”
“Bạch, kia là cô Lâm phải không?”
Tông Triển Bạch lái xe không chú ý tới người bên đường, Tần Lộ Khiết nói vậy thì anh mới nhìn về bên này…