“Có lẽ là bánh do đám trẻ tự tay làm.”
Trên bàn còn có một tấm thiệp chúng mừng, chỗ ký tên ghi tên ba đứa nhỏ.
Đừng thấy chúng nhỏ tuổi, nhưng sắp xếp những chuyện này rất cẩn thận, đến nguyên liệu nấu cơm trưa cũng đã chuẩn bị đầy đủ. Trịnh Vãn nhìn cục bột đã nhồi xong, cười tủm tỉm, quả nhiên con gái hiểu cô. Hôm nay là sinh nhật anh, cô không muốn ăn món Tây như bò bít tết, chỉ muốn tự tay nấu cho anh một chén mì trường thọ.
Đây là thói quen được truyền từ đời cha mẹ Trịnh Vãn.
Rất đúng lúc, so với cơm Tây, Nghiêm Quân Thành cũng thích món Trung hơn.
Rửa tay xong, Trịnh Vãn bắt đầu cán bột. Hiển nhiên Nghiêm Quân Thành rất muốn thân thiết với cô nhưng kịp thời nhớ ra chuyện mấy tháng trước, cân nhắc chuyện này xong, anh cẩn thận đi ra khỏi bếp. Anh tìm quanh nha một vòng, sau đó móc chìa khóa của cô lên chốt cửa.
Trịnh Vãn quay đầu nhìn lại, vui vẻ hỏi: “Anh làm gì đó?”
Sau khi Nghiêm Quân Thành cẩn thận kiểm tra và xác nhận chỉ cần có người đứng ngoài mở cửa, chùm chìa khóa sẽ lập tức rơi xuống. Tiếng vang phát ra còn đủ để hai ông bà dưới lầu lãng tai nghe thấy, lúc này mới quay người đi vào trong bếp.
“Không cần phải làm thế đâu.” Trịnh Vãn nói: “Tư Vận sợ anh, Nghiêm Dục càng sợ anh hơn, chúng còn không muốn gặp lại cảnh tượng đó hơn anh nữa kìa.”
Có lẽ vì ấn tượng chuyện này quá sâu sắc, từ sau khi bất ngờ gặp phải cô và Nghiêm Quân Thành ôm nhau, mỗi lần về nhà, cô bé đều sẽ gõ lên cửa vài cái trước.
Nghiêm Quân Thành lại nói: “Giải thích với em, anh cũng không muốn bị chúng bắt gặp đâu.”
Có Nghiêm Quân Thành đứng bên cạnh phá bĩnh, Trịnh Vãn tốn gần gấp đôi thời gian bình thường mới nấu xong hai tô mỳ trường thọ.
“Chiều nay rảnh rỗi, chúng ta đi ra ngoài một chuyến.” Nghiêm Quân Thành cố kìm nén mà nói: “Anh cho người chuẩn bị một ít đồ, tặng cho hàng xóm láng giềng một nhà một phần.”
Trịnh Vãn sửng sốt một lúc, hỏi anh: “Kẹo mừng?”
Nghiêm Quân Thành nghe cô hỏi vậy thì hiếm khi im lặng hai giây, trên đuôi mày anh còn có chút ý cười cực nhạt.
Anh còn không thể khống chế bản thân mình, vẫn muốn chia sẻ tin tức tốt này với tất cả mọi người.
“Nhưng em không dám tặng đâu.” Trịnh Vãn dễ xấu hổ, tuy rằng cô cũng vui, nhưng đến từng nhà tặng kẹo… Làm cô cảm thấy chuyện này nên để người lớn trong nhà là cha mẹ cô đi tặng sẽ hợp hơn.
Nghiêm Quân Thành da mặt dày không thèm quan tâm mấy cái này: “Anh đi tặng.”
Đương nhiên không cần phải tặng kẹo mừng cho người lạ, nhưng những ông bà cụ sống trong khu nhà này, anh đều quen và cũng từng gặp rồi.
“Nghiêm Quân Thành!”
Trịnh Vãn muốn hét lên nhưng khi thấy trên mũi anh dính chút kem, lại bị bộ dạng đáng yêu này chọc cười.
Anh không thích ăn bất kỳ món đồ ngọt nào, bánh kem đụng còn chẳng muốn đụng nữa. Hôm nay xem như ngoại lệ, dù sao cũng là bánh kem bọn nhỏ tự tay làm, anh vẫn ăn một miếng.
Sau khi ăn cơm xong, một tài xế khác của Nghiêm Quân Thành lái chiếc Lincoln đến đây.
Quả nhiên bên trong có không ít đồ, đều là hộp giấy được đóng gói tinh xảo, giống như là quà kỷ niệm kết hôn vậy.
Trịnh Vãn mở một hộp ra, nhìn anh đầy bất lực: “Đây đâu phải là kẹo mừng đâu.”
Trong khu nhà họ đúng là có tập tục này, tổ chức tiệc thì không nói, nhưng nếu đăng ký kết hôn thì người lớn sẽ dẫn cặp vợ chồng mới cưới đến nhà tặng kẹo, chỉ là một nắm kẹo cho có lệ, không làm long trọng như vậy.
Trong hộp này, ngoại trừ chocolate ra thì còn có một hộp trà nhỏ, nước hoa và kem dưỡng da tay.
Hiển nhiên đã suy xét đến nhu cầu của hàng xóm, dù sao ở nơi này nhà ai không có già có trẻ, có nam có nữ.
Không biết có phải bị anh làm ảnh hưởng hay không, nếu là Trịnh Vãn trước đây chắc chắn sẽ không vui vẻ đi đến từng nhà tặng kẹo.
Còn anh, trong lòng cực kỳ vui mừng, vui đến mức mà tràn hết cả lên mặt.
Hôm nay coi như cô đã nhận ra một mặt khác biệt của anh, thấy hôm nay là ngày anh vui mừng nhất. Anh muốn làm xằng làm bậy cô cứ làm theo anh đi, giống như là nhiều năm về trước.
Còn các ông bà cụ thì cực kỳ vui mừng, họ đều thật lòng quan tâm đến Trịnh Vãn, thấy cuối cùng hai người họ đã đăng ký kết hôn, chút lo lắng đã tan thành mây khói.
Tiu rằng dưới hỏa nhãn kim tinh, ai cũng nhận ra Nghiêm Quân Thành thật lòng yêu thương Trịnh Vãn, nhưng ở tuổi này có quá nhiều chuyện cần băn khoăn, cảm tình là cảm tình, hiện thực là hiện thực. Bọn họ thật sự lo lắng hai người họ lại chia tay, đến lúc này thì đã hoàn toàn yên tâm.
Lúc đến một nhà nọ, không ngờ người mở cửa lại là Tạ Chính.
Chính là Tạ Chính đã bị Nghiêm Quân Thành đánh cho một trận.
Tạ Chính còn đang buồn ngủ díp cả mắt, vừa thấy khuôn mặt Nghiêm Quân Thành thì lập tức tỉnh táo lại, mặc dù đã qua hai mươi năm, nhưng anh ta vẫn có ấn tượng sâu sắc, thậm chí lúc này anh ta còn cảm thấy cả người hơi đau nhức.
Trước giờ anh ta chưa từng bị ai đánh mạnh bạo như vậy.
Hàng xóm ở đây đều là bạn, là đồng nghiệp, tuổi tác đám nhỏ bọn họ cũng xấp xỉ nhau, từ nhỏ Trịnh Vãn chính là cô gái xinh đẹp nhất, đám con trai vừa chớm biết yêu có ai mà không có ý đồ đâu chứ? Nhưng bắt đầu từ lúc cô học cấp ba, bên cạnh có thêm một con sói. Con sói này hung ác lạ thường, nếu ai dám đến gần cô một chút, nhẹ thì bị ánh mắt lạnh như băng ép lùi bước, nặng… Giống như Tạ Chính vậy.
“Tạ Chính, mẹ anh có ở nhà không?”
Trịnh Vãn kéo khuỷu tay Nghiêm Quân Thành, khách sáo hỏi anh ta.
Lúc này Tạ Chính hoàn hồn lại, vội nói: “Mẹ tôi đi chơi bài rồi, sao thế?”
Trịnh Vãn ngẩng đầu nhìn về phía Nghiêm Quân Thành, anh im lặng đưa một phần kẹo mừng cho anh ta, nặng nề nói: “Hôm nay chúng tôi đăng ký kết hôn, đây là kẹo mừng.”
Hai mươi năm trước Tạ Chính cũng là một cậu thiếu niên lực lưỡng, tuy không cao như Nghiêm Quân Thành, nhưng cũng hơn một mét tám mươi.
Bây giờ, vì không biết cách khống chế dinh dưỡng mà Tạ Chính sớm đã mập béo phì, Nghiêm Quân Thành lại vẫn cao lớn đĩnh đạc như cũ, nếu thật sự lao vào đánh nhau, sợ là kết quả sẽ thảm thiết hơn năm đó nhiều.
“Chúc mừng chúc mừng!” Tạ Chính nhận lấy, trong lòng bùi ngùi không thôi, nhưng trên mặt ngập tràn nụ cười: “Chúng hai người trăm năm hạnh phúc!”
Lúc này trên mặt Nghiêm Quân Thành mới lóe lên được chút ý cười, gật đầu: “Cảm ơn.”
…
Sau khi xuống lầu, Trịnh Vãn mới dở khóc dở cười: “Anh đúng là lòng dạ hẹp hòi! Chuyện đã bao nhiêu năm rồi?”
Huống chi người lớn đều biết năm đó Tạ Chính vốn chẳng làm chuyện gì sai trái.
Cũng chỉ viết cho cô mấy lá thư tình, lại còn là nhờ người viết hộ, rảnh rỗi sẽ lượn tới lượn lui ở nhà cô.
Từ sau khi bị anh đánh cho một trận, Tạ Chính vừa thấy cô đã cụp đuôi trốn mất hút.
Nghiêm Quân Thành không bày tỏ ý kiến, cũng không cảm thấy hổ thẹn vì mình lòng dạ hẹp hòi, mà còn cho đó làm vinh quang.
-
Ngày hôm sau, Trịnh Vãn nhận được lời mời của bà Hà.
Bà Hà rất giỏi giao tiếp, lại là người nhiệt tình, Trịnh Vãn nhanh chóng thân thiết với cô ta. Ban đầu Trịnh Vãn định dẫn theo Tư Vấn đến cùng, nhưng bây giờ Tư Vận cũng có mối quan hệ riêng của mình, ngày nào cũng bận rộn, mới sáng sớm Nghiêm Dục và Đặng Mạc Ninh đã đến đón cô bé ra ngoài chơi.
Bà Hà hẹn cô ở một hội sở tư nhân Đông Thành.
Ngoại trừ hai người họ ra, còn có hai người bạn của bà Hà.
Trong cuộc họp thường niên lần đó, Trịnh Vãn đã từng gặp họ rồi, đều là người rất dễ chung đụng.
Giữa mấy người phụ nữ thì chỉ có tâm sự và uống trà, thời gian trôi qua rất nhanh, nhất là sau khi bà Bà đề nghị chơi đánh bài.
Mới qua hai ván, Hà Thanh Nguyên và Nghiêm Quân Thành cũng đến.
Hai người khác âm thầm cảm thán: “Hôm nay anh Hà và tổng giám đốc Nghiêm tan làm sớm ghê nha. Đâu giống ông nhà tôi, chưa tới mười giờ là không về nhà, đúng là đã so sánh thì có đau thương mà!”
Bà Hà đánh ra một quân bài, cười to nói: “Tôi cũng chỉ dính chút hào quang của Tiểu Vãn mà thôi. Tính nết ông Hà nhà tôi thế nào mấy người còn không rõ sao? Anh ta nên cưới golf ấy, hoặc là làm cắm mặt, hoặc là rảnh được chút là phải đi đánh golf.”
Nghiêm Quân Thành cười mà không nói, kéo một cái ghế đến ngồi xuống cạnh Trịnh Vãn.
Anh khẽ hỏi cô: “Thắng hay thua?”
Trịnh Vãn cũng khẽ trả lời: “Thua sạch.”
Cô chỉ được coi là tay mơ của trò đánh bài, cũng chỉ đến tết nhất, trong nhà thiếu người quá mới cho cô vào bàn cho đủ số.
Nghiêm Quân Thành bật cười, thấy cô sắp đánh ra một lá, anh đưa tay nắm tay cô lại, cản cô, sau đó dùng lòng bàn tay chỉ một lá bài khác, khẽ nói: “Đánh lá này.”
Hà Thanh Nguyên xin tha: “Chẳng phải hai chúng ta quen nhau ở sân golf sao? Vờ à, em ngẫm lại mà xem, đó chính là nơi kỷ niệm của chúng ta mà.”
“Xì.” Bà Hà cười mắng: “Hôm nay chắc chắn là anh Nghiêm bắt anh đến đây nhỉ? Anh xem anh đã quen biết anh Nghiêm nhiều năm vậy rồi, sao lại chẳng dính được chút ưu điểm nào của anh ấy vậy?”
“Chúng ta đã là vợ chồng già rồi, cưới nhau bao nhiêu năm rồi?” Hà Thanh Nguyên nói với giọng đầy hợp tình hợp lý: “Hai người họ còn mới cưới, còn là vợ chồng son, có thể so sánh được à? Làm người đừng quá đua đòi, vậy là không tốt đâu.”
Hai người khác cũng chế nhạo: “Đúng đó, so làm gì chứ? Người ta mới cưới, cô so được à?”
Trịnh Vãn bị bọn họ trêu ghẹo, thấy hơi xấu hổ.
Nghiêm Quân Thành thì lại như mắt điếc tai ngơ trước lời chế nhạo này, vẫn ngồi sát bên cạnh cô, kiên nhẫn dạy cô đánh bài.
“Lão Hà, đến đây dạy em đi.” Bà Hà gọi.
Hà Thanh Nguyên: “…”
Anh ta lắc đầu: “Anh không chơi đâu. Em mà thua về nhà lại tính sổ với anh.”
“Lừa nhau ra.” Một vị phu nhân khác nói: “Quan hệ của anh và tổng giám đốc Nghiêm tốt đến mức mặc chung một cái quần, tổng giám đốc Nghiêm biết mà anh không biết à?”
Trịnh Vãn cũng tò mò mà nghiêng đầu nhìn Nghiêm Quân Thành.
Vẻ mặt anh rất nghiêm túc, như đang suy nghĩ bước tiếp theo sẽ đánh con bài nào.
Phát hiện tầm mắt của cô, anh cười khẽ, nắm lấy tay cô đánh một con bài khác: “Đúng là anh cũng không biết.”
Hà Thanh Nguyên nói to: “Tôi làm chứng nè, lão Nghiêm cũng là tay mơ.”
“Phải không đó?”
Hà Thanh Nguyên cảm thán: “Kỳ lạ ghê cơ, không hiểu đầu óc cậu ta làm từ cái gì, vừa nhìn một lượt đã biết đánh thế nào.”
“…”
Bà Hà mỉm cười nói: “Tôi không tin hai người họ đều là tay mơ, đánh bài sợ nhất gặp phải tay mơ, không phải có câu này à, loạn quyền đánh chết sư phụ già.”
Trịnh Vãn mím môi cười.
Nghiêm Quân Thành là điển hình cho kiểu người không để người ngoài kiểm được một xu của nhà mình. Anh chạm vào tay cô, cô cản anh lại, có thể nói là ngọt như mật.
Những người còn lại trong phòng ăn ý nhau, chỉ đành bao dung… Ai bảo người ta là vợ chồng son mới đăng ký kết hôn ngày hôm qua chứ?
Đến giờ cơm tối, sòng bài cũng tan rã.
Trịnh Vãn đứng dậy đi toilet.
Nhưng đã hơn mười phút cô còn chưa về lại, Nghiêm Quân Thành đi ra phòng bao tìm cô.
Đi qua một hành lang dài, anh đã nhìn thấy cô.
Trịnh Vãn không ngờ rằng lại gặp Ân Khải ở đây. Ân Khải là đàn anh đại học của Trần Mục, anh ta lớn hơn Trần Mục hai tuổi, lúc dó hai người rất ăn ý với nhau, vì có chung lý tưởng nên đã trở thành đối tác, cùng mở một công ty. Ân Khải là nhân tài kỹ thuật, không hiểu chuyện kinh doanh điều hành công ty, bởi vậy sau khi Trần Mục mất, công ty chia năm xẻ bảy, vợ chồng Ân Khải đều là người phúc hậu, sau khi xảy ra chuyện còn chia cho cô một ít tiền.
Sau đó Ân Khải không ở lại Nam Thành nữa mà đến thành phố khác phát triển.
Từ lần gặp mặt lần trước, đã hơn bốn năm rồi.
“Đúng là rất bận rộn.” Ân Khải trông có vẻ tiều tụy đi nhiều: “Tư Vận sắp thi chuyển cấp rồi nhỉ? Ôi, có lẽ con bé không nhớ tôi đâu, lần trước gặp con bé còn đang học cấp một. Ngày nào Ca Cao cũng cứ nhắc mãi về chị Tư Vận của con bé.”
Trịnh Vãn cười, đang định nói gì đó nhưng khóe mắt nhìn thấy Nghiêm Quân Thành đang đi về phía bên này.
Ân khải cũng quay đầu lại nhìn theo tầm mắt cô, thấy một người đàn ông xa lạ đi ngược sáng đến đây, dáng người cao, đĩnh đạc, giống như tùng bách, khí thế rất đáng sợ.
Trịnh Vãn đi vòng qua anh ta, thân thiết ôm tay Nghiêm Quân Thành, cười giới thiệu: “Đàn anh, đây là chồng tôi.”
Nghiêm Quân Thành đang nhíu chặt mày lại thất thần mất vài giây khi nghe cách gọi này.