Mẹ Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Ông Trùm Giới Thượng Lưu

Chương 102




Kỳ nghỉ hè năm hai đại học, Nghiêm Dục cũng trở về từ nước ngoài.

Trịnh Tư Vận vẫn đi theo bên cạnh Hà Thanh Nguyên học tập, nói một cách công bằng, cô ấy cũng cảm thấy không phải ai cũng thích hợp với con đường kia của chú, ít nhất là cô ấy không thích hợp. Trong kỳ nghỉ hè và kỳ nghỉ đông, cô ấy không hề nhàn rỗi, đi theo bên cạnh chú Hà cũng học được rất nhiều điều, cô ấy thu lợi ích không nhỏ.

Nghiêm Dục cũng tới tham gia náo nhiệt.

Đương nhiên, chỉ là cậu ta muốn lười biếng mà thôi.

Nghiêm Dục ấm ức phàn nàn với cô ấy: "Trước đây cậu cũng cảm thấy chú Khai Thịnh rất tốt đúng không? Tôi cho cậu biết, chúng ta đều bị chú ấy lừa rồi, chú ấy không nên họ Giang, chú ấy họ Chu, Chu Bái Bì! Ở nước ngoài chú ấy sai sử tôi như súc vật hai năm, phần lớn chỉ toàn nước mắt. Thành ngữ mịt mù tăm tối này chính là sinh ra vì tôi."

Trịnh Tư Vận: "Đâu có tệ như cậu nói!"

Cô ấy cảm thấy Giang Khai Thịnh rất biết rèn luyện người.

Hiện giờ ngoài việc trẻ trâu như vậy ở trước mặt người nhà ra, lúc đi ở bên ngoài, Nghiêm Dục đã loáng thoáng có khí thế của kiếp trước.

"Tôi đang truyền thụ kinh nghiệm cho cậu đấy." Nghiêm Dục nói: "Chờ đi, chờ khi chú cảm thấy cậu đi theo chú Hà học được hòm hòm rồi, chú ấy sẽ cho cậu đi chỗ khác, hoặc là chỗ của chú Khai Thịnh, hoặc là chỗ của chú Hứa."

Trịnh Tư Vận cũng biết ý của chú.

Chú ấy muốn để cô ấy đi đến bên cạnh những người này xem thử.

Nhìn nhiều thì sẽ biết rốt cuộc bản thân muốn làm một người như thế nào.

Vốn dĩ Nghiêm Dục muốn nghỉ ngơi, nhưng lại lo lắng Giang Khai Thịnh lại tóm cậu ta trở về, thế nên mới đi theo bên cạnh Hà Thanh Nguyên lăn lộn một thời gian. Hà Thanh Nguyên biết suy nghĩ của cậu ta, cũng lười quản cậu ta. Cho đến hôm nay, Nghiêm Dục nghe phòng thư ký nói Hà Thanh Nguyên sẽ dẫn trợ lý đặc biệt và Trịnh Tư Vận đi Tín Huy, cậu ta bèn để ý, chán ngán xoay bút, đột nhiên nhớ ra - tên Giang Thù kia đang làm thêm ở Tín Huy!

Cậu ta nghi ngờ có căn cứ đồng thời muốn báo cáo Trịnh Tư Vận có ý đồ yêu đương!

Nghiêm Dục lập tức thu dọn đồ đạc, đi theo phía sau bọn họ với vẻ mặt nghiêm túc: "Cháu cũng muốn qua đó."

Hà Thanh Nguyên liếc mắt nhìn cậu ta một cái "Rất tốt, cháu biết lái xe đúng không, hôm nay làm tài xế đi."

Nghiêm Dục: "Biết!"

Trịnh Tư Vận phản bác: "Cậu ta lái xe cháu sẽ say xe."

Nghiêm Dục: "?"

Trịnh Tư Vận liếc cậu ta một cái, đừng tưởng rằng cô ấy không biết cậu ta đi theo định làm gì, cậu ta nghĩ cũng đừng nghĩ.

Nghiêm Dục: "Tôi cứ muốn đi đấy!"

Hà Thanh Nguyên nhéo ấn đường, hai đứa này hoàn toàn không sợ anh ta chút nào, ở ngay trước mặt anh ta mà cũng cãi nhau được, bình thường ở trước mặt lão Nghiêm thì ngoan như gì.

"Đi, đi hết." Hà Thanh Nguyên bị quấn lấy đến hết cách.

Nghiêm Dục đắc ý nhếch miệng với Trịnh Tư Vận: "Cứ đi, cứ đi, tôi cứ muốn đi."

Trịnh Tư Vận: "..."

Một nhóm người đi tới Tín Huy, Hà Thanh Nguyên và Hứa Văn Trác họp gần hai tiếng đồng hồ, cuối cũng đã tới giờ cơm.

Trịnh Tư Vận không biết tại sao chuyện lại trở nên như bây giờ.

Cô ấy, Nghiêm Dục và cả Giang Thù ngồi chung một bàn ăn cơm, gần đây Tín Huy đang sửa chữa, căng tin cũng đóng cửa, bọn họ chỉ có thể ăn cơm thương vụ ở một quán ăn gần đó.

Từ sau sinh nhật hai mươi tuổi của Giang Thù, quan hệ của cô ấy và cậu ta cũng có một chút thay đổi rất nhỏ.

Nghiêm Dục đánh giá là "Được nước lấn tới".

Cậu ta vô cùng đau đớn nói: "Cái thằng này đúng là lắm mưu nhiều kế, cậu cũng thật là, bị dụ một tí là cắn câu, cậu còn tặng nước hoa cho cậu ta! Chẳng phải cậu ta sẽ sốt sắng lại gần hay sao, cậu có muốn rũ cũng không rũ được!"

Đến bây giờ, Nghiêm Dục vẫn cảm thấy là Giang Thù cố ý dụ dỗ Trịnh Tư Vận, dụ đến nỗi cô ấy thấy sắc là mờ mắt tặng nước hoa.

Trịnh Tư Vận: "Là chính tôi muốn tặng, không liên quan đến cậu ấy."

Nghiêm Dục: "Đây chính là chứng cứ cậu ta lắm mưu nhiều kế! Cậu còn không ý thức được!"

Trịnh Tư Vận: "..."

Nhưng dù có nói thế nào, tín hiệu mà cô ấy gửi đi cũng đã bị Giang Thù nhận được. Cậu ta bắt đầu tới gần hơn một bước, to gan hơn một chút.

Đây cũng chính là mập mờ trong miệng người khác.

Giang Thù chu đáo giới thiệu thực đơn cho Trịnh Tư Vận: "Bánh mì kem ly của quán này cũng khá ngon, có muốn thử không? Trước đây tôi muốn mang cho cậu, đã thử một lần, nhưng chưa tới trường học đã tan chảy hết."

"Ha." Người nào đó cười lạnh một tiếng.

Tay đang lật thực đơn của Giang Thù dừng lại, sau đó lại thản nhiên nói: "Hay là có muốn thử bánh mousse bí đỏ không, không ngọt quá, vừa vặn."

"Ha."

Trịnh Tư Vận một tay chống cằm, mỉm cười: "Đều được, cậu quyết định là được rồi."

"Gọi hết đi." Giang Thù trực tiếp bỏ qua người nào đó đang ngồi bên cạnh Trịnh Tư Vận: "Cậu ăn cơm hay là ăn cháo, nghe đồng nghiệp nói cháo ngọt ở đây cũng ngon lắm."

"Ha."

Trịnh Tư Vận nhịn, trên mặt vẫn nở nụ cười.

Trên thực tế đã nhấc chân đạp mạnh lên mu bàn chân của Nghiêm Dục một cái.

Cứ ha mãi không thôi phải không? Ha ha ha, ra ngoài mà ha đi!"

Giang Thù làm như không phát hiện ra, mặt không đổi sắc gọi đồ ăn, cũng không hỏi khẩu vị của Nghiêm Dục.

Nghiêm Dục bị đau nhưng không muốn thể hiện ở trước mặt Giang Thù, đành phải chịu đựng, lườm Trịnh Tư Vận một cái, chưa gì đã bảo vệ rồi? Quả nhiên là thấy sắc là mờ mắt.

Giang Thù trông như lạnh lùng nhưng thật ra lại rất chu đáo.

Cậu ta nhớ hết sở thích của Trịnh Tư Vận, hai người cũng nói đến những chuyện trong công việc và học tập.

Nghiêm Dục phát hiện, quả nhiên cái thằng này không phải tâm cơ bình thường, toàn nói những chuyện mà cậu ta không chen miệng vào được, ví dụ như trường học, ví dụ như câu lạc bộ...

Có điều như vậy cũng không làm khó được cậu ta.

"Thường xuyên đến đây ăn cơm đúng không, hiểu rất rõ về đồ ngọt, thường đến cùng đồng nghiệp nữ à?" Nghiêm Dục nhìn Giang Thù bằng ánh mắt sắc lẹm.

Giang Thù bình tĩnh đáp: "Ngoài liên hoan phòng ban ra, chưa từng ăn cơm riêng với đồng nghiệp nữ bao giờ."

Nghiêm Dục: "Cậu nói không có là không có à?"

Trịnh Tư Vận đỡ trán.

Giang Thù: "Cậu nói có là tôi có à?"

Nghiêm Dục: "Cậu nói không có là không có à?"



Giang Thù: "Tôi nói không có là không có."

Nghiêm Dục: "Tôi nói có là có."

Trịnh Tư Vận thở dài trong lòng, cô ấy đã tạo nghiệt gì mà gặp phải hai người này?

"Tôi đi phòng vệ sinh một lát."

Cô ấy đầu hàng, nhưng cô ấy không chấp nhận số phận. Cơm này ai thích ăn thì ăn, cô ấy không chịu nổi, cô ấy không hầu.

Trịnh Tư Vận quan sát địa hình, đi đến phòng vệ sinh sau đó lại xách túi chạy cực nhanh, dù sao chỉ cần hai người kia là có thể diễn một vở kịch rồi, cô ấy có mặt hay không cũng không sao.

Hai người trên bàn cơm đợi gần mười phút đồng hồ, Trịnh Tư Vận vẫn không quay lại, còn có gì mà không hiểu chứ?

Trịnh Tư Vận không ở đây, hai người không thèm giả vờ nữa, Nghiêm Dục uể oải dựa vào lưng ghế, quan sát Giang Thù bằng ánh mắt dò xét: "Bình thường nghiên cứu ba mươi sáu kế không ít phải không? Tra xét rõ ràng cả tổ tông mười tám đời bên cạnh em gái tôi, biết quan hệ của chú tôi và chú Hứa nên bèn cố ý nộp CV đến Tín Huy đúng không?"

Giang Thù bình tĩnh liếc nhìn cậu ta một cái, không để ý tới cậu ta.

"Con bé mê muội, nhưng tôi thì không." Nghiêm Dục khoanh tay trước ngực, giọng điệu khinh thường: "Cậu đừng tưởng rằng có thể bỏ qua hơn ba mươi yêu cầu mà tôi viết kia, chú thím tôi cũng đã xem hết rồi, ban đầu là chính cậu khoác lác ở trước mặt em gái tôi nói mình có thể làm được, đừng có quay đầu đi là chơi trò mất trí nhớ như bị người ta moi não vậy."

Cuối cùng Giang Thù cũng có phản ứng.

Nghiêm Dục đang chờ cậu ta phản kích, chờ cậu ta tức đến nổ phổi, lời nói ra vào lúc đó mới là lời thật lòng.

Giang Thù im lặng một lát rồi hỏi cậu ta: "Cậu nói cô ấy mê muội, có ý gì?"

Là nói Trịnh Tư Vận cũng có ý thích cậu ta ư?

Nghiêm Dục: "..."

Cơm này cậu ta không ăn nổi nữa.

Người này có bị gì không vậy?

Sau khi trở về, Nghiêm Dục phàn nàn chuyện này với Đặng Mạc Ninh: "Tháng sáu là tháng nóng nhất đấy, tôi bị ghê tởm đến nỗi muốn lập tức mặc áo phao luôn! Làm tôi buồn nôn gần chết, thảo nào Tư Vận lại chạy, chắc chắn là con bé không chịu nổi người này!"

Đặng Mạc Ninh sờ cằm: "Cô cả thích kiểu này sao không nói sớm chứ, tôi cũng biết diễn mà."

-

Rốt cuộc Giang Thù có tâm cơ hay không?

Trịnh Tư Vận cũng không biết, nhưng khi cô ấy ngửi thấy mùi quen thuộc ở công ty, thứ đầu tiên chui vào trong đầu cô ấy chính là gương mặt của cậu ta, cô không khỏi ngẩng đầu lên tìm, nhưng lại nhìn thấy là người khác.

Khi gặp lại Giang Thù là ở một tiệm hoa.

"Tại sao cậu lại ở đây?"

"Tại sao cậu lại ở đây?"

Hai người đồng thanh nói.

Giang Thù cười: "Cha tôi bảo tôi tới lấy hoa, hôm nay là ngày kỷ niệm hai mươi hai năm kết hôn của bọn họ."

"Kỷ niệm hai mươi hai năm?" Trịnh Tư Vận cảm thán: "Không ngờ là nhiều năm như vậy rồi, thật sự rất đáng hâm mộ. Tôi sơ ý tưới chết cây mọng nước mà mẹ tôi trồng rồi, bây giờ muốn tìm cây giống vậy, xem có thể lừa cho qua cửa hay không."

Chú dẫn mẹ đi du lịch rồi, cô ấy xung phong nhận nhiệm vụ này.

Giang Thù nhìn cô ấy chăm chú.

Luôn cảm thấy biểu cảm của cô ấy lúc này rất đáng yêu.

Đáng yêu đến mức làm cậu ta muốn nhìn thêm mấy lần.

"Thôi, vẫn phải thành thật khai báo vậy. Mẹ tôi sẽ không trách tôi đâu." Trịnh Tư Vận nói: "Khi còn nhỏ mặc kệ tôi nghịch ngợm thế nào, làm rơi vỡ cái cốc mà mẹ tôi thích nhất, bà ấy cũng không trách tôi. Nhưng nếu như tôi nói dối mẹ, có thể bà ấy sẽ có chút buồn lòng."

Giang Thù thấy xe của nhà cô ấy đỗ bên đường, điểm này cậu ta cũng không quá chắc chắn, trong nhà Trịnh Tư Vận có rất nhiều xe, không phải chiếc nào cậu ta cũng từng gặp.

"Có muốn tôi đưa cậu về không?" Cậu ta do dự hỏi.

Trịnh Tư Vận nhìn bó hoa mà cậu ta đặt ở trong giỏ xe đạp, lại nhìn gương mặt nghiêm túc của cậu ta.

Ngoại hình của cậu ta vô cùng xuất sắc.

Vóc dáng rất cao, chân rất dài, bả vai cũng rộng, thẳng tắp lạnh lùng như cây tùng.

Rõ ràng xe của nhà cô ấy đang ở gần đó, nhưng cô ấy lại gật đầu như ma xui quỷ khiến: "Được thôi."

Ngồi lên chỗ ngồi sau xe đạp, trong tay bưng cây mọng nước, tâm trạng của Trịnh Tư Vận vô cùng vui vẻ.

Giang Thù cũng mong rằng đoạn đường này có thể dài hơn một chút, cô gái mình thích ngồi ở sau xe, cậu ta lái rất ổn định, không để cô ấy phải chịu chút xóc nảy nào.

"Ờm..." Trịnh Tư Vận duỗi ngón tay ra chọc vào lưng cậu ta.

Cô ấy thề, thật sự cô ấy chỉ muốn chọc cậu ta.

Nhưng trong nháy mắt lại như mặt nước bị đóng băng, cô ấy lập tức cảm nhận được sự căng cứng ở lưng cậu ta lan tràn đến đầu ngón tay của cô.

"Chuyện gì?" Cậu ta hỏi.

Trịnh Tư Vận hắng giọng một cái: "Khi đó tại sao cậu muốn đuổi theo xe của tôi?"

Cô ấy thật sự không hiểu mạch não của thanh niên này.

Giang Thù im lặng một hồi lâu, ngay lúc cô ấy cho rằng lời của mình khiến cậu ta xấu hổ đến nỗi muốn biến mất tại chỗ, cậu ta đã mở miệng, giọng nói mát lạnh: "Chỉ là đánh cược với bản thân thôi."

"Cái gì?"

Nếu như tôi đuổi kịp chiếc xe kia, tình cảm của tôi chính là được cho phép.

Đương nhiên Giang Thù biết bản thân không biết tự lượng sức mình.

Lúc phát hiện mình thích Trịnh Tư Vận, cậu ta đã lén đi tra thử nhãn hiệu xe và giá của chiếc xe thường xuyên đưa đón cô ấy.

Cậu ta nghĩ, thôi bỏ đi.

Nhưng lúc đạp xe, nhìn thấy cô ấy ngồi ở trên xe chạy ngang qua.

Cậu ta lại nghĩ, đánh cược đi.

Cược xem cuối cùng có một ngày cậu ta có thể đuổi kịp ngồi ở trên xe của cô ấy hay không.

Trịnh Tư Vận cười một tiếng: "Thật ra tôi nhớ cậu từ lúc đó đấy."

Quá xấu hổ.

Nhưng vẫn nhớ kỹ.



-

Rất lâu sau đó.

Đông Thành lưu truyền hai lời đồn.

Một là, sếp Trịnh của Tập đoàn Thành Nguyên thích nói những lời tỏ tình buồn nôn với đàn ông.

Hai là, sếp Giang của Khoa học công nghệ Tân Quý chính là người đàn ông buồn nôn đó.

Nghe nói hai lời đồn trên đều xuất phát từ cùng một người.

Nghiêm Dục kêu khàn cả giọng: "Trịnh Tư Vận cậu dừng tay, thật sự không phải tôi nói mà!"

.........

Tối hôm đó, Trịnh Vãn mơ một giấc mơ.

Tất cả mọi thứ đều rõ ràng nên cô cũng không biết đây là mơ hay thật nữa. Cô nghe được tiếng nghẹn ngào nên đã men theo tiếng động đó mà đi tìm, cuối cùng dừng lại trước cửa một căn phòng.

Bốn phía đột nhiên trở nên tĩnh lặng. Hình như cô nghe thấy tiếng ai đó đang gọi tên mình thì phải.

Trịnh Vãn chần chừ gõ cửa một cái. Cánh cửa đang khép hờ kia mở ra.

Chỉ thấy trên giường có một ông lão đang nằm.

Một ông lão đã hấp hối gần đất xa trời nhưng lại chậm chạp mãi không muốn nhắm mắt lại. Có một người đàn ông trung niên chừng hơn bốn mươi đang quỳ bên mép giường khóc không thành tiếng.

Bầu không khí rất căng thẳng, có vẻ như sắp đến lúc ly biệt.

Cô từ từ tới gần.

Đàn ông trung niên không hề nghe thấy tiếng bước chân của cô. Đúng lúc này, ông lão vẫn luôn chờ đợi kia đột nhiên mở mắt ra.

Trông người này cực kỳ mệt mỏi.

Nhưng sau khi thấy cô và trong khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau kia, có cảm giác như bọn họ đã quay về thời niên thiếu vậy. Khuôn mặt vốn đã xám trắng kia cũng trở nên sáng sủa hơn. Giọng nói của ông lão khàn khàn nhưng vẫn rơi vào trong tai cô từng chữ rõ ràng: "Em tới rồi."

Nghe vậy, người đàn ông trung niên vội vàng ngẩng đầu lên nhìn quanh bốn phía một chút. Trong mắt ông ấy đầy vẻ ngạc nhiên và không nỡ.

Thật ra thì ông ấy chẳng thấy gì cả nên chỉ có thể cuống quýt cầm tay ông cụ trên giường rồi bi thương khổ sở kêu một tiếng: "Chú."

Ông lão kia yếu ớt động đậy một cái nhưng không nhìn ông ấy, vẫn nhìn thẳng về nơi không có một bóng người kia.

"Anh đã chờ em rất lâu rồi." Ông cụ còn nói.

Có vẻ như đã nhận ra gì đó nên người đàn ông trung niên từ từ thả lỏng tay đứng dậy lui sang một bên.

Ông lão nhìn Trịnh Vãn mỉm cười.

Trịnh Vãn chỉ cảm thấy ông vừa xa lạ vừa thân quen.

Ông gần như là phải dùng hết sức toàn thân mới giơ được cánh tay về phía cô: "Anh vẫn luôn chờ em tới đón."

Trịnh Vãn không hiểu, chẳng qua khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay ông, cô ngẩn người.

Trịnh Vãn tiến về phía trước, chẳng hiểu sao nước mắt lại liên tục rơi xuống không thể ngừng lại được. Hơi thở của sự bi thường quấn lấy toàn thân khiến cô gần như thở không nổi.

Đau đến thắt cả ruột.

Nghe thấy tiếng cô khóc tỉ tê, ông lão kia vội vàng muốn nhổm dậy nhưng vì bệnh tật nên không dậy nổi. Ông vụng về an ủi cô như mấy đứa trẻ con chưa đủ lông đủ cánh: "Đừng, đừng khóc."

Câu nói này gần như là lời cầu xin. Xin em đừng khóc, đừng khóc.

Cô nhẹ nhàng đặt tay mình vào lòng bàn tay ông cụ.

Người nằm trên giường như được như ý nguyện mà yếu ớt siết chặt lấy tay cô, vẻ mặt yên bình đầy thoả mãn.

Trước khi lâm chung vẫn có thể gặp được cô lần cuối, ông đã không còn gì nuối tiếc nữa rồi.

Cô tới đón ông đi.

Dù là đường tới âm phủ thì ông cũng sẽ đi cùng cô, cũng chỉ đi cùng cô thôi.

...

"Em sao vậy?"

Nghiêm Quân Thành tỉnh dậy vì nghe thấy tiếng khóc. Anh bật ngọn đèn trên tủ đầu giường lên nhưng chỉ thấy vợ mình co rúm lại, nước mắt thấm ướt gối. Cô cắn chặt lấy môi dưới, nước mắt chảy ra thành chuỗi, làm thế nào cũng không dừng lại được, cứ như đã gặp phải chuyện gì đó cực kỳ bi thương nên đau đến nỗi ngay cả nói mớ cũng nói không nổi vậy.

Anh vội vàng ôm Trịnh Vãn vào lòng, cảm nhận được cơ thể dưới bàn tay mình đang run rẩy kịch liệt nên đã thốt lên mấy câu dỗ dành không được mạch lạc cho lắm: "Tiểu Vãn, em tỉnh lại đi, anh ở đây, anh ở đây mà."

Có thể là nghe được giọng anh, cũng có thể là cảm nhận được hơi thở của anh nên cô dần bình tĩnh lại rồi mở mắt ra nhìn anh bằng đôi mắt đẫm lệ.

Cô vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn nên chỉ ngạc nhiên nhìn anh, ánh mắt trượt dần từ trán đến mắt. Sau khi nhận diện từng bộ phận một, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa mà ôm chặt eo anh.

Nghiêm Quân Thành phải dỗ một hồi lâu cô mới ngừng khóc.

"Em gặp ác mộng hả?" Anh cất giọng trầm thấp hỏi cô, biểu cảm và giọng nói đều vô cùng cẩn thận, cứ như cô là một món đồ dễ vỡ vậy, chỉ sợ mình lớn tiếng quá sẽ doạ cô sợ.

Trịnh Vãn im lặng rất lâu, tay siết lấy tay anh không buông: "Em nằm mơ thấy... Anh sắp chết, em đến gặp anh. Anh nói anh vẫn luôn đợi em."

Nghiêm Quân Thành sững người rồi vừa cười vừa an ủi cô: "Anh đã nói rồi mà, chắc chắn anh sẽ đi sau em. Nếu không em mà khóc anh cũng không thể dỗ được."

Nghe thấy lời này, cô lại bắt đầu rơi lệ.

Nghiêm Quân Thành chỉ có thể hôn lên những hàng nước mắt kia.

Những gì xảy ra trong mơ đều là giả.

Trịnh Vãn hiểu nhưng vẫn cảm thấy rất khó chịu. Khó chịu đến nỗi cần anh an ủi, cần chạm vào anh hết lần này đến lần khác mới bình tĩnh lại được một chút.

Hai người cứ lồng mười ngón tay vào nhau như vậy đến tận khi trời sáng.

"Có phải chúng ta còn rất nhiều năm nữa không?"

Rất ít khi Trịnh Vãn hỏi những câu như vậy nên lúc cô hỏi ra, Nghiêm Quân Thành còn tưởng mình nghe nhầm.

"Ừ."

Anh trả lời một cách kiên định.

Chúng ta còn rất nhiều năm nữa, chúng ta sẽ cùng bên nhau đến bạc đầu.

Cho nên không việc gì phải sợ cả.

Anh sẽ vĩnh viễn ở đây.