Mê Tình: Dụ Dỗ Yêu

Chương 9: Vệ Sĩ Riêng Của Nguyên Chính Quân




Mộc Tịch Nhiên không nghe nhầm đó chứ, Nguyên Chính Quân đang muốn cô trở thành vệ sĩ riêng của anh sao? Điều này nằm ngoài dự đoán của cô, nếu có thể trở thành vệ sĩ riêng thì kế hoạch mà cô đang thực hiện sẽ một bước lên mây.

Trong khi cô đang ngơ ngác vì không tin được mình lại làm điều này dễ dàng như vậy thì Nguyên Chính Quân bèn vội vàng nói về những gì cô sẽ được hưởng khi làm vệ sĩ của anh:

"Làm vệ sĩ của tôi cô không cần phải đi ra ngoài làm mấy cái việc rót rượu đó, vì cô phải bên cạnh tôi 24/24 để bảo vệ nên ở biệt thự của tôi sẽ có một phòng dành riêng cho cô. Đương nhiên là khi cô cần gì tôi đều có thể cho cô nhưng cô vẫn nên nhớ một điều rằng…"

Nguyên Chính Quân tiến gần đến, đưa tay nắn nhẹ cằm của Tịch Nhiên. Ánh mắt anh thay đổi rõ rệt, nhìn cũng khá đáng sợ nếu đứng ở góc độ của cô.

"Tôi vẫn là chủ của cô vì vậy cô phải nghe lời tôi, đặc biệt là không được phép phản bội tôi."

Điều kiện mà Nguyên Chính Quân đưa ra cũng không phải không hấp dẫn, Mộc Tịch Nhiên chỉ lo lắng một điều rằng, thứ cô muốn không phải tiền của Nguyên Chính Quân mà việc cô đang làm lại nằm trong top cấm kị tối thiểu của anh. Nếu phát hiện cô ở bên anh chỉ để lợi dụng, không biết mọi chuyện sẽ như thế nào ha?

Mộc Tịch Nhiên không còn lựa chọn nào khác, đây là cách duy nhất có thể trở thành người bên cạnh Nguyên Chính Quân. Cô lập tức đồng ý, không chút do dự:

"Tôi đồng ý."

Sau đó, Mộc Tịch Nhiên ngồi trên xe ô tô của anh đưa cả hai về biệt thự Dalicat - căn biệt thự khang trang thuộc quyền sở hữu của Nguyên Chính Quân.

Mở cửa bước xuống xe, Mộc Tịch Nhiên đã bị sự sang trọng của nơi này thu hút. Có lẽ biệt thự nhà họ Lâm nơi mà cô từng sống theo thiết kế phương Đông nên cấu trúc hơi cổ vì thế khi nhìn căn biệt thự theo thiết kế phương Tây cô cảm thấy không quen.

"Cô không vào sao?"

Nguyên Chính Quân thấy cô cứ đứng đực ở đó bèn có ý nhắc nhở.

"À… "

Mộc Tịch Nhiên lặng lẽ theo sau Nguyên Chính Quân bước vào trong.

Một cuộc sống mới của cô sẽ mở ra sau cánh cửa của biệt thự Dalicat.

Vào hẳn bên trong, Mộc Tịch Nhiên mới cảm thấy vẻ bên ngoài vẫn chưa là gì so với những thứ cô nhìn thấy bên trong. Đúng là "người đàn ông dát vàng" có khác, ngay cả nhà của mình cũng vàng óng một màu nhìn thật thích mắt.

"Sở quản gia, hãy chuẩn bị một căn phòng cho cô gái kia, từ giờ cô ấy sẽ sống ở đây…"

Sở Mạc - nam quản gia duy nhất của biệt thự Dalicat, là người do chính tay Nguyên Chính Quân tuyển dụng nên rất được ưu ái.

Vì là lần đầu tiên Nguyên Chính Quân đưa phụ nữ về lại còn chủ động muốn chuẩn bị phòng riêng nên Sở Mạc chưa kịp load được. Thấy vậy, Nguyên Chính Quân bèn nói thêm:

"Tất nhiên là với thân phận vệ sĩ riêng, cô ấy… là vệ sĩ tôi mới tuyển."

Nguyên Chính Quân lại để một người phụ nữ làm vệ sĩ, điều này khiến Sở Mạc không thể hiểu được. Bắt gặp ánh mắt của Sở quản gia, Mộc Tịch Nhiên bèn mỉm cười lập tức giới thiệu bản thân:

"Tôi là Mộc Tịch Nhiên vệ sĩ mới của ông chủ Nguyên, mong anh giúp đỡ."

"Chào cô, còn tôi là Sở Mạc, quản gia của Dalicat."

Khoảng nửa tiếng sau.

Phòng riêng của Mộc Tịch Nhiên đã chuẩn bị xong, cô mở cửa bước vào, cả căn phòng tỏa ra hương thơm rất đặc biệt. Mộc Tịch Nhiên ngồi xuống giường, vui vẻ lấy điện thoại nhắn tin với Mộc Kiều Hạ.

[Chị à, em đã thành công tiếp cận được Nguyên Chính Quân, còn được anh ta dẫn về nhà nữa.]

[Cái gì? Đừng bảo với chị là em dùng thân để mua chuộc hắn nhé?]

Đọc xong tin nhắn của Mộc Kiều Hạ, Mộc Tịch Nhiên bỗng cau mày.

[Không, em trở thành vệ sĩ riêng của anh ta. Bây giờ ở chung một nhà nên em có thể dễ dàng thực hiện kế hoạch hơn rồi.]

[Nhưng dù sao vẫn phải cẩn thận đó Tịch Nhiên, nếu gặp nguy hiểm hãy lập tức rời khỏi đó.]

[Vâng, em biết rồi.]

Trong khi đó ở phòng ngủ của Nguyên Chính Quân.

Anh ngồi trước cửa sổ của căn phòng, tay cầm ly rượu lắc qua lắc lại, trên mặt bàn thì bày ra toàn giấy tờ liên quan đến Mộc Tịch Nhiên. Kế hoạch của anh đã thành công dụ dỗ Mộc Tịch Nhiên trở thành người của anh, sau này có thể lợi dụng cô để tìm kho báu được rồi.

"Mộc Tịch Nhiên, cô chính là con át chủ bài mà tôi sẽ không bao giờ để lọt mất cô."

Sau một ngày mệt mỏi, Mộc Tịch Nhiên cảm thấy thoải mái nhất là khi ngâm mình trong bồn tắm ấm áp.

Ở biệt thự Dalicat có nhiều phòng tắm, cô không biết dùng phòng nào nên đã chọn bừa. Cả căn biệt thự đã lớn rồi đến cả phòng tắm cũng lớn hơn phòng tắm trước đây của cô nhiều. Mộc Tịch Nhiên hí hoáy không biết khóa cửa như thế nào, cô chợt nghĩ chắc không ai lại vô ý mở cửa phòng tắm mà không gõ cửa trước đâu vì thế không để tâm đến.

Mộc Tịch Nhiên cởi bộ đồ trên người ra, cô nhẹ nhàng bước vào bồn tắm rồi ngâm mình ở đó. Vết thương trên vai cô đã đỡ đau hơn nhưng vẫn phải cẩn thận để nước khỏi thấm vào.

"Thật dễ chịu."

Mộc Tịch Nhiên kì cọ cơ thể, cô giơ đôi chân thon dài trắng muốt của mình lên rồi thoa sữa tắm lên đó, cảm giác mềm mại và hương thơm dễ chịu ấy khiến cô thích thú. Đang say sưa ngâm mình trong bồn, Mộc Tịch Nhiên không để ý rằng cánh cửa phòng tắm đang bị ai đó mở ra.

Người bước vào không ai khác chính là Nguyên Chính Quang, khoảnh khắc cô và cậu ta bốn mắt nhìn nhau với một người thì đang ngâm mình trong bồn và một người chỉ mặc duy nhất chiếc quần đùi.

"Á… á… á…"

Nguyên Chính Quang hoảng hốt hét toáng lên, cậu ta quay người chạy khỏi phòng tắm. Mộc Tịch Nhiên vội vàng lấy quần áo để mặc nhưng cô quên mất mình không mang theo quần áo vì thế phải lấy khăn tắm quấn quanh người.

Bước xuống phòng khách, Nguyên Chính Quang trong bộ dạng tức sôi máu và không thể tin vào mắt mình. Mộc Tịch Nhiên chậm rãi bước xuống nhà, cô chạm mặt Nguyên Chính Quang lần thứ hai.

"Cô… cô… đồ phụ nữ bạo lực, sao cô lại ở đây? Lại còn dám sử dụng phòng tắm của tôi mà chưa có sự cho phép?" Nguyên Chính Quang giận dữ chỉ tay về phía cô.

Mộc Tịch Nhiên bình tĩnh đáp lại:

"Phòng tắm đó là của cậu sao? Tôi không biết điều đó."

"Này, sao cô dám sử dụng cả khăn tắm trong phòng tắm của tôi? Mau trả đây, trả đây."

Nguyên Chính Quang trước giờ không thích ai động vào đồ của mình, cậu ta vô cùng giận dữ khi Mộc Tịch Nhiên quấn khăn tắm của cậu ta. Mộc Tịch Nhiên hốt hoảng giữ khăn, nếu cậu ta mà lấy lại nó thì cô sẽ trần như nhộng mất.

"Cậu làm trò gì vậy, tránh ra đi."

Mộc Tịch Nhiên lỡ tay đẩy Nguyên Chính Quang ngã văng xuống đất. Cậu ta tròn mắt nhìn cô, hét lớn:

"Chết tiệt! Sao cô dám đẩy tôi chứ?"

Đúng lúc đó Nguyên Chính Quân xuất hiện, anh bước từ trên tầng xuống, đi đến bên cạnh Mộc Tịch Nhiên cúi nhìn Nguyên Chính Quang đang nằm ăn vạ dưới sàn.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Anh à, tại sao cô ta lại ở nhà chúng ta thế? Lại còn dám lấy khăn tắm của em để quấn nữa."

Nguyên Chính Quân từ từ giải thích:

"Từ giờ Mộc Tịch Nhiên sẽ sống ở đây, cô ấy là vệ sĩ của anh. Còn về chuyện khăn tắm thì…"

Nguyên Chính Quân quay sang nhìn Mộc Tịch Nhiên, anh thấy cô chỉ quấn khăn tắm nên có hơi bất ngờ. Mộc Tịch Nhiên lập tức nói:

"Tôi không có quần áo nên mới dùng cái này."

"Tôi quên mất điều đó, tôi sẽ bảo người chuẩn bị đồ cho cô ngay."

"Cảm ơn anh."

Nguyên Chính Quang bị ngó lơ trong chính câu chuyện của mình. Cậu ta nhận thấy anh trai mình đối xử với Mộc Tịch Nhiên rất khác biệt và có phần chiều chuộng nhưng Mộc Tịch Nhiên trong mắt Nguyên Chính Quang chẳng khác nào những người phụ nữ xấu xa khác.

"Cô cố tình không khóa cửa phòng tắm là để anh tôi vào và thấy cô tắm đúng không? Cô quấn khăn tắm ngắn như vậy cũng là muốn quyến rũ anh trai tôi chứ gì? Tôi biết thừa nhé." Nguyên Chính Quang bất ngờ chỉ tay vào mặt cô, lớn tiếng.

Mộc Tịch Nhiên đỏ mặt, ý cô không hề bẩn thỉu như những gì Nguyên Chính Quang nói. Nếu cậu ta mà không phải em trai của Nguyên Chính Quân thì cô đã lao đến cho một trận rồi.

"Nguyên Chính Quang, thôi đi đừng gây sự nữa."

Nguyên Chính Quân nói với Nguyên Chính Quang sau đó quay sang nói với Mộc Tịch Nhiên:

"Cô về phòng đi, đừng để ý đến nó."

Mộc Tịch Nhiên gật đầu, lặng lẽ trở về phòng ngủ của mình. Chắc đêm nay cô phải ngủ với chiếc khăn tắm này rồi vì có lẽ sáng mai mới có đồ để mặc.

Màn đêm dần dần buông xuống, từ phòng của cô nhìn ra bầu trời ở ngoài kia có thể ngắm nhìn ở một góc độ tuyệt đẹp. Mặt trăng chiếu rọi vào trong khiến phòng của cô tràn ngập ánh trăng huyền ảo. Mộc Tịch Nhiên nhắm mắt lại rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Khi Tịch Nhiên vừa ngủ được vài phút, cánh cửa phòng của cô đột nhiên mở ra. Có một bóng đen từ bên ngoài bước vào trong phòng của cô, bóng đen ấy là Nguyên Chính Quân.

Nửa đêm nửa hôm anh mở cửa bước vào phòng con gái nhà người ta lại còn trong cái vẻ huyền huyền bí bí khiến người khác không thể không nghi ngờ. Nguyên Chính Quân đứng nhìn cô một lúc sau đó thò tay kéo chiếc chăn đang che cơ thể của cô xuống.

Không phải chứ? Nguyên Chính Quân rốt cuộc đang muốn làm gì?

Anh nhìn đường cong mềm mại của cô, đôi chân thon dài trắng muốt rồi đưa tay tháo nút khăn tắm. Mộc Tịch Nhiên vẫn ngủ rất say nên không biết rằng đang có người lén lút làm trò gì đó với mình.

Đúng lúc đó, Mộc Tịch Nhiên bất chợt trở mình, cô nằm ngửa lên, khăn tắm theo chuyển động của cô mà bung ra. Nguyên Chính Quân chựng người lại khi nhìn thấy vòng một đầy đặn của cô trần trụi phơi bày trước mắt anh, nhưng sau đó anh đã tiết chế được cảm xúc. Thứ anh muốn chính là chụp lại hình xăm kì lạ ở bên dưới ngực của cô, chỉ cần chụp xong là anh sẽ rời khỏi.

Nguyên Chính Quân kéo chăn lên đắp lại cho Tịch Nhiên, trước khi rời đi còn mỉm cười nói:

"Chúc ngủ ngon, Mộc Tịch Nhiên."