Mẹ Tôi Trở Thành Hoa Khôi Học Đường Siêu Ngầu

Chương 92




Editor: Chôm Chôm

Beta: Thuỷ Tiên

Nhà ăn lầu ba, Ân Ân đẩy hộp gà rán thơm ngào ngạt vào tay Ân Lưu Tô.

Nhưng dường như cô ấy rất bận rộn, gõ máy tính liên tục, máy móc há miệng ra.

Ân Ân nhét gà rán vào miệng Ân Lưu Tô.

Gần đây cô ấy và Cận Bạch Trạch… rất bận rộn.

Người rảnh rỗi nhất cả thế giới này chỉ có cô và Lưu Văn Anh, bọn họ mới là sinh viên bình thường.

Ân Ân cũng không quan tâm cô ấy có nghe hay không, lải nhải kể chuyện xảy ra vào buổi chiều ——

“Anh ấy đùa giỡn với con như vậy làm cho con sợ muốn chết, may mà chỉ nói đùa thôi.”

“Con và anh ấy làm bạn bè nhiều năm, con còn biết anh ấy có mấy cái quần lót nữa, sao anh ấy lại muốn hẹn hò với con được.”

“Hơn nữa, lúc trước con theo đuổi Cận Bạch Trạch, anh ấy đã giúp con rất nhiều, đúng là bạn thân.”



Ân Lưu Tô đóng máy tính, há miệng, Ân Ân lập tức lại đút miếng gà giòn xốp cho cô ấy.

“Bạn học Ân Ân, từ lúc đầu đến bây giờ, con đã nhắc đến Lưu Văn Anh ba mươi hai lần. Mà bạn học Cận Bạch Trạch vừa được thăng chức bạn trai thì sao, con chỉ nhắc đến một lần.”

???

Không phải đang làm việc sao!

Con số này ở đâu ra vậy?

Ân Ân ngụy biện, nói: “Đó… đó là bởi vì buổi chiều nay con thật sự bị dọa sợ.”

“Phản ứng này không đúng lắm.” Ân Lưu Tô cười nói: “Phản ứng bình thường của nữ sinh, không thích thì từ chối xong rồi kết thúc, không có nữ sinh nào bị đối tượng tỏ tình dọa sợ chứ?”

“Vậy, vậy, vậy… Bởi vì con và anh ấy quá thân thiết, con không muốn mất đi người bạn tốt này.”

Ân Lưu Tô vẫn tiếp tục gõ bàn phím, sâu xa mỉm cười, không để ý đến cô.

Ân Ân dừng một chút, lại cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Có phải con… có chút trà xanh đúng không?”

Ân Lưu Tô nhún vai: “Vẫn ổn, mẹ cảm thấy từ trà xanh này xuất phát từ ác ý của phụ nữ với phụ nữ khác. Chẳng qua cũng may là bên cạnh hai nam sinh này không có cô gái khác, cho nên con bay nhảy nhiều lần cũng sẽ không tổn thương đến nữ sinh khác, không sao cả!”

“Ai muốn bay nhảy nhiều lần chứ!” Ân Ân bị cô ấy chọc cười: “Con rất kiên định! Con đã đồng ý với Cận Bạch Trạch, vậy sẽ ở cùng anh thật tốt!”

Ân Lưu Tô gật đầu: “Ừm, cũng đúng, nếu đã yêu đương thì cứ hưởng thụ cảm giác tuyệt vời đó đi, dù sao cơ hội yêu đương với nam thần cũng không nhiều.”

“Mẹ nói giống như con kiếm được món hời vậy.”

“Cho xin đi, con kiếm được món hời lớn đấy, Cận Bạch Trạch rất được chào đón, cũng là chàng trai được giáo dục tốt, sinh viên khoa học tự nhiên rất thông minh, sẽ không mở miệng nói ông đây ông đây.”

Ân Ân biết cô ấy so sánh Cận Bạch Trạch và Lưu Văn Anh, lập tức nói: “Lưu Văn Anh cũng thông minh đấy, học tâm lý học tội phạm! Không phải người bình thường có thể học được, tư duy logic của anh ấy rất cao, EQ còn cao hơn. Mà tương lai sẽ giống như cảnh sát Tiểu Lưu, trở thành sir Lưu siêu lợi hại!”

Ân Lưu Tô: “Con xem đi, nhìn xem… À.”

“Nhìn xem cái gì mẹ?”

“Thôi mẹ không nói đâu, chuyện như thế này thì con tự cảm nhận đi.”



Ân Ân kết thúc việc học tập một tuần, về nhà ăn cơm với Tạ Văn Thanh.

Học đại học trong địa phương, đôi khi không có cảm giác học đại học, bởi vì mỗi tuần đều có thể về nhà, vẫn giống như học cấp ba.

Ân Ân cũng kiên trì mười ngày nửa tháng không quay về, nhưng cuối cùng cô vẫn là đứa bé nhớ nhà, kiên trì không đến nửa tháng, vẫn phải trở về.

“Anh! Em đã về rồi!”

Cô mở cửa ra, ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức: “Wow! Có thịt kho tàu! Còn có sườn xào chua ngọt…”

Tạ Văn Thanh bưng đồ ăn lên bàn, ghét bỏ lẩm bẩm: “Mũi chó.”

Ân Ân tiện tay ném ba lô lên ghế sô pha, nhào đến quầy bar phòng bếp đang hé mở, không kịp chờ đợi nói: “Thật là đói quá đi, đồ ăn ở căn-tin thua xa tay nghề của anh trai nhiều!”

“Mẹ em không đi cùng em sao?”

“Không phải anh và mẹ em chia tay sao, hỏi mẹ làm gì.”

“Anh có hỏi sao?”

“…”

Ân Ân cầm đũa gắp sườn xào chua ngọt, nói: “Mẹ và khách hàng bàn bạc chuyện làm ăn, rất bận rộn, không về nhà ăn.”

Tạ Văn Thanh hơi không vui: “Cô ấy là một sinh viên, lấy đâu ra nhiều chuyện làm ăn như vậy chứ, không giống sinh viên chút nào.”

“Anh này, em có lời này không biết nên nói ra hay không.”

“Vậy em đừng nói.”

“Em càng muốn nói!” Ân Ân cười nói: “Bây giờ anh có vẻ lớn hơn mẹ em nhiều, nếu anh không sửa đổi suy nghĩ cũ rích này, nhanh chóng thích ứng, hai ngươi thật sự sẽ cách xa cả thế hệ!”

Tạ Văn Thanh không quan tâm vỗ đầu cô: “Ăn cơm của em đi, nói nhảm nhiều quá.”

Ân Ân đói đến mức ngực dán vào lưng, chuẩn bị ăn như gió cuốn, chiếc đũa còn chưa được gắp sườn xào chua ngọt cho vào trong đĩa, Tạ Văn Thanh nhanh tay lẹ mắt bưng đi, bỏ vào trong tủ lạnh.

Ân Ân lại muốn gắp thịt kho tàu, thịt kho tàu cũng bị anh ấy mang đi!

Ân Ân: …

Mấy món thịt đều được Tạ Văn Thanh cất vào tủ lạnh, chỉ chừa lại một đĩa cà rốt xào cho Ân Ân.

Tạ Văn Thanh thấy cô đáng thương, lại lấy hũ cải muối ớt trong tủ lạnh ra cho cô ăn tạm.

Ân Ân dùng sức đập đũa xuống bàn, chống cằm, tỏ vẻ chống đối: “Anh trai! Anh rất quá đáng! Chỉ có như vậy thì ăn cái méo gì hả!”

Tạ Văn Thanh đưa tay vỗ trán Ân Ân một cái: “Anh nói em ít chơi với tên nhóc Lưu Văn Anh kia, chỉ học lời thô tục, không có dáng vẻ thục nữ gì.”

Ân Ân che đầu, thở phì phò liếc anh ấy: “Có cho người ta ăn cơm ngon lành không.”

“Chờ mẹ em về.”

Nhiều năm như vậy, nguyện vọng lớn nhất của anh ấy… chỉ là nấu một bữa cơm cho cô ấy thôi.

Ân Ân nghe thấy để dành cho mẹ thì không còn tức giận, châm chọc nói: “Không phải nói chia tay rồi sao, còn đối xử tốt với mẹ như vậy nữa.”

“Anh không đối xử tốt với cô ấy, anh oán cô ấy, sẽ không tha thứ cho cô ấy.”

Ân Ân bĩu môi, đưa tay gắp đồ chua, Tạ Văn Thanh lại đập đũa của cô: “Cải cay không còn nhiều, giữ lại cho mẹ em, cô ấy thích ăn, em gắp món khác đi.”

“…”

Vậy thì còn ăn được gì!

Đúng lúc này, điện thoại bỗng rung lên, Cận Bạch Trạch gửi tin nhắn cho cô: “Tối nay xem phim không?”

Ân Ân trả lời: “Được.”

“Cùng nhau ăn cơm nhé?”

“Quá tốt.”

Ân Ân đặt đũa xuống, lại cầm ba lô muốn đi ra ngoài: “Ở đây không giữ mình, sẽ có nơi giữ mình, hừ!”

Tạ Văn Thanh gọi cô: “Đi đâu?”

“Hẹn xem phim với bạn, buổi tối em về trường học luôn!”

“Ai vậy, Lưu Văn Anh à?”

“Không phải, những bạn học khác.”

Tạ Văn Thanh cảnh giác hỏi: “Nam hay nữ?”

“Anh làm gì, điều tra hộ khẩu à, em cũng không phải học sinh cấp ba, không thể hẹn hò xem phim với nam sinh sao?”

“Anh đã nói em không được yêu sớm, chuyên tâm học tập, thi lên đại học khó khăn biết bao.”

“Anh, thời đại đã thay đổi, anh có thể nhanh chóng thích ứng hay không.”

Tạ Văn Thanh đi tới cửa, sửa sang cổ áo và ba lô của cô: “Cho dù thời đại thay đổi thế nào, đạo lý cũng sẽ không thay đổi, làm sinh viên thì nên học tập cho giỏi, chờ em ra xã hội, có nhiều thời gian yêu đương.”

“Vậy anh còn yêu sớm làm gì?”

“Cho nên anh mới hối hận.” Tạ Văn Thanh bĩu môi: “Em muốn giống như anh sao, ở độ tuổi không có gì lại không tài giỏi đã thích người khác, thích cũng trở thành một chuyện vừa hèn mọn lại chật vật.”

Ân Ân hiểu ý của Tạ Văn Thanh, anh ấy chỉ hy vọng cô có thể trở nên tốt hơn, tài giỏi hơn mới càng có nhiều sự lựa chọn.

Cô sờ đầu của anh ấy: “Anh trai, yên tâm đi, em sẽ học tập cho giỏi. Anh cũng ngoan ngoãn uống thuốc, sớm tốt lên nhé.”

Trong lúc Tạ Văn Thanh bị bệnh thì thay đổi cảm xúc rất nhanh, muốn đưa tay ôm cô một cái, lại không ngờ cô gái nhỏ vắt chân lên cổ chuồn đi.

“Nhóc thối, không cho phép chơi quá muộn!”

“Biết rồi.”

“Phải về trường học trước mười giờ, sau đó gửi định vị cho anh.”



Trước cửa rạp chiếu phim, Cận Bạch Trạch đeo chiếc túi lệch vai, trong tay cầm hộp sushi cơm nắm đang chờ cô.

Dáng người của cậu cao, hơi gầy, đường nét khuôn mặt rất đẹp kết hợp với làn da trắng lạnh, đứng ở trong đám người… Có cảm giác lẻ loi.

Cậu là người sạch sẽ, công tử nho nhã được dạy dỗ tốt, cho dù đi đến đâu, luôn có thể thu hút ánh mắt của người khác.

Ân Ân ở bên cạnh cậu, cảm thấy mình kiếm được món hời.

Cô gái bình thường giống như cô, lúc học cấp ba, Cận Bạch Trạch thật sự đi ngang qua cũng sẽ không liếc nhìn cô một cái.

Trong lòng cô cảm thấy Cận Bạch Trạch có thể chú ý tới cô là bởi vì trận đấu bóng rổ kia, Lưu Văn Anh đã có “công lao hiển hách”.

Cận Bạch Trạch nhìn thấy cô gái nhỏ thì vẫy tay, Ân Ân chạy chậm đến.

“Không có thời gian ăn cơm tối, mang sushi cho em, có đói không?”

“Rất đói! Anh trai em quá bất công, để dành hết đồ ăn trong nhà cho… À.”

Cô lải nhải, Cận Bạch Trạch lại mở hộp sushi, dùng đũa nhỏ gắp sushi đến bên miệng cô: “Ăn đi.”

Ân Ân há miệng, ăn hết cả một miếng sushi lớn.

Cận Bạch Trạch nhìn cô phồng miệng giống như Hamster nhỏ, bật cười nói: “Em không cần ăn hết cả một miếng sushi lớn đâu.”

Ân Ân lập tức đỏ mặt, xấu hổ lại khó khăn nhai nuốt, cảm giác mình quá ngu ngốc.

Cô vất vả nuốt xuống, không định để Cận Bạch Trạch đút mình, cầm hộp sushi ăn.

Cận Bạch Trạch đi lấy vé, rồi mua một hộp bắp rang, đợi cô ăn sushi xong, hai người cùng đi vào phòng chiếu phim.

Đây là bộ phim khoa học viễn tưởng xoắn não, Cận Bạch Trạch xem rất nghiêm túc, Ân Ân lại không hiểu, nhưng cũng không tiện nói mình không hiểu, kiên trì xem tiếp.

Lúc đầu cô nghĩ lúc xem phim, hai người sẽ nắm tay gì đó, nhưng Cận Bạch Trạch vô cùng quân tử, thật sự nghiêm túc xem phim.

Cô lại không khỏi cảm thấy xấu hổ bởi vì suy nghĩ kỳ lạ trong đầu.

Cậu là chính nhân quân tử.

Buổi tối Cận Bạch Trạch đưa Ân Ân về ký túc xá, nhìn ra được cậu rất thích bộ phim này, luôn thảo luận về tình tiết của bộ phim.

Ân Ân xem không hiểu, cho nên Cận Bạch Trạch nói, cô lắng nghe, dùng sức gật đầu phụ họa.

Nhưng khi cậu hỏi quan điểm của cô, Ân Ân giống như học sinh tiểu học bị giáo viên đột nhiên kiểm tra, được yêu thích mà lo sợ, gò má đỏ bừng, im lặng suy nghĩ một lúc lâu, miệng lại không nói ra được một chữ nào, chỉ có thể thừa nhận mình xem không hiểu.

Cận Bạch Trạch giật mình, cậu thấy cô gái nhỏ xem rất nghiêm túc, lúc đầu còn nghĩ cô thích bộ phim này.

“Bình thường em thích xem phim gì?” Cậu hỏi.

“Ừm, em thích xem Anime, giống như phim “InuYasha”, “Gintama”, em rất thích phim hài của Châu Tinh Trì và Jim Carrey, nhẹ nhàng và hài hước một chút.”

Cô và Lưu Văn Anh xem Châu Tinh Trì mà lớn lên, sau đó nhà Lưu Văn Anh mua máy tính, mỗi tuần cô đều muốn đến xem ké.

Hai người xem các phim hài từ trong đến ngoài nước, vừa xem vừa cười đến nghiêng ngả… Hai người cũng cùng thích truyện tranh của Nhật, lại thích “Slam Dunk”, sau đó say mê “Gintama”, trò chuyện mãi không hết.

Cô mong chờ nhìn về phía Cận Bạch Trạch: “Tiểu Bạch thích xem phim hài không?”

Cận Bạch Trạch cười nhạt, đáp: “Anh không xem nhiều, chẳng qua nếu em thích, lần sau chúng ta sẽ cùng xem.”

“Được.”

Ân Ân lưu luyến không thôi, nói tạm biệt với cậu, quay về ký túc xá.

Cô vừa vào cửa, Mạc Lị Lị tò mò xông tới: “Vừa rồi tớ nhìn thấy Cận Bạch Trạch đưa cậu đến dưới lầu, hẹn hò hả? Thế nào? Cảm giác hẹn hò với nam thần vui vẻ đến nổ tung luôn đúng không?”

Ân Ân đương nhiên rất vui vẻ, nhưng…

Luôn cảm giác hình như tâm trạng căng thẳng nhiều hơn một chút.

Cô đưa tay kéo tay Mạc Lị Lị: “Để cậu cảm nhận một chút, lòng bàn tay của tớ đầy mồ hôi nè.”

“Có cần như vậy không! Cậu căng thẳng quá rồi.”

“Đúng vậy, dù sao lo lắng cũng không tốt, có điều…” Ân Ân thở dài: “Có phải chòm Bạch Dương và chòm Xử Nữ thật sự không hợp nhau hay không?”

“Không thể tin tưởng chòm sao chiêm tinh.” Mạc Lị Lị an ủi: “Anh ấy là Cận Bạch Trạch, hẹn hò với nam thần thì căng thẳng cũng bình thường mà.”

“Ừm!”

Ân Ân rửa mặt xong, quay lại bàn học của mình, bật máy tính lên tiếp tục đăng chương mới của “Ngày xưa có ngọn núi”.

Khu bình luận náo nhiệt hơn lúc trước rất nhiều, tất cả mọi người muốn biết rốt cuộc mẹ trẻ tuổi và anh trai sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhưng Ân Ân phát hiện ID [Tiểu Văn Tử siêu thích đọc truyện tranh] này không lập tức bình luận sau khi cô đăng chương mới như mọi ngày.

Có lẽ Lưu Văn Anh đã cài đặt thông báo, chỉ cần cô đăng Weibo, anh có thể nhận được thông báo, cho nên lần nào cũng bình luận trong mấy giây.

Nhưng lần này Ân Ân đăng chương mới mười phút đồng hồ, cũng không nhìn thấy ID này online.

Không biết vì sao trong lòng của cô bỗng nhiên có chút trống rỗng, làm gì cũng không hài lòng.

Mạc Lị Lị cầm bản phác họa của mình nhờ Ân Ân chỉ ra vấn đề trong bài tập luyện vẽ tĩnh vật vào buổi chiều, Ân Ân kiên nhẫn giải thích cho cô ấy.

Sau khi cô ấy rời đi, cô lại mở Weibo, Lưu Văn Anh vẫn không bình luận gì.

Ân Ân tắt máy vi tính nằm lên giường, ôm điện thoại đọc truyện tranh, lại xem video, lập tức quay về Weibo, sau đó chán nản thoát ra.

Không bình luận thì không bình luận, có gì đặc biệt hơn người chứ!

Ân Ân bĩu môi, đặt điện thoại di động xuống, nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ.

Nằm trằn trọc trên giường nửa tiếng rồi cô lại bực bội rút điện thoại từ từ dưới gối đầu ra, âm thầm xem một lần cuối cùng!

Lại không ngờ, chỗ thông báo xuất hiện một số 1 màu đỏ.

Ân Ân cài đặt chỉ có theo dõi lẫn nhau thì mới có thể xuất hiện số 1 này, trái tim cô bỗng nhiên hơi rung động, mở bình luận, [Tiểu Văn Tử siêu thích đọc truyện tranh] trả lời cô.

Hai chữ: Tặng hoa.

Ân Ân: …