1.
Tôi tên là Giang Đồng, ngày tôi bị đuổi ra khỏi nhà thời tiết rất đẹp.
Mẹ kéo tôi quỳ trong phòng khách biệt thự, ôm chân cha mà khóc đến khản giọng.
"Anh không thể đuổi em đi! Chúng ta còn có một đứa con gái, con gái không thể thiếu cha."
Tôi noi gương mẹ, ôm chân còn lại của cha và lau nước mắt, nước mũi vào bộ vest cao cấp của ông.
Cha tôi cúi xuống, dùng sức kéo mẹ tôi ra, đẩy mẹ tôi ngã xuống đất.
"Cô biết rõ vì sao lại có đứa con này mà. Âm Âm sắp trở về rồi, tôi cho cô ba ngày, sau ba ngày phải đưa con bé này đi.”
Cha của tôi sốt ruột giơ chân lên và hất tôi ra, phủi ống quần như thể dính phải thứ gì đó vô cùng bẩn thỉu.
Khi mới sinh ra, tôi lập tức biết rằng mình đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết “Vợ nhỏ ngây thơ, tổng tài đừng cố trốn.”
Thẩm Gia Âm là nữ chính của cuốn tiểu thuyết này.
Hai người gặp nhau trong một bữa tiệc cocktail, nữ chính là một bồi bàn bán thời gian trong một gia đình khốn khổ, còn cha tôi, Cố Quyết, là tổng giám đốc.
Đó là một câu chuyện rất sáo rỗng, nữ chính làm đổ rượu vang lên quần áo của nam chính, sau đó hai người quen nhau, cốt truyện bắt đầu tiến triển.
Về phần mẹ tôi, cô ấy là nữ phụ đáng ghét, con nhà giàu và đã đính hôn với Cố Quyết.
Trong truyện, mẹ tôi đã dùng tài lực của mình khiến nữ chính bị xe tông, đuối nước và rời xa nam chính.
Cuối cùng, nam chính khiến gia đình nữ phụ phá sản, mẹ của tôi đưa tôi ra nước ngoài nhưng cuộc sống vô cùng khó khăn, không đủ cơm ăn áo mặc. Cuối cùng trong một đêm mưa gió còn bị cướp, trúng đ.ạ.n, và hai mẹ con c.h.ế.t ở xứ người.
Nhưng theo những gì tôi có thể nhớ, dường như cốt truyện đã bắt đầu đi chệch hướng.
Đầu tiên là gia đình ông ngoại tôi, họ không phá sản mà đã chuyển tài sản ra nước ngoài từ trước.
Nữ chính không bị thương nặng và vẫn ở bên nam chính một cách suôn sẻ.
Mẹ tôi vùi mặt xuống đất khóc thảm thiết.
Cùng lúc đó, tôi thực sự nghe thấy giọng nói của cô ấy.
[Bà nó, cuối cùng nam nữ chính đã hòa giải, kết thúc truyện được rồi. Lẹ lẹ lên để bà đây còn mang cục cưng đi!]
Lúc đó tôi thậm chí đã ngưng khóc và bàng hoàng nhìn mẹ của mình.
Sau đó, cha tôi nhấc chân lên và chuẩn bị bước ra ngoài.
Tôi vô thức hét lên: "Chờ một chút!"
Cha tôi nghe tôi nói liền dừng lại và quay lại nhìn tôi.
"Chú Cố." Tôi dừng lại.
"Cháu đoán là chú không muốn nhận cháu là con gái nên cháu sẽ gọi như vậy. Hai mẹ cháu có thể đi, nhưng là cha ruột thì chú vẫn phải cấp dưỡng."
Trong sách, Cố Quyết không những từ chối tôi mà còn chuyển hết hận thù từ nữ phụ đáng ghét sang cho tôi, rồi không trả một xu tiền cấp dưỡng.
Cuối cùng, tôi ra nước ngoài, mẹ con tôi sống trong một khu ổ chuột, nơi người và thú sống lẫn lộn, suốt ngày chúng tôi sống trong sợ hãi.
“Muốn điền bao nhiêu cũng được.” Không thèm nhìn tôi, cha tôi giơ tay và ném cho tôi một cuốn séc.
Tôi lập tức cười nói: "Được, chú Cố. Chú thong thả mà đi!"
Cố Quyết nhìn tôi đầy vẻ chán ghét và bước nhanh ra ngoài.
2.
Cánh cửa biệt thự vừa đóng lại, mẹ tôi lập tức đứng dậy, lau nước mắt rồi tiến tới ôm tôi: “Sau này con có bằng lòng về sống với mẹ không?”
Nhưng tôi lại nghe thấy cô ấy nói trong lòng.
[Từ giờ trở đi, con của tui sẽ là của riêng tui. Ha ha ha. Tui muốn mua một trăm bộ váy công chúa cho con gái, và sẽ hôn con thật đã.]
Sau đó cô ấy ngẩng đầu lên và hôn lên má tôi.
Dù mẹ tôi là một nữ phụ đáng ghét trong truyện nhưng cô ấy vẫn rất yêu tôi.
Tôi im lặng đẩy mẹ ra, mẹ tôi sững sờ một lúc rồi hoảng hốt nói: “Mẹ có rất nhiều tiền, sẽ cho con cuộc sống tốt hơn ở nhà của cha.”
Tôi mỉm cười giơ lên cuốn séc: “Mẹ, chúng ta điền cái này trước nhé.”
"Cha nói con có thể điền bao nhiêu tùy ý.”
Cô ấy sững sờ một lúc rồi lại cười, bế tôi lên và hôn thật mạnh vào má tôi.