Mẹ Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Ông Trùm Giới Thượng Lưu

Chương 18




Trong văn phòng, đèn đuốc sáng trưng, viện trưởng Lưu rót một tách trà cho người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha.

Nghiêm Quân Thành nhận nó bằng cả hai tay.

Viện trưởng bỗng cảm thấy vô cùng ấn tượng, đây là lần đầu tiên ông ấy gặp Nghiêm Quân Thành, hôm nay, lúc trời còn chưa sáng, ông ấy đã nhận được điện thoại của giám đốc bệnh viện, mặc dù không biết nguyên nhân là gì nhưng ông ấy vẫn sắp xếp mọi việc đâu ra đấy hết.

“Cậu Nghiêm, là thế này, có một chuyện cần nói rõ với cậu.” Viện trưởng Lưu nghĩ đi nghĩ lại rồi mới mở bản thảo ra, ông ấy nói: “Tuy rằng bệnh viện của chúng tôi không phải bệnh viện công hạng ba, dù gì thì đây cũng là bệnh viện đa khoa đạt chuẩn quốc tế, phải đảm bảo quyền riêng tư của bệnh nhân, không được tiết lộ các thông tin có liên quan đến hồ sơ bệnh án khi chưa có được sự đồng ý của bệnh nhân và người nhà bệnh nhân.”

Nghiêm Quân Thành khẽ gật đầu.

Viện trưởng Lưu cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi chỉ muốn hỏi mà thôi.” Anh ngừng lại một chút rồi im lặng.

Viện trưởng Lưu nhìn anh và kiên nhẫn chờ đợi những điều tiếp theo… cho dù không có ý hỏi han hay gì cả, nhưng họ đều là đàn ông, ít nhiều gì thì ông ấy cũng có thể thấy được rằng, cô Trịnh có ý nghĩa rất lớn lao với Nghiêm Quân Thành.

“Cô ấy không sao chứ?” Giọng anh trầm xuống.

Đi hàng ngàn dặm, đến ngay trong đêm.

Không nói đến những chuyện mà anh đã lặng lẽ làm, có vẻ là anh chỉ muốn biết chuyện này mà thôi.

Viện trưởng Lưu trầm ngâm: “Có một số kết quả xét nghiệm phải chờ đến sáng mai mới có, nhưng cho đến bây giờ, mọi thứ đều ổn.”

Ánh mắt Nghiêm Quân Thành chuyển về phía bàn cà phê, sau vài giây mới lễ phép nói: “Cám ơn ông.”

Anh đứng dậy, chặn đi luồng ánh sáng sáng đến loá mắt đang chiếu vào từ ngoài cửa sổ.

Chỉ sau đó viện trưởng Lưu mới nhận ra rằng, Nghiêm Quân Thành đã kiềm chế và giấu đi khí thế của mình. Mặc dù người này không nói gì nhiều, nhưng bấy nhiêu thôi cũng đã đủ để người ta thấy áp bức, đủ để người ta thấy không biết phải làm sao.

Anh rất lịch sự.

Ngoài ra, còn ẩn chứa một chút xa cách trong sự lịch sự ấy.

Chỉ khi nhắc đến “cô ấy” thit tâm trạng của anh mới thực sự dao động.

“Cậu Nghiêm khách sáo rồi.” Viện trưởng Lưu thấy anh định đi thì cũng không có ý muốn giữ anh lại. Từ lúc vào cho đến lúc anh đứng dậy, tổng cộng chưa đầy năm phút, anh đến đây chỉ để hỏi câu đó mà thôi.

Viện trưởng Lưu nhớ lời chỉ dẫn của giám đốc rồi đưa Nghiêm Quân Thành vào thang máy suốt cả quãng đường.

Khi họ mới bước vào, họ không hề nhấn nút thang máy nên thang máy chỉ đứng yên ở đó.

Viện trưởng Lưu nhìn theo ánh mắt của anh, như thể là anh cũng đang thấy do dự.

Từ “do dự” xuất hiện ở một thương nhân bản lĩnh như thế này, cũng là người không biểu lộ những cảm xúc vui vẻ hay tức giận ra bên ngoài, vừa nghe là đã thấy mất tự nhiên vô cùng.

Viện trưởng Lưu không chắc liệu rằng anh có cần một bậc thang để đi xuống hay không.

“Cậu Nghiêm, cậu có muốn đi xem thử một chút hay không?” Ông hỏi.

Nghiêm Quân Thành thu hồi ánh mắt lại, ánh mắt anh cũng trở nên lãnh đạm: “Không, tôi còn có việc phải làm.”

Tài xế đi phía sau nghe được mệnh lệnh của ông chủ, bèn vươn tay ra nhấn nút thang máy.

Tầng hầm bãi đậu xe.

Viện trưởng Lưu: “…”

Nghiêm Quân Thành nghiêng người đưa một tấm danh thiếp: “Thời gian quá gấp gáp, viện trưởng Lưu, nếu lần sau có cơ hội, tôi xin được gửi lời cảm ơn đến ông.”

Viện trưởng Lưu ngẩn người ra, rồi khi phản ứng lại thì nhanh chóng nhận lấy.

Tất nhiên là ông ấy đã hiểu ý của Nghiêm Quân Thành.

Nghiêm Quân Thành đã thực sự nhận lấy “ân tình” này.

Đã là ân tình thì chắc chắn là sẽ có đền đáp, lòng ông rối bời nhưng rồi vẫn thấy vui vẻ: “Cậu Nghiêm khách sáo quá rồi, chuyện nên làm mà thôi.”

Người tài xế lái xe đứng sang một bên.

Rất nhanh sau đó, thang máy đã di chuyển xuống bãi đậu xe, viện trưởng Lưu Lưu nhìn theo Nghiêm Quân Thành cho đến khi anh lên xe rời đi rồi mới quay lại, trong thang máy, ông không nhịn được mà lấy một tấm danh thiếp màu đồng trong túi ra. Không hề có tên công ty hoặc chức vụ trên đó, chỉ có một cái tên và dãy số điện thoại, vô cùng đơn giản.

Không thể nghi ngờ gì nữa, đây chính là một danh thiếp cá nhân.

Viện trưởng Lưu bỗng thấy tò mò.

Mối quan hệ giữa cô Trịnh đang nằm viện và Nghiêm Quân Thành là gì thế nhỉ?

Tuy vậy, tò mò chỉ là tò mò mà thôi, có một số chuyện, tốt hơn hết là không nên hỏi han quá nhiều.



Khi Trịnh Vãn gặp lại bạn mình là Giản Tịnh Hoa và con trai Quý Phương Lễ của cô ấy, khá là khó để nói lên tâm trạng của cô.

Chỉ trong một chốc lát ngắn ngủi, vẻ mặt cô đã trở lại như bình thường, cô mời họ ngồi xuống.

Đã hơn nửa năm kể từ lần cuối cùng bọn họ gặp nhau, cô vội vã trở về, cũng không chủ động liên lạc với bạn bè ở đây.

“Sao Phương Lễ không đi học vậy?”



Trịnh Vãn chuyển ánh mắt sang chàng trai gầy gò và mỉm cười hỏi cậu ta như thế.

Cô không coi giấc mơ ấy là hiện thực.

Sao một chuyện kỳ lạ như vậy lại là sự thật cho được?

Nét mặt Giản Tịnh Hoa hơi thay đổi, cô ấy nói với giọng điệu oán trách: “Thằng nhóc này càng lớn càng không chịu nghe lời, nó cứ nhất quyết phải tham gia một cuộc thi vật lý nào đó. Mãi cho đến khi giáo viên nói với tôi, thì tôi mới biết là nó đã lọt vào vòng chung kết. Mấy ngày nay nó đang chuẩn bị cho cuộc thi đó.”

Quý Phương Lễ chỉ im lặng.

“Đây là chuyện đáng mừng mà.” Trịnh Vãn mỉm cười: “Lọt vào vòng chung kết đã là chuyện vô cùng xuất sắc rồi, thậm chí là những người khác còn không thể nghĩ về điều đó nữa ấy chứ.”

Giản Tịnh Hoa không nghĩ như vậy: “Nó cũng không bàn bạc với tôi gì cả, cứ tự quyết định hết đấy, nếu không có cô giáo gọi điện chúc mừng tôi thì tôi cũng chẳng biết đến chuyện này!”

Trịnh Vãn không muốn can thiệp quá nhiều vào chuyện của hai mẹ con bọn họ, bởi lẽ, dù gì thì đó cũng là chuyện của gia đình người ta.

Quý Phương Lễ ngắt lời Giản Tịnh Hoa, đi đến cuối giường rồi cầm bình truyền dịch treo trên đó lên, quan tâm hỏi han: “Dì Vãn, dì đã thấy đỡ hơn chưa ạ?”

“Đã hạ sốt rồi.” Trịnh Vãn trả lời: “Cháu sắp tham gia trận chung kết rồi, cháu vẫn nên về sớm một chút đi.”

“Không sao, chắc chắn cháu sẽ thắng.” Tâm tình Quý Phương Lễ khá nhẹ nhàng: “À, dì Vãn à, cháu sẽ đến Đông Thành để tham gia trận chung kết, cháu sẽ xin đội trưởng để được gặp dì và Tư Vận khi cháu đi đến đó.”

Sắc mặt Giản Tịnh Hoa càng khó coi hơn nữa.

Dường như là Quý Phương Lễ không hề hay biết.

Ngược lại là Trịnh Vãn thấy rất ngại, nhưng cô vẫn gật đầu và mỉm cười: “Ừ, cháu chưa đến Đông Thành bao giờ mà, nếu có thời gian thì Tư Vận và dì sẽ đưa cháu đi một vòng, bây giờ con bé còn rành về Đông Thành hơn cả dì nữa.”

“Được ạ, có phải gần đây Tư Vận rất bận không ạ? Cháu có để lại tin nhắn cho em ấy nhưng em ấy không trả lời cháu.” Quý Phương Lễ lại hỏi.

“Trường học rất nghiêm khắc với việc học của học sinh, học kỳ sau sẽ thi lên cấp ba, có lẽ là con bé không có thời gian lên mạng.”

Quý Phương Lễ mỉm cười: “Vậy thì chắc chắn là thành tích học tập của em ấy đã tăng lên rồi. Đến cả giáo viên của chúng cháu cũng nói rằng, lần này đến Đông Thành là để học tập, tài nguyên giáo dục ở đó cũng tốt hơn nữa.”

Cậu ta rất ghen tỵ với Trịnh Tư Vận.

Dì Vãn hết lòng lo nghĩ cho Tư Vận, vậy nên dì ấy mới có thể từ bỏ mảnh đất Nam Thành, nơi dì ấy đã sinh sống hai mươi năm rồi đưa Tư Vận đến Đông Thành để học tập.

Còn mẹ cậu ta ấy à, đến cả việc cậu ta lọt vào vòng chung kết của cuộc thi vật lý mà mẹ cũng thấy không vui.

“Được rồi.” Giản Tịnh Hoa nói: “Phương Lễ, chẳng phải con nói là con phải đi mua sách tư liệu à? Con đường đối diện bệnh viện có một hiệu sách đó, con đến đó trước đi, mẹ nói chuyện với dì Vãn của con một chút.”

“Vâng.” Quý Phương Lễ không nhìn mẹ mình, chỉ cười với Trịnh Vãn: “Dì Vãn, cháu về trước đây ạ, bao giờ đến Đông Thành thì cháu sẽ liên lạc với dì ạ.”

“Ừm.”

Trịnh Vãn suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: “Cố gắng thi nhé, cháu có thể làm được, thi xong thì dì và Tư Vận sẽ tổ chức ăn mừng.”

Quý Phương Lễ nghe vậy bèn sờ sờ mũi, nhưng ý cười đã ngập tràn nơi ánh mắt.

Chỉ có lúc này thì cậu ta mới giống như là một cậu bé mười sáu tuổi.

Trông hơi nhút nhát, có một chút tự hào, và cũng thấy hơi ngượng ngùng.

“Cám ơn dì Vãn.”

Cậu ta đi ra khỏi phòng bệnh, chợt nghĩ tới điều gì đó, cậu ta lại nói: “Dì Vãn, về đôi giày mà dì đã mua cho cháu ấy ạ, cháu cảm ơn dì, cháu đi nó rất tốt ạ.”

“Thích là được rồi.” Trịnh Vãn cười gật đầu.

Sau khi Quý Phương Lễ đi ra khỏi phòng bệnh, Trịnh Vãn nhìn đi chỗ khác, nhưng cô bỗng giật mình khi quay đầu lại, vì cô đã trông thấy Giản Tịnh Hoa đang khóc thầm.

“Tịnh Hoa, sao vậy?”

“Tôi nghĩ là tôi đã mắc nợ nó, nhưng cô nhìn dáng vẻ của nó bây giờ mà xem.” Giản Tịnh Hoa nghẹn ngào nói: “Nói gì nó cũng không chịu nghe, cũng không nói cho tôi biết suy nghĩ của nó, uổng công tôi nuôi nó nhiều năm như vậy. Không ai biết tôi đã trả bao nhiêu cái giá vì nó, Tiểu Vãn, cô thấy hết những chuyện đó mà đúng không? Tôi đến Nam Thành một mình vì nó. Những năm qua tôi đã vô cùng vất vả. Người ta giới thiệu nhiều đối tượng xem mắt cho tôi, nhưng tôi cũng đã từ chối hết vì nó.”

“Nó bị ốm, tôi bế nó vào bệnh viện, thức cả đêm để chăm sóc nó.”

“Vì nuôi nó, tôi đã làm đủ thứ mọi công việc, từ bẩn thỉu cho đến cực nhọc, nhìn bàn tay tôi đi…” Giản Tịnh Hoa che mặt mình lại: “Năm nay tôi chỉ mới ba mươi tám tuổi mà thôi! Cả đời tôi đều như vậy cả, tại sao, tôi đã làm gì sai ư!”

Trịnh Vãn hơi ngạc nhiên.

Cô đã quen Giản Tịnh Hoa được sáu, bảy năm, nhưng chưa bao giờ cô trông thấy cô ấy mất bình tĩnh đến mức này.

Cô biết tính khí của Giản Tịnh Hoa, cô cũng đã từng nếm trải nỗi khổ nhọc khi phải một mình nuôi con, đó là sự mệt nhọc mà người ngoài không thể hiểu thấu được.

Cô đã sống như vậy sáu năm, còn Giản Tịnh Hoa đã sống mười sáu năm.

Có lẽ vì nhiều năm chôn mình trong nỗi dằn vặt, nên tình cảm mà Giản Tịnh Hoa dành cho Quý Phương Lễ rất phức tạp, cô ấy yêu con, hận con và hận chính mình hơn cả.

Thậm chí là, trông cặp mẹ con này còn không hề giống như là mẹ con.

Trịnh Vãn bỗng thấy sững sờ.

Giấc mơ ấy như đã quay trở lại tâm trí cô.

Không phải mẹ con ruột.

Bỗng dưng cô nhìn về phía Giản Tịnh Hoa.



Giản Tịnh Hoa vẫn còn đang đắm chìm trong thế giới tình cảm của riêng mình, cô ấy khóc nức nở: “Tại sao nó cứ phải đến Đông Thành làm gì? Cả đời này, tôi không hề làm điều gì sai trái cả, tại sao cuộc đời tôi lại tồi tệ đến nhường này! Tôi chỉ muốn nó nghe lời tôi thôi mà. Cứ ở Nam Thành cả đời đi, thế không được hay sao? Nó ghét tôi, bây giờ còn không muốn nói chuyện với tôi nữa, nhưng tôi đã làm gì sai, tôi có mắc nợ ai rồi ư? Hay tôi phải dùng cả đời này để trả nó?!”

Trịnh Vãn thất thần.

Cô biết mình nên ôm lấy bạn mình và cố gắng hết lòng để an ủi cô ấy.

Nhưng đầu óc cô lại rối bời, mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.

Mục đích ban đầu của Giản Tịnh Hoa là tìm một người để tâm sự, người này không thể là ai khác, mà phải là người bạn thân thiết nhất của cô ấy, Trịnh Vãn.

Cô ấy trút hết những cảm xúc tồi tệ nhất trong lòng mình ra.

Cuối cùng thì tâm trạng của cô ấy cũng đã bình ổn trở lại.

Thấy Trịnh Vãn ngồi trên giường.

Thời gian vô thức trôi qua, ánh sáng trong phòng bệnh mờ đi. Từ góc độ của Giản Tịnh Hoa, bạn của cô ấy đang dành cho cô ấy ánh nhìn dịu dàng, lúc này đây, cô ấy cảm thấy thoải mái vô cùng, đến mức chưa từng thoải mái đến thế.

Dù cuộc sống có tồi tệ đến mức nào đi chăng nữa thì cô ấy vẫn còn có Tiểu Vãn.

Cô ấy bật cười thành tiếng, đôi mắt sưng đỏ, giọng nói cũng đã khàn đi vì khóc lâu: “Tiểu Vãn, xin lỗi nhé, đang bệnh mà cô còn phải nghe tôi nói nhiều như vậy, chỉ là tôi… cảm thấy khó chịu.”

Trịnh Vãn cụp mắt xuống: “Không sao đâu.”

Giọng cô vẫn nhẹ nhàng như ngày nào.

Với tính cách như thế này, cô rất ít khi bộc lộ cảm xúc của mình bằng một cách vô cùng mãnh liệt, vậy nên Giản Tịnh Hoa cũng không nhận ra sự rối loạn đang hiện hữu trong lòng cô lúc này.

Hai tay cô giấu ở dưới chăn, cô phải giữ lấy ga trải giường thì mới miễn cưỡng khống chế được những lời nghi hoặc, dò xét mà mình sắp thốt ra…

Giản Tịnh Hoa, cô là ai?



Sau khi Giản Tịnh Hoa rời khỏi phòng bệnh, Trịnh Vãn nhanh chóng lấy điện thoại ra, cô vẫn nhớ chi tiết về giấc mơ ấy.

Cô lấy album ảnh trong điện thoại di động ra, một năm trước, có một bức ảnh chụp chung của hai người. Cô cau mày, so sánh vẻ ngoài của Giản Tịnh Hoa và Quý Phương Lễ.

Một khi hạt giống của sự nghi ngờ đã được gieo vào lòng mình, thì dù chúng ta có cố gắng hết sức để kìm hãm chúng lại, chúng vẫn sẽ lặng lẽ lớn lên, rồi trở thành những cây cao cao chót vót.

Cô định làm gì?

Làm thế nào để cô chứng thực được phỏng đoán của mình?

Cô còn chưa kịp nghĩ ra cách nào hay hơn thì điện thoại đã rung lên, là cuộc gọi đến từ Giản Tịnh Hoa.

“Tiểu Vãn, không tìm thấy Phương Lễ đâu rồi!!”

Cô nhận điện thoại, có một tiếng khóc tuyệt vọng vang lên từ đầu dây bên kia.

Mười phút sau.

Trịnh Vãn thay quần áo ra, cô đi ra khỏi bệnh viện với những bước chân và vẻ mặt vô cùng vội vã, giờ đây, mọi nghi ngờ đều bị cô gạt sang một bên, đó là bạn nhiều năm của cô, đó là đứa trẻ mà cô đã theo dõi nó lớn lên bao năm, giờ đây, không có việc gì quan trọng hơn việc tìm thấy thằng bé.

Thời điểm này, căn bản là không hề có một chiếc xe nào dừng ở cổng bệnh viện.

Trịnh Vãn đang đứng bên đường, cô cố gắng an ủi Giản Tịnh Hoa đang suy sụp qua điện thoại, trong khi đó, cô cũng đang lo lắng chờ xe buýt.

Trời tối dần.

Dự báo thời tiết cho thấy, hôm nay và ngày mai, ở Nam Thành sẽ có mưa lớn.

Giờ đây, tiếng sấm không ngừng truyền tới từ giữa mặt đất và những tầng mây.

Cô ra ngoài vội vã đến mức quên không mang theo ô.

Ngay khoảnh khắc những hạt mưa đầu tiên rơi xuống mặt Trịnh Vãn, có một chiếc ô tô màu đen từ từ chạy tới và dừng trước mặt cô.

Cửa sổ mở xuống.

Người trong xe nhìn thẳng vào cô, khuôn mặt nghiêm nghị, đôi mắt đen láy và ánh mắt của người nọ giống như một tấm lưới vậy, cứ lao thẳng về phía cô.

Cô lùi lại một bước.

Bỗng nhiên nhìn thấy anh ở đây, cô còn ngỡ rằng mình đã nhìn nhầm.

Dường như là họ đã trở lại cái đêm ấy.

“Lên xe.”

Anh cau mày, nhẹ nhàng nói.

Tuy giọng điệu nghe thản nhiên, nhưng anh vừa lên tiếng thì cô đã biết là mình không thể từ chối được, phảng phất như đã quay trở về hai mươi năm trước, khi cô đang ở trong vòng tay anh, ngơ ngác nghe anh ra lệnh.

——————

Tác giả có điều muốn nói:

Tiếp tục với một trăm bao lì xì đỏ nhé ~