Chuyện mất mặt nhất trong cuộc đời Phương Đông Dạ, không phải là cái đêm “lần đầu” của anh không dưng bị một người con gái hạ thuốc, rồi cướp đi, mà chính là trốn ở dưới gầm giường phụ nữ, ngây người trong suốt một đêm.
...
"Cha, cha mau ra đi, nhanh lên một chút!"
Chịu đựng cả một đêm, thật vất vả Phương Đông Dạ mới tìm được một tư thế có vẻ như tương đối tốt ngủ thiếp đi, nhưng lại bị Nhạc Diễm đánh thức. Anh lắc lắc người giống như cơ thể mình đã bị han rỉ, từng cơn đau nhức kéo tới không thể tả được. Lúc anh chui từ gầm giường ra, bộ dáng chật vật, khuôn mặt đỏ bừng lên, lần đầu tiên khiến cho Nhạc Diễm có cảm giác hơi không đành lòng.
Chẳng lẽ trò đùa này có chút thái quá?
"Cha, cha không sao chứ?"
Nhạc Diễm vội vàng đỡ lấy Phương Đông Dạ hỏi. Phương Đông Dạ lắc đầu, nói:
"Mẹ con đâu rồi? Sẽ không bị phát hiện đó chứ."
Phương Đông Dạ ngồi trên giường có chút không còn sức lực hỏi. Nhạc Diễm vội vàng nói:
"Mẹ đi mua đồ ăn sáng rồi. Tốt rồi, mẹ bảo thấy áy náy, nên đi mua đồ ăn sáng cho cha!"
Áy náy!
Phương Đông Dạ nghe thấy từ này, ngay lập tức mặt đã trở nên trắng bệch. Anh nhìn Nhạc Diễm hỏi:
"Áy náy gì? Cô ấy biết cha trốn dưới gầm giường cả đêm cho nên áy náy? Là vì điều này sao?"
Nhạc Diễm nhìn thấy biểu hiện cấp bách trên khuôn mặt của Phương Đông Dạ, một lần nữa lại ý thức được, Phương Đông Dạ đối với mẹ cậu, thật sự đã dốc hết cả tâm can ra rồi.
"Không, mẹ nói là sẽ làm cho cha thất vọng cái gì gì đó. Con không rõ lắm, lát nữa mẹ đi mua đồ ăn sáng về, cha tự hỏi mẹ..."
"Bé Diễm, mẹ về rồi. Đồ ăn sáng để ở trên bàn nha. Mẹ đi sang nhà bên cạnh!"
Thất vọng?
Bé Diễm còn chưa nói hết câu đã nghe thấy tiếng la hét của Vô Ưu. Phương Đông Dạ cũng không kịp hỏi kỹ càng, vội lê lết thân thể đau nhức đi tới kéo chiếc tủ ra, nhưng lại phát hiện chiếc tủ vẫn bất động. Nhạc Diễm vội vàng chạy tới, nói:
"Cha để con, có thể bị kẹt vật gì đó. Trước kia cũng từng như thế rồi, để con kiểm tra." Nhạc Diễm nói xong, vội vàng ngồi xổm người xuống, rất nhanh sau đó đã lấy được vật cản ra, nói:
"Bây giờ được rồi, cha thử lại xem."
Lúc này, Phương Đông Dạ thật sự đã bị cái mệt vây hãm trên người, hơn nữa Vô Ưu lại nói sẽ đi đến nhà cách vách, cho nên, bây giờ anh không còn hơi sức để suy nghĩ nữa. Nếu không anh sẽ phát hiện ra Nhạc Diễm có đầy sơ hở. Ví dụ như, vẻ mặt của cậu bé, còn có việc cậu bé biết chuẩn xác dưới tủ có vật bị chèn, vân vân…! Chỉ có điều, hiện tại anh chẳng suy nghĩ được gì cả.
Bây giờ mà phải suy nghĩ đối với Phương Đông Dạ chính là việc tra tấn. Lúc này anh chỉ muốn nằm trên một chiếc giường thoải mái, sau đó nhắm mắt lại, ngủ một giấc, thích tỉnh lúc nào thì tỉnh! Nhưng, anh biết đó là điều không thể, vì anh còn phải đối mặt với Vô Ưu.
Sau khi Phương Đông Dạ trở nhà mình, liền vọt vào phòng tắm, mở vòi hoa sen xối nước vào người, rồi lại vội vàng cầm lấy chiếc khăn tắm, lau qua loa người xong khoác áo tắm bước ra ngoài. Anh ngay cả tắm cũng không được tắm thoải mái, mà lại như đi đánh trận vậy. Người ta khi tắm chính là cả một quá trình hưởng thụ, mà đối với người thích sạch sẽ như anh, rõ ràng là ở trong phòng tắm, nhưng lại không thể tắm cho sạch sẽ, quả thật đây chính là mội loại tra tấn.
Kính cong… kính cong… kính cong……
Lúc tiếng chuông cửa vang lên, Phương Đông Dạ vội vàng đi ra, định mở cửa đầu tiên, nhưng ngay lập tức lại nghĩ đến cánh cửa bí mật, diễn⊹đàn-lê⊹quý-đôn cho nên anh vội vàng di chuyển bức bình phong dùng để trang trí đến, che cánh cửa bí mật đi, cũng chẳng thèm quan tâm là để như thế có hợp lý hay không.
Chắc sẽ không bị phát hiện đâu!
Sau khi Phương Đông Dạ xác định không có vấn đề gì, lúc này mới vội vàng bước ra mở cửa. Lúc anh nhìn thấy Vô Ưu, tỏ vẻ bất ngờ nói:
"Vô Ưu, sao sáng sớm em đã qua đây vậy?"
Vô Ưu nhìn nước vẫn đang nhỏ giọt trên tóc anh, trong lòng thầm thán phục, nếu không phải là cô đã biết chắc chắn anh vừa mới chui từ gầm gường ra, thì nhìn bộ dạng này của anh, nhất định sẽ tưởng rằng anh vừa mới tắm xong.
Không phải cô ngốc nghếch, mà là tên lừa đảo quá xảo quyệt!
Vô Ưu nghĩ lại những việc trước đó mình đã bị lừa gạt, rất nhanh đã tìm cho mình được đủ lý do để thấy thoải mái. Có thù không báo không phải phái nữ. Bây giờ cô muốn xem xem, đến lúc nào Phương Đông Dạ mới có thể nói thật, lúc nào mới có thể dũng cảm đối mặt với hiện thực, đem tất cả mọi việc từ đầu đến cuối kể cho cô nghe!
Tối hôm qua Vô Ưu đã suy nghĩ kỹ, chỉ cần có một ngày Phương Đông Dạ xin lỗi cô, nói chuyện thẳng thắn với cô, thì lúc đó cô sẽ tha thứ cho anh. Nếu như anh vẫn không nói, cô sẽ đày đọa anh tới cùng! Trò chơi sẽ không bao giờ kết thúc! Anh đừng mong có một ngày sống yên ổn!
...
"Vô Ưu, em sao vậy?"
Phương Đông Dạ nhìn thấy nụ cười lạ lùng, tà ác của Vô Ưu, không nhịn được bất an gọi cô. Vô Ưu vội vàng cười tủm tỉm nói:
"Ha ha, không có gì. Ý em là, mặt của anh bị sao vậy? Bị té sao?"
Cô nói xong, giơ cao bữa sáng trong tay lên, nói với Phương Đông Dạ:
"Em vội tới là đặc biệt muốn đưa bữa sáng cho anh."
Phương Đông Dạ nghe Vô Ưu nói thế, nghiêng người qua một bên ý bảo cô đi vào. Anh nói:
"Đúng vậy, phòng tắm trơn không ngờ bị ngã. Haha, không có chuyện gì đâu, em mau vào đi. Anh thay quần áo rồi ra ăn, được không?"
Vô Ưu gật đầu, không có ý kiến gì.
"Ah, sao lại chuyển bức phong ra đây vậy?"
Vô Ưu liếc mắt một cái đã nhìn thấy bức bình phong đặt ở chỗ tường, cô đương nhiên biết đó là để làm gì, nhưng vẫn ra vẻ khó hiểu hỏi, cũng là để cho Phương Đông Dạ có một cơ hội nói thật. Chỉ có điều, Phương Đông Dạ lại chọn cách nói dối:
"Oh, anh cảm thấy, bỏ bức bình phong ra, trông phòng khách rộng rãi và sáng sủa hơn. Em thấy được không?"
Đúng là mở miệng ra đã nói dối. Vô Ưu thầm khen ngợi đầu óc của Phương Đông Dạ. Trước kia cô cũng chỉ biết chỉ số IQ của anh cao, lại không ngờ chỉ số IQ cao hơn người, thì khả năng nói dối, phản ứng lại cũng nhanh hơn người!
"Anh không đi thay quần áo sao?"
Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ cười hỏi. Phương Đông Dạ vốn muốn thừa dịp thay quần áo để tắm rửa, nhưng lại nói:
"Không cần. Hay là ăn trước đi, lát nữa anh sẽ thay."
Anh vừa nói, vừa mở bữa sáng ra. Trong cuộc đời anh, đây là lần đầu tiên ăn khi chưa đánh răng! Vô Ưu thấy anh ăn xong rồi mới nói:
"Kỳ thật em đến đây là có chuyện muốn nói với anh."
Áy náy! Thất vọng!
Ngay lập tức Phương Đông Dạ liền nghĩ đến hai từ này. Cho nên nói:
"Vô Ưu, có gì thì đến công ty hãy nói. Cũng gần đến giờ đi làm rồi!"
Vô Ưu nhìn đồng hồ trên tường, gật đầu cười nói:
"Được rồi. Vậy đến đó hãy nói. Em đi trước đây."
"Vô Ưu!"
Phương Đông Dạ nhìn bóng lưng Vô Ưu, bất an gọi cô lại. Vô Ưu quay đầu lại cười hỏi:
"Sao vậy?"
Lúc này, lần đầu tiên Phương Đông Dạ biểu lộ sự yếu ớt của mình, anh hỏi:
"Em định nói gì vậy anh? Là tin tốt hay tin xấu?"
Không phải anh chỉ hơi bất an, mà là vô cùng bất an. Bởi vì Nhạc Diễm nói Vô Ưu sẽ làm cho anh thất vọng, mà bây giờ chuyện duy nhất có thể khiến anh thất vọng, chính là việc Vô Ưu không đồng ý chung sống với anh. Là chuyện này sao?