Thẩm Trì nhìn cô hồi lâu, đôi mắt hẹp dài nheo lại, Hạ Uyển Đình không có can đảm nhìn sâu vào trong đôi mắt ấy.
Qua được vài giây, Thẩm Trì nghiêng đầu nhìn cô, cười khẽ: “Tôi biết em muốn nói gì.”
Hạ Uyển Đình ngạc nhiên: “Thẩm tiên sinh, anh thật sự biết sao?”
Nụ cười của Thẩm Trì càng sâu hơn, Hạ Uyển Đình nhìn một hồi bất giác bị cuốn vào, trầm mê không dứt.
“Đình Đình! Tôi hiểu em còn hơn cả bản thân mình, em nghĩ gì toàn bộ đều viết lên trên gương mặt...”
Thẩm Trì to gan lớn mật đưa tay chạm vào khuôn mặt cô, bàn tay hắn lành lạnh khiến Hạ Uyển Đình bất giác rụt người, cô hoảng hốt tới độ quên mất cả né tránh.
Thẩm Trì được nước làm tới, hắn đưa tay ra sau gáy mơn trớn vùng da mềm mại của cô, thấp giọng: “Em muốn trả thù, tôi giúp em, bằng cách nào cũng được. Tôi muốn hắn phải trả giá gấp trăm nghìn lần nỗi đau hắn gây ra cho em, có như vậy mới coi là trả giá thật sự.”
Hạ Uyển Đình nghe đến ngây người, cô không nghĩ Thẩm Trì sẽ nói vậy. Cơ thể cô cứng đờ, thân thể không nghe theo sự sai khiến đứng bất động một chỗ.
Thẩm Trì nhẹ nhàng từng chút, từng chút một để không khiến cô sợ hãi. Hắn vòng tay ôm trọn lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô, vào lúc cô không để ý tham lam hít vào hương vị thuộc về riêng cô.
“Còn về vấn đề em lo lắng, sẽ không sao đâu, tôi có thể cam đoan!”
Thẩm Trì thở mạnh một hơi, ánh mắt hắn gắt gao ôm chặt cô, chiếm giữ từng thứ nhỏ nhặt nhất của cô. Thời khắc này là thứ hơn hai mươi năm qua hắn mong đợi.
Đình Đình! Em dành hai năm cho hắn là quá đủ rồi, là bản thân hắn không trân trọng em, kết quả hôm nay là hắn đáng phải chịu.
Thẩm Trì đã từng một lần buông tay thành toàn cho cô, hắn đứng đằng sau nhìn cô giẫm lên gai nhọn chạy đuổi theo người khác.
Thẩm Trì đã từng nghĩ, nếu người đó đối xử tốt với cô, hắn nguyện ý cả đời đúng phía sau, bảo vệ hạnh phúc của cô một đường xán lạn.
Là Cố Thần không trân trọng cô, hắn hoàn toàn có thể cướp cô về bên mình.
Hạ Uyển Đình ngưng trệ hồi lâu bắt đầu có phản ứng trở lại, cô nhìn thấy mình đang ngả vào vòng tay Thẩm Trì, cơ bắp rắn chắc của hắn gắt gao khóa lấy cô.
“Thẩm tiên sinh, anh buông tôi ra...!” Hạ Uyển Đình cố gắng dùng chút sức lực đẩy tay hắn ra, ánh mắt trốn tránh nhìn đi nơi khác.
Thẩm Trì cảm nhận được sự phản kháng của cô, hắn quyến luyến buông người trong lòng ra, vẻ mặt thành thật: “Xin lỗi em! Tôi thất lễ quá rồi.”
Hạ Uyển Đình lên tiếng phá vỡ bầu không khí gượng gạo. Cô từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt quyết đoán “Tôi đồng ý, hy vọng anh có thể giúp tôi?”
Thẩm Trì mỉm cười hài lòng, có thể giúp cô trả thù, hắn cầu còn không được.