Hạ Uyển Đình nhón chân lên chạm nhẹ vào khuôn mặt Thẩm Trì, cô ngượng ngùng nhìn anh. Rồi nhân lúc anh lơ là cảnh giác mà nhướn người đặt một nụ hôn thật nhẹ lên môi Thẩm Trì.
Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước chỉ thoáng qua trong tích tắc nhưng lại khiến cả hai rơi vào tình thế mặt đỏ tim đập, tay chân luống cuống, để mặc cảm xúc chi phối tất cả.
“Hành động thay cho lời nói, em cũng vậy.” Hạ Uyển Đình phải mất rất lâu mới có thể thốt ra mấy chữ này. Cùng với lời tỏ tình vụng dại của cô, tiếng tim đập trong lồng ngực hối hả hơn bao giờ hết.
“Em cũng vậy là sao? Em nói rõ ra, tôi không hiểu.” Thẩm Trì nhếch một bên mày, cười mờ ám nhìn cô. Anh dồn cả người cô vào chiếc ghế đằng sau, triệt để chặt đứt mọi cơ hội muốn trốn tránh.
“Ý trên mặt chữ, vô cùng rõ ràng.”
“Rõ lắm sao?”
“Đúng vậy.”
Hạ Uyển Đình vẫn ngoan cố không muốn thuận theo anh. Con người này thật không biết nói lí lẽ, ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, còn có thể khác nữa sao?
“Tôi yêu em, em cũng vậy, thế chẳng khác nào em yêu chính bản thân mình.” Anh hùng hổ nói, lí lẽ đưa ra nghe vô lí nhưng rất thuyết phục.
Hạ Uyển Đình bi phẫn, cô bị anh vây kín không thể trốn chạy chỉ có thể giương mắt nhìn chằm chằm vào anh. Đôi mắt màu hạt dẻ của Thẩm Trì ngập tràn ý cười, khóe miệng ngày một nhếch cao lên, cả người toát lên hai chữ “thiếu đánh”
Hạ Uyển Đình bất lực, cô hoàn toàn giơ tay đầu hàng với người đàn ông này. Anh rất biết cách chi phối, dẫn dắt người khác làm theo ý mình.
Biết sao được, cô đã dung túng cho anh quá rồi!
“Em nói đi, tôi muốn nghe!” Thẩm Trì áp trán vào cô, trên khuôn mặt đều là vẻ dịu dàng,nuông chiều em đến nghiện.
Trốn cũng không thoát, Hạ Uyển Đình chấp nhận đối diện với tình cảm thật sự của chính mình. Chỉ là một lời thừa nhận thôi, đâu có khó nói đến thế, khi mà cô đã yêu anh nhiều đến mức không từ ngữ nào có thể diễn tả được.
Cô mỉm cười vòng tay ôm chặt lấy cổ anh: “Em yêu anh!”
“Lặp lại một lần nữa!” Thẩm Trì kích động, hai tay ôm siết lấy cô hơn.
“Em yêu anh!”
“Gọi tên tôi, được không?“.
Cô nghe ra trong giọng nói Thẩm Trì đã khàn đặc đến lạ, anh dường như rất gấp gáp nhưng tự ép bản thân phải nhẫn nhịn tất cả.
Anh e ngại chính thứ tình cảm điên cuồng của mình sẽ doạ sợ cô. Cô ấy mong manh như thế, cô ấy xứng đáng với những gì dịu dàng nhất trên đời.
Hạ Uyển Đình lại hôn nhẹ lên môi anh một lần nữa, cô nói thật chậm, nhấn mạnh từng từ một.
“Thẩm Trì, em yêu anh! Yêu con người anh, yêu giọng nói hơi thở của anh, yêu tất cả mọi thứ thuộc về anh. Em không quan tâm anh là ai, anh đã giấu em những gì, chỉ biết rằng khoảnh khắc em đối diện với tình cảm của anh, trái tim mách bảo em tất cả đều là thật lòng. Hiện tại muốn có anh, tương lai càng muốn được cùng anh. Chỉ cần anh không buông tay, em cũng tuyệt đối không từ bỏ...”