Hành động của anh dứt khoát không một kẽ hở.
Anh không để cho cô có cơ hội trốn thoát, vừa mới dứt lời đã vội vã ôm siết lấy cô. Môi mỏng từ từ tìm đến đôi môi xinh đẹp của cô, nhấm nháp từng chút một.
“Em thả lỏng một chút, mở miệng ra.” Anh luyến tiếc rời khỏi môi cô, giọng nói có phần gấp gáp.
Hạ Uyển Đình không biết bị gì, cô vô thức thuận theo anh, bị anh dẫn dắt vào bẫy tình mê đắm.
Thẩm Trì rất kiên nhẫn không muốn vội vã làm cô sợ, anh âu yếm đôi môi mềm mại của cô, chậm rãi liếm láp, mơn trớn từng chút một, rồi bất chợt không báo trước mạnh mẽ tiến vào. Chiếc lưỡi trơn trượt như con rắn luồn vào khoang miệng cô, mạnh mẽ chiếm đoạt từng hơi thở dịu ngọt.
Cô như một chất kích thích khiến anh không thể nào thoát ra, một lần có được lại muốn trầm luân vây hãm mãi không thôi. Anh dẫn dắt cô theo từng hành động của mình, một tay ôm eo cô, một tay nâng cằm cô lên nhìn thẳng vào mình.
“Ưm...a...” Hạ Uyển Đình khó nhọc lên tiếng nhưng âm nhạc thoát ra khỏi miệng cô lại biến thành những tiếng rên rỉ kiều mỵ.
Cứ thế này, cô sớm muộn cũng bị anh làm cho hô hấp không thông.
Thẩm Trì vì tiếng rên rỉ của cô như càng trở nên cuồng loạn hơn, anh bế thốc cô lên, dán lên môi cô những nụ hôn mãnh liệt.
Đôi môi của cô bị anh khám phá từng ngóc ngách, dịu dàng trêu chọc. Anh cắn nhẹ lên môi cô, lại dùng sức liếm mút không ngừng, chiếc lưỡi ấm nóng còn vẽ vòng phác họa hình dáng môi cô.
Hạ Uyển Đình lần đầu chứng kiến một Thẩm Trì như vậy , có đôi chút cảm thấy xa lạ, cô bị anh chiếm đoạt đến không thở được. Nụ hôn ngày một sâu hơn, từng cái ve vuốt dần trở lên thân mật hơn.
Hạ Uyển Đình bị anh dẫn dắt theo tiến độ mà cô chỉ biết vô lực phối hợp với anh, khoái cảm mãnh liệt cũng dần dần xâm chiếm con người cô.
“Thẩm Trì, đừng...!” Cô mơ hồ nhìn thấy khát vọng nguyên thủy trong mắt anh, nó là dục vọng chiếm hữu nguyên thủy nhất.
“Không được sao?” Anh có chút thất vọng, bàn tay đang không yên phận làm loạn trên người cô cũng tự giác bỏ xuống, vẻ mặt đều là sự mất mát vô cùng.
“Cho em chút thời gian, em cần thích ứng với mọi thứ.”
“Tất cả đều nghe em hết.” Anh mỉm cười cọ cọ vào đỉnh đầu cô, vuốt ve đôi môi bị anh dày vò đến đỏ ửng, “Có đau không?
Lần sau anh sẽ tiết chế lại một chút!”
Lần sau? Anh còn muốn có lần sau nữa hả?
Hạ Uyển Đình ngượng ngùng nhớ lại một màn cuồng loạn vừa nãy, khoé mắt cô giật giật, hai tay vô lực buông thõng xuống khẽ đan vào nhau, khuôn miệng nhỏ nhắn, lí nhí trả lời: “Không... không có gì!”
Thẩm Trì cười trừ nhìn cô toan đứng dậy, Hạ Uyển Đình ngơ ngác nhìn theo không hiểu chuyện gì. Anh thấy vậy vội vàng trấn an cô.
“Em đừng nghĩ nhiều, anh... cần ở một mình chút, sẽ nhanh thôi.” Thẩm Trì bất đắc dĩ, cũng không thể để bộ dạng này xuất hiện trước mặt cô được. Hơn nữa chỉ cần nhìn cô nhiều hơn một chút, ngọn lửa dục vọng trong lòng anh càng khó lòng trừ bỏ.
Anh đã gần 28 tuổi mà vẫn một thân xử nam, vì cô thủ thân như ngọc, có một số chuyện thực khó giải quyết. Lại còn ôm ấp với người phụ nữ mình yêu, muốn anh không có phản ứng là không thể.
Hạ Uyển Đình như đã hiểu ra, cô bỗng chột dạ nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cô là người đã châm lửa nhưng lại để anh dập lửa một mình, cảm giác vô cùng khó xử, tội lỗi.
Sau khi cả hai xác định tình cảm, Hạ Uyển Đình cảm giác người đàn ông kia trở nên dính người hơn. Dù là ở công ty hay ở nhà, chỉ cần không có người anh đều kéo cô lại, xem môi cô như viên kẹo dẻo mặc sức nhào nặn.
Lâu dần Hạ Uyển Đình cũng lười so đo với anh, ngầm chấp nhận để anh làm càn.
“Thơm quá! Em nấu món gì vậy?” Thẩm Trì từ đằng sau ôm lấy Hạ Uyển Đình, anh vùi đầu mình vào cổ cô, tham lam hít hà mùi hương dịu nhẹ trên cơ thể.
“Đừng đụng vào em, cẩn thận bị ám mùi đồ ăn bây giờ!” Hạ Uyển Đình khẽ đẩy anh ra nhưng con người kia vẫn dính chặt vào cô không chịu rời.
“Chả yêu anh, em chả quan tâm đến anh.” Thẩm Trì đột nhiên giở giọng mùi mẫn khiến cô đứng hình một lúc lâu.
“Anh học đâu cái kiểu này vậy?” Cô che miệng phì cười, cởi tạp dề nhéo mặt anh một cái.
“Anh thấy trên mạng hay nói vậy, sợ em cảm thấy anh nhạt nhẽo, không biết lãng mạn nên tranh thủ học một chút.”
“...”
“Em yên tâm anh học được nhiều lắm, mỗi ngày đều sẽ nói em nghe. Đình Đình nhà chúng ta xứng đáng với những thứ tốt nhất. Tất cả của anh đều sẽ là của em, những thứ anh không biết đều có thể học vì em.”
Người đàn ông kia chợt quay ngoắt 180 trở nên sến súa vô cùng. Bác sĩ Thẩm lạnh lùng trầm ổn nhưng về nhà nhất quyết không rời cô lấy một bước, bám dính lấy cô nói mấy câu khiến người khác sởn da gà.
Hạ Uyển Đình nhún vai cho qua, ai bảo cô dung túng cho anh quá làm gì!