Đúng tám giờ chiếc xe chở hai người đã có mặt tại du thuyền. Thẩm Trì xuống xe trước, rất ra dáng một quý ông vòng lại mở cửa cho cô. Hạ Uyển Đình mỉm cười nắm nhẹ lấy tay anh bước xuống.
Ngoài dự đoán của cô, cánh nhà báo vây kín khắp lối vào, ánh đèn máy quay nhấp nháy khiến cô phải nhíu mày khó chịu.
Thẩm Trì nhận thấy sự mất tự nhiên của cô, anh nghiêng đầu nhìn thật sâu vào mắt, ánh mắt dịu dàng như dòng nước dịu nhẹ quấn chặt lấy cô, vừa mang cảm giác trấn an nhưng lại vô tình bộc lộ ra sự chiếm hữu: “Đừng sợ! Tôi sẽ bảo vệ em!”
Vừa dứt lời anh với tay nhấc chiếc mặt nạ đeo vào cho cô, mặt nạ trắng muốt kết hợp với bộ dạ phục trên người khiến cô như một con thiên nga đen ngạo nghễ. Làn da trắng mịn, khuôn mặt kiều diễm lấn át mọi ánh nhìn, đôi chân dài miên man ẩn giấu sau bộ váy bó sát càng tôn lên vẻ đẹp quyến rũ của cô.
Thẩm Trì phải công nhận hôm nay cô đẹp như một nữ thần khiến hắn không kìm được đặt một nụ hôn lên trán cô.
“Đình Đình! Hôm nay em đẹp lắm!” Thẩm Trì ghé sát tai cô, dùng chất giọng trầm thấp khẽ thì thào.
Hạ Uyển Đình không hiểu sao bất giác đỏ mặt, cô mở to mắt ra nhìn anh như không hiểu vì sao anh làm thế.
Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước không mang theo chút dục vọng nào nhưng lại dễ khiến con người ta đắm chìm vào nó không quên được.
Trên trán cô vẫn còn lưu lại hơi ấm của hơi thở cùng cảm giác lành lạnh khi đôi môi Thẩm Trì chạm vào. Hai dòng cảm xúc nóng và lạnh đan xen trong cô, kéo theo đó là những luồng suy nghĩ phức tạp.
“Thẩm tiên sinh... anh như vậy là có ý gì?” Hạ Uyển Đình liếm đôi môi khô khốc của mình, khó nhọc lên tiếng.
“Thật xin lỗi, Đình Đình, là tôi lỗ mãng rồi!” Thẩm Trì bất lực thở hắt ra một tiếng.
Anh tiếp tục nắm tay cô xuyên qua hàng người. Liếc thấy tên nhà báo vừa nãy có thể đã chụp được ảnh, anh ra hiệu cho người đằng sau bí mật xử lý.
Thẩm Trì nắm tay cô tiến vào bên trong, một đoàn người xếp hàng trông như đón khách nhưng thật ra để dẫn những vị khách đến nơi diễn ra bữa tiệc thật sự.
Hạ Uyển Đình không giấu nổi tò mò, cô nhân lúc không ai để ý ghé bên tai Thẩm Trì hỏi nhỏ: “Thẩm tiên sinh, họ nếu đã tổ chức bí mật như vậy thì việc gì phải kéo cánh phóng viên đến làm rầm rộ hết lên? Như thế chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.”
Thẩm Trì nhìn cô phì cười, anh đưa tay chỉnh lại mặt nạ, dịu dàng vén những lọn tóc rối ra đằng sau, từng kẽ ngón tay lưu luyến không muốn rời những lọn tóc xinh đẹp: “Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, mọi thứ đều có lí do cả.”
Thẩm Trì không nói nhiều nhưng cô vừa nghe liền hiểu. Suy cho cùng sống trong giới này mỗi người đều phải khoác lên mình một lớp mặt nạ, cẩn trọng ngụy trang chính mình.
Thật may là Thẩm Trì không như vậy, Hạ Uyển Đình thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Trì dẫn cô bước xuống sảnh chính ở sâu trong bên trong du thuyền, phục vụ ra vào ngày một ít hơn, từng lớp người ăn mặc sang trọng xuất hiện ngày một nhiều.