Ánh trăng sáng mờ ảo dịu dàng hắt xuống dòng nước, ôm trọn lấy du thuyền. Cảnh tượng sóng trăng ôm ấp, vỗ về, quấn lấy nhau khiến cho lòng người cũng vấn vương một nỗi niềm khó tả.
Trăng dưới nước là trăng trên trời, người trước mặt là người trong tim. Cảnh đẹp, bên cạnh lại có giai nhân, ý loạn tình mê khiến Thẩm Trì không kìm được nói hết lời trong lòng.
Thẩm Trì cũng ý thức được bản thân có phần lỗ mãng, hai bàn tay đan vào nhau, cảm giác bối rối lại có phần trông đợi như đang xâm chiếm toàn bộ tâm trí anh.
Anh vốn định chờ một thời gian nữa để cô từng bước chấp nhận anh. Nhưng đêm nay khi chứng kiến ánh mắt Cố Thần nhìn cô đã dấy lên trong anh sự lo sợ.
Dù gì anh cũng thua hắn hai năm tình cảm của cô.
Hạ Uyển Đình cảm thấy bản thân không nghe lầm, ý tứ rõ ràng như vậy khiến cô không thể giả vờ không biết.
“Thẩm tiên sinh, anh... anh đang nói gì vậy?” Hạ Uyển Đình mím môi, hô hấp trong cô như ngưng trệ, “Tôi... chúng ta không thể, anh hiểu ý tôi mà!”
Nhìn bộ dạng Hạ Uyển Đình quýnh quáng, muốn nói lại thôi khiến Thẩm Trì không khỏi cười khổ. Tiếp nhận tâm ý của anh khiến cô khó chịu như vậy sao?
Thẩm Trì hít vào một hơi, anh nhìn sâu vào mắt cô muốn từ trong đấy nhìn ra chút tình cảm: “Thật sự không thể sao? Tôi trước nay chưa từng theo đuổi phụ nữ, càng không biết nói lời ngon tiếng ngọt. Nhưng em có thể dạy tôi, tôi cũng có thể học mà.”
Lời Thẩm Trì nói hoàn toàn là sự thật, hơn hai mươi năm cuộc đời anh chỉ vĩnh viễn ghi khắc một cái tên, một hình bóng. Hình bóng ấy quá đỗi to lớn khiến anh không dám tưởng tượng một ngày nó không còn bên cạnh mình.
Hạ Uyển Đình nhìn anh đầy bất đắc dĩ không biết nên làm sao cho phải. Cô biết Thẩm Trì là người tốt nhưng người tốt như vậy sẽ thích cô sao? Khoan nói đến việc anh với cô chỉ quen biết hơn nửa năm, chỉ riêng việc anh đã biết hết quá khứ thảm hại đó khiến cô không khỏi suy nghĩ tình cảm ấy chỉ là sự thương hại.
“Thẩm tiên sinh, tôi nói anh nghe, anh nghĩ một người bị quá khứ làm tổn thương đến thương tích đầy mình như tôi còn có thể mở lòng được nữa sao? Tôi rất sợ, hai năm qua là quá đủ với tôi rồi, tôi không thể mạo hiểm đánh cược nữa đâu!”
Nói xong Hạ Uyển Đình thở hắt ra một hơi, cười khẽ. Cuối cùng cô cũng trút được những tâm tư trong lòng.
Thẩm Trì là người đàn ông tốt, còn cô chỉ là một đồ vật bé nhỏ từng bị người ta giẫm đạp dưới chân.
Thẩm Trì đau lòng nhìn cô, bộ dáng cô quật cường chống đỡ như từng sợi gai cứa vào lòng anh. Anh chậm rãi kéo cô lại ôm vào lòng, đặt đầu cô vùi mình vào ngực anh, trong khoảnh khắc Thẩm Trì đã mong hai người có thể hòa vào làm một.
“Không sao, tôi sẽ luôn ở bên cạnh em.” Anh dừng lại một chút vuốt ve mái tóc cô, nhẹ nhàng thủ thỉ, “Em cũng đừng vội từ chối, tôi đợi được, đợi đến ngày em cam tâm tình nguyện đem tình cảm đặt lên người tôi. Nhưng em không được để tôi đợi quá lâu, tôi sẽ phát điên mất!”
Hạ Uyển Đình muốn nói như vậy là không đáng, nhân lúc tình cảm chưa sâu đậm một phát cắt đứt. Với cô và anh mà nói đều là chuyện tốt.
Nhưng cô không làm vậy, cô để im mặc anh ôm trong lòng. Cô có thể cảm nhận được nhịp tim run lên từng hồi của Thẩm Trì khẳng định những lời vừa nói đều xuất phát từ tình cảm chân thực.
Đợi một lúc Thẩm Trì chầm chầm buông cô ra, anh đưa tay dịu dàng chỉnh trang lại cho cô, không dám nhìn cô quá lâu sợ bản thân làm ra chuyện khiến cô khó xử.
“Hy vọng là em sẽ không vì để bụng mà sau này tìm cách tránh né tôi.” Thẩm Trì thật thà lên tiếng khiến cô phải bật cười, không khí căng thẳng giữa hai người nhờ vậy được kéo gần thêm đôi chút.
“Anh nghĩ con người tôi hẹp hòi như vậy sao?”
“Tôi không biết, phụ nữ thường rất khó đoán.” Thẩm Trì khẽ lắc đầu, gương mặt vì đạt được mục đích tươi cười rạng rỡ. Thật tốt vì cô không có ý định tránh né anh.
Cả hai nói ra được hết tâm tư trong lòng với đối phương liền cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Tảng đá vô hình đè nặng lên trong tâm trí như được gỡ bỏ, giờ đây chỉ còn cảm giác ấm áp vây quanh.
Càng về đêm càng lạnh, trên bầu trời là những đám mây đen kịt từ đâu kéo tới. Hạ Uyển Đình chỉ mặc một bộ lễ phục dạ hội mỏng manh nên rất nhanh đã cảm nhận được hơi lạnh. Thẩm Trì vội cởi áo khoác trùm lên người cô, ôm cả cơ thể nhỏ nhắn của cô vào trong lòng mình.
“Tôi đưa em vào bên trong, đừng để bị cảm lạnh.” Anh nói xong liền ôm lấy cô dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi khoang thuyền.
Trải qua một buổi tối ngày hôm nay, Hạ Uyển Đình sớm đã mệt mỏi rã rời. Cô ậm ừ vài câu không rõ rồi mặc kệ tất cả thiếp đi trên lưng anh.
Hạ Uyển Đình dường như không để ý, cô đã vô thức ỷ nại vào người đàn ông này rồi.