Mẹ Ơi! Ba Đâu?

Chương 26: Đau lòng




"Sao anh lại tìm được em" Kim Ngọc đưa cho Cao Lãng một tách trà sen thơm phức.

"Em có thể cùng Giai Kỳ trở về với anh được không" Cao Lãng đang ngắm nhìn Giai Kỳ cười toe toét với mấy cái đồ chơi treo trên nôi. Anh hy vọng cô có thể đồng ý.

Nhưng trái với kì vọng của anh, Kim Ngọc muốn ở đây tự mình chăm sóc Giai Kỳ. Cô không muốn trong mắt anh, cô chỉ là một kẻ mang con mình ra để làm tiền của anh.

"Anh hiểu rồi, anh xin lỗi." Cao Lãng đưa mắt nhìn Giai Kỳ, anh hôn tạm biệt con bé, rồi rời đi.

Kim Ngọc đau lòng nhìn theo bóng lưng của anh. Cô nhìn ra cửa sổ, Cao Lãng vẫn đứng đó, anh lại hút thuốc, khuôn mặt trầm tư mờ ảo trong làn khói.

Hôm sau, Kim Ngọc mang về một bao gấu bông để khâu mắt, cô chỉ có thể làm công việc này mới chăm sóc được Giai Kỳ. Cô phải làm việc suốt 10 tiếng một ngày mới đủ tiền. Kim Ngọc vừa làm việc vừa chăm sóc Giai Kỳ, thật sự rất vất vả. Mười đầu ngón tay của cô đầy thẹo, do kim đâm vào tay. Nhưng cô phải làm tất cả vì Giai Kỳ và chính cả bản thân cô.

Mấy ngày gần đây, Kim Ngọc đều nghe tiếng xe quen thuộc, nhìn qua cửa sổ, cô lại thấy anh ở đó. Nhưng anh không tìm cô mà chỉ lặng lẽ đứng đó châm thuốc lá, hút những hơi thật sâu vào lòng.

Cao Lãng trở nên tiều tụy, anh lao đầu vào công việc với hy vọng có thể đẩy cô ra khỏi tâm trí mình, nhưng không thể. Anh đi đến quán bar lần đầu tiên anh gặp cô, nhìn đám người có hơi men đang nhảy nhót điên cuồng. Anh nhớ đến ngày đó say đấm nhìn cô uyển chuyển nhảy, thần thái xinh đẹp đến mê người. Hôm nay anh phải uống thật say để quên đi sự trống trãi trong lòng.

"Anh Lãng, lâu rồi mới thấy anh đó nha" một giọng nói quyến rũ cùng cử chỉ vuốt ve của một cô gái ngồi kế bên Cao Lãng làm anh cảm thấy ngột ngạt đến bực mình. Mang theo tâm trạng không vui anh đứng dậy đẩy cô gái đó ra. Cao Lãng nhấn chân ga, lái xe về nhà. Chiếc xe lao nhanh trong đêm. Cũng may đường vắng nên anh an toàn trở về nhà.

Hôm nay vì phải làm tận 12 tiếng mới kịp tiến độ, nên cơ thể cô đầy đau nhức. Kim Ngọc mệt mỏi nằm cạnh Giai Kỳ. Cô vừa chìm vào giấc ngủ thì có tiếng va chạm vào cửa. Kim Ngọc giật mình, vì bây giờ đã là nữa đêm, không lẽ có trộm hay sao.

Lòng bàn tay của cô đầy mồ hôi, Kim Ngọc hồi hộp đi về phía cửa, cô mang theo một cây gậy to.

Cánh cửa mở một khe nhỏ đủ để Kim Ngọc nhìn ra ngoài, nhưng cô vẫn không thấy ai cả. Thử mở thêm một chút nữa, vẫn không thấy ai. Nhưng thật kì lạ, khi Kim Ngọc đóng cửa lại, cánh cửa lại trở nên rất nặng. Cô dùng hết sự can đảm, kéo thật mạnh cánh cửa lần nữa. Một cơ thể lo lớn của ai đó ngã về phía cô. [Là Cao Lãng, sao giờ này anh lại ở đây].

Trên người anh mùi rượu nông nặc. Kim Ngọc phải khó khăn lắm mới kéo anh vào nhà được. Kim Ngọc không biết cách nào mang anh lên giường nữa. Cô thử ôm anh lên, nhưng cơ thể Cao Lãng quá to lớn. Kim Ngọc để anh lên vai mình, vì cơ thể đang mệt mỏi cộng thêm sức nặng mấy chục ký từ Cao Lãng, nên anh đã đè lên người cô, khiến cô không thể nhúc nhích được.

Cô vỗ vào mặt anh, mong anh có thể tỉnh lại.
" Anh thật sự rất nhớ em và con". Cao Lãng bất ngờ nói vào tai cô. Mùi rượu nồng nặc xông vào mũi. Tim cô bỗng nhiên đập mạnh.

Trong cơn say, nữa mê nữa tỉnh, anh nhìn thấy Kim Ngọc. Anh muốn hôn cô, hôn thật sâu để có thể giữ trọn người con gái này bên cạnh anh mãi mãi.

Mùi rượu dần dần xâm chiếm lấy khoang miệng Kim Ngọc. Cao Lãng hôn cô cuồn nhiệt. Cô cũng đáp trả lại anh. Cứ như vậy hai thân thể quấn lấy nhau. Cao Lãng khuấy động mọi nơi trên người Kim Ngọc. Bàn tay lạnh lẽo của anh chạm vào nơi nhạy cảm của cô, khiến cô giật mình tỉnh lại sau khi đấm chìm vào sự ma mị mà anh mang lại.

Kim Ngọc mệt mỏi đẩy người đàn ông hư hỏng này đặt lên giường, xem ra anh đã say lắm rồi. Kim Ngọc mở giày anh ra. Vì sợ anh đè trúng Giai Kỳ nên cô nằm xen giữa. Có động đậy, Cao Lãng vô thức luồng tay qua chiếc eo nhỏ nhắn và ôm cô vào lòng.