Mê Tình Khó Cưỡng - Khiết Vãn

Chương 58




Trên ban công tầng ba, Cố Thần thô bạo lôi Hạ Uyển Đình vào một góc vắng vẻ. Hắn khép cửa lại tách biệt hai người với mọi thứ bên ngoài. Như sợ cô sẽ đột ngột kêu cứu, hắn tháo cà vạt nhét vào miệng cô.

Hạ Uyển Đình bị đau, miệng lại không thể kêu cứu, cô chỉ biết dồn hết sức bình sinh thốt lên những tiếng kêu ú ớ. Bàn tay mảnh khảnh, trắng mịn bị Cố Thần mạnh bạo lôi kéo đã sớm ửng đỏ. Vừa rồi còn bị hắn kéo lê đập vào góc cửa đến ứa máu.

Cô không màng đến những vết thương trên cơ thể, giơ chân đạp mạnh vào hắn, hai tay bị trói chặt không thể làm được gì.

Chưa bao giờ cô cảm thấy bất lực như lúc này, cô đã quá coi thường hắn rồi!

Cố Thần khi đã lột được một bên áo cô, hắn nghiêng người ngồi dậy mỉm cười ngắm nhìn tuyệt tác của mình. Cô nằm rũ rượi trên nền đất, mái tóc rối dính bết vào gương mặt, trên người chằng chịt những vết thương do hắn gây ra.

Máu đã bắt đầu ngưng chảy mà tụ lại thành những vết bầm tím tái. Miệng cô bị nhét cà vạt của Cố Thần, muốn nói cũng không thể nói được. Đôi mắt đỏ ngầu, ngân ngấn nước, trên gương mặt đều là sự sợ hãi, thảng thốt đến cực điểm.

Cố Thần không thể suy nghĩ gì được nữa, hắn có cảm giác đã bị cô mê hoặc đến thần hồn điên đảo, một phần lí trí đã sớm không còn thanh tỉnh.

Hắn nhanh chóng thoát ly khỏi y phục, mạnh bạo giật phăng từng hàng cúc áo, bộ vest trên người nửa cởi nửa mặc. Cố Thần cảm thấy quá vướng víu liền tức giận quẳng chiếc áo xuống sàn.

Nửa thân trên của hắn để trần áp sát vào cô. Sự tiếp xúc da thịt này khiến Hạ Uyển Đình cảm thấy ghê tởm, sức nóng từ thân thể người này khiến cô hô hấp khó khăn.

Cố Thần không hiểu nghĩ gì liền bỏ và vạt trên miệng Hạ Uyển Đình xuống. Không khí lập tức ùa vào, cô khó khăn ôm cổ ho khan, há miệng hít từng luồng không khí.

Cô như người từ sa mạc đột nhiên tìm thấy dòng nước của mình, tham lam hít lấy hít để.

Cố Thần nhìn cô, hắn không có ý định tha cho cô. Hắn khi thấy cô đã ổn định nhịp thở liền nở nụ cười quỷ quái, nhếch khoé miệng dính chút máu, khàn giọng: “Ở đây rất yên tĩnh, hoàn toàn không có ai có thể làm phiền hai ta. Cho dù Thẩm Trì có tìm thấy, gạo cũng nấu thành cơm rồi.”

Hắn không để ý đến cô, chỉ lảm nhảm một mình. Rồi hắn chợt cười phá lên, khuôn mặt vặn vẹo như thể gà bị cắt tiết: “Em có tò mò phản ứng của anh ta thế nào không? Hẳn sẽ rất đặc sắc!”

Vừa dứt lời hắn lập tức đổ ụp cả cơ thể lên cô, đôi môi lành lạnh của hắn quét qua từng thớ thịt trên người cô. Hạ Uyển Đình cảm nhận được từng đợt da gà nổi lên, sống lưng toát ra hơi lạnh.

“Không được! Đừng chạm vào tôi Thẩm Trì! Có ai không, cứu tôi với!” Tiếng hét của Hạ Uyển Đình vô lực thoát ra, cổ họng cô đau nhói, tiếng nói phát ra khản đặc.

Cố Thần mặc kệ cô kêu gào thế nào, hắn chống cơ thể nặng nhọc lên người cô. Hai tay hắn gắt gao khoá chặt cô xuống sàn nhà.

Nền nhà lạnh buốt như đâm vào trái tim Hạ Uyển Đình. Cô chỉ biết vô lực chống đỡ, nghiêng mình né tránh những nụ hôn rơi xuống của hắn.

Cô ghê tởm mỗi khi hắn chạm vào mình!

Hai tay Cố Thần không an phận, bắt đầu chu du trên khắp cơ thể cô. Hắn vuốt ve khuôn mặt cô, miết mạnh lên đôi môi đỏ mọng đang rớm máu. Bàn tay thô ráp của hắn bắt đầu lần xuống dưới, xoa nắn hai bả vai cô.

Động tác nhanh mạnh của Cố Thần khiến cô hét lên đau đớn. Những tiếng kêu gào khản đặc, đau rát thoát ra từ cổ họng, nhỏ dần, nhỏ dần cho đến khi cô vì bị thương quá độ mà ngất lịm đi.

Cố Thần thấy cô bất tỉnh cũng nhất quyết không dừng lại hành động của mình. Hắn như con hổ đói tìm được mồi, khao khát muốn nuốt chửng nó vào bụng.

Hắn bỏ đi mớ vải vóc vướng víu, vùi vào hõm cổ cô để lại những nụ hôn rải rác, cắn mạnh nơi xương quai xanh của cô đến chảy máu, muốn trên cơ thể cô để lại dấu ấn của riêng mình.

Tay hắn bắt đầu lần mò xuống phía dưới, hắn vuốt ve đôi chân dài của cô, xé đi một đoạn vạt váy. Động tác của hắn không dừng lại mà vẫn tiếp tục hành động đê hèn của mình.

Hắn chậm rãi lần lên trên, dừng lại ở bắp đùi của cô. Đôi mắt hắn sáng lên thấp thoáng ngọn lửa của dục vọng.

Trong đêm tối, mọi thứ diễn ra chỉ trong một tích tắc. Bóng tối như kẻ đồng loã giúp hắn che đậy hành vi của mình.

Ngay lúc Cố Thần chuẩn bị hành động thì một tiếng động rất lớn vang lên ngay gần chỗ hai người. Cánh cửa gỗ to lớn bị một lực mạnh tác động, ngã rạp xuống tan tành.

Cố Thần cũng bị một mảnh vụn bắn vào người. Hắn khó khăn mở hé mắt nhìn xem chuyện gì đã xảy ra.

Chỉ thấy một bóng người vụt đến, dùng tốc độ chuẩn xác nhấc bổng hắn lên quăng ra chỗ khác.

“Thằng khốn! Mày đã làm gì cô ấy?” Thẩm Trì gầm lên tức giận, ánh mắt đục ngầu rút từ bên hông ra một họng súng lạnh ngắt, chĩa thẳng vào đầu Cố Thần.