Mẹ Ta Là Một Nông Phụ Không Biết Chữ

Chương 2




3

Sáng hôm sau, khi phụ thân tỉnh dậy, thấy đôi mắt sưng đỏ của mẫu thân, trong mắt ông thoáng hiện lên chút áy náy. Ông bước tới xin lỗi mẫu thân. Mẫu thân mỉm cười dịu dàng:

“Không sao đâu, phu quân nói đúng mà.”

Phụ thân ngẩn ra, sau đó thở phào nhẹ nhõm:

“Nàng hiểu chuyện như vậy, thật là tốt.”

Sau khi phụ thân đi, mẫu thân đốt hết những sản phẩm thêu thùa chưa kịp bán. Ánh lửa phản chiếu lên đôi mắt trầm tĩnh của mẫu thân, sâu trong bóng tối, hiện lên sự quyết liệt không gì sánh bằng.

Khi nhìn vào khuôn mặt ta, ánh mắt của mẫu thân lại trở nên dịu dàng hơn. Mẫu thân hôn lên trán ta, nhỏ giọng nói:

“Mẫu thân sẽ bảo vệ con thật tốt.”

Khi phụ thân trở về thấy mẫu thân đã đốt hết đồ thêu, ông ngạc nhiên hỏi:

“Nàng làm gì thế này?”

Mẫu thân nở nụ cười tươi tắn rồi nắm lấy tay phụ thân, ánh mắt đầy dịu dàng.

“Phu quân à, tối hôm qua những lời chàng nói ta cũng đã nghĩ rất nhiều.

Giờ đây chúng ta đang sống ở Kinh thành, phu quân đã không còn là kẻ nghèo khó ngày xưa nữa, giờ chàng đã có thể nuôi dưỡng mẹ con ta thật tốt rồi.

Chàng là một người đứng đầu nhà, nếu ta tiếp tục bán những thứ này, chẳng phải sẽ làm mất mặt phu quân, một quan chức của triều đình sao?”

Chỉ vài câu nói mà mẫu thân đã khiến phụ thân cảm thấy vui vẻ khôn xiết.

“Trước đây ta không thích trang điểm hay chăm chút cho bản thân, đó là vì ta nghĩ gia đình không có nhiều tiền. Ta luôn muốn tiết kiệm để chàng có thể dùng khi cần thiết ở quan trường.

Nhưng nghĩ lại, ta thật là ngu ngốc, số tiền đó có thể giúp được gì cơ chứ? Huống hồ, phu quân chàng lại rất có chí tiến thủ, chỉ trong vài tháng đã lên chức quan ngũ phẩm, tương lai rạng rỡ.

Ta cũng nên chăm sóc bản thân để làm vẻ vang cho phu quân.”

Vừa dứt lời, đích nữ của phủ Tể tướng, Thẩm Vi Lan, đã tới. Nàng vừa bước vào, liền tiến thẳng tới chỗ phụ thân:

“Nhược Sinh ca ca, phụ thân ta nói rằng hôm nay huynh chuyển nhà.

Huynh là nam nhân, sao có thể hiểu được những chuyện này. Còn tẩu tẩu lại xuất thân từ làng quê, chắc chắn không biết cách quản gia. Vì vậy ta đến giúp huynh đây.”

Mẫu thân ta không hề xấu, thậm chí là rất đẹp. Chỉ là những năm qua vì lo lắng cho phụ thân nên mới trở nên già nua phần nào. Nhưng dù cho ở thời kỳ đỉnh cao của mẫu thân, so với Thẩm Vi Lan, vẫn chỉ như so sánh cá với ngọc.

Thẩm Vi Lan quá đẹp, dung mạo kiều diễm, mỗi ánh mắt, nụ cười đều tựa như thần tiên hạ phàm.

Khi phụ thân nhìn Thẩm Vi Lan, ánh mắt không tự chủ được mà trở nên mềm mỏng, cuối cùng cũng động lòng.

“Đây là tẩu tẩu phải không?”

Thẩm Vi Lan cười bước đến chỗ mẫu thân.

Phụ thân lo lắng nhìn mẫu thân, sợ rằng mẫu thân sẽ gây chuyện, khóc lóc hoặc mắng chửi.

Trong lòng phụ thân, thê tử của mình chỉ là một thôn nữ, nên lo lắng như vậy cũng là điều bình thường. Dù sao ở thôn quê, đâu có chuyện tam thê tứ thiếp, lấy được thê tử đã là tích đức rồi.

Nụ cười của Thẩm Vi Lan không giấu được sự thách thức. Nàng xem thường mẫu thân ta – một thôn nữ.

Dưới ánh mắt của hai người, mẫu thân chỉ khẽ cười.

“Chúng ta mới đến đây, được Tể tướng và tiểu thư để mắt tới thật là phúc ba đời.

Ta thực sự không biết cách quản lý gia đình. Đúng lúc, ta đã nói với phu quân, ta muốn ra ngoài mua vài món y phục và trang sức. Chuyện chuyển nhà đành phiền tiểu thư rồi.”

Thẩm Vi Lan ra hiệu cho mụ mụ bên cạnh đưa ra một túi bạc. Nàng cầm lấy túi bạc cười tươi đặt vào tay mẫu thân.

“Hôm nay là lần đầu chúng ta gặp nhau. Ta đã nghe nói Nhược Sinh ca ca có một thê tử tào khang và một cô con gái, nhưng vẫn chưa có dịp gặp mặt.

Nay đã gặp rồi, các ngươi lại muốn mua sắm y phục. Số tiền này coi như là lễ ra mắt của ta với ngươi và đứa trẻ. Nghĩ rằng ngươi cũng không có nhiều tiền lớn trong tay.”

Thẩm Vi Lan thản nhiên đưa ra sự sỉ nhục đối với mẫu thân ta, vui mừng chờ đợi mẫu thân sẽ khóc lóc và lúng túng.

Ai ngờ, mẫu thân lại đón nhận số tiền trong sự xúc động, nắm chặt tay Thẩm Vi Lan, cảm ơn không ngớt.

“Thật sự cảm ơn tiểu thư rất nhiều, lần đầu gặp mặt đã tặng lễ vật hậu hĩnh như vậy.

Sau này nếu tiểu thư không chê, ta sẽ cho con gái ta nhận tiểu thư làm dưỡng mẫu nhé?”

Thẩm Vi Lan nhăn mặt, vội vàng rút tay lại. Nghĩ đến phụ thân ta đang đứng bên cạnh, Thẩm Vi Lan đành phải giữ bộ dạng dịu dàng, nhân hậu.

“Ta nghĩ không cần đâu.”

Hôm đó, Thẩm Vi Lan giúp phụ thân ta chuyển nhà. Tuy không cần tự tay làm, nhưng việc chỉ huy qua lại cũng đã khiến nàng mệt nhoài.

Cuối cùng, Thẩm Vi Lan mệt đến nỗi chân phồng rộp, cổ họng khô khốc.

Mẫu thân ta lại bế ta ra ngoài, dùng tiền của Thẩm Vi Lan để mua rất nhiều y phục và trang sức đẹp.

Ta hỏi mẫu thân tiền ở đâu ra. Mẫu thân thành thạo thanh toán và mua thêm một chiếc váy, giọng điệu không giấu nổi sự phấn khích.

“Là tiền bán thân của phụ thân con!”

4

Mẫu thân bế ta cùng với những thứ vừa mua về đến căn nhà mới. Đi ngang qua thư phòng, nghe thấy tiếng động bên trong, xung quanh không có một ai.

Thẩm Vi Lan cố tình sắp xếp như vậy. Đây là con đường bắt buộc phải qua khi mẫu thân ta trở về phòng.

Mẫu thân không gây chuyện, không la lối, chỉ bịt tai ta lại, dẫn ta quay về phòng mới để sắp xếp. Chúng ta có một giấc ngủ ngon, mẫu thân ngủ rất say.

Ngày hôm sau, phụ thân trở về và mang theo một chiếc áo váy màu hồng thẫm rất đẹp tặng mẫu thân.

“Vài ngày nữa, Chu phu nhân tổ chức một buổi hội đấu mã cầu. Nàng mặc chiếc váy này đi nhé.”

Mẫu thân mỉm cười đồng ý. Phụ thân bước tới, nắm chặt tay mẫu thân, trao cho người tất cả các chìa khóa và thẻ bài trong phủ:

“Dao nương, nàng mãi mãi là thê tử tào khang của ta. Ta sẽ không bao giờ phụ bạc nàng.”

Nói đến đây, ông thậm chí rơi lệ. Mẫu thân nhìn ông như nhìn một đứa trẻ, mỉm cười an ủi.

“Đừng nói vậy, ta sớm đã biết phu quân là người tài giỏi. Dù có thêm một lần nữa, ta cũng sẽ cứu chàng khi chàng phải bán thân chôn cất phụ thân, và đưa chàng về nhà chăm sóc.”

Phụ thân ngẩn ra, như thể cuối cùng cũng nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt càng thêm nặng nề vì áy náy.

Phụ thân vốn định nghỉ lại bên mẫu thân, nhưng bị mẫu thân từ chối vì nói rằng người không được khỏe.

Sau khi phụ thân rời đi, mẫu thân lật xem chiếc váy, phát hiện trong lớp lót có thêu chữ cuối của tên Thẩm Vi Lan. Mẫu thân xoa nhẹ chữ đó, trong mắt không hề có hận thù, thậm chí không có cả oán giận, mà lại mang theo điều gì đó ta không thể hiểu được.

Vào ngày diễn ra hội đấu mã cầu, mẫu thân quả thật đã mặc bộ y phục ấy.

Thậm chí từ sáng sớm, Thẩm Vi Lan còn tốt bụng cử mụ mụ đến để trang điểm và làm tóc cho mẫu thân. Ngay cả trang sức cũng được mang từ phủ Tể tướng đến.

Mẫu thân vẫn giữ vẻ mặt như thể gặp ân nhân, không ngừng cảm tạ. Thẩm Vi Lan dưới sự cảm tạ chân thành của mẫu thân, không thể che giấu nụ cười mỉa mai của mình.

“Thật đấy, ngươi ngốc đến mức ta cảm thấy đáng yêu nữa.”

“Vậy sao? Đó là vinh hạnh của ta. Tiểu thư cười lên thật duyên dáng, đẹp tuyệt trần, hơn tất cả những người ta từng gặp.”

Mẫu thân chân thành nói, trong mắt thậm chí còn ánh lên nước mắt, nhìn Thẩm Vi Lan như nhìn thần tiên.

Thẩm Vi Lan khinh bỉ nói:

“Người quê các ngươi đều không thông minh sao? Sao ngươi trông ngu ngốc thế?”

Mẫu thân xấu hổ cúi đầu:

“Ta chưa từng đi học, đầu óc có phần chậm chạp.”

Thẩm Vi Lan hừ lạnh, càng thêm khinh miệt mẫu thân. Nàng cố ý chờ mẫu thân trang điểm xong rồi cùng nàng lên đường.