Trịnh Vãn tranh thủ dành ra chút thời gian tới bệnh viện chuyến nữa.
Cô không tới để thăm mẹ Trần vì bà ấy đã xuất hiện vào tuần giữa tháng tư rồi. Chú Vương đã đón bà ấy về Đồng Thành nghỉ ngơi. Trong nửa tháng vừa qua Trịnh Vãn cũng đã gọi điện thoại cho mẹ Trần hai lần. Mẹ Trần khen lấy khen để các bác sĩ ở bệnh viện Đông Thành. Bây giờ cơ thể bà ấy đã tốt hơn trước nhiều rồi, cũng đã cảm thấy thoải mái và nhẹ nhàng hơn. Sau khi xác nhận chắc chắn cơ thể mẹ Trần không có vấn đề gì, hai người cũng khôi phục lại cách sống chung với nhau. Đó là gọi điện thoại thông báo cho nhau vào những ngày quan trọng. Mà cuộc sống như thế một năm cũng chỉ có hai ngày thôi.
Bây giờ Trịnh Tư Vận đã trưởng thành và hiểu chuyện hơn ngày trước, không cần làm người truyền lời giữa Trịnh Vãn và mẹ Trần nữa.
Mà so với con dâu trước thì mẹ Trần cũng càng muốn liên lạc với cháu gái nhiều hơn.
Khoảng thời gian gần đây, Trịnh Vãn và Nghiêm Quân Thành xảy ra một số chuyện tranh chấp với nhau, thời gian cũng rộng lượng cho bọn họ cách giải quyết.
Hôm nay cô tới bệnh viện là để thăm Giản Tĩnh Hoa. Giản Tĩnh Hoa đã trở thành người sống đời sống thực vật trong miệng mọi người. Vì đã rơi vào cuộc sống hôn mê không biết bao giờ mới tỉnh, không thể tự chăm sóc bản thân được nên tạm thời chưa bị truy tố trách nhiệm hình sự. Bây giờ cô ấy chỉ có thể ngẩn người ở bệnh viện, cũng phải chịu các giám thị liên quan. Nếu cô ấy có thể tỉnh lại trong thời hạn truy tố thì cô ấy vẫn phải gánh vác trách nhiệm hình sự vì những chuyện mình đã làm.
Tĩnh Hoa nằm trên giường bệnh ngủ bình yên.
Trịnh Vãn ngồi xuống bên mép giường nhưng cũng chỉ thể im lặng. Cô và Tĩnh Hoa đã quen biết nhau nhiều năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ cô ấy thả lỏng hàng lông mày lúc nào cũng nhíu chặt kia, trông như đang mơ thấy một giấc mơ đẹp vậy. Trước khi đi, Trịnh Vãn lấy một khung ảnh từ trong túi xách ra đặt lên đầu giường.
Đây là ảnh chú mèo được Tĩnh Hoa đặt tên là Miêu Miêu.
Miêu Miêu được Tiểu Bạch Lĩnh nuôi đến béo tốt.
Trịnh Vãn nghĩ rằng chắc là cuối cùng Tĩnh Hoa cũng không bỏ được chú mèo này.
Vậy để ảnh của Miêu Miêu nằm mơ những giấc mơ đẹp với cô ấy đi.
...
Sau khi tan trường mười phút, Trịnh Tư Vận bị Đặng Mạc Ninh gọi lại. Gần đây thời tiết đang nóng dần lên, bản lĩnh của tên Đặng Mạc Ninh này cũng đúng là cao cường, thế mà chưa tan trường đã mua được trà trái cây cho cô bé rồi. Bây giờ cả ngày ba người bọn họ dính lấy nhau. Lưu Đồng không học ở trường này nên chỉ có thể ngày nào cũng kêu gào ầm ĩ trong nhóm chat.
Đặng Mạc Ninh hừ một tiếng: "Ngày hôm qua tôi nghe chú tôi nhắc đến cái gì mà Lễ gì đó dọn ra khỏi nhà họ Quý rồi. Hình như là học nội trú ở trường. Việc này do mẹ kế của cậu ta sắp xếp. Cha cậu ta chuẩn bị xuất viện. Có người nói hình như ông ta bị điên rồi."
Nghiêm Dục cất giọng mắng cậu ta: "Tôi nói này Đặng Mạc Ninh, cậu có thể đừng hóng hớt như vậy được không? Ngày nào cậu cũng nằm dưới gầm giường nhà người ta à?"
"Tôi chưa xem phim bao giờ. Nếu trên phim không chiếu kết cục của nhân vật phản diện thì có thể người xem sẽ gọi điện khiếu nại đài truyền hình đấy!" Đặng Mạc Ninh liếc sang: "Còn có người tưởng tôi hóng hớt à? Bây giờ cả Đông Thành này ai mà chẳng bàn tán chuyện này chứ?"
Trịnh Tư Vận yên tĩnh uống trà trái cây.
Trà lạnh buốt, cũng không quá ngọt, vừa lúc có thể giúp Trịnh Tư Vận thả lỏng được đôi chút giữa câu chuyện này.
Nghiêm Dục bày ra dáng vẻ xua gà đuổi chó: "Đi đi đi!"
Chắc chắn cậu ta là người hiểu mọi chuyện nhất.
Thật ra thì Quý Bách Hiên cũng chưa đến nỗi bị điên, chỉ là trạng thái tinh thần thật sự bất ổn, cố gắng lắm mới giữ lại được cái mạng, ai ngờ vừa tỉnh lại đã phải tiếp nhận sự thật mình chỉ mới tuổi trung niên đã bị liệt nửa người, ai mà chịu cho nổi? Hơn nữa với tình hình hiện giờ của ông ta thì không thể nào làm việc bình thường được nữa. Dù là vợ của ông ta thì cô tiểu thư nhà họ Trần kia cũng chỉ có thể tạm thời thay mặt ông ta thôi. Ai cũng biết nhà họ Trần không phải kẻ yếu, không thể nào chờ miếng thịt còn nóng hổi này nguội xuống rồi mới bỏ miệng được.
Lúc ăn cơm Nghiêm Dục nghe cha mình dùng bốn chữ để đánh giá tình hình hiện tại của Quý Bách Hiên.
Sống không bằng chết.
Mặt Đặng Mạc Ninh đầy vẻ khó hiểu: "Tôi nói này Nghiêm Dục, có phải cậu bị bệnh không vậy?! Tôi có nói chuyện với cậu đâu, tôi đang nói chuyện với cô cả mà!"
Trịnh Tư Vận bị chọc cười: "Được rồi, sắp vào học rồi, hai người cứ từ từ mà trò chuyện nhé, tôi vào lớp trước đây."
Chờ đến khi cô bé cất bước như bay rời đi rồi, Nghiêm Dục mới nghiến răng hung hăng đập cho Đặng Mạc Ninh một cái: "Cậu mà nhắc lại chuyện nhà kia nữa thì đừng trách quả đấm của bố đây cứng!"
Đặng Mạc Ninh: "..."
Cậu ta rộng lượng đáp: "Vì cậu là anh vợ tương lai của tôi nên tôi sẽ không so đo tính toán với cậu."
Nghiêm Dục lười phải so đo với một tên khuyết tật trí tuệ. Cậu ta lườm Đặng Mạc Ninh một cái rồi cũng đi vào lớp. Vào giờ nghỉ trưa, Nghiêm Dục lại kéo Trịnh Tư Vận ra sau núi, ấp úng mãi một hồi lâu rồi mới nói được ra suy nghĩ của mình: "Đúng là tôi không yên tâm lắm thật. Thứ sáu thứ bảy không có tiết tự học buổi tối, cậu có muốn đi nghe tư vấn chút không?"
Cậu ta biết sự kiện kia đã tạo cho Trịnh Tư Vận một áp lực rất lớn. Cậu ta sẽ không bao giờ quên dáng vẻ ôm mặt khóc lớn của cô bé, càng không thể quên vẻ đờ đẫn như mất linh hồn kia. Cậu ta hiểu rất rõ mọi chuyện nên sao có thể thờ ơ được?
Vậy nên trước đây không lâu Nghiêm Dục đã lén lút lên mạng tìm hiểu rất lâu rồi dùng kho bạc nhỏ của mình đi tìm một bác sĩ tâm lý rất nổi tiếng.
Điều mà cậu ta lo lắng là cô bé bị chuyện này ảnh hưởng lớn. Cậu ta sợ Trịnh Tư Vận tự đâm đầu vào chỗ có vấn đề, sợ cô nghĩ không thông.
Trịnh Tư Vận cười rộ lên, phất tóc mái một cái rồi gật đầu đáp: "Có chứ."
Thật ra thì cô bé đã không sao nữa rồi.
Nghiêm Dục không biết chứ cô ấy là một người vấp ngã sẽ biết tự đứng dậy. Đời trước cô ấy đã trải qua nhiều chuyện rồi, cũng đã cảm nhận nỗi đau nhất trên đời này rất nhiều lần. Chỉ là chưa lần nào cô ấy bị quật ngã. Cuối cùng thì con người cũng sẽ chỉ có thể giảng hoà với bản thân mà thôi. Tự quấn dây lên người mình rồi cũng chỉ mình mới cắt dây giải thoát được. Cô ấy không phải là dì Giản nên dựa vào đâu mà cô ấy có thể nghĩ rằng việc mà dì Giản làm không phải là cắt dây chứ?
Chẳng qua cô ấy cũng không hy vọng Nghiêm Dục lo lắng vì mình: "Tôi có một điều kiện."
Nghiêm Dục hơi giật mình nhưng vẫn cắn răng nói: "Lần trước là viết nhật ký hằng tuần bằng tiếng Anh, lần này là gì nữa đây?"
"Cậu cũng phải đi." Trịnh Tư Vận nói: "Tôi đi lần nào cậu cũng phải đi lần đó."
Trịnh Tư Vận cũng lo lắng cho Nghiêm Dục. Cô ấy sẽ không quên việc người này mới thật sự là một thiếu niên mười sáu tuổi. Bây giờ nghĩ lại, cô ấy lại cảm thấy hối hận nhưng không phải là vì mình đã tiết lộ chuyện kia cho dì Giản mà là vì đã kéo Nghiêm Dục vào chuyện này.
Nghiêm Dục a lên một tiếng rồi gãi gãi đầu. Cậu ta không ngờ điều kiện của Trịnh Tư Vận lại là cái này.
Thế là cậu ta không khỏi cười rộ lên: "Tôi á? Tôi không sao hết. Từ bé đến giờ tôi luôn là người to gan. Chút chuyện nhỏ này không doạ được tôi đâu."
"Vậy thì tôi cũng không sao cả."
Nếu cô ấy vẫn luôn tự trách vì chuyện này thì chẳng phải là nhảy từ cái đầm lầy này sang một đầm lầy khác ư?
"Được rồi!" Nghiêm Dục vỗ ngực một cái: "Tôi đi thì cậu cũng đi."
Trong bí mật "trời biết cậu biết tôi biết" này, hai người bọn họ cũng chỉ có thể khích lệ cho nhau.
-
Vì muốn có thời gian nghỉ kết hôn vào tháng bảy mà từ tháng năm lượng công việc của Nghiêm Quân Thành đã bắt đầu tăng lên rất nhiều rồi. Số lần anh đi công tác tăng lên. Ngắn thì một hai ngày mà lâu thì bốn năm ngày. Ngày nào người đàn ông dính người này cũng muốn gọi video nói chuyện điện thoại nhiều lần. Trịnh Vãn nhớ tới bất ngờ vui vẻ mà người đàn ông kia dành cho cô trong lần cô tới thủ đô công tác kia. Vậy nên lúc mẹ cô quay lại Đồng Thành làm việc, cô đã chủ động liên lạc với Hà Thanh Nguyên.
Trái lại Hà Thanh Nguyên cảm thấy cực kỳ bất ngờ. Anh ta rất ủng hộ kế hoạch của Trịnh Vãn, còn đảm bảo tuyệt đối sẽ dốc hết toàn lực để giúp đỡ cô, vả lại còn hứa sẽ không để Nghiêm Quân Thành mò ra được chút dấu vết nào.
Thế là buổi sáng hôm ấy Trịnh Vãn kéo hành lý giả vờ bình tĩnh rời khỏi nhà dưới ánh mắt chọc ghẹo và chế nhạo của mẹ và con gái mình.
Bỗng nhiên mẹ Trịnh hơi xúc động: "Có tình yêu đúng là tốt thật đấy."
"Bà phát biểu như vậy nguy hiểm lắm nhé." Trịnh Tư Vận nhỏ giọng nói: "Cũng may mà lần này ông ngoại không về cùng bà đấy."
Mẹ Trịnh nhéo mặt cháu gái một cái rồi cười híp mắt đáp: "Tiểu Tư Vận không cần phải ước ao được như bà đâu. Chờ cháu trưởng thành lên đại học rồi cũng sẽ tìm được anh trai nhỏ để yêu đương thôi."
"Rốt cuộc là bà đang ước ao hay cháu đang ước ao vậy!" Trịnh Tư Vận công phá chiêu này trong nháy mắt.
"Là bà ngoại đang ước ao đấy." Mẹ Trịnh tiếp tục lên tiếng với vẻ nguy hiểm: "Dù sao thì bà ngoại cũng không thể nào yêu đương với anh đẹp trai được."
Tình cảm giữa hai ông cháu rất thân mật, đến nỗi có cặp đôi nào đó nắm tay nhau đi trên sân, một già một trẻ này cũng nó xuống nhìn cho bằng được.
"Màu quần áo mà mẹ cháu thường mặc có hơi đơn điệu quá. Hẳn là phải thường xuyên mặc màu tươi sáng một chút mới đẹp chứ."
"Nhưng mà hình như chú rất thích mẹ mặc bộ đồ đó..."
Kết thúc một ngày tham dự hội nghị, Nghiêm Quân Thành khéo léo từ chối bữa tiệc xã giao để về khách sạn. Chuyện đầu tiên anh làm sau khi vào phòng là lấy điện thoại ra xem xem Trịnh Vãn có trả lời gì không. Trước kia thì không có cảm giác gì đặc biệt. Đối với anh mà nói thì mỗi lần đi công tác cũng chỉ là đổi một chỗ khác để làm việc và nghỉ ngơi thôi. Nhưng sau khi ở bên Trịnh Vãn, việc khiến anh cảm thấy phiền phức nhất lại chính là đi công tác.
Mặc dù người làm ông chủ như anh sẽ không nói gì nhưng mỗi khi nhận được thông báo phải đi công tác, lần nào trợ lý đặc biệt Vương cũng sẽ sinh có mấy giây vui vẻ khi thấy anh nhíu chặt chân mày.
Cuối cùng thì giữa anh ta và tổng giám đốc Nghiêm cũng có một điểm chung đó là ghét đi công tác rồi.
Ngay lúc Nghiêm Quân Thành chuẩn bị gọi điện hỏi Trịnh Vãn một chút xem cô đang làm gì thì điện thoại di động của anh reo vang.
Nhưng cuộc gọi này không phải đến từ Trịnh Vãn mà là từ Hà Thanh Nguyên.
"Lão Nghiêm, tôi vừa mới tình cờ gặp Trịnh Vãn này." Hà Thanh Nguyên ở đầu kia điện thoại nói: "Cô ấy và một người bạn nữa ra ngoài dùng cơm. Hai chúng tôi còn trò chuyện với nhau đôi ba câu."
Nghiêm Quân Thành nhéo chỗ giữa hai lông mày một cái.
Nghe HQT nhắc đến chuyện này anh mới nhớ ra tối hôm qua lúc hai người gọi video cho nhau, đúng là cô có nhắc tới chuyện này thật, bảo là trước kia ở Nam Thành cô có quen một vị khách họ Trương. Lần này đối phương tới Đông Thành công tác nên tiện thể gặp cô luôn.
"Ừ." Anh thuận miệng đáp một tiếng.
Hà Thanh Nguyên hắng giọng một cái tựa như đây chỉ là lời mở đầu bình thường thôi vậy, giờ mới vào vấn đề chính này: "Đúng rồi, cậu đang ở khách sạn hay đang ăn cơm ở bên ngoài với bọn Lão Thẩm vậy?"
"Đang ở khách sạn, có chuyện gì nói mau." Nghiêm Quân Thành vô tình nhắc nhở: "Đừng có chiếm thời gian dùng điện thoại của tôi."
"Cậu có còn là người không vậy?" Hà Thanh Nguyên cười mắng nhưng cũng biết tính anh: "Vậy được rồi, cậu ở phòng hạng sang hả? Chờ lát nữa tôi nhờ người ta đưa một món đồ qua, cậu mang về giúp tôi với nhé. Đừng nói là để dưới quầy lễ tân khách sạn gì cả. Đó là tranh chữ cổ trợ lý của tôi mới đấu giá mang về được cách đây không lâu đấy, là quà mừng thọ tôi muốn tặng cha vợ."
Nghiêm Quân Thành cũng không từ chối.
Anh là một người bạn như thế đấy, mặc dù rất vô tình với người khác phái nhưng chuyện có thể giúp được Hà Thanh Nguyên anh sẽ không bao giờ tìm lý do qua loa để từ chối.
"Lễ mừng thọ của ông cụ là ngày nào vậy?" Anh hỏi: "Cậu nói sớm chút thì tôi cũng chuẩn bị một phần quà mừng thọ rồi."
"Đầu tháng sáu. Cậu không trốn được đâu, em vợ tôi sẽ phát thiệp mời cho cậu."
"Được."
Hà Thanh Nguyên phải kiềm chế bản thân lắm mới không tiết lộ chút gì về cảm xúc của mình.
Chẳng hiểu tại sao anh ta lại thế nữa. Cũng không phải bất ngờ vui vẻ mà vợ anh ta mang lại nhưng cố tình anh ta lại cứ cảm thấy kích động.
Lão Nghiêm bình thường quá gian xảo, cũng quá thông minh. Nếu không hao phí chút tâm tư lên kế hoạch thì lỗ mũi lão Nghiêm chắc chắn sẽ giống như con vật nào đó, có thể ngửi được mùi thịt ngay.
Sau khi cúp điện thoại, Hà Thanh Nguyên lại gửi cho Trịnh Vãn một tin nhắn: [Được rồi.]
Trịnh Vãn khách khí đáp lại: [Cảm ơn anh nhé lão Hà.]
Hình như chính bản thân Hà Thanh Nguyên cũng không hiểu tại sao tâm trạng mình lại phấn khích nữa: [Cô khách khí quá rồi. Dù sao thì tôi cũng chỉ quan tâm nhất việc tình cảm giữa hai người có hoà thuận hay không thôi.]
Trịnh Vãn ngồi trên xe đọc tin nhắn mà môi cong cong.
Ai bảo tình yêu không thể lan truyền được nào? Giờ phút này cô có thể cảm nhận được tâm trạng của Nghiêm Quân Thành năm ngoái lúc anh bay từ Đông Thành đến thủ đô.
Hoá ra nó lại hạnh phúc và hưng phấn đến vậy.
Người đàn ông đang đếm từng ngày được trở về nhà kia dường như không có tâm trạng ăn uống gì. Hy vọng sự xuất hiện và món quà bất ngờ vui vẻ của cô có thể làm khẩu vị của anh tốt hơn một chút.
May mà có Hà Thanh Nguyên trợ giúp sau lưng nên Trịnh Vãn được nhân viên khách sạn dẫn vào thang máy, đi lên tầng một cách trót lọt. Nếu không có Hà Thanh Nguyên thì món quà ngạc nhiên của cô cũng chỉ có thể dừng bước ở sảnh lớn khách sạn.
Sau khi cảm ơn nhân viên khách sạn, Trịnh Vãn đi tới cửa phòng.
Cô hít một hơi thật sâu nhưng vẫn không thể nào bình tĩnh nổi, trái tim gần như muốn phá tung lồng ngực bật ra ngoài.
Nghe thấy tiếng chuông của, Nghiêm Quân Thành biết được người mà Hà Thanh Nguyên nhờ đưa tranh chữ đã tới. Thế là anh bỏ qua động tác nhìn mắt mèo mà mở cửa luôn, vẻ mặt cực kỳ thản nhiên.
Từ trước đến nay anh chưa từng biết được rằng hoá ra trên thế giới này thật sự có cánh cửa thần kỳ, chỉ cần mở ra một cái là có thể đưa người yêu mình đến đây.
Nếu không thì sao Trịnh Vãn lại xuất hiện ở đây thế này?
Suy nghĩ của anh vẫn còn đang lơ mơ lang thang lơ lửng trên không, không biết bao giờ sẽ bình thường trở lại.
Trong cơ thể anh có một phản ứng được đặt tên là "nhìn thấy Trịnh Vãn là muốn ôm" khiến anh nhanh chóng túm chặt lấy eo Trịnh Vãn ôm cô vào lòng. Cứ như sợ cánh cửa này có thể mất tác dụng bất cứ lúc nào nên Nghiêm Quân Thành phản ứng cực kỳ nhanh, còn chưa tới một giây đã dùng một tay ôm cô kéo vào phòng, một tay đóng cửa lại. Một loạt động tác có thể nói là nước chảy mây trôi.
Tóm lại là anh sẽ không bao giờ thả cô đi.