Mẹ Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Ông Trùm Giới Thượng Lưu

Chương 61




Hai người ôm nhau, cô rơi lệ, đương nhiên Nghiêm Quân Thành có thể cảm giác được nên ôm cô càng chặt hơn.

Nhắc tới cũng thật là kỳ lạ, có lẽ là xuất phát từ suy nghĩ bí mật mà ti tiện của một người đàn ông. Một mặt, anh rất muốn bảo vệ cô thật tốt, không để cô phải chịu một chút thương tổn nào. Nhưng mặt khác, khi cô rơi lệ vì anh, trong lòng anh cũng cảm thấy thỏa mãn.

Thật ra cô rất ít khi khóc, cho dù là ở tuổi mười mấy thì cô cũng đã rất mạnh mẽ.

Khi đó bọn họ còn đang yêu đương, phụ huynh và giáo viên đều phản đối. Cô giáo biết không khuyên được anh, cho nên mới thường xuyên tìm cô để nói chuyện. Mỗi lần cô đi ra từ phòng làm việc của cô giáo đều rất im lặng, sau khi nhìn thấy anh thì cũng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, khuyên anh không nên có xung đột gì với cô giáo.

Rất nhiều lần, anh cho rằng cô muốn nói lời chia tay, nhưng cô lại không hề nói.

Khi anh hoàn toàn yên tâm, cho rằng từ nay về sau có thể công khai yêu đương, những người từng nghi ngờ bọn họ cũng đều có thể câm miệng thì cô lại nói chia tay.

Cuối cùng thì cô cũng khóc một lần vì anh.

Cảm xúc Trịnh Vãn trở nên không ổn định, tốc độ nói của cô cũng trở nên rất chậm, nhưng vô cùng kiên định: "Em không thích anh điều tra em. Nếu có thể, em hy vọng chính miệng anh có thể chủ động nói cho em biết, đương nhiên, nếu như anh không chuẩn bị tốt thì có thể không cần vội. Em cho phép anh có bí mật, cũng cho phép anh nói dối em. Em có đủ kiên nhẫn và thời gian chờ anh chuẩn bị cho thật tốt, một năm, mười năm, hai mươi năm, đều có thể."

Chuyện này cũng không có liên quan gì đến Lạc Hằng.

Giống như những gì mà cô đã nói với Lạc Hằng, anh ta không phải là cô, cũng không phải là Nghiêm Quân Thành. Vậy tại sao phải liên lụy một người không quan trọng vào đây, muốn cho người này đến đánh giá tình cảm của bọn họ sao?

Nghiêm Quân Thành chỉ im lặng lắng nghe.

Bàn tay siết lại càng chặt, rốt cục thì anh cũng không che dấu chính mình nữa, anh rất muốn khảm cô vào trong thân thể của mình, không bao giờ tách ra nữa.

"Về phần..." Cô dừng lại vài giây, giọng điệu cũng trở nên khổ sở, cô nhắm mắt lại: "Cho tới bây giờ em chưa từng cảm thấy anh đáng sợ, cũng chưa từng nghĩ sẽ chia tay với anh vì chuyện này. Anh đừng nói những lời không hay kia nữa, không ai hiểu rõ hơn em rằng bất kể anh có thế nào thì anh cũng sẽ không tổn thương đến em, em làm sao có thể phủ định điều này được đây?"

Anh nói anh đã trốn trong bóng tối suốt mười năm, anh nói còn hơn cả những gì cô nhìn thấy.

Nhưng vậy thì sao?

Anh có làm hại cô hay không? Thậm chí ngay cả can đảm để xuất hiện trước mặt cô, anh cũng không có, Lạc Hằng dựa vào cái gì mà lại nói rằng anh đáng sợ, ghê tởm, biến thái chứ?

Nghiêm Quân Thành muốn mở miệng, lại phát hiện không biết có thể nói cái gì.

Anh cũng đã biết mình muốn cái gì. Cô không rời khỏi anh, không lộ ra biểu cảm chán ghét, đương nhiên là không đủ, còn lâu mới đủ. Anh muốn chính là như bây giờ, cô ôm anh, rơi lệ vì anh, hứa hẹn một năm, mười năm, hai mươi năm.

Anh muốn cô mãi mãi bao dung anh như vậy, anh dữ tợn hay đố kỵ, nội tâm anh đen tối ra sao, cô đều bao dung anh, giống như năm đó vậy.

“Anh sẽ không để em rời đi nữa." Mặc dù là hiện tại, anh vẫn ngang ngược nói bên tai cô: "Em đừng nghĩ nữa, hiện tại không ai có thể ngăn được anh.”

Trịnh Vãn thuận theo lời anh mà dỗ dành: "Biết rồi, không ai có thể ngăn được anh cả.”

Anh coi nước mắt của cô, tình ý sâu đậm của cô luôn dành cho anh trở thành bảo vật đã mất mà lấy lại được, không cho phép bất luận kẻ nào được phép ao ước. Cho dù người bên ngoài chỉ đi ngang qua, chỉ vô tình nhìn nhiều thêm một chút thì chuông báo động của anh đều vang lên. Trịnh Vãn vẫn thở dài, rõ ràng anh sợ cô biết những chuyện đó đến như vậy, nhưng tại sao lại muốn cô biết chứ?

Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng thay đổi, giống như năm đó vậy, anh chưa bao giờ giấu diếm ham muốn khống chế cùng với ham muốn chiếm hữu của anh. Nếu ai quấn lấy cô, anh sẽ dùng nắm đấm ép người nọ đến mức tránh cô còn không kịp, viết thư tình bày tỏ đầy tình ý cũng sẽ bị anh xem như rác rưởi mà ném đi. Rõ ràng anh đã dâng tất cả điểm yếu của anh, cho cô xem tất cả mặt tối của anh.

Anh chính là một người như vậy, anh chính là người yêu cô như vậy.

Trịnh Vãn ôm anh nghĩ. Có lẽ lúc anh gặp cô, anh thật sự không thông minh như vậy. Nếu không thì chỉ cần anh hơi tỉnh táo thêm một chút, cho dù chỉ có một chút mà thôi thì anh cũng nên nghĩ đến, ngay từ đầu cô đã biết anh là ai, lại làm sao sẽ bị dọa được cơ chứ.



Nghiêm Quân Thành cảm thấy mệt mỏi.

Anh đã rất mệt nhiều năm như vậy rồi, chỉ mới chín giờ tối, anh đã chìm vào giấc ngủ. Trịnh Vãn nằm bên cạnh anh, dựa vào ánh trăng bên ngoài, ngẩn ngơ nhìn anh.

Anh ngủ rất say, cô vươn tay, vuốt ve từ lông mày đến sống mũi đến môi, anh cũng không bị quấy rầy.

Cô lấy chiếc nhẫn nam đã chuẩn bị từ lâu từ túi áo ngủ ra, kéo tay trái anh qua, lén lút đeo lên ngón áp út cho anh. Cô mỉm cười, chiếc nhẫn này rất thích hợp với anh, kích thước cũng vô cùng vừa vặn.



Rất lâu rồi, Nghiêm Quân Thành đã không ngủ ngon như vậy.

Hôm qua anh ngủ sớm, ngủ rất say, hôm nay anh tỉnh dậy cũng rất sớm. Lúc tỉnh lại, cô đang vùi ở trong lòng anh, tay đặt ở trên ngực anh. Anh nhẹ nhàng hít thở, sợ đánh thức cô, ánh mắt anh mang theo sự lưu luyến. Khi anh giơ tay muốn sờ mặt cô, chợt phát hiện chiếc nhẫn trên ngón áp út.

Anh nhìn chằm chằm không chớp mắt, còn tưởng rằng mình nhìn lầm.

Duy trì động tác này gần như là hơn một phút đồng hồ, vốn muốn nghe chính miệng cô xác nhận, nhưng vẫn không nỡ đánh thức cô. Anh lo lắng tim mình đập quá mạnh sẽ làm phiền đến cô nên dứt khoát cẩn thận rời khỏi giường, ngồi xổm bên giường rồi lại nhìn cô một hồi lâu. Nếu không phải màn hình điện thoại di động đặt ở tủ đầu giường sáng lên rồi tắt, tắt rồi lại sáng, anh cũng sẽ không rời khỏi phòng.

Hà Thanh Nguyên kiên nhẫn gọi điện thoại, có cảm giác nếu Nghiêm Quân Thành không nghe máy thì anh ta sẽ gọi tới khi nào trời sập Trái Đất diệt vong thì thôi.

Nghiêm Quân Thành đi ra khỏi phòng ngủ, rón rén đóng cửa lại. Căn nhà ở trang viên Dung Khê này cũng đủ lớn, hiệu quả của phòng cách âm cũng tốt, nhưng anh vẫn cẩn thận đi tới sân thượng, nơi cách phòng ngủ chính xa nhất mới chậm rãi nghe điện thoại. Hà Thanh Nguyên ở phía bên kia đã gấp gáp đến độ hận không thể bay ngay tới Nam Thành. Điện thoại vừa được nhận thì Hà Thanh Nguyên đã nhanh chóng nói: "Lão Nghiêm, cuối cùng thì cậu cũng nghe điện thoại, nếu cậu còn không nghe máy thì tôi sẽ bảo Giang Khai Thịnh đi nhặt xác cho cậu!"

Không phải là anh ta nói quá, mà anh ta thật sự cảm thấy nếu Trịnh Vãn quyết tâm rời khỏi lão Nghiêm, lão Nghiêm tuyệt đối sẽ phát điên.

Một người tàn nhẫn như vậy, dù cho là đang trong trạng thái bình tĩnh thì cũng đều có sức phá hoại cực kỳ to lớn, một khi người mình yêu thật sự muốn vứt bỏ anh mà rời đi thêm lần nữa, anh...

Mấy ngày nay Hà Thanh Nguyên giống như kiến bò trên chảo nóng.

Anh ta hối hận, hối hận vì đã không ngăn cản lão Nghiêm, càng hối hận năm đó ở nước ngoài, anh ta mất não đến mức nào mới không đánh không quen biết cùng với lão Nghiêm. Hiện tại người cũng đã đến tuổi trung niên rồi, vậy mà anh ta còn phải đau đầu lo lắng vì tình cảm bạn bè này.

Nghiêm Quân uể oải nói: "Cậu ồn quá đấy, nhỏ giọng một chút, tránh làm phiền em ấy.”

Hà Thanh Nguyên suy nghĩ rất nhiều, còn chưa kịp nghĩ xem nên nói như thế nào thì chợt im bặt. Anh ta im lặng vài giây, không thể tin nổi hỏi: "Cô ấy còn chưa biết nữa hả?"

“Đã biết rồi." Nghiêm Quân Thành dùng ngón tay trân quý mà chạm vào chiếc nhẫn nam kia, muốn chạm vào, lại sợ sờ nhiều sẽ làm hỏng nhẫn - tuy rằng dựa vào chất liệu của chiếc nhẫn thì có sờ nhiều lần nữa cũng sẽ không hỏng, nhưng anh cũng sẽ lo lắng.

Vậy, hai người họ không cãi nhau sao?

Điều mà Hà Thanh Nguyên càng muốn hỏi chính là, Trịnh Vãn không mắng cậu là thằng biến thái hả, không chỉ vào mặt cậu bảo cậu cút càng xa càng tốt, nếu không thì sẽ đánh cậu sao...

Nghiêm Quân Thành nhíu mày: "Bọn tôi không nhàm chán như vậy.”

Hà Thanh Nguyên: "...”

Tuy rằng không nói gì đến điểm mấu chốt, nhưng tốt xấu gì cũng có tin tức quan trọng trong giọng nói nhộn nhạo đắc ý của lão Nghiêm.

Trịnh Vãn biết nhưng không nói muốn rời khỏi lão Nghiêm, ngược lại còn dỗ lão Nghiêm đến mức như mở cờ trong bụng.



Từ trước đến nay Hà Thanh Nguyên vẫn không biết được rốt cuộc Trịnh Vãn là người như thế nào. Trải qua chuyện này, dường như anh ta cũng nghĩ ra được một chút, anh ta ngửa mặt lên trời thở dài: "Lão Nghiêm, tôi gầy đi hẳn ba cân vì chuyện của cậu, ba cân lận đó!"

“Nhỏ giọng một chút." Nghiêm Quân Thành vô tình cảnh cáo cũng như nhắc nhở thêm lần nữa.

Hà Thanh Nguyên thật muốn phun ra một câu chửi thô tục ra ngay lập tức: "Bảo tôi nhỏ giọng một chút, chẳng lẽ cậu mở loa ở bên tai cô ấy hả?"

“Được rồi, tôi hiểu ra rồi, hai vợ chồng các cậu đều là quái vật. Người bình thường bọn tôi không thể hiểu được các người.”

Hình như là ba chữ "hai vợ chồng" này khiến tâm trạng của Nghiêm Quân Thành trở nên càng tốt hơn, anh lại thật lòng nói một câu: "Cám ơn."

Cảm ơn không chỉ là việc Hà Thanh Nguyên đã lo lắng mấy ngày nay.

Càng là vì đã giúp đỡ anh suốt nhiều năm như vậy. Trời sinh tính tình của anh kỳ lạ, lạnh lùng như thế, đời này lại có thể có được chí cốt lẫn người mà mình yêu nhất, vận may của anh quả thật là quá tốt.

Hà Thanh Nguyên sâu xa nói: "Được một câu cám ơn của cậu cũng thật là không dễ dàng gì. Nhưng lão Nghiêm, trước kia tôi thật sự không hiểu lắm, vì sao cậu lại phải đi theo giới xã hội đen, rồi không phải là Trịnh Vãn thì không được, hiện tại tôi đã hoàn toàn hiểu ra được rồi, hai người chính là trời sinh một đôi.”

Đổi lại là những người khác còn có thể bình tĩnh như Trịnh Vãn sao?

Nghiêm Quân Thành từ chối cho ý kiến.

"À phải rồi." Sau khi cảm khái sự sắp xếp hài hước của vận mệnh, Hà Thanh Nguyên nhớ tới một chuyện, lại thử hỏi: "Người tên Lạc Hằng kia, cậu định làm thế nào?"

Nghiêm Quân Thành không quá để ý, anh trả lời: "Một người qua đường mà thôi, tôi còn định làm cái gì được nữa đây?”

Hà Thanh Nguyên nghe thì cũng hiểu ý của anh, mặc dù bình thường lão Nghiêm rất chán ghét mỗi một tên đàn ông tới gần Trịnh Vãn. Nhưng trong lòng lão Nghiêm, người có thể đủ tư cách được xưng là tình địch chân chính cũng chỉ có một người đã chết. Người không được Trịnh Vãn để trong lòng đềugọi là người qua đường.

Anh ta oán thầm, cũng chính là vì Trịnh Vãn không để ý chuyện này, hai vợ chồng lại có thể tiếp tục ngọt ngào. Chỉ cần cô lui về phía sau một bước, không, cho dù chỉ là lui về phía sau nửa bước, lão Nghiêm cũng đã thua cuộc mất rồi. Một tên cờ bạc đang cùng đường mạt lộ cũng sẽ không khoan hồng độ lượng như thế.

“Được." Anh ta nói: " Vậy chuyện này kết thúc ở đây, không nhắc tới nữa sao?”

“Tôi có chuyện muốn hỏi cậu." Giọng điệu của Nghiêm Quân Thành đột nhiên trở nên nghiêm túc.

“Chuyện gì?”

Hà Thanh Nguyên cũng không tự chủ được mà trở nên nghiêm túc và căng thẳng, sẽ không còn có chuyện lay trời chuyển đất gì nữa chứ? Người trung niên không chịu nổi nhiều kích thích như vậy được đâu!

"Hôm qua, hôm nay, hai ngày này là ngày lễ đặc biệt gì sao?"

Hình như Nghiêm Quân Thành thật sự vì thế mà cảm thấy nghi ngờ: "Lâu lắm rồi tôi không có ngày lễ, cho nên không hiểu cho lắm, em ấy tặng nhẫn cho tôi, có phải là do có ngày lễ đặc biệt nào hay không?"

Hà Thanh Nguyên nghĩ, ở thời điểm tình nồng ý mật, mừng rỡ như điên này, lão Nghiêm có thể còn có thể tiếp điện thoại của anh ta, còn nói nhảm một thôi một hồi chính là vì chuyện này nhỉ?

Cố ý lơ đãng hỏi anh ta, sau đó dẫn ra chuyện "Trịnh Vãn tặng nhẫn cho tôi", dùng cái này để khoe khoang.

Nhớ tới mấy ngày nay anh ra đã lo lắng hãi hùng vì lão Nghiêm, còn rớt mất ba cân thịt, Hà Thanh Nguyên hít sâu một hơi, mỉm cười trào phúng: "Không rõ lắm, có thể là ngày hai mươi năm trước hai người chia tay đó?”

Nghiêm Quân Thành im lặng hai giây, sau đó cúp điện thoại.

Mắt anh nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út, anh hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi những lời xui xẻo kia, tâm trạng vô cùng tốt đi vào phòng.