Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mẹ Tôi Mới Có 18 Tuổi

Chương 87




"Chị dâu." Diệp Kỳ Sâm cài lại cổ tay áo, chậm rãi đi tới, đứng bên người Hứa Thư Yểu, nhìn về phía Lâm Như Nghi.

Lâm Như Nghi hít sâu một hơi, trên mặt miễn cưỡng treo tươi cười: "A Sâm."

"Chị dâu, Yểu Yểu là bạn gái của em, em hy vọng về sau chị đừng có nói những lời đó với cô ấy." Diệp Kỳ Sâm nói thẳng không hề cố kỵ: "Về sau đều là người một nhà, chị nói đúng chứ?"

"Người một nhà?" Lâm Như Nghi cười cười, chị ta hỏi: "Vậy thì chú có biết Minh Minh và cô ta là bạn học, trước đó nó còn thích cô ta hay không? Chú yêu đương với bạn học của cháu trai mình, chú có nghĩ tới cảm giác của Minh Minh không?"

"Nó đã biết." Diệp Kỳ Sâm nhàn nhạt nói: "Nó không chỉ biết, còn chúc phúc bọn em. Chị dâu, là chị đã nghĩ Diệp Minh quá yếu ớt."

Lâm Như Nghi: "......" Lời cũng đã nói thế rồi, chị ta còn có thể nói cái gì nữa?

Diệp phu nhân tiễn đi các vị khách khác trong nhà rồi thì quay về lại, thấy hai người Diệp Kỳ Sâm đang nói chuyện với Lâm Như Nghi, bà cười đi tới hỏi: "Mấy đứa đang nói chuyện gì vậy?"

Lâm Như Nghi xoay người, trên mặt mang theo một tia mỉm cười: "Không có gì ạ. Dì, chúc dì sinh nhật vui vẻ, con cũng đi trước đây."

"A Sâm, con với Yểu Yểu cùng nhau tiễn chị dâu con đi đi."

"Dạ." Diệp Kỳ Sâm gật đầu, giữ chặt tay Hứa Thư Yểu: "Chị dâu, mời đi."

Sau khi đưa Lâm Như Nghi lên xe rồi, hai người họ cùng nhau quay về, Diệp Kỳ Sâm giơ tay ôm lấy vai Hứa Thư Yểu: "Những gì mà chị dâu nói, em không cần để trong lòng."

Hứa Thư Yểu ngửa đầu nhìn anh, môi mím nhẹ rồi nói: "Không có gì đâu, chị ấy nói cái gì, em lại không để bụng."

"Cũng phải." Diệp Kỳ Sâm gật đầu: "Dù sao thì em là người yêu của anh, ở bên anh, chứ không phải ở với chị ấy." Anh nhẹ nhàng nghiêng đầu, thấp giọng nói: "Ba anh cũng rất thích em."

"Nói như thế, em đã thành công đạt được sự tán thành của người nhà anh rồi?"

"Đúng vậy." Diệp Kỳ Sâm cười gật đầu: "Diệp phu nhân tương lai."

Cô nhẹ nhàng rũ mắt, nhỏ giọng nói: "Tương lai còn chưa biết là bộ dáng gì đâu." Càng ở bên cạnh anh thời gian càng lâu, trong lòng Hứa Thư Yểu liền càng có chút không chắc chắn, đó là một loại sợ hãi không biết tên với tương lai.

"Đừng suy nghĩ miên man." Anh nắm chặt tay của cô, nhẹ nhàng kéo cô ôm vào trong lòng mình: "Tin tưởng anh."

"Được rồi." Cô gật đầu, thấy được cái hồ nước đằng trước biệt thự kia, cô đột nhiên cười: "Thật ra thì em vẫn luôn rất tò mò, vào cái buổi tối mà chúng ta gặp mặt lần đầu tiên đó đó, vì sao anh lại muốn nhảy vào trong cái hồ nước này vậy?"

Diệp Kỳ Sâm: "......"

"Vẫn là không thể nói sao?" Hứa Thư Yểu ôm lấy cánh tay của anh, bức thiết muốn biết chuyện ngày hôm đó rốt cuộc là như thế nào.

"Ngày hôm đó...... Anh bị người khác bỏ thuốc......" Diệp Kỳ Sâm đỡ trán, cảm giác nói ra rồi có chút mất mặt.

"Bỏ...... bỏ thuốc?" Hứa Thư Yểu kinh ngạc.

"Ừm." Anh sờ sờ cái mũi, đáp lại một tiếng, rồi cười đùa nói: "Thiếu chút nữa là anh đã mất đi sự trong sạch rồi, may mắn anh cơ trí, nhảy xuống từ trên cửa sổ."

"Rồi sau đó anh đã bị em nhặt được?"

"Còn may là bị em nhặt được." Diệp Kỳ Sâm cảm khái nói: "Chứ không thì anh đi đâu mà tìm được cô bạn gái xinh đẹp như em đây?"

"Ý, vậy nếu là vào tối hôm đó, em không có nhặt được anh, vậy anh có còn thích em không?"

"Có lẽ...... Không nhanh đến vậy đi."

Thật ra thì vào lần gặp mặt đó, bóng hình của cô đã lưu lại trong lòng anh rồi. Vốn tưởng rằng chỉ là một lần vui đùa của nữ thần ánh trăng, lại không nghĩ tới sau này sẽ còn lại gặp nhau. Lại nói tiếp, thật đúng là phải cảm tạ Diệp Minh rất nhiều, bởi nếu không có thằng bé, có lẽ anh cũng không thể gặp lại cô nhanh đến vậy được.

Mặt mày cô hơi cong cong, đôi ngươi đen nhánh nhẹ nhàng xoay tròn, mang theo vài phần nghịch ngợm cùng đắc ý: "Nói như vậy, anh thế mà là nhất kiến chung tình với em?"

Diệp Kỳ Sâm cũng không phủ nhận, quay đầu nhìn về phía cô, chậm rãi mở miệng nói: "Nhất kiến chung tình với em, không phải là nên vậy sao?"

Một đợt thổi phồng này làm Hứa Thư Yểu tâm hoa nộ phóng, cô cười khúc khích, ý cười trên khóe môi có làm thế nào cũng không che giấu được.

——

Đối mặt với đứa cháu nội to đầu thình lình xuất hiện, Diệp Gia Vinh cần được giải thích, và việc này đều giao hết cho Diệp Kỳ Sâm làm.

Hứa Thư Yểu không biết Diệp Kỳ Sâm đã giải thích với ba của anh như thế nào, nhưng tóm lại là sau đó nữa, Hứa Diễn lại một lần nữa được dẫn tới nhà họ Diệp một chuyến. Sau đó nữa nghe chính Hứa Diễn nói, ông nội của anh chàng cực kỳ thích anh chàng.

Cuộc sống cứ từng ngày trôi qua, Hứa Thư Yểu mới phát hiện, sinh nhật của Diệp Kỳ Sâm và Diệp phu nhân không kém được mấy ngày, chờ khi cô biết được sinh nhật của anh thì sớm đã qua thời gian, đều sắp sửa đến sinh nhật của cô luôn rồi.

Sinh nhật của Hứa Thư Yểu là vào ngày 20 tháng 12, vừa lúc kém ngày lễ Giáng Sinh 5 ngày.

Đây là sinh nhật 18 tuổi của cô.

Sinh nhật của Hứa Thư Yểu năm nay vừa lúc là thứ 7, tiếc nuối chính là Hứa Lập Thành đã đi công tác chạy hạng mục rồi, không có bên cạnh. Nhưng điều hạnh phúc chính là, bên cạnh cô có con trai của cô, cùng với người cô yêu.

Hứa Diễn và Diệp Kỳ Sâm đều muốn giúp cô mừng sinh nhật, ngay cả Diệp phu nhân sau khi biết cô sắp sửa mừng sinh nhật 18 tuổi cũng tặng cô một món quà.

Hứa Thư Yểu cảm thấy rất hạnh phúc.

Vào hôm sinh nhật đó, Diệp Kỳ Sâm đã đặt bàn tại một nhà hàng, chỉ có một nhà ba người bọn họ.

Hứa Diễn rất sung sướng mà tặng món quà mình mua: "Mẹ, sinh nhật vui vẻ, chúc mẹ vĩnh viễn 18 tuổi."

Hứa Thư Yểu nhận lấy quà của con trai, là một cái hộp đóng gói rất to, cô cầm nó quơ quơ, hình như bên trong còn có nước.

"Là gì vậy?"

"Đồ trang điểm mua ở quầy chuyên doanh á." Hứa Diễn vội vàng nói: "Mẹ đừng có lắc, đừng có để vung vãi ra á."

Hứa Thư Yểu cong cong môi: "Cảm ơn con trai."

Diệp Kỳ Sâm cong môi, lấy một chiếc hộp nhỏ ra khỏi túi, đưa đến trước mặt Hứa Thư Yểu: "Sinh nhật vui vẻ."

Hứa Thư Yểu nhìn chiếc hộp nhỏ màu đen được đóng gói tinh xảo trong tay anh, nhìn về phía anh: "Đây là cái gì vậy?"

"Mở ra xem xem."

Cô mím môi, đưa tay mở hộp ra.

Trong hộp là một chiếc đồng hồ kiểu nữ màu bạc, trên mặt đồng hồ, những nơi đại biểu cho thời gian đều được khảm kim cương, kim đồng hồ còn là màu vàng kim nữa. Mặt trái của đồng hồ còn có khắc ba chữ XSY*.

*: Pinyin tên của nữ chính là Xu Shuyao.

"Này......"

Hứa Diễn nói: "Kim cương trên đồng hồ này, không phải là nhựa thủy tinh đó chứ?"

Diệp Kỳ Sâm cười, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay Hứa Thư Yểu, đeo đồng hồ lên trên cổ tay của cô, nói: "Đồng hồ đặt làm từ kim cương bạch kim 18K, là cùng một đôi với chiếc này của anh." Nói rồi, anh xắn tay áo của mình lên một chút, lộ ra đồng hồ trên cổ tay anh.

Hứa Diễn nhìn thoáng qua nhãn hiệu, yên lặng lấy di động ra leo lên mạng search giá cả một chút, biết đồng hồ của nhãn hiệu này chính là hơn 10.000, nếu mà là hàng đặt, có lẽ càng đắt hơn.

Ố kề, luận tài lực, anh chàng đúng thật là không đọ lại.

Mừng sinh nhật lần này xong rồi, không được mấy ngày nữa chính là lễ Giánh Sinh.

Vào đêm bình an lễ Giáng Sinh này, mọi người đều có thói quen tặng quả bình an*, nên Hứa Diễn đi tham dự lớp học tự chọn một chuyến về, không hiểu sao liền nhận được vài quả táo đã đóng gói đẹp về.

*: đây là quả táo á, tại quả táo phiên âm Hán Việt ra là bình quả, có chữ bình trong bình an.

Quan Tuyền hâm mộ nói: "Tướng tá đẹp trai, phúc lợi lúc ăn tết cũng tốt."

Hứa Diễn chọn ra một quả xinh đẹp nhất trong tất cả các quả được đóng gói, ném nó cho Quan Tuyền: "Tặng cậu nè."

Hứa Thư Yểu cũng nhận được không ít quả bình an mà các bạn học tặng cho. Người ta tặng cho cô rồi, cô kiểu gì cũng phải đáp lễ lại cho người khác, vì thế nên cô kéo Hứa Diễn đi siêu thị cân về rất nhiều táo, tự mình động thủ đóng gói bao bì, viết lời chúc phúc nữa, làm quà đáp lễ cho các bạn học của mình.

"Ba quả táo, con giúp mẹ tặng cho ba cậu bạn cùng phòng ngủ của con đi." Hứa Thư Yểu suy xét chu đáo mọi mặt, ngay cả bạn cùng phòng của Hứa Diễn cũng chưa quên đâu.

Hứa Diễn cũng không khách sáo, nhận lấy cái túi trong tay Hứa Thư Yểu, gặm quả táo trong tay một miếng rồi hỏi: "Ngày mai là lễ Giáng Sinh, được nghỉ một bữa, mẹ tính toán ăn lễ thế nào?"

Hứa Thư Yểu hơi hơi mím môi rồi nói: "Ăn lễ với ba của con."

Hứa Diễn: "......"


"Con còn chưa có thừa nhận ổng là ba con đâu, được chứ!" Hứa Diễn khó chịu nói: "Ổng còn đang trong thời kỳ khảo sát đó!"

"Được rồi, vậy thì con cứ coi như mẹ chưa nói."

"Hai người đi đâu hẹn hò vậy? Mang theo con với." Hứa Diễn nói.

Hứa Thư Yểu cự tuyệt: "Nào có ai hẹn hò còn dẫn theo con trai mình đi cùng chứ? Tự con hẹn đi chơi với bạn cùng phòng của con đi."

"Hứa Thư Yểu, mẹ có bạn trai rồi liền quên con trai đúng không hả?" Hứa Diễn hừ một tiếng: "Nhanh như vậy đã muốn ném phăng con ra rồi?"

"Bị con phát hiện rồi!" Hứa Thư Yểu nháy nháy mắt, giơ tay sờ sờ đầu cậu con trai: "Con ngoan chút nha, mau đi về đi, bên ngoài lạnh chết đi được."

Hứa Diễn hừ một tiếng, vẻ mặt không vui mà xách theo cái túi trong tay đi về.

"Từ từ." Hứa Thư Yểu lại gọi Hứa Diễn lại: "Nghe nói qua mấy ngày nữa sẽ hạ nhiệt độ, con có mặc quần mùa thu chưa đó?"

Lời dặn dò quen thuộc này làm Hứa Diễn hơi hơi sửng sốt, anh chàng quay đầu lại nhìn Hứa Thư Yểu: "Mặc rồi mặc rồi." Thì ra, người ta khi đã làm mẹ rồi, mặc kệ là tuổi tác thế nào, đều sẽ bảo con mình mặc quần mùa thu.

Hứa Thư Yểu gật đầu: "Mặc rồi thì tốt, ngàn vạn đừng có vì cái gọi là soái mà không cần giữ ấm."

Hứa Diễn đột nhiên nhướng mày lên, tò mò hỏi: "Mẹ ơi, bộ ngày mai mẹ hẹn hò, cũng mặc quần mùa thu sao?"

Hứa Thư Yểu trầm mặc.

Hứa Diễn hừ một tiếng, nói: "Mẹ cũng đừng chỉ lo bảo con mặc, mẹ cũng phải mặc!" Anh chàng chỉ vào hai mắt của mình nói: "Con sẽ giám sát mẹ đó."

Hứa Thư Yểu: "......"

Lúc mà sắp sửa đến giữa trưa rồi, Hứa Thư Yểu mới mở ra cửa phòng ký túc xá mà ra ngoài. Bên ngoài còn rất là lạnh. Hứa Thư Yểu vây khăn quàng cổ, chậm rì rì mà đi bộ ra tới cổng trường, sau đó mới gọi điện thoại cho Diệp Kỳ Sâm.

Hơi hơi ngẩng đầu lên, liền thấy được xe của Diệp Kỳ Sâm, cô chạy chậm hai bước lên xe.

Diệp Kỳ Sâm đưa sữa bò nóng tay mình cho cô, thuận tay mở điều hòa trong xe ra cho cô: "Có lạnh không?"

Hứa Thư Yểu hà hơi ra một đợt hơi nóng, hai tay ôm lấy sữa bò nóng lắc lắc đầu, lại nói: "Nếu không phải sớm đã hẹn với anh, hôm nay em ngay cả ra khỏi cửa cũng không muốn đâu."

Diệp Kỳ Sâm cười cười: "Vậy thì anh đưa em về nha?"

Hứa Thư Yểu trừng anh: "Em cũng đã ra đây rồi, anh còn muốn em chịu đựng gió lạnh đi về?"

Nhìn khuôn mặt tức giận kia của cô, anh cười giơ tay lên nhẹ nhàng bẹo một chút rồi nói: "Vậy trưa nay đi ăn lẩu thế nào? Cho nóng ấm hơn chút."

Hứa Thư Yểu hít hít cái mũi, uống một hớp sữa bò, gật đầu: "Được đó." Cô nghĩ nghĩ, nói: "Không ấy, cũng gọi con trai ra đây luôn đi."

Cô cứ cảm thấy mình đi ra ngoài ăn lẩu mà không gọi theo con trai thì, có chút lương tâm bất an ấy.

Diệp Kỳ Sâm gật đầu: "Được đó."

Hứa Thư Yểu đưa sữa bò cho anh cầm, sau đó lấy di động ra gọi điện thoại cho Hứa Diễn.

Điện thoại vang lên rất nhiều tiếng mới được nhận máy, giọng nói tựa hồ như vừa mới tỉnh ngủ của Hứa Diễn truyền đến: "Alo?"

"Trưa nay bọn mẹ đi ăn lẩu nè, con có muốn tới không? Mẹ với ba con chờ con ở cổng trường nha."

Hứa Diễn tức giận nói: "Hai người đi hẹn hò, kéo con đi theo ăn cơm cún sao?"

"Không phải hôm qua con muốn cùng nhau đi theo sao?"

"Đó là chuyện ngày hôm qua, còn hôm nay, con cảm thấy ổ chăn mới là nơi quy túc của mình." Hứa Diễn hừ một tiếng rồi nói: "Chơi phần mẹ cho đã đi, con cúp đây."

Hứa Diễn dừng một chút, lại nói: "Mẹ đưa điện thoại cho Diệp Kỳ Sâm đi."

Hứa Thư Yểu sửng sốt một chút, đưa điện thoại cho Diệp Kỳ Sâm nghe, mà Diệp Kỳ Sâm còn chưa có kịp đưa điện thoại lên bên tai, nên Hứa Thư Yểu đã nghe thấy giọng Hứa Diễn hung tợn mà truyền từ trong điện thoại ra: "Diệp Kỳ Sâm, tôi cảnh cáo ông nha, ông hẹn hò thì hẹn hò, không được phép động tay động chân với mẹ tôi, cũng không được phép mang mẹ tôi ngủ lại ở bên ngoài, buổi tối trước 8 giờ...... Không đúng, là trước lúc trời tối, ông cần thiết phải đưa bà ấy về lại trường cho tôi!"

Diệp Kỳ Sâm: "......"

Hứa Thư Yểu: "......"

Cô kinh ngạc: "Hứa Diễn, con xác định con thiệt sự là con trai mẹ, chứ không phải ba của mẹ đó chứ?"

Hứa Diễn cảm thấy mỹ mãn mà hừ hừ vài tiếng: "Rồi, muốn nói con đã nói rồi, cúp đây."

Cúp điện thoại rồi, Hứa Thư Yểu nhìn về phía Diệp Kỳ Sâm: "Đứa nhỏ này, nói chuyện không lớn không nhỏ."

"Ừ." Diệp Kỳ Sâm khẽ gật đầu, đột nhiên lại không hề có dấu hiệu mà cười.

Hứa Thư Yểu quay đầu lại nhìn anh, hiếu kỳ hỏi: "Anh cười gì vậy?"

"Yểu Yểu, em có phát hiện là, hiện tại chúng ta rất giống vợ chồng già hay không?"

Hồi nãy, lúc mà mới nghe thấy cô nói với con trai câu 'mẹ với ba con', cái ngữ khí kia ấy, thật sự rất giống ba mẹ của anh. Ở bên nhau vài thập niên rồi, phảng phất đã trở thành một bộ phận trong sinh mệnh của nhau.

Hứa Thư Yểu liếm liếm khóe môi: "Hình như đúng thật là như thế." Chẳng qua, con trai của bọn họ là đã 18 tuổi mà thôi.

Diệp Kỳ Sâm cong cong môi, trêu chọc nói: "Đi thôi nào, thời gian bữa nay cấp bách lắm, trước lúc trời tối còn phải đưa em về đó."

Hứa Thư Yểu: "......"