Mẹ Ơi! Ba Đâu?

Chương 44: Ngoại truyện (2)






"Anh ơi hồi đó sao anh lại không để em một mình ở quán bar, mà lại mang em theo chứ" Kim Ngọc nằm gối đầu lên tay Cao Lãng. Bây giờ sắp đến ngày sinh, bụng cô đã to vượt mặt rồi.

"Nếu như không có Tiểu Mẫn, em vẫn là người thu hút anh nhất. Chỉ cần nhìn em lần đầu là anh không thể rời mắt khỏi em rồi. Ngày đó anh nghĩ mình yêu Tiểu Mẫn nên cố gắng không bị em quyến rũ anh đó chứ." Cao Lãng vuốt mấy sợi tóc mai trên trán cô. Anh đang nhớ lại ngày đầu tiên gặp cô trong hoàn cảnh dở khóc dở cười như vậy.

"Ngày đó, khi bước chân vào nhà và gặp anh, em cứ nghĩ mình sẽ đi vào địa ngục." Kim Ngọc nhìn anh, môi cô nở nụ cười vì suy nghĩ đó của mình. Chẳng phải bây giờ cô phải thầm cảm ơn vì mẹ đã bỏ cô lại một mình ở nhà anh đó sao.

"Thật ra từ lúc nhìn em ngủ say bên Giai Kỳ, anh đã cảm thấy tim mình loạn nhịp vì em rồi." Cao Lãng thâm trầm kể cho cô nghe về chuyện gia đình mình, mẹ anh vẫn đang ở tù. Đó là lý do vì sao ngày trước anh vẫn luôn tạo ra hàng rào bao bọc lấy trái tim của mình.

Kim Ngọc nghe anh nói vậy, trong lòng cô có chút chua xót:"Anh Lãng, em hiểu mà. Em yêu anh."

Chỉ lời nói đó của cô cũng đủ khiến anh nhẹ lòng. Cao Lãng đặt nụ hôn lên đôi môi cô. Anh di chuyển tay vào bên trong áo. Đây là nơi anh thích chạm vào nhất. Kim Ngọc khẽ phát ra âm thanh ma mị như kích thích anh. Cả người Cao Lãng phút chốc nóng bừng lên. Cơ thể này, tâm trí này đang khao khát chiếm lấy cô.

Cao Lãng theo thói quen đè lên người Kim Ngọc. Nhưng có gì đó đang cản trở anh. Anh chợt nhớ ra cái bụng của cô lúc này đã to lắm rồi. Cao Lãng ấm ức quay lại chỗ cũ:" Vì con mà ba phải chịu khổ mấy tháng nay rồi đó. Nhóc con à mau mau trả mẹ lại cho ba." Cao Lãng khổ sở kìm nén dục vọng đang dâng lên trong người anh. Anh mang uất hận nhéo chiếc mũi nhỏ của cô một cái.

Mấy ngày hôm nay, vì gần đến ngày sinh nên Kim Ngọc cảm thấy khó chịu trong người. Cao Lãng lo lắng sợ đứa bé có thể ra đời bất cứ lúc nào nên anh mang mọi thứ về nhà làm việc. Cao Lãng đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, chỉ chờ đứa bé chào đời.

Kim Ngọc cảm nhận những cơn gò báo hiệu cô sắp chuyển dạ:" Anh ơi, hình như em sắp sinh rồi" Kim Ngọc nhăn nhó vịnh tay lên cửa. Lưng của cô đau quá.

Cao Lãng nhanh chóng đưa cô vào bệnh viện. Anh xoa lưng, xoa bụng để cô cảm thấy khá hơn:" Cố lên, em làm được mà." Anh để cô tựa vào người anh.

Bụng Kim Ngọc bắt đầu với những cơn đau thắt từ từ tăng dần lên. Cảm nhận đứa bé sắp chào đời, các bác sĩ đuổi Cao Lãng ra ngoài. Anh hồi hộp đi tới đi lui, mong cho vợ mình mẹ tròng con vuông. Đây là lần đầu tiên anh biết được cảm giác mong đợi của những ông bố. Anh đã bỏ lỡ khoảng khắc sinh Giai Kỳ một lần rồi.

Cuối cùng cũng để anh vào. Nhìn thấy đứa bé vừa sinh nằm lên ngực Kim Ngọc. Niềm hạnh phúc dâng trào trong anh. Kim Ngọc mệt mỏi nhìn anh nở nụ cười.

"Em làm tốt lắm. Em đã vì anh mà chịu khổ rồi" Cao Lãng hôn lên trán cô. Nếu anh có thể chịu thay cô những chuyện này anh cũng can tâm tình nguyện.

Nhìn những đau đớn mà Kim Ngọc phải trải qua, khiến anh thật sự đau lòng.

Cái tên của thằng nhóc đã được 2 người bàn qua từ trước. "Hứa Anh Kiệt, sau này lớn lên con phải cùng ba chăm sóc tốt cho mẹ đấy."

"Anh Lãng nhìn thằng nhóc giống anh chưa kìa." Kim Ngọc vuốt ve thằng bé. Cao Lãng đặt nụ hôn lên làn da nhăn nhúm của Anh Kiệt. Anh hy vọng sau này nó lớn lên có thể trở thành người kiệt xuất như tên gọi của nó vậy.