Tận mắt nhìn thấy những chiếc xe như đàn quái thú lần lượt rời đi, Hạ Uyển Đình mới an tâm thật sự. Cô ngồi phịch xuống sàn, cả tâm thần lẫn thể xác đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Rõ ràng mọi thứ chỉ diễn ra trong tích tắc nhưng cô lại tựa hồ cảm thấy đã trải qua cả một đời.
Nhưng rất may....
Rất may Thẩm Trì không có mệnh hệ gì.
Chưa bao giờ Hạ Uyển Đình khát khao được gặp anh ngay lập tức như lúc này. Có vẻ cô đã an nhàn, mặc nhiên hưởng thụ sự dịu dàng của anh mà không nghĩ tới, sẽ có một ngày anh cũng sẽ rời khỏi cô như vậy.
Phải đến vài phút sau, Hạ Uyển Đình mới ổn định được tâm trạng, cô gắng gượng đứng dậy, bước từng bước ngả nghiêng.
Cô nhìn đám người Mộc Xà, cưỡng ép bản thân nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Đã không sao rồi, mọi người đừng lo lắng quá.”
“Cô không sợ sao? Rõ ràng vừa nãy cô hoàn toàn có thể ở phía sau, chúng tôi đã hứa với Thẩm Trì sẽ bảo vệ cho cô an toàn.” Mộc Xà khó hiểu lên tiếng.
“Tránh được một lúc không tránh được cả đời, vả lại với thân phận của Thẩm tiên sinh, tôi ở bên anh ấy cũng nên tập làm quen trước.”
Mộc Xà yên lặng không nói gì. Cô nói cũng đúng, Căn cứ X hùng mạnh nhưng cũng có rất nhiều kẻ thù. Nếu ngay cả cửa ải của Thẩm lão gia cũng không vượt qua được, sự xuất hiện của cô chỉ làm vướng chân Thẩm Trì.
“Các người có thể nói cho tôi biết, thân phận thật của Thẩm tiên sinh là gì không?”
Lúc đặt câu hỏi này cô cũng tự mắng bản thân ngu ngốc. Rõ ràng bọn họ là thuộc hạ của Thẩm Trì, không có mệnh lệnh của anh tuyệt không tự ý hành động. Nhưng cô không còn cách nào khác, cô đã ở bên cạnh Thẩm Trì hơn một năm, cái mặt nạ bác sĩ ở bệnh viện tư nhân đứng đầu thành phố S được anh giấu giếm thật hoàn hảo.
Cô không hiểu vì sao anh phải giấu cô, cũng có thể anh lo sợ sẽ làm kinh hãi đến cô, nhưng Hạ Uyển Đình không phải bông hoa trong lồng kính. Cô không cần người khác phải bảo bọc kỹ lưỡng như vậy.
Chí ít cũng nên để cô biết, chí ít cũng không khiến cô phải lo lắng như vậy.
Khoảnh khắc mặt đối mặt với Thẩm Đại cũng không khiến cô sợ hãi như lúc nghĩ đến anh có thể đã xảy ra chuyện gì.
Trái tim như muốn văng ra ngoài lồng ngực, gào thét đến tê tâm liệt phế, tất cả chỉ vì một người.
Mộc Xà với Kha Bân và Lý Nghê bối rối đưa mắt nhìn nhau, dường như muốn nói lại không dám nói. Hạ Uyển Đình cũng không tiếp tục làm khó bọn họ, cô cười nhẹ cho qua.
“Tôi hiểu mà.”
Kha Bân vội vàng giải thích: “Hạ tiểu thư, Thẩm Trì giấu cô hẳn là nỗi khổ tâm của cậu ấy. Cô là người rõ hơn ai hết tình cảm của Thẩm Trì dành cho cô, cậu ta tìm cô...”
Kha Bân chưa nói hết câu vội vàng dừng lại, cậu ta hơi kích động mà suýt làm bại lộ chân tướng. Bây giờ chưa phải là thời cơ thích hợp.
Hạ Uyển Đình không để ý đến câu nói lấp lửng của bọn họ, cô đứng thẳng người dậy, dõng dạc nói: “Tôi hiểu mà, anh đừng lo quá.”
Rồi như chợt nhớ ra gì đó, cô vội vàng nói thêm: “Phải rồi, ông ta chắc sẽ không tiếp tục làm khó dễ tôi nữa đâu, mọi người cũng không thể nào đi theo tôi 24/7 được. Tôi có thể tự chăm sóc cho mình.”
Như để khẳng định cho lời mình nói, cô cong khóe miệng nở nụ cười dịu dàng. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau đầy lưỡng lự, sau cùng vẫn quyết định rời đi.
“Vậy cô phải tự chăm sóc mình, chúng tôi thỉnh thoảng sẽ đến xem tình hình của cô, cô có bất cứ chuyện gì đều có thể tìm chúng tôi giúp đỡ.” Lý Nghê từ tốn nói, người phụ nữ này cho cô cảm giác lạnh lùng, vô cảm nhưng thực chất chỉ là khẩu thị tâm phi, tưởng vậy mà không phải vậy.
Hạ Uyển Đình gật đầu tiễn bọn họ ra ngoài. Cô không có ý gì khác, chẳng qua sau ngày hôm nay cô rất muốn được yên tĩnh một mình.
Cánh cửa nặng nề khép lại, Hạ Uyển Đình bước từng bước chậm chạp lên lầu. Cô khoá trái cửa, buông thõng thân thể xuống giường.
Đầu có chút đau, mắt có chút đỏ, thân thể cũng cảm thấy mệt mỏi rã rời. Một ngày hôm nay đã rút cạn sức lực của cô, khiến cô kinh hãi tột độ.
Một mình trong căn biệt thự rộng lớn, Hạ Uyển Đình dần cảm nhận được nỗi cô đơn lấp kín tâm hồn. Không biết từ lúc nào cô đã quen với sự xuất hiện của Thẩm Trì, quen với việc hưởng thụ sự dịu dàng của anh.
Hạ Uyển Đình nhẩm tính thời gian, hai người đã xa cách hơn bốn tuần. Quãng thời gian này không thấm vào đâu so với hơn hai năm thanh xuân cô lãng phí với Cố Thần. Nhưng lại khiến trái tim cô đau đớn đến khó tả.
Nhớ nhung, lo lắng, bất an, sợ hãi,... không một cảm giác nào cô chưa từng trải qua.
Hạ Uyển Đình nhắm chặt mắt cưỡng ép bản thân không được suy nghĩ nữa. Cô vùi mặt vào chăn tham lam chút mùi hương còn sót lại trên gối Thẩm Trì, chỉ có làm như vậy mới khiến cô an tâm hơn đôi chút, không còn cảm thấy bản thân chỉ có một mình.